Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 108: 108





Ngồi trong bồn tắm, tôi ôm Tiểu Thúy ở trên người mình, dùng cơ thể mình sưởi ấm cô ta.

Trong tiếng nức nở nghẹn ngào, cô ta đã nói cho tôi nghe hết ngọn nguồn câu chuyện.


Chồng cô ta vẫn luôn yêu thương cô ta, cho đến tận sau khi xảy ra chuyện của Sơn Tử, mọi thứ đã thay đổi.


Ban đầu, Tiểu Thúy cố chấp muốn đi khởi kiện Sơn Tử, thế nhưng chồng cô ta lại sống chết không cho, đã nhận tiền rồi, từ đầu đến cuối đẩy mọi lý do lên đầu con cái, nói là con cần tiền, cô ta mới đồng ý.

Nhưng sau đó, không biết như thế nào, chồng cô ta đột nhiên dần dần thay đổi.

Hơn nữa còn trở thành một gã nát rượu, cứ uống say là vừa đánh vừa chửi.

Anh ta mắng Tiểu Thúy là người đàn bà dâm đãng, chửi cô ta chỉ biết đến tiền, ngay đến cả đối phương làm nhục, vấy bẩn cô ta như thế nào cô ta cũng mặc kệ.


Tiểu Thúy cãi lại, sau đó bị anh ta đánh đập vô cớ.

Hơn nữa, loại tình huống này càng ngày càng nghiêm trọng, cho đến gần đây nhất đã xảy ra loại chuyện biến thái này.


Tôi không biết quá trình thay đổi tâm lý của chồng Tiểu Thúy diễn ra như thế nào, thế nhưng ngọn nguồn chắc chắn bắt đầu từ chuyện Sơn Tử hạ độc Tiểu Thúy.

Có lẽ là trong lòng không vượt qua được cú sốc đó, hoặc có lẽ là những lời nói bóng nói gió của người khác, thế nhưng cho dù nguyên nhân nằm ở đâu, thì đây cũng không thể trở thành lý do để anh ta giày vò người phụ nữ của mình như vậy được.

Càng không nói đến, hành động này không còn là giày vò nữa mà là coi cô ta không khác gì con vật để chà đạp.



Tôi không có cách nào nhúng tay vào chuyện này được, nếu tôi dạy cho chồng Tiểu Thúy một bài học, vậy thì cái tội danh “người đàn bà dâm đãng” của cô ta sẽ càng là thật.

Nhưng bảo cô ta báo cảnh sát, cô ta chắc chắn đấu không lại anh ta, huống hồ cảnh sát người ta cũng không có cách nào quản lý chuyện nội bộ gia đình người khác được.

Chuyện này thật sự rất khó giải quyết, nhưng thoạt nhìn, cô ta quả thật khiến người ta vô cùng thương hại.


“Vậy trong lòng cô bây giờ đang muốn gì?” Hỏi xong câu này, tôi cảm thấy thật sự không cần thiết.

Nếu trong lòng Tiểu Thúy biết mình muốn gì thì cần gì phải đến nơi này để phóng túng, giải tỏa chính mình.

Quả nhiên, đáp án của cô ta đã chứng minh suy nghĩa của tôi là đúng.


“Tôi cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt.

Ly hôn? Tôi không muốn có lỗi với con mình.

Nhưng không ly hôn? Những ngày tháng sau này, tôi thật sự không có cách nào sống tiếp được nữa…”
Tiểu Thúy nói rất nhiều, tôi cũng không mở miệng an ủi cô ta, nói đúng hơn là thật sự không có cách nào an ủi cô ta.

Dao không đâm lên người tôi, cho nên tôi thật sự không thể nào cảm nhận được một cách chân thực nỗi đau đớn và khổ sở trong lòng cô ta.


Cuối cùng, tôi chỉ có thể im lặng massage cho cô ta, xoa bóp đầu cô ta, giúp bả vai và sau lưng cô ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu, cho đến khi giúp cô ta phóng túng, giải tỏa hết dục vọng ở nơi sâu nhất trong cơ thể.


Bộ ngực mềm mại của cô ta vẫn tròn đầy như trước, cơ thể yêu kiều của cô ta vẫn mê người như trước, nhưng giờ phút này, tôi quả thật không có nửa điểm tâm tình.


Cùng với tiếng rên yêu kiều càng ngày càng lớn hơn của Tiểu Thúy, cuối cùng, sau khi cơ thể mềm mại của cô ta run lên một hồi, dục vọng sâu nhất trong cơ thể hoàn toàn phát tiết hết ra ngoài, biến thành chất nhờn, đặc dính giống như dầu mỡ trôi nổi trên mặt nước.


