Thông thường lần phát tình đầu tiên của omega bắt đầu sau sinh nhật mười tám tuổi vài tháng, thoạt đầu là nóng nhẹ, tràn ra một lượng ít pheromone, không tiêm chất ức chế làm chậm lại ba năm thì phải áp chế nhờ vào pheromone alpha."
"Nếu chọn cái sau, vậy thì theo thời gian triệu chứng nóng sẽ ngày càng nghiêm trọng, lượng pheromone đòi hỏi từ alpha cũng ngày càng nhiều, tới khi kỳ phát tình chính thức đến, chỉ có thể giải quyết bằng cách kết hợp với alpha."
"Kỳ phát tình của cháu khác omega bình thường, chú không chắc bao lâu sau sẽ bạo phát, tốt nhất cháu nên chuẩn bị sẵn sàng." Bác sĩ Phùng cười nói: "Nhưng không sao, hai đứa làm lành rồi đúng không? Chú nói mà, thằng nhóc đó rất được, trông người cũng khoẻ mạnh cường tráng, là một ứng cử viên tốt. Cố lên, trị khỏi chứng căng thẳng trước khi kỳ phát tình chính thức đến, chú tin hai đứa không thành vấn đề."
Tưởng Nghiêu: "Cứ giao cho cháu!"
Doãn Triệt: "..."
Sáng tinh mơ, Tưởng Nghiêu vui vẻ thấy rõ, Doãn Triệt áp suất thấp thấy rõ.
"Ăn nhiều lên, bồi bổ cơ thể nào." Giờ cơm trưa, Tưởng Nghiêu chu đáo bóc vỏ tôm bỏ vào bát Doãn Triệt.
Quách Chí Hùng gật đầu: "Anh Triệt nên ăn nhiều hơn, hôm qua cậu tự dưng ngất làm bọn tôi sợ chết khiếp, dạo này cậu thiếu rèn luyện đúng không?"
Câu này còn có tác dụng hơn lời răn dạy quở mắng của Trương giáo chủ, Quách Chí Hùng lập tức im thin thít.
Hàn Mộng hay kén ăn mà hôm nay cũng cực kỳ trật tự, miệt mài khẩy cơm canh mùi vị bình thường của quán ăn nhỏ.
Sau bữa trưa, cả bọn về biệt thự thay đồ ra biển tiếp, hôm qua chưa xuống nước nên hôm nay định bơi đã đời.
Hai bạn nữ thay đồ bơi kiểu váy ngắn, omega da trắng từ trong trứng, Quách Chí Hùng trố mắt ngắm bạn gái mình: "Đẹp quá!"
Tiểu Tuyết ngượng ngùng toan nói gì đó, bất chợt cảm thấy có gì xẹt qua mắt, quay đầu bắt gặp Doãn Triệt đang giẫm chân trần trên cát, gió thổi cổ áo sơ mi mỏng nhẹ làm lộ xương quai xanh, bên dưới mặc quần sooc đi biển rộng rãi, chân vừa dài vừa thẳng.
Da cậu trắng phát sáng, đẹp tựa món đồ sứ.
Quách Chí Hùng nhìn ngây ngốc: "Anh Triệt, beta như cậu không chừa đường sống cho omega à?"
Tưởng Nghiêu chặn cậu: "Thay quần dài được không?"
Doãn Triệt không để ý: "Các cậu đi đi, tôi không biết bơi."
Tưởng Nghiêu ngăn cản không thành đành ở trên bờ với cậu, thuê ô che nắng cắm vào cát, còn ân cần trải khăn trên bãi biển.
Hàn Mộng sợ đen da cũng không xuống nước, trông thấy thì cảm thán: "Chu đáo thật."
"Học tập đi."
"Haiz, chắc tôi chẳng có hy vọng." Hàn Mộng cười gượng: "Hai cậu cũng thấy tối qua tôi thất thố thế nào đấy, alpha yếu xìu như tôi bảo vệ người ta còn không nổi, lấy đâu ra tư cách theo đuổi? Người ta thèm ngó ngàng tới tôi chắc?"
"Chưa theo đuổi sao biết không được?" Tưởng Nghiêu nhếch môi cười, nhìn thỏ con nhà mình: "Không theo đuổi thì không bao giờ có cơ hội, theo đuổi mới có hy vọng."
Doãn Triệt không để ý cái nháy mắt ra hiệu của hắn: "Rất nhiều alpha yếu hơn cậu vẫn yêu đương như thường, liên quan gì đâu."
Hàn Mộng: "... Anh Triệt, cậu biết cách an ủi quá."
"Đừng khách sáo." Doãn Triệt hờ hững nói: "Nếu cậu cảm thấy không có hy vọng, chi bằng bày tỏ sớm để chết cho sảng khoái."
Hàn Mộng suy sụp: "Tưởng Nghiêu, quản người yêu nhà ông đi!"
"Tôi còn chưa được chuyển chính thức đây." Tưởng Nghiêu cười: "Tuy nhiên chắc sắp rồi."
Doãn Triệt liếc hắn: "Chưa chắc."
Nụ cười của Tưởng Nghiêu sượng cứng: "À, có lẽ vẫn cần làm một vài kiểm tra."
Hàn Mộng không có tâm trạng nghe hai đứa này tán tỉnh nhau, chỉ mải sầu lo đường tình duyên lận đận của mình. Sau một buổi chiều trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng hắn thật sự dự định đi tỏ tình.
"Thôi thì lành làm gáo, vỡ làm muôi, tôi đã nhát cáy bao nhiêu lâu, nhát nữa có mà tốt nghiệp mất." Hàn Mộng nắm tay: "Ngày mai lúc cậu ấy đi tôi sẽ tỏ tình, nếu không thành công, một tháng sau lại là trang hảo hán!"
Doãn Triệt: "Khai giảng không khó xử à?"
Hàn Mộng bịt tai: "Áaa tôi không nghe! Anh Triệt cậu đừng nói nữa."
Họ ở bãi biển cả chiều, nắng dần tắt, hoàng hôn ló mình.
Tụi Trần Oánh Oánh nô nghịch hơn nửa buổi chiều, quay lại hỏi đi đâu ăn.
Hàn Mộng: "Hôm nay không ăn hàng nữa, nhà cô tôi có vỉ nướng, bọn mình tự làm đi."
"Ố kề, vậy tôi ra chỗ vòi nước xối hết cát đã, đợi tôi tí." Trần Oánh Oánh nói.
Tiểu Tuyết đã phơi nắng nửa ngày, muốn bôi lại kem chống nắng nên không đi cùng, một lát sau mới đi.
Hàn Mộng đặt ít thực phẩm tươi sống giao đến biệt thự, Tưởng Nghiêu bổ sung: "Lấy hộ tôi bình sữa."
Chu Hạo Lượng: "Anh Nghiêu, đây là bí mật giúp cậu cao vổng lên hả?"
"Tôi không thích uống sữa." Tưởng Nghiêu chìa tay làm dấu trên đầu Doãn Triệt: "Hỗ trợ Triệt Triệt cao lên đấy."
"So trong cánh beta thì anh Triệt cao rồi mà."
"Vậy thì hỗ trợ cậu ấy ngủ ngon."
"Tại sao? Buổi tối anh Triệt ngủ không ngon à? Có phải buổi tối anh Nghiêu cướp chăn của cậu không?"
Tưởng Nghiêu mỉm cười khoác vai Chu Hạo Lượng: "Hạo Lượng, cậu biết vì sao người ta có thể sống tới một trăm tuổi không?"
"Vì sao?"
"Vì người ta không bao giờ lo chuyện bao đồng đấy."
"..."
Lúc này đột nhiên có người từ không xa chạy lại, là Tiểu Tuyết vừa đi cách đây không lâu, vừa chạy vừa hét: "Không hay rồi! Oánh Oánh bị, bị tụi nó bao vây!"
Hàn Mộng đứng phắt dậy: "Sao cơ? Cậu ấy bị ai vây?"
"Mấy, mấy đứa tối qua..." Tiểu Tuyết chạy đứt hơi, đầy vẻ nôn nóng: "Tớ thấy tụi nó dồn bạn ấy đến vách đá, tớ không đánh lại tụi nó, đành quay về gọi các cậu..."
Tiểu Tuyết có vẻ cũng sợ quá mức, Quách Chí Hùng vội vàng trấn an em.
Hàn Mộng không quan tâm được quá nhiều, lập tức co giò lao đi, nháy mắt bóng dáng đã biến thành chấm đen, kể cả Doãn Triệt lẫn Tưởng Nghiêu cũng bị bỏ lại.
Vách đá mà Tiểu Tuyết nói thật ra chỉ là một tảng đá to nằm lệch về phía biển, một mặt được người ta mài nhẵn thành bệ phẳng cho du khách đi lên chụp ảnh. Nhưng do cách mặt biển khá cao, có nguy cơ trượt chân ngã nên người trên đó không nhiều.
Trần Oánh Oánh đang đứng chỗ mũi nhọn của tảng đá, lùi tiếp một bước sẽ rơi xuống.
"Vừa nãy đanh đá lắm mà? Bây giờ biết sợ rồi?" Tên con trai tối qua chòng ghẹo em chắn phía trước: "Một omega cũng không biết tự lượng sức."
Trần Oánh Oánh thẳng lưng: "Chúng mày chiếm hết vòi nước nghịch với nhau, không thấy đằng sau có người đang đợi hay gì? Tao bảo chúng mày đi có vấn đề chắc?"
"Thế mày không biết nói năng đàng hoàng à? Không ai dạy mày phải tôn trọng alpha đúng không?"
