Cơn dông đến bất chợt vừa nhanh vừa dữ dội, chẳng mấy chốc ngoài cửa sổ đã mưa to gió lớn sấm chớp đùng đùng.
Thấy quần áo treo ngoài ban công bị gió táp ướt nhẹp như con quay xoay với tốc độ cao, Tưởng Nghiêu từ bỏ ý nghĩ cứu chúng nó.
Hắn tắm rửa, đánh răng rồi lên giường nằm gọi video.
Sau vài tiếng tút, có người nhận máy:
"Anh ơi!"
Giọng như kẹo trái cây làm lòng hắn cũng ngọt ngào theo: "Tiểu Nhu đang làm gì thế?"
Uông Tiểu Nhu - em gái ruột cùng bố cùng ba của Tưởng Nghiêu - là một omega hoa gặp hoa nở người gặp người mến, là omega đáng bảo vệ nhất trên đời.
... Những điều trên đều do Tưởng Nghiêu nói, tất cả các anh em bắt buộc phải thuộc làu làu.
Không chỉ một lần Triệu Thành từng than câu này mà truyền ra ngoài sẽ tổn hại oai danh của trùm trường Đông Thành, thế nhưng Tưởng Nghiêu là tên cực kỳ cuồng em gái, căn bản không giấu được.
Nghe đâu có lần Tưởng Nghiêu bị một đám người chặn đường, hai bên giương cung bạt kiếm khí thế ác liệt, đương lúc sắp lao vào choảng nhau thì đột nhiên Tưởng Nghiêu lên tiếng bảo dừng, thò tay vào áo khoác như định móc thứ gì ra.
Phe kia lập tức khẩn trương cao độ, trán lấm tấm mồ hôi. Mẹ nó thằng nhãi này còn đem theo súng? Trùm trường Đông Thành quả nhiên không phải hạng xoàng. Giờ giữ mạng chạy trước hay là giữ mặt mũi quyết sống mái một phen đây?
Ngay khi cả lũ đang cân nhắc vấn đề sống còn có độ khó cao thì cuối cùng Tưởng Nghiêu cũng chạm vào món đồ bên trong túi áo, lấy ra...
Một gói hình dán công chúa Elsa đính đầy kim cương giả chói lóa.
"Ngại quá vừa vào cửa hàng phụ kiện mua cho em tao, sợ làm hỏng mất." Tưởng Nghiêu để hình dán gọn một bên rồi hếch cằm với lũ kia: "Lên một lượt đi, tao vội lắm."
Từ đấy trùm trường Đông Thành lại có thêm một truyền thuyết biến thái.
"Em đang làm bài tập, bài nhiều quá đi à..." Uông Tiểu Nhu ngồi trong phòng sách, khuôn mặt bầu bĩnh đượm vẻ âu sầu trước ngọn đèn bàn: "Anh ơi anh ở nhà thì tốt, sao phải chuyển trường cơ chứ?"
Suốt kỳ nghỉ hè Uông Tiểu Nhu đã hỏi câu này không dưới một trăm lần, lúc vừa biết tin còn khóc mấy ngày trời, Tưởng Nghiêu phải làm đủ mọi cách dỗ dành rất lâu thì cô bé mới chấp nhận sự thực.
"Không phải anh đã nói rồi sao, vì anh muốn tự lập sớm để sau này bảo vệ Tiểu Nhu, thế nên không ở nhà nữa."
Uông Tiểu Nhu nhỏ tuổi, vừa hiểu vừa không: "Vậy sau này em vào cấp ba cũng phải chuyển ra ngoài ở ạ?"
"Không cần, em là omega, trời sinh đã được bảo vệ rồi."
"Ớ? Thế ba..."
Tưởng Nghiêu ho khụ: "Ba mình là ngoại lệ, Tiểu Nhu đừng học ba, phải làm một omega dịu dàng hiền thục nghe chưa?"
"Dịu dàng như bố hả anh?"