Tôi đỡ cô ta đứng dậy, sau đó, cô ta thuận thế nằm sấp trong lòng tôi, dùng sức, hôn tôi một cách điên cuồng giống như phát điên.

Hai cánh tay trắng nõn của cô ta không ngừng lần mò cơ thể tôi, đòi hỏi.


“Trần Cẩn Phong, anh cho tôi thứ bên dưới kia được không, tôi thật sự rất muốn nó, tôi thật sự rất cần!” Người đẹp ở trong lòng, đặc biệt lại còn là người đẹp có thân hình bốc lửa như thế, không động tình mới lạ.

Thế nhưng tôi hiểu rõ, thứ cô ta cần lúc này không phải là cơ thể mà là tinh thần.

Cô ta hi vọng có người coi cô ta như con người, chứ không phải là một con gia súc, cho nên, cô ta mới đến chỗ này.

Chỉ là suy cho cùng tôi cũng không muốn động vào cô ta, cô ta quả thật quá đáng thương.


“Tiểu Thúy, tiệm có quy định, không thể làm chuyện đó trong tiệm, chúng ta đổi sang ngày khác có được không?” Tiểu Thúy vội vã chạy đi mặc quần áo lên, đồ lót cũng không mặc, kéo váy mặc lên người.


“Chúng ta đến khách sạn đi, tôi thuê phòng, tôi thuê phòng để anh hung hăng “yêu” tôi, có được không?” Tiểu Thúy của lúc này giống như phát điên, không có chút lý trí nào.

Cô ta chỉ muốn mau chóng làm chuyện đó với tôi, để tôi làm tê liệt cơ thể và linh hồn cô ta.

Cô ta điên thật rồi, nhưng lý trí của tôi vẫn còn, cho nên hành động của cô ta khiến tôi rất xấu hổ.



“Tiểu Thúy, cô tỉnh táo lại đi, dựa vào cái này không có tác dụng gì đâu, cô…”
“Tôi không quan tâm, tôi không quan tâm!!!” Tiểu Thúy điên cuồng thét lên, sau đó bổ nhào về phía tôi, điên cuồng lần mò cơ thể tôi, thậm chí ngay cả quần lót của tôi, cô ta cũng muốn lột hết ra, nắm lấy sự tồn tại mà cô ta cho rằng có thể ngăn chặn được đau thương trong lòng mình.


Ngay sau đó, tôi dùng hết sức lực giãy giụa khuyên ngăn Tiểu Thúy, nhưng chỉ đổi lại tiếng thét điên cuồng của cô ta.

Đúng lúc tôi đang không biết nên làm như thế nào mới tốt, cửa phòng tắm đột nhiên bị người ta đá văng ra.


Có một người đàn ông đi vào, nhìn thấy tôi đang ôm Tiểu Thúy thì bảo tôi bỏ cô ta ra.

Tôi biết anh ta hiểu lầm rồi, do đó vội vã buông Tiểu Thúy ra.

May mắn nhất là, dường như Tiểu Thúy đã nhìn thấy có người ngoài đến, cho nên cô ta cũng tỉnh táo lại hơn một chút, không phóng đãng nữa.


“Cô ấy…”
“Bốp” một cái tát vang dội giáng xuống gương mặt tôi, tê dại, nóng rát, khiến tôi bị ngơ luôn.

Ngay sau đó, còn chưa đợi tôi phản ứng kịp, một cú đạp chân đầy đau đớn lại tấn công về phía tôi, khiến tôi rơi thẳng vào trong bồn tắm, trong lúc đau đớn còn uống phải mấy ngụm nước.


Ngay khi tôi đang giãy giụa đứng dậy, người đàn ông đó nhấc chai tinh dầu có kích thước bằng chai rượu vang lên, đi về phía tôi, anh ta rõ ràng muốn đánh chết tôi đây mà!
“Quán này không cho phép khách hàng làm loại chuyện như vậy, thế mà cậu vẫn muốn cưỡng bức?!” Ngay khi người đàn ông còn đang hiểu nhầm, Tiểu Thúy đã chặn trước người tôi.


“Anh hiểu nhầm rồi, không phải như anh nghĩ đâu, là tôi, là tôi muốn xảy ra quan hệ với anh ấy, nhưng anh ấy từ chối, cho nên mới dẫn đến cảnh tượng anh vừa nhìn thấy, thật sự không phải như những gì anh nghĩ đâu!”
Người đàn ông hơi sững sờ, ngay sau đó ném chai tinh dầu xuống đất, trong tiếng rơi vỡ của chai rượu, anh ta quay đầu bỏ đi.

