Sau khi đưa Triệu Tĩnh đến trường học, tôi lấy danh thiếp ngày đó Triệu Thành Công để lại rồi gọi điện thoại cho anh ta.
Anh ta nghe điện thoại giọng điệu rất cuồng ngạo, nhưng sau khi tôi tự giới thiệu, loại cuồng ngạo đó lập tức thay đổi thành ân cần khách sáo.
Đương nhiên, tên mà tôi báo chính là Trịnh Thế Hào.
"Anh Triệu, không có cơm ăn, xin thương hại, xin ăn chực nha!”
"Anh Trịnh, anh Trịnh tuyệt đối đừng nói như vậy, anh đến với chúng tôi, lại không kể đến hiềm khích lúc trước gọi điện thoại cho tôi, anh đây là để mắt đến người anh em là tôi, thân là người địa phương, anh cứ để người anh em như tôi tỏ lòng mến khách đi!”
Triệu Thành Công nói tương đối khách khí, tôi đương nhiên cũng không khách khí.
Sau khi gặp mặt, Triệu Thành Công lại biểu thị sự xin lỗi đối với hiểu lầm trước kia, tôi trực tiếp phất tay, ra hiệu không sao.
Đồng thời anh ta lại giới thiệu thêm mấy người bạn, đều là những con em quý tộc trong nhà có các công ty lớn.
Cùng uống trà nói chuyện phiếm, buổi trưa cùng nhau ăn cơm, mấy người bạn đều thử hỏi thăm tôi, thăm dò sản nghiệp của gia tộc nhà họ Trịnh, thăm dò một vài dự án giải trí thông thường, rõ ràng là mượn chi tiết này để thăm dò Trịnh Thế Hào này của tôi là thật hay giả.
Nhưng những vấn đề này với tôi mà nói thật sự không là gì, sau khi chịu mười tám dao kia, tôi đã điều tra ngọn ngành của Trịnh Thế Hào, những trò trẻ con này căn bản không đáng kể.
Sau khi thành công thông qua bài kiểm tra Trịnh Thế Hào, buổi chiều anh ta đưa tôi đến địa điểm ăn chơi nhất thành phố.
Đương nhiên, địa điểm ăn chơi nhất hạng mục giải trí cuối cùng đều là một người đàn ông cưỡi trên người một người phụ nữ, sau đó Ừ a a làm ra những chuyện va chạm gì đó.
"Mấy người làm đi, tôi không hứng thú mới mấy thứ này!”
Triệu Thành Công có chút xấu hổ: "So với Triệu Tĩnh thì bọn họ thật đúng là…”
Tôi ngồi vắt chéo chân, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay sau đó nhẹ nhàng gõ lên bàn.
Triệu Thành Công lập tức hiểu ra: "Cái này thật sự là rách nát, vậy chúng ta đổi kế hoạch giải trí khác!”
"Đừng, mấy người làm là được, Trịnh Thế Hào tôi tuyệt đối không làm phiền đến nhã hứng của người khác, mấy người làm xong chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch tiếp theo!”
Cuối cùng mấy người bạn của Triệu Thành Công đi vào chơi, nhưng anh ta lại ở bên ngoài uống trà, thuận tiện muốn dụ dỗ tôi, muốn tìm kiếm một số công việc kinh doanh đằng sau tập đoàn Trịnh thị của tôi.
"Nói chuyện làm ăn thì phải đến nơi làm ăn để nói, ở chỗ này có cái gì để nói? Làm ăn việc đầu tiên anh phải tôn trọng nó, chỉ cần anh lấy thái độ phục vụ phụ nữ đến để phục vụ công việc làm ăn thì nó mới có thể đổi cho anh rất nhiều tiền tài!”
Triệu Thành Công im lặng mấy giây, sau đó bỗng nhiên vỗ tay một cái: "Nói hay lắm, nói hay lắm, lời nói của anh Trịnh, người anh em như tôi thật sự hiểu rồi!”
Có trời mới biết anh ta khen giả để lấy lòng tôi hay là thật, dù sao cũng là tôi đang nói vớ vẩn.
Ngay sau đó, dưới sự dẫn đầu của Triệu Thành Công, tôi đi đến công ty của anh ta.
Phải nói công ty của tên khốn kiếp này thật sự rất đơn sơ, một tòa biệt thự ba tầng, cổng có một tấm bảng hiệu, công ty này coi như tồn tại.
Sau khi xe dừng ở trước cổng công ty của anh ta, tôi thấy một chiếc A7L màu trắng, nội thất bên trong toàn màu hồng đủ để chứng minh chủ nhân của nó không phải là người đi tiểu đứng.
"Thế nào, vợ của anh?"
"Vợ của tôi? Vợ tôi còn tốt, là mẹ nhỏ của tôi.
Anh Trịnh, nói thật, công ty này là ba tôi làm, nhưng tôi và mẹ nhỏ cùng ở đây.
Bây giờ người quản lý thật sự ở đây là mẹ nhỏ của tôi, nhưng làm việc thật sự lại là tôi, đây mới là nơi khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Anh Trịnh, anh phải giúp đỡ người anh em tôi đây, cho dù là miếng thịt nhỏ tốt xấu gì anh cũng cho tôi một miếng, như vậy tôi cũng cầm miếng thịt này để đến thảo luận với ba tôi!”
Tôi gật đầu: "Yên tâm, chuyện này không có vấn đề!”
Triệu Thành Công rất vui vẻ, vội vàng mời tôi đi vào.
Ngay sau khi chúng tôi bước vào cửa, lại có một người phụ nữ thướt tha với đường cong lả lướt từ bên trong đi ra, mặc dù quần áo mùa đông rất dày nhưng khó có thể che giấu vẻ quyễn rũ trên người cô ta, nhất là khuôn mặt trắng như trứng ngỗng, các đường nét trên khuôn mặt rất tinh tế, quả thực vô cùng đẹp.
"Ôi, đây không phải là tổng giám đốc Triệu sao, hôm nay sao ngài lại rảnh tới công ty vậy?”
Người đẹp kia liếc mắt nhìn về phía tôi, sau đó nhìn về phía Triệu Thành Công, trong lời nói ẩn giấu sự trêu chọc, có lẽ kẻ điếc cũng có thể cảm nhận được mùi thuốc súng nồng đậm trong đó.
"Thế nào, chẳng lẽ công ty này còn phải trở thành của riêng Phong Sương cô?”
Người phụ nữ được gọi là Phong Sương mỉm cười, lập tức thước tha cất bước rời đi, tư thế vô cùng xinh đẹp.
Cô ta không nói chuyện, rõ ràng chính là chấp nhận.
Tôi thấy Triệu Thành Công siết chặt nắm đấm, cũng nhìn thấy những thứ khác đang được ẩn giấu dưới lửa giận trong đôi mắt của anh ta.
Sau khi đi vào văn phòng của Triệu Thành Công, anh ta rót hai ly trà, sau đó muốn cùng tôi nói chuyện làm ăn.
Tôi trực tiếp vẫy tay, ngắt lời anh ta.
"Người anh em, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, việc làm ăn này không thể làm với anh, nếu như tôi thật sự muốn làm cũng sẽ làm cùng Phong Sương kia, cô ta chính là mẹ nhỏ của anh sao?”
Triệu Thành Công gật đầu xác nhận, lập tức lo lắng hỏi: "Tại sao lại không làm được, tại sao lại làm cùng với cô ta chứ?”
"Khí thế, một người có khí thế của cấp trên, anh ở trước mặt cô ta ngay cả lời nói cũng không dám nói nhiều một câu, mà cô ta lại khinh thường trả lời anh, loại khí thế bề trên này, anh căn bản không có, nhìn lại càng giống như người hầu của cô ta vậy.
Nếu anh cùng người khác làm ăn, anh sẽ đem chủ nhân ném sang một bên và nói chuyện làm ăn với các nguyên tắc cơ bản?”
Tôi nói rất thẳng thắn, khiến Triệu Thành Công cảm thấy xấu hổ.
Nhưng việc này liên quan quái gì đến tôi chứ, tôi cũng không phải giáo viên nhà trẻ, không chịu trách nhiệm phải dỗ trẻ con vui vẻ.