"Dựa vào đâu tao phải tôn trọng lũ alpha vừa trẻ con vừa ngạo mạn chúng mày?"
"Hơ, già mồm gớm." Tên con trai tiến lên từng bước, soi mói em: "Dáng không đẹp còn không dịu dàng, uổng cho mày là con gái mà y như đàn ông, chưa được trai thích bao giờ đúng không?"
Trần Oánh Oánh nghiến răng: "Cần mày quan tâm."
Bấy giờ Hàn Mộng kịp thời chạy đến, gọi to: "Ê!"
Sức chú ý của tụi kia bị thu hút: "Lại là mày, thằng gái tính."
"Bọn mày có gan thì xuống đây, mấy thằng con trai bắt nạt một đứa con gái giỏi giang nỗi gì?"
Tụi nó nghe thấy, lập tức chuẩn bị đi xuống cho hắn một bài học, không ngờ bị túm chặt áo.
Tên con trai quay đầu: "Làm gì đấy, chẳng lẽ không nỡ để tao đi?"
Trần Oánh Oánh phớt lờ gã, gào lên với Hàn Mộng: "Ông thể hiện cái gì! Gọi bọn Tưởng Nghiêu đi!"
Tên con trai tí tởn: "Hoá ra là lo cho nó, ha ha, hai bọn mày một đứa gái tính một đứa đàn ông, ấy thế mà vừa hay..."
Bốp! Lần này Trần Oánh Oánh thành công cho gã một bạt tai: "Gái tính mang nghĩa xấu à? Mày không có mẹ chắc?"
Tên con trai ngớ người, sau khi hiểu ra lập tức thẹn quá hóa giận, đẩy mạnh: "Đệch, con lắm chuyện!"
Trần Oánh Oánh vốn đã đứng trên mép tảng đá, bị gã đẩy ngửa ra sau, lệch trọng tâm dẫn đến rơi thẳng xuống dưới.
Tên con trai đang tính ngoái lại thị uy, một bóng người bỗng vụt qua trước mặt và nhảy xuống theo.
"Hai đứa này đúng là xứng đôi." Tên con trai giễu cợt, nhưng gã thấy nét mặt đồng bọn hơi khác thường: "Làm sao?"
"Vừa nãy con kia nhắc đến... Tưởng Nghiêu phải không?"
Thằng đó dứt lời, đám còn lại cũng nhận ra: "Tưởng Nghiêu? Thằng học ở Trung học số 8?"
"Người ta chuyển trường một năm nay rồi, không ở Trung học số 8 nữa."
"Chắc là trùng họ trùng tên, làm gì có chuyện trùng hợp thế."
"Khoan đã, không phải alpha hôm qua đấy chứ..."
Cả lũ biến sắc: "Vãi lúa, chạy mau."
Nhưng khi tụi nó xoay người chuẩn bị đi xuống thì đường đã bị chặn.
"Cậu đừng lên, để tôi giải quyết." Tưởng Nghiêu xoay cổ tay, khớp xương kêu răng rắc: "Lâu lắm không chiến, còn không đánh ai thì tay nghề lạ lẫm mất."
Doãn Triệt lướt qua hắn, trực tiếp đạp ngã một alpha.
"..."
"Đánh thì đánh đi, ra vẻ ngầu làm gì."
"... Tuân lệnh."
Mấy tên con trai giật lùi liên tục, tuy nhiên vẫn không thoát được số phận từng đứa bị đạp xuống biển, la hét như lợn chọc tiết trong suốt quá trình rơi.
Đến khi họ xử gọn đám alpha, Hàn Mộng và Trần Oánh Oánh cũng bơi về đến bờ.
Vách đá cách mặt biển mười mét, bất ngờ ngã xuống khó tránh bị đau. Người Hàn Mộng đỏ bừng cả mảng, được Trần Oánh Oánh dìu lên trên, bước chân lâng lâng, hít thở yếu ớt: "Tôi tự đi được..."
"Ông thôi đi." Trần Oánh Oánh cạn lời: "Ông nói xem mắc mớ gì ông lại nhảy xuống, còn liều mạng ôm lấy tôi làm suýt chết đuối, không có ông tôi đã bơi lên lâu rồi."
"... Tôi xin lỗi..." Hàn Mộng cúi gằm đầu.
"Nhưng mà." Tai Trần Oánh Oánh hơi đỏ: "Tôi vẫn phải cảm ơn ông."
Tưởng Nghiêu ngoắc thỏ con nhà mình, nói nhỏ: "Tôi cảm thấy hai đứa nó có thể nên chuyện."
"Ừ."
"Vậy hai bọn mình có thể không?"
"Không biết." Doãn Triệt tránh khỏi tay hắn, đi về.
Tưởng Nghiêu thẫn thờ.
Làm lành đã một tháng, theo lý mà nói tình cảm giữa họ hẳn phải thắm thiết hơn, thế nhưng câu trả lời của Doãn Triệt ngày càng không chắc chắn.