Trong khoảnh khắc anh ta đi ra khỏi cửa, Lưu Thông đã vội vã chạy đến trước cửa, sau đó tôi nghe thấy ông ta gọi một tiếng “ông chủ”.


Lưu Thông xông vào trong phòng, hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Sau đó, Tiểu Thúy nói một tiếng xin lỗi với tôi, rồi xấu hổ rời đi.


Mẹ * chứ, ông đây chả làm cái quái gì hết! Lần đầu làm người tốt thế mà lại bị anh ta đấm cho một phát, đạp cho một cước, thật sự là nén giận về đến tận nhà mà!
“Tên oắt con đó chính là Hoàng Định Văn?”
“A, anh ta chính là ông chủ, sao thế?” Lưu Thông tràn ngập vẻ nghi hoặc, tôi không giải thích với ông ta mà đi thẳng ra khỏi phòng tắm, xách một chai tinh dầu ở phòng tắm bên cạnh lên, hỏi thăm sau đó biết được Hoàng Định Văn đã đi đến phòng làm việc của Hoàng Hương, tôi đại khái đã nắm được thông tin rồi.

Hoàng Định Văn chính là muốn mượn sự hiểu nhầm về chuyện của Tiểu Thúy để trút hết tức giận giữa anh ta và Hoàng Hương lên đầu tôi.

Ông đây không “tiểu chung một cái bình” với anh đâu, càng không gánh lấy nỗi oan này!
Đi đến trước cửa phòng làm việc của Hoàng Hương, tôi đẩy cửa phòng ra, Hoàng Định Văn đang nói gì đó với Hoàng Hương, sau đó anh ta quay lại nhìn tôi.

Tôi nhảy người lên, đập thẳng chai tinh dầu vào đầu anh ta, vang lên một tiếng “toang” dữ dội, nghe sướng tai thật đấy!
Anh ta ôm lấy đầu, đứng ở đó, ngay sau đó, tôi gạt chân anh ta ngã xuống đất.

Vừa khéo trên mặt đất có những mảnh vỡ của chai tinh dầu, anh ta ngồi hẳn mông trên mặt đất, bị đâm vào mông, đau đớn kêu gào, vội vã đưa tay ra chống lên mặt đất, quả nhiên tay lại bị mảnh vỡ đâm vào.


Tôi nhặt chiếc ghế làm việc phía sau Hoàng Hương lên, đang muốn đi đến nện cho tên khốn kiếp này một trận, bỗng nhiên Hoàng Hương ngăn tôi lại.


“Trần Cẩn Phong, anh phát điên cái gì thế!!!” Vốn dĩ lúc nhìn thấy Hoàng Hương ngăn tôi lại, tôi còn định cho cô ta chút mặt mũi, nhưng không ngờ cô ta lại nói tôi phát điên? Vì thế, tôi lập tức đẩy cô ta sang một bên, nhấc ghế lên ném vỡ đầu Hoàng Định Văn, khiến anh ta nằm thẳng cẳng trên mặt đất, kêu đau đớn.


“Nói cho anh biết, Hoàng Định Văn, con mẹ *, ông đây giữ gìn quy định của quán không làm chuyện đó với ai cả, anh hiểu nhầm rồi xông đến đánh cho tôi một trận thì thôi đi, đằng này sau khi biết rõ chân tướng rồi, mà ngay cả cái rắm cũng không thèm thả đã quay đầu bỏ đi, ông đây không gánh nổi nỗi oan này đâu!”
“Còn nữa, loại chuyện hư hỏng của vợ chồng hai người đừng có trút giận lên người tôi, chọc ông đây bực mình rồi, ông đây sẽ phá bỏ cửa hàng rách nát của các người, sẽ mang ra chơi đùa từng cái từng cái một! Mẹ * chứ!”
Không thèm quan tâm đến hai vợ chồng họ nữa, tôi xoay người đi thẳng ra cửa.

Vừa khéo đụng phải Khỉ Gầy, tôi con mẹ * đã sớm nhìn không vừa mắt “thứ đồ chơi” này rồi, lúc trước chỉ là lười xử lý anh ta mà thôi.

Bây giờ tôi đã tức đến nỗi bốc khói rồi, mà vừa khéo anh ta lại xuất hiện trước mắt mình, vì thế tôi bóp lấy cổ anh ta, hung hăng chặn anh ta lên tường, nói: “Cái con cóc đáng ghét này, con mẹ * chứ!”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.