"Đúng rồi, phải dịu dàng như bố... Ấy không, alpha vẫn nên mạnh mẽ một chút thì hơn..." Tưởng Nghiêu càng nói càng lung tung, dứt khoát chuyển đề tài: "Bố với ba đâu? Không dạy em làm bài à?"
Uông Tiểu Nhu nghiêng cái đầu bé xinh: "Bố với ba đi xem phim rồi, bảo em ở nhà ngoan."
"..."
Quả nhiên nhà hắn theo hình thức nuôi thả.
Mưa bên ngoài không định ngớt, chốc chốc lại có tia chớp trắng lóa rạch ngang bầu trời, nhuộm căn phòng ký túc thành một màu bờn bợt như phim kinh dị.
"Tiểu Nhu, chỗ em có sấm không?"
"Có ạ, ồn ơi là ồn, làm phiền em giải bài tập đây này."
"Em không sợ hả?"
"Chẳng có gì đáng sợ, tiếng hơi to chút thôi mà."
"Em anh dũng cảm quá ta." Tưởng Nghiêu cười, buột miệng nói tiếp: "Thế em sợ chớp không?"
Hắn hỏi xong mới cảm thấy vô nghĩa.
Bình thường người sợ mưa dông đều sợ tiếng sấm đánh, làm gì có ai không sợ sấm chỉ sợ chớp.
Uông Tiểu Nhu trong điện thoại cũng nghe thấy, giật nảy mình: "Anh ơi tiếng gì thế ạ?"
"Không có gì, chắc là gió to thổi đổ đồ." Tưởng Nghiêu vừa trả lời em gái vừa xuống giường mặc áo, cài khuy bằng một tay: "Em làm bài nhanh nhé, câu nào không biết thì gửi anh, làm xong đi ngủ sớm, anh phải học từ mới đây."
"Dạ, tạm biệt anh!"
Cúp máy, Tưởng Nghiêu đeo kính đi ra khỏi phòng. Hành lang tĩnh mịch, dường như không ai nghe thấy tiếng động lớn kia ngoài hắn, hoặc chăng đã gặp nhiều nên không lấy làm lạ.
Hắn đi đến trước cửa phòng 306, gõ hai phát "cốc cốc".
Gần một phút sau cửa mới mở, Tưởng Nghiêu chưa ừ hử thì Doãn Triệt đã nói trước: "Tôi xin lỗi."
"Hả?"
"Vừa nãy tôi bất cẩn đánh vỡ bình gốm, làm ồn đến cậu rồi."
"Bình gốm?" Tưởng Nghiêu không tưởng tượng nổi: "Hết gỗ lại bình gốm, này cậu chủ Doãn, có phải cậu ăn sung mặc sướng quen rồi nên vào ký túc xá trải nghiệm cuộc sống của người nguyên thủy không?"
"... Cút."
Doãn Triệt xoay người đóng cửa từ chối tiếp khách.
Cậu đóng được một nửa thì gặp lực cản.
"Sợ à?"
Hành lang bỗng sáng bừng, lại có một tia chớp bổ xuống, Tưởng Nghiêu chống tay lên ván cửa, dùng cơ thể chắn tia chớp ấy, khuôn mặt ngược sáng không nhìn thấy rõ, đồng tử sau mắt kính... dường như không phải màu đen tuyền.
"Sợ thì nói, có gì mất mặt đâu." Tưởng Nghiêu cười với cậu, hơi khom lưng cách cậu gần hơn: "Ai mà chẳng có thứ mình sợ, alpha còn có nỗi sợ nữa là một beta như cậu."
Doãn Triệt bần thần.
Cậu chợt nhận ra Tưởng Nghiêu thật sự rất cao, đỉnh đầu gần như chạm vào khung cửa.
"... Tôi không sợ, beta thì sao, chẳng nhát gan hơn alpha các cậu."
"Hơ, cậu nói giống phong cách của ba tôi thế."
