Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 256: 256





Sau khi lái xe đến nhà Triệu Tĩnh để lấy chứng minh nhân đân của cô ấy xong, tôi đi thẳng ra quầy bán vé ở sân bay để mua hai tấm.


Cầm hai tấm vé máy bay trong tay, tôi lái xe về nhà Triệu Tĩnh.


Không thể không nói rằng phòng ốc của cô ấy rất đơn giản, một bàn trang điểm, một bộ ghế sô pha cữ kỹ, một chiếc giường, rồi còn lại chỉ toàn dụng cụ nhà bếp, và tủ quần áo, ngoài ra chẳng còn thứ gì nữa khác nữa, thậm chí đến tivi cũng không có chứ đừng nói là máy tính.


“Tôi tò mò thật đấy, rốt cuộc cô làm gì để giết thời gian.”
Tôi đi ra ngoài ban công, bây giờ Triệu Tĩnh đang giặt quần áo, hơn nữa còn giặt bằng tay.

Trên ban công rộng lớn, đến một chiếc máy giặt cũng không có, chỉ có vài chậu hoa tươi tốt, hoa nở rực rỡ, đẹp như Triệu Tĩnh vậy.


Cô ta ngồi sụp trên mặt đất giặt đồ, trả lời: “Giặt đồ, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, trồng hoa, đi dạo, tập yoga, thế thì thời gian một ngày đã trôi qua rồi, làm gì còn thời gian để giết nữa chứ.”
Câu trả lời của cô ta khiến tôi không biết phải đối đáp làm sao.

Theo như những gì cô ta nói, hình như đúng là chẳng có thời gian để mà giết, hơn nữa cũng được sắp xếp rất chặt chẽ, dường như thời gian không đủ dùng.


“Bình thường cậu làm gì trong nhà.”
Đột nhiên Triệu Tĩnh hỏi đến tôi, thế là tôi bèn giơ ngón tay ra đếm: “Mười một giờ dậy, tắm rửa chuẩn bị thức ăn làm cơm, mười hai giờ ăn cơm, sau khi ăn xong thì rửa chén, rồi sau đó có thể sẽ đi ngủ trưa, ngủ dậy thì đọc sách, rèn luyện cơ thể, rồi đi làm.”
“Cậu cũng đâu có thời gian rảnh.”
Nếu tính toán như thế thì đúng là không rảnh thật.



Tôi cầm gạt tàn, kéo ghế ngồi bên cạnh Triệu Tĩnh, vừa hút thuốc vừa xem cô ta giặt đồ.


Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, vén mái tóc lòa xòa trước trán ra sau tai: “Giặt đồ thì có gì hay mà coi.”
Tôi nhìn chiếc áo ngực xanh nhạt, quần lót ren hồng và chiếc tất đen dài trong chậu rồi mở miệng nói: “Chia cho ai rửa, rửa cái gì.”
Cô ta bất đắc dĩ: “Tại sao ngày nào trong đầu của cậu cũng chỉ có chứa mấy chuyện này thôi vậy, lẽ nào tối hôm qua làm việc chưa đủ à?”
“Đó cũng phải gặp một người hoàn hảo như cô mới được.

Cô ta cho tôi gặm bánh bắp cả ngày, rồi lại chê đầu óc tôi suốt ngày chỉ chứa ba cái này, cô chẳng có lý lẽ gì cả.”
“…Lý lẽ xiêu vẹo không nói lại cậu, nếu cậu rảnh rỗi như thế thì đi lau nhà giúp tôi đi.”
“Không rảnh, tôi đang bận coi mỹ nữ giặt đồ đây này, hơn nữa tôi rất tò mò, rốt cuộc áo ngực của phụ nữ phải giặt như thế nào, cũng không thể vò lung tung, cô mau giặt cho tôi coi.”
Vừa mới nói dứt lời, Triệu Tĩnh đã hất bọt xà phòng ném vào người tôi, rồi sau đó đột nhiên cô ấy bật cười, nụ cười đến là xán lạn như đóa hoa nở dưới ánh dương, đẹp đẽ vô cùng.


Tôi vốn không tin Triệu Tĩnh lại đùa nghịch như thế này, trước giờ cô ta luôn im ắng như chiếc giếng cũ, bây giờ bất thình lình trở nên hoạt bát, khiến cho tôi không tài nào chấp nhận nổi.


“Tĩnh, cô cười lên đẹp thật, tôi hôn cô một cái được không.”
“Không được.”
Cô ta trả lời rất nhanh chóng, nụ cười trên gương mặt đã biến mất, cứ như thể tất cả chỉ là ảo giác thôi vậy.


“Được rồi, tôi hiểu ý cô, đợi tôi cởi sạch ra rồi lại hôn cô sau.”
Sau khi nói dứt lời, tôi bèn đứng dậy đi tìm cây lau nhà để đi lau nhà cửa, không cho cô ta cơ hội phản bác.



Căn nhà Triệu Tĩnh thuê thật sự rất cũ kỹ, tạm thời không nói đến cánh cửa sổ bằng gỗ và bức tường trắng xám, chỉ cần nhìn sàn nhà xi măng xù xì là biết ngay, bây giờ đến gia đình ở nông thôn đều đã ốp gạch sàn rồi, làm gì còn dùng sàn xi măng, mà còn là sàn xi măng như thế này nữa kia chứ.


“Tĩnh, cô dọn qua nhà tôi ở đi, nếu như cô không muốn ở chung phòng với tôi thì ở phòng khác, cô nên hiểu tôi, tôi sẽ không ép cô làm việc gì đâu.”
“Cảm ơn, không cần đâu, nếu như sau này có cần thì tôi sẽ cân nhắc.”
Không hiểu vì sao cô ta lại sống trong căn nhà cũ kỹ kỳ quặc như thế, nhưng nếu như cô ta khăng khăng muốn vậy, tôi cũng không nói gì thêm nữa.


Đợi đến khi tôi lau nhà xong, cô ta đã giặt hết quần áo, đang… phơi đồ ở ngoài ban công.


Dưới ánh nắng, trông cô ta rất đẹp khi ngẩng đầu phơi đồ, mái tóc dài đen nhánh bay phấp phới, cần cổ trắng ngần, lồng ngực căng tràn, vóc dáng thon thả, cặp chân dài thẳng tắp, trông cô ta giống hệt như một bức tranh, khiến cho tôi không nỡ lòng phá hoại, thậm chí tôi còn muốn thời gian dừng lại ở phút giây này, để cho tôi có đủ thời gian thưởng thức vẻ đẹp của cô ta, sự quyến rũ của cô ta.


Sau khi phơi đồ xong, tôi ôm cô ta từ phía chính diện rồi nhẹ nhàng hôn môi cô ta.


Hôn phơn phớt rồi ngừng lại ngay, căng mọng, có độ đàn hồi, mềm mại nhưng không thiếu phần ấm áp, cảm giác ấy thật tuyệt vời, không nổi lửa dục nhưng lại khiến lòng dao động giống như có sợi dây đàn được gảy lên.


Cô ta nhẹ nhàng vùng ra khỏi cánh tay của tôi rồi đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại thay đồ, gương mặt vẫn điềm tĩnh như không, chẳng kích động mà cũng chẳng căng thẳng, càng chẳng có tức giận hay là ngượng ngùng, khiến cho tôi có cảm giác mình với vừa hôn người gỗ vậy, thế nhưng đôi môi đỏ mềm mại của cô ta lại rất thật.


Ở sân bay thành phố Q, hơn nữa còn là sân bay quốc tế, trạm hàng không quan trọng, lần trước tôi và Cố Diệu Hà đã ngồi máy bay ở đây để đến Vân Nam.



Sau khi rời khỏi nhà, tôi lái xe của Triệu Tĩnh, chạy thẳng ra sân bay.


“Đường ra trạm xe lửa không phải đường này đâu.”
“Ra sân bay.”
Tôi mở hộp đựng đồ, hai tấm vé máy bay và chứng minh nhân dân nằm bên trong.


Triệu Tĩnh liếc nhìn thử, không nói gì, tôi cũng chẳng nhiều lời.


Sau khi đến sân bay, tôi đi gửi hành lý của cô ta, đi qua cửa an ninh rồi bước vào sảnh chờ.


Sau khi bước qua cửa, cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn nơi này một ít nhìn nơi kia một chút, trông có vẻ rất lạ lẫm.


“Trước kia cô toàn ngồi xe lửa về nhà sao?”
Cô ta gật đầu, rõ ràng hiểu được tôi đang uyển chuyển hỏi cái gì, bởi thế cũng đáp thẳng: “Lần đầu tiên đi máy bay.”
Tôi không biết cô ta để dành nhiều tiền thế làm chi, lẽ nào giống như trong bộ phim truyền hình gần đây hả, tiểu quan tham lam vô cùng, khắp cả tường và đầu giường đều là tiền, thích hương vị của đồng tiền sao?!
Tôi không hỏi, rõ ràng cô ta cũng chẳng có ý định muốn nói.


Thời gian lên máy bay là hơn nửa tiếng, thế là tôi đưa cô ta đi dạo trong phòng chờ máy bay, cuối cùng tìm một góc trong quán đồ ăn tây, cô ta gọi nước ép xoài, tôi gọi nước ép quýt, tiện thể mang ra bò bít tết và ít điểm tâm ngọt luôn.


“Trưa nay anh chưa ăn cơm sao?”
“Gọi giùm cô đấy, trưa nay cô còn chưa ăn cơm, còn lâu mới đến tối, ăn đi cho no bụng.”
“Sao anh biết trưa nay tôi chưa ăn cơm.”
“Gặp một ông thầy đoán số mệnh trên Thiên cầu, ông ta tính cho tôi đấy.”

Bò bít tết và điểm tâm nhanh chóng được mang ra, tôi cắt giúp cô ta rồi đẩy về phía trước mặt cô ta.


Cô ta nói tiếng ‘cảm ơn’ rồi thong thả dùng bữa.


“Rốt cuộc làm sao anh biết tôi chưa ăn cơm trưa?”
“Thân là một người xuống bếp quanh năm, cô có ăn cơm trưa hay không, tôi có thể nhận ra được.”
“Thảo nào.”
Lúc Triệu Tĩnh ăn xong, sau khi chúng tôi uống cạn thức uống, nhắc nhở lên máy bay bắt đầu thông báo.


Rồi sau đó chúng tôi xếp hàng ở cửa an ninh, lên máy bay.


Vị trí của tôi gần cửa sổ, cô ta ở bên ngoài, thế là tôi bèn nhường chỗ của mình lại cho cô ta để tiện cho cô ta ngắm cảnh đẹp.


Chỉ có điều, cô ta ngồi trong nhưng lại chẳng ngắm cảnh bên ngoài chỉ nhìn mặt tôi đăm đăm.


“Anh luôn chu đáo như thế này?”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời cô ta: “Tôi chỉ chu đáo với người phụ nữ của mình thôi.”
Cô ta lại mỉm cười nhưng không nói gì nữa, chỉ quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.


Một hồi lâu sau, máy bay cất cánh, lúc bay giữa những cụm mây trắng trên trời xanh, cô ta đột nhiên nói: “Đẹp ghê.”
Phong cảnh đẹp, hay là cái gì khác đẹp, có lẽ chỉ có một mình cô ta biết.




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.