Tuần cuối cùng của tháng mười hai, học sinh không còn tâm trạng học hành, ngày nào cũng chuẩn bị cho lễ hội năm mới.
Hàn Mộng thấy kế hoạch của mình không được thần dân trong lớp ủng hộ, não nhảy số quyết định dùng thủ đoạn giải quyết, cực kỳ xảo quyệt chạy đi tìm lão Ngô. Sau khi đọc xong bản kế hoạch dài ba trang A4 của Hàn Mộng, Ngô Quốc Chung cảm động sâu sắc, vui vẻ đồng ý: "Được, cứ làm như em nói đi."
Vì thế giờ truy bài sáng thứ hai, Ngô Quốc Chung tuyên bố hoạt động lễ hội của A1 là tiệm cà phê hầu gái lực điền.
Quách Chí Hùng gào khóc, hai mắt trợn ngược, bất tỉnh nhân sự.
"Các em ạ, thầy cảm thấy bản kế hoạch của Hàn Mộng viết vô cùng hay, ý chính rõ ràng, luận điểm mới mẻ, luận cứ đầy đủ, kết luận cuối cùng đề cao nội dung: Mong thông qua hoạt động lần này có thể khiến nhiều người không còn cái nhìn phiến diện, xóa bỏ ấn tượng cứng nhắc về giới tính và thuộc tính... Có thể thấy Hàn Mộng đã suy nghĩ rất tường tận."
Trần Oánh Oánh nhỏ giọng chửi: "Tự cậu ta muốn mặc thì có!"
Chương Khả cũng mắng: "Lão Ngô đơn giản là bị thằng Hàn nham hiểm lừa gạt!"
"Hơn nữa kết hợp một số chuyện xảy ra gần đây ở lớp ta, thầy cảm thấy hoạt động này cũng rất có ý nghĩa giáo dục. Còn năm ngày nữa, chúng ta nhanh chóng chuẩn bị nhé các em."
Cả lớp đều hiểu "một số chuyện" trong lời lão Ngô là những chuyện nào, tâm trạng căm phẫn sục sôi khi ấy lại dâng trào, bỗng cảm thấy lão Ngô nói rất có lý.
Mặc đồ nữ thì sao? Người mất mặt không phải họ mà là những người có thành kiến.
Chương Khả: "Chết tiệt, không ngờ ông chú trung niên này lại cuốn hút như vậy, tôi bị thuyết phục rồi!"
Trần Oánh Oánh vẫn không định tha cho tên đầu sỏ nào đó, vừa hết truy bài đã đuổi đánh Hàn Mộng, sau khi Quách Chí Hùng bừng tỉnh cũng nhập hội, cuối lớp gà bay chó chạy.
Doãn Triệt đang nhoài ra ngủ bù, cau mày "chậc" một tiếng, che cổ lại.
Tưởng Nghiêu nhận ra động tác của cậu: "Sao thế? Ngủ bị sái cổ hả?"
"Không, đau cổ."
"Cuối tuần cậu đi khám rồi nhỉ? Có bệnh về cổ à?"
"Không khám ngoại khoa." Doãn Triệt không muốn nói chuyện, vùi đầu giữa cánh tay: "Tôi ngủ một lúc, giáo viên vào gọi tôi."
"Ừ."
Tưởng Nghiêu nhìn gáy cậu trong chốc lát.
Hôm nay Doãn Triệt mặc áo len cao cổ, phần cổ hở ra rất gầy nhưng thon dài.
Sao mà cổ cũng đẹp thế chứ lị.
Trần Oánh Oánh cố sức vặn tay Hàn Mộng, vặn một phát chửi một câu: "Ông nhận được sự đồng ý của cả lớp chưa!"
Hàn Mộng: "Chờ cả lớp đồng ý thì muộn rồi!"
Trần Oánh Oánh: "Ông còn dám hống hách!"
Tưởng Nghiêu cầm tai nghe giảm tiếng ồn của mình nhẹ nhàng nhét vào tai bạn cùng bàn của mình, lúc rụt tay về bất cẩn cọ trúng vành tai mềm mại.
Cũng có thể không phải hắn bất cẩn.
Doãn Triệt khẽ cựa mình, không ngẩng đầu.
Tưởng Nghiêu bật chế độ giảm tiếng ồn. Tuy đầu kia của tai nghe chưa kết nối với điện thoại, không hề có gì và chỉ có thể phát ra tiếng ồn trắng, thế nhưng trong lòng hắn đã hát vang.
*
Lễ hội gần kề, cuối cùng học sinh A1 cũng bị ép chấp nhận kế hoạch của Hàn Mộng.
Quần áo trang phục trên mạng có bán, cà phê mua trong siêu thị, cốc đĩa có thể mượn của bác ở căng tin, chỉ cần chuẩn bị thêm một số đồ trang trí lớp học là xong, theo một nghĩa nào đó cũng khá tiết kiệm sức
Tụi con gái không có gánh nặng tâm lý nên chuẩn bị rất vui vẻ, ngày nào cũng ríu rít bàn tán lớp khác làm hoạt động gì, hẹn lúc đấy cùng đi chơi.
So ra thì tụi con trai hầu như đều mặt ủ mày chau.
Mấy hôm trước chủ đề "tiệm cà phê hầu gái lực điền" của A1 truyền ra, lời thăm hỏi mà tụi con trai A1 nhận được nhiều nhất là: "Mong chờ đồ nữ của các cậu đấy nhé."
Không còn gì luyến tiếc.
Nhưng dù không tình nguyện thì vẫn phải làm hoạt động. Đến thứ năm, những thứ khác đều đã chuẩn bị hòm hòm, còn thiếu hạt cà phê và sữa. Tranh thủ tan học, mấy đứa ở nội trú kết nhóm đi siêu thị ngoài trường mua.