"Ba cậu cũng là beta?"
"Không, omega chứ, nhưng mà ba mạnh cực, đến tận giờ vẫn có lúc tôi bị ba đè ra đánh, chẳng nương tay xíu nào, haiz."
Đương nhiên hắn cũng không dám bật lại, nếu không e rằng ông bố alpha mạnh hơn của hắn sẽ tẩn hắn tơi bời.
Nhà hắn không có chuyện hổ dữ không ăn thịt con.
Cục cưng của nhà hắn chỉ có ba hắn, Uông Tiểu Nhu cố lắm cũng xem như bé cưng, còn hắn chắc được nhặt ở bãi rác về.
Doãn Triệt không tin mấy: "Omega mạnh hơn alpha?"
"Thật, không tin thì hôm nào cậu đến nhà tôi chơi, tôi cho cậu mở mang kiến thức."
Doãn Triệt lặng thinh.
Tưởng Nghiêu cũng nhận ra mình nói đường đột quá.
Hắn với bạn cùng bàn quen nhau được vài hôm, ban ngày vẫn còn cãi nhau mà tối đến đã tùy tiện mời người ta về nhà thì hơi lạ lùng quá.
"Khụ... Ừ thì, tôi đứng ở cửa nãy giờ, cậu không mời tôi vào trong ngồi sao?"
"Phòng tôi bừa lắm."
"Không sao, tôi không để ý."
"... Tùy cậu."
Doãn Triệt thả tay, Tưởng Nghiêu bèn đẩy cửa đi vào rồi trở tay đóng cửa, quay đầu ngó toàn bộ căn phòng.
"Tôi nói chứ... Cậu hiểu sai chữ bừa à?"
Phòng Doãn Triệt hoàn toàn không liên quan gì đến chữ bừa.
Sàn nhà không vương một hạt bụi, bình gốm vừa đánh vỡ đã được quét dọn sạch sẽ. Sách giáo khoa trên giá xếp ngay ngắn theo từng môn, ba chiếc giường bỏ không thì một giường đặt vali, còn lại đều trống trải.
Tưởng Nghiêu nhớ đến ba chiếc giường không dùng tới chất đầy quần áo và giày trong phòng mình, tự thấy hổ thẹn vô cùng.
Nếu nói bừa thì phòng Doãn Triệt có rất nhiều đồ lặt vặt kỳ lạ. Trên giá sách không ai dùng bày những món đồ thủ công mỹ nghệ, theo quan sát của Tưởng Nghiêu, chủ yếu là đồ chơi nhỏ bằng gỗ, vòng đeo tay tết sợi, đất sét, con dấu cao su, len chọc...
Bắt mắt nhất là đống sao giấy màu sắc sặc sỡ mới chỉ đầy ⅕ lọ thủy tinh.
"Cậu gấp cả sao á? Từ hồi lên lớp ba là em tôi đã không thích cái này nữa rồi."
"Thi thoảng gấp." Doãn Triệt ngồi vào bàn học của mình, nhìn hắn: "Cậu có chuyện gì?"
Lúc này ngoài cửa sổ lại có chớp, Tưởng Nghiêu trông thấy người trước mặt vẫn tỏ ra bình thường nhưng bàn tay đặt trên đầu gối lại nắm chặt.
Thỏ con đang rất cố gắng giả vờ bình tĩnh.
Tưởng Nghiêu đi đến cạnh cậu đặng kéo ghế ngồi xuống, tì cằm chống khuỷu tay lên bàn: "Tôi muốn tìm một người giúp tôi học từ mới, sẵn lòng không bạn cùng phòng thân mến?"
"... Bỏ từ đằng sau đi."
"Từ nào?"
"Thân mến."
"Ò!" Tưởng Nghiêu cười tươi đáp lại.
"..."
Ngày thường Doãn Triệt ít gặp ai muốn nói chuyện với mình, càng miễn bàn đến người mặt dày thế này.
