Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 147: 147






Động cơ giết người của Bàng Kiến Quân rất rõ ràng, lúc này ngoại trừ Vũ Cát Minh, e rằng không còn ai có thể ngăn cản ý định muốn giết tôi của gã.


Nhưng mà tôi không sợ, ít nhất sau khi tôi chết đi cũng không cần phải lo lắng Trương Ngọc Dung sẽ bị gã uy hiếp, phải ngủ cùng cái tên khốn khiếp đó, để rồi bị gã chà đạp.


Nhưng mà, ngay khi vệ sĩ định bước về phía Vũ Bích Phượng chuẩn bị trói cô ta, Vũ Bích Phượng đã nhặt được con dao lúc nãy đã uy hiếp tôi dưới đất lên, sau đó kề vào yết hầu trắng nõn của mình.


Cô ta ra tay rất độc ác, cho nên vừa mới chạm vào đã có máu đỏ tươi rỉ ra, dần dần chảy xuống, nhuộm bộ tây phục màu trắng tuyết của cô ta thành đỏ rực như một đóa hoa hồng.


"Bích Phượng, Bích Phượng, cháu làm cái gì vậy, mau đặt dao xuống, nghe chú Bát Nhất đi, nhanh đặt dao xuống!"
Bàng Kiến QUân thấy vậy thì liền sốt ruột.


Vũ Bích Phượng lại không nghe: "Thả bọn họ ra, chú Bát Nhất, cháu muốn chú thả người, nếu không cháu sẽ chết ngay trước mặt chú đây.

Cháu chết rồi, ba cháu nhất định sẽ giết cả nhà chú!"
"Bích Phượng, Bích Phượng ơi, bà cô của tôi ơi!" Bàng Kiến Quân cũng đã lớn tuổi rồi, tức đến mức giậm chân: "Chú là chú Bát Nhất của cháu đấy, cháu không thể ép chú, cháu nhìn cái sẹo trên cổ chú đi, đây chính là do cái tên nhóc khốn khiếp kia dùng ngòi bút đâm đấy, nó muốn giết chết chú!"
"Cháu mặc kệ, chú thả bọn họ đi, toàn bộ đều phải thả!"
Theo từng tiếng quát lớn, máu trên cổ Vũ Bích Phượng chảy ngày càng nhiều.


"Thả, thả thả thả, chú đi, chú sẽ dẫn người đi, cháu đến bệnh viện ngay, nhanh đến bệnh viện..."
Cuối cùng, nhờ có Vũ Bích Phượng dùng tính mạng uy hiếp, tôi và Trương Ngọc Dung may mắn thoát được một kiếp.



Vũ Bích Phượng vứt đao xuống, tôi vội vàng đỡ lấy cô ta, Trương Ngọc Dung cũng cầm áo khoác bọc lại cái cổ của Vũ Bích Phượng.


Nhưng Trương Ngọc Dung lại bị Vũ Bích Phượng hung hăng đẩy ngã trên mặt đất trong nháy mắt.


"Cô có thể cách xa Cẩn Phong một chút không, nếu không phải vì cô, Cẩn Phong sao có thể cầm bút đi đâm Bàng Bát Nhất, cô sẵn lòng lẳng lơ với ai thì lẳng lơ đi, tôi chỉ xin cô cút xa một chút, đừng liên lụy đến Cẩn Phong!"
"Vũ Bích Phượng!"
Tôi nóng nảy hét lên, sau đó vội vàng bước tới dìu Trương Ngọc Dung đứng lên.


Sau khi đứng dậy, Trương Ngọc Dung cười với tôi, xoa nhẹ vết thương trên trán tôi rồi ấm ức mắt ngấn lệ chạy đi, muốn cản cũng không cản được.


Lúc tôi đuổi tới đường lớn, cô ấy đã lái xe đi cách tôi vài trăm mét, chỉ để lại bóng xe mơ hồ.


Tôi quay lại nhìn, thấy Vũ Ngọc Dung cũng đang ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu khóc "hu hu".


Cô ta khóc làm trong lòng tôi rất loạn, hành động của cô ta cũng làm tôi bối rối, nhưng cuối cùng tôi chỉ đành đến bên cạnh, đỡ cô ta dậy, sau đó liền chịu ngay một cái tát mạnh của cô ta.


"Tôi có thể đồng ý cho cậu lên giường với Tiểu Nham, cho dù đó là lần đầu của tôi, nhưng mà vì sao cậu cứ phải chim chuột với Trương Ngọc Dung, con hồ ly tinh đó đẹp đến vậy à? Chẳng lẽ tôi và Tiểu Nham, hai người vẫn không sánh bằng một mình à?"
Vũ Bích Phượng vẫn khóc, tôi không nói gì thêm, trong lòng cũng đang buồn bực vô cùng.



Tôi mạnh mẽ ôm lấy cô ta, kéo đến bên xe của cô ta, sau đó ép buộc nhét cô ta vào trong xe rồi chở đến bệnh viện.


Trên đường đi, cô ta chỉ khóc, khóc đến lòng tôi rối như tơ vò, nhìn chiếc xe nào phía trước cũng thấy ngứa mắt, mấy lần nhịn không được muốn đụng nát bọn chúng.


Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn kìm nén được sự nôn nóng, chờ cô ta tới bệnh viện gần nhất.


Trong bệnh viện, bác sĩ giúp tôi băng bó cho Vũ Bích Phượng.


"Vợ chồng trẻ hai người đánh nhau trận này ác thật đấy, người trẻ tuổi bây giờ thật đúng là...!Haiz!"
Không ai giải thích cả, băng bó xong tôi lại đưa Vũ Bích Phượng về lại xe.


"Sao chị biết tôi vì Trương Ngọc Dung mà dùng bút đâm Bàng Bát Nhất, sao chị biết tôi ở bờ sông."
Mở cửa sổ xe ra, tôi châm một điếu thuốc hút.


Bây giờ cảm xúc của Vũ Bích Phượng cũng ổn định hơn nhiều, giọng cô ta truyền tới từ hàng ghế sau.


"Kể cả ở trong miếu, chút chuyện ở KTV Địa Liệt Hành Tinh, chú Đông đều nói với tôi.

Còn ở bờ sông, chỉ đơn giản là ngoài ý muốn, dọc đường tôi thấy được xe của cậu cho nên mới xuống xe."

Tôi thấy có chút may mắn, may vì hôm nay không lái chiếc xe nát của Lưu Thông, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.


Nhớ đến chuyện Trương Ngọc Dung bị Bàng Kiến Quân uy hiếp tôi liền cảm thấy nôn nóng, nhưng giờ phút này càng thấy biết ơn Vũ Bích Phượng Hơn, thế là tôi nói cảm ơn với cô ta.


Nhưng cô ta lại nói: "Cậu hẳn là phải biết, thứ tôi muốn không phải là lời cảm ơn của cậu."
"Tôi biết chị muốn có trái tim của tôi, nhưng mà trong tim tôi đã có chị rồi."
"Vậy thì trái tim của cậu cũng được dùng một cách triệt để đấy nhỉ, xin hỏi tôi ở tâm nhĩ trái và tâm nhĩ phải ở nửa trên hay là tâm thất trái và tâm thất phải ở nửa dưới? Tiểu Nham thì nằm ở chỗ nào? Trương Ngọc Dung thì ở đâu? Còn một chỗ thì để chứa ai?"
Tôi nghe được trong lời nói của Vũ Bích Phượng một tiếng xùy trào phúng, nhưng mà không cách nào mở miệng.

Dựng nước mấy chục năm, ngay cả yêu quái đánh bốn mươi chín năm đều không thể thành tinh, huống chi đã hủy bỏ chế độ đa thê.

Vả lại, mỗi một người phụ nữ tôi tìm đều có gia cảnh mạnh hơn tôi, các cô ấy thực hiện chế độ một vợ nhiều chồng còn tạm được.