"Nhưng..."
Anh ta muốn giải thích gì đó, nhưng tôi phất tay với anh ta: “Tôi không cần giải thích, tôi chỉ cần hành động thực tế.
Anh phải tỏ ra rằng mình quyết đoán để đè ép được cô ta thì tôi mới có thể nói chuyện làm ăn với anh.
Anh em chúng ta vẫn là anh em, cho anh mười lăm tỉ hay là hai mươi tỉ để cho anh vui vẻ đó là tôi bằng lòng.
Nhưng để bàn về việc kinh doanh, tôi thà chỉ kiếm một phân tiền cũng không muốn dây vào một trăm phân tiền.
Tôi nghĩ, anh hẳn là hiểu ý tôi nói.”
Triệu Thành Công trầm mặc, anh ta châm một điếu thuốc, bây giờ anh ta cũng hút Ngọc Khê, vì anh ta học câu nói kia của tôi, trong phố hàng rong loại thuốc tốt nhất chỉ có Ngọc Khê.
Anh ta cho rằng tôi đang giả vờ thấp kém, nhưng tôi quả thực chỉ mua được Ngọc Khê…
Hai ngày tiếp theo, ban ngày tôi và Triệu Thành Công ăn uống thả cửa, ban đêm thì trở về ngủ cùng Triệu Tĩnh, cũng rất vui sướng, trôi qua rất vui vẻ.
Chỉ là tên nhóc này nhìn có vẻ dễ đối phó, nhưng khi động đến kết quả thật lại ngây ngô hiểu rõ nhưng giả hồ đồ, muốn thông qua anh ta để nắm được điểm yếu của ba anh ta thật sự rất khó, có thể nói trừ ăn uống vui chơi thì không thu hoạch được bất cứ điều gì.
Hôm nay, tôi lại cùng Triệu Thành Công đi tới công ty của anh ta, cũng lại một lần nữa thấy chiếc A7L kia.
Triệu Thành Công mời tôi đi vào công ty, tôi lại trực tiếp nhặt một viên gạch ở bên cạnh, sau đó vứt cho anh ta.
"Trước cửa công ty có một chiếc xe sang trọng là đủ rồi, anh hãy làm cho người ta nhận ra rằng ai mới là ông chủ thật sự của công ty này!”
Triệu Thành Công cầm theo cục gạch, trên mặt có chút xấu hổ: "Nhưng làm như vậy không quá phù hợp, dù sao cũng là ba tôi cho…”
"Vậy hãy yên ổn làm nhị đại công tử của nhà họ Triệu nha, tốt biết bao nhiêu, kinh doanh lông gà, đúng không?”
Tôi châm một điếu thuốc, sau đó dựa vào cửa xe.
"Lúc đầu tôi tự lập một công ty nhỏ ra ngoài cố gắng làm ăn, ông cụ không yên lòng, ông ấy ném nữ thư ký của mình qua, mang danh nghĩ là giúp tôi kiểm soát, sau đó cô ta lái một chiếc Cayenne đi qua.
Tôi lái Q7, cô ta Cayenne, vậy nên tôi trực tiếp đập nát nhừ xe cô ta.”
"Cô ta đến tìm ba tôi khiếu nại, lúc ba tôi chất vấn tôi, tôi trở về nói với ông ấy một câu, sau đó việc này liền bỏ qua.
Tôi nói với ông ấy, tôi phải để người khác vừa nhìn vào là biết, tôi mới là ông chủ thật sự của công ty!”
Triệu Thành Công hung hăng hút thuốc, cuối cùng vứt thuốc ra xuống đất, sau đó quơ lấy cục gạnh đập vào chiếc A7L kia, hai chiếc gương chiếu hậu thì bị anh ta đập cho một đạp, rũ xuống bên cửa xe.
Trong tiếng gõ Phanh phanh, cả chiếc xe đều vang lên tiếng còi cảnh báo Chi chi.
Rất nhanh, liền có tiếng cạch cạch của giàu cao gót chạm đất từ trong đại sảnh nhanh chóng chạy đến…