"Cậu, đi ra ngoài." Cậu cố hết sức nói bằng ngữ điệu hòa nhã: "Coi chừng tôi đánh cậu."
"Cậu đánh kiểu gì? Không phải cậu mắc chứng căng thẳng sao? À... Tôi hiểu rồi, alpha không được chạm vào cậu nhưng cậu có thể chạm vào alpha hả? Cậu cũng tiêu chuẩn kép quá đấy."
"Cần cậu lo chắc."
"Được, tôi không lo, vậy thì nể tình cậu đã làm ồn đến tôi, có thể giúp tôi học từ mới không?"
Doãn Triệt cau mày lưỡng lự giây lát, cuối cùng giở sách từ vựng một cách miễn cưỡng, không nhiều lời mà trực tiếp đọc luôn:
"Vứt bỏ."
"Abandon."
"Khác thường."
"Abnormal."
"Tai nạn."
"Accident."
"Bắt giữ."
"Arrest."
...
Tưởng Nghiêu càng học càng cảm thấy sai sai: "Từ cậu chọn... sao mà gớm quá vậy?"
"Thích học thì học, không học thì cút."
"Học học học."
Doãn Triệt lại chọn hơn hai chục từ nữa xem như bình thường, xong xuôi bèn gấp sách lại: "Thuộc phết nhỉ."
"Chứng tỏ tôi học hành chăm chỉ." Tưởng Nghiêu cười.
Hắn lớn lên ở nước ngoài, không thuộc mới lạ.
"Còn chuyện gì không? Tôi phải ôn bài đây." Giá sách của Doãn Triệt có rất nhiều sách bài tập làm thêm đủ các môn.
Tưởng Nghiêu dịch ghế: "Tôi xem được không? Học tập ấy mà."
Lúc làm bài có người ở bên nhìn chằm chằm thật sự rất kỳ quặc, bình thường người ta đều sẽ từ chối, thế nhưng Doãn Triệt chần chừ một chốc rồi để quyển sách bài tập ra giữa.
"Chắc cậu không hiểu đâu."
"Nói chuyện phách lối nhờ." Tưởng Nghiêu sán vào đọc lướt đề bài, hơi khó nhưng không đến nỗi không hiểu.
Có vẻ thỏ con hiểu lầm về IQ của hắn, tuy rằng bộ dạng hắn hiện giờ đúng là trông không thông minh cho lắm.
Đèn bàn tỏa ánh sáng ấm áp khiến người ta bất giác đắm chìm, chuyên tâm vào sự vật trước mắt, dần dà không để ý đến tiếng sấm chớp ngoài kia.
Đầu họ dựa rất sát, vài sợi tóc lơ thơ khẽ khàng đan vào nhau, theo lý mà nói hẳn phải nảy sinh chút phản ứng hóa học, nhưng Tưởng Nghiêu chỉ thích omega, Doãn Triệt chỉ thích đề bài trên sách, cả hai cứ thế giải toán suốt một tiếng đồng hồ trong sự hòa thuận yên bình.
Tưởng Nghiêu vươn vai, nhấc tay nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn mười một giờ. Hắn lại ngó ra ngoài cửa sổ, mưa cũng đã tạnh.
"Tối nay đến đây thôi, tôi về phòng ngủ đây."
Doãn Triệt đang cắn bút nhíu mày suy tư, nghe hắn nói vậy thì ngẩng đầu: "Về á?"
"Không thì sao? Thỏ con muốn giữ tôi lại qua đêm à?"
Lần đầu Doãn Triệt nghe hắn gọi xưng hô này: "Cậu chửi tôi?"
"Không chửi cậu, tại tôi cảm thấy cậu đáng yêu giống bé thỏ, nhưng gọi bé thỏ thì sến súa quá, thế nên gọi cậu là thỏ con [1]."
[1] Thỏ con ở đây là 兔崽子, trong tiếng Trung còn có nghĩa là đồ ranh con.