Im lặng hồi lâu, cho đến khi điếu thuốc trong tay cháy hết, tôi mới búng đầu lọc ra ngoài, chậm rãi mở miệng.


"Mặc dù lúc mới quen thường có chút hiểu lầm, nhưng mà thời gian sau Trương Ngọc Dung vẫn luôn tốt với tôi, giúp tôi rất nhiều chuyện.

Tuy quá khứ của cô ấy không sạch sẽ, nhưng mà dù chỉ có một chút xíu con đường sống, thì ai bằng lòng đi trên con đường kia chứ? Tôi cũng vậy mà Trương Ngọc Dung cũng thế."
"Cho dù thế nào, tôi cũng không thể buông bỏ cô ấy, tôi không thể làm kẻ hèn hạ vong ân phụ nghĩa được!"
Vũ Bích Phượng nức nở: "Vậy tôi thì sao, tôi không tốt với cậu à?"
"Tốt, đương nhiên chị tốt với tôi, nhưng mà tôi không nợ ân huệ gì từ chị, cho nên tôi thích chị là thật lòng, vì vậy lúc Lục Nhan muốn đối phó với chị, điều đầu tiên tôi nghĩ tới là phải giúp chị.

Bích Phượng, trong lòng tôi chị quan trọng thế nào, chị hẳn là phải biết."
"Cho dù là chị, Tiểu Nham hay Trương Ngọc Dung cũng được, mỗi người đều là một điều không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, chị có thể nói tôi đa tình, tôi cũng không phủ nhận, nhưng mà tôi thật sự thích mấy người, thiếu đi ai tôi cũng sẽ không vui, sẽ cảm thấy cuộc sống này không hoàn chỉnh..."
Buổi trưa hôm nay, tôi đã nói rất nhiều trên xe, bao gồm cả gia đình của Trương Ngọc Dung, bao gồm cả chuyện mà cô ấy từng trải qua, kể cả chuyện tôi đưa cô ấy về nhà vào tết Trung thu, hay là chuyện cúng lễ người nhà của cô ấy trước đó, rất nhiều rất nhiều, không bỏ sót một chút nào, mọi chuyện đều nói cho Vũ Bích Phượng biết.


Vũ Bích Phượng vẫn không nói gì, lúc đầu nức nở, sau đó im lặng, cho đến khi sắc trời bắt đầu tối.



"Cậu đưa tôi về nhà, tôi muốn về nhà."
Cuối cùng Vũ Bích Phượng cũng nói chuyện, mà cô ấy vừa cất tiếng lập tức làm cho tôi liên tưởng đến một từ, "tổn thương".


Động vật nhỏ bị thương sẽ trở về hang ổ, người bị thương, cũng sẽ muốn trở về nhà của mình.


Tôi biết Vũ Bích Phượng cần yên tĩnh, cho nên tôi không nói gì thêm, lập tức lái xe đưa cô ta về nhà.


Dừng lại trước cửa nhà cô ta, tôi xuống xe, cô ta cũng xuống theo.


Sau đó, lúc định lướt qua nhau, tôi giữ tay cô ta lại, cô ta hơi khựng lại mấy giây, rồi mạnh mẽ rụt tay về, cuối cùng ngồi vào ghế lái lái xe vào trong sân, cửa lớn cũng đóng lại.


Vũ Bích Phượng coi như sắp xếp xong, tôi liền lo lắng cho Trương Ngọc Dung.


Thế là bắt xe rời khỏi nhà Vũ Bích Phượng, tôi gọi điện cho Trương Ngọc Dung.


May mà cô ấy không tắt máy, cũng không từ chôi cuộc gọi, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là thiếu đi sự ấm áp ngày xưa.


Tôi nói tôi muốn tới Địa Liệt Hành Tinh tìm, nhưng cô ấy từ chối.


"Cẩn Phong, trong khoảng thời gian này chúng ta đừng gặp nhau, tôi muốn yên tĩnh."
Tôi cũng muốn yên tĩnh, nhưng mà cô gái gọi là yên tĩnh này sao lại khó tìm đến vậy!


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.