Cổ Doãn Triệt vẫn hơi đau, đáng lẽ định về ký túc ngủ, thế nhưng Tưởng Nghiêu lại muốn tiện đường đi mua vật liệu cho câu lạc bộ thủ công, hắn không biết chọn phải nhờ cậu giúp.
Doãn Triệt ngẫm nghĩ, không nhắc đến chuyện mình không khỏe, theo hắn đi mua.
Siêu thị khá nhỏ, có rất ít loại cà phê nhưng cơ man đồ ăn vặt, hẳn là vì mở gần trường học.
Tưởng Nghiêu thấy cái gì cũng muốn ném vào xe hàng, mắt không buồn chớp, nói mỹ miều là "lương thực dự trữ khi hoạt động câu lạc bộ".
Doãn Triệt thảnh thơi dựa vào xe đẩy, nhìn mỗi lần hắn với tay lên kệ hàng, chiếc vòng ở cổ tay lại trượt lên trượt xuống theo động tác của hắn.
Làm khó cho hắn vẫn còn đeo.
Thật ra cậu tết không đẹp, chỉ có thể nói là mức độ bình thường, nhưng so với sợi dây vừa rối vừa ẩu của Tưởng Nghiêu thì vẫn khá khẩm chán, đeo ra ngoài cũng không quái đản.
Tưởng Nghiêu lấy mấy can sữa to trong tủ lạnh bỏ vào xe đẩy, sau đó cầm một hộp sữa nhỏ, cất giọng hỏi: "Triệt Triệt, uống sữa không?"
"Lạnh lắm, không uống."
"Lát về hâm nóng cho cậu." Tưởng Nghiêu tự để hộp sữa vào xe đẩy.
Doãn Triệt nhận ra dạo này hắn hơi ngang ngược.
Cũng không phải hắn cưỡng ép cậu làm gì, nhưng thỉnh thoảng lại đưa ra một số quyết định thay cậu.
Chẳng hạn như mấy ngày trước ở trên lớp, Hàn Mộng lấy cỡ áo của tất cả con trai, lúc đến lượt tổ họ, hắn nói: "Tưởng Nghiêu, đến lúc cống hiến cho lớp rồi!"
Tưởng Nghiêu lắc đầu: "Tối thứ sáu em gái tôi muốn tới, tôi phải chơi với nó, không tham gia hoạt động lớp mình được."
"Ơ... Thế thôi vậy." Hàn Mộng thất vọng ra mặt, nhưng nhanh chóng nhìn sang người bên cạnh: "Ừm thì... Anh Triệt..."
"Đừng hỏi cậu ấy."
Doãn Triệt chưa lên tiếng đã nghe Tưởng Nghiêu nói: "Lão Hàn, khuyên cậu đừng thử thuyết phục cậu ấy, nghe câu thử là chết bao giờ chưa?"
"..."
Cuối cùng Hàn Mộng lựa chọn giữ mạng quan trọng.
"Cậu hâm nóng kiểu gì?" Doãn Triệt hỏi: "Ký túc xá không cho dùng thiết bị điện bên ngoài, đứt cầu dao đấy."
Tưởng Nghiêu lấy thêm chai nước ép trái cây tươi: "Anh đây tự có cách."
Nói cứ như có bản lĩnh lắm, kết quả cách của hắn là ngâm trong nước nóng.
Đồ mua về hầu hết xếp đống ở ký túc xá, phòng Tưởng Nghiêu bừa sẵn, chồng thêm túi lớn túi nhỏ trông chẳng khác nào bãi rác.
Sau khi giúp hắn cất đồ, Doãn Triệt về phòng mình, quên béng vẫn đang ngâm sữa ở chỗ hắn. Cậu tắm gội, lau tóc, vừa định làm đề một lúc thì Tưởng Nghiêu bưng sữa đã hâm nóng sang cho cậu.
"Dạo này cậu ngủ không ngon phải không?"
Doãn Triệt dừng tay: "Cũng tạm."
"Tôi thấy mấy hôm nay ra chơi cậu toàn ngủ bù. Sữa hỗ trợ giấc ngủ, tối nào em tôi cũng uống một cốc sữa nóng, ngả đầu xuống gối là ngủ ngay, cậu cũng thử xem."
Doãn Triệt cụp mắt, đặt môi lên miệng cốc và nhấp một hớp sữa.
Sữa âm ấm, ngầy ngậy, vị ngọt nhẹ.
Cậu muốn uống hết trong một hơi, thế nhưng lại không nỡ.
"Mơ thấy ác mộng thôi."
Mỗi lần đi khám về, nghe bác sĩ Phùng nói "vẫn không có gì thay đổi" là mấy ngày sau cậu lại gặp ác mộng, lần này lặp lại đi lặp lại rất nhiều, nhưng theo kinh nghiêm trước đây, có lẽ mấy bữa nữa sẽ dừng.
"Dám chứ, sao lại không dám? Kiểu gì chẳng hơn Quách Chí Hùng... Ấy, cậu đeo cái gì ở chân kia?"
Lúc Doãn Triệt đạp hắn lộ ra một đoạn cổ chân trắng nõn, trong chớp nhoáng ấy hình như hắn trông thấy chân cậu đeo thứ gì đó. Tưởng Nghiêu chưa nhìn rõ thì Doãn Triệt đã rụt chân về, ống quần ngủ trượt xuống lại che kín mắt cá chân.
"Đang mùa đông cậu đeo gì trên chân, có hở ra được đâu. À... Tôi biết rồi, có phải cậu đeo cái gì bảo vệ bình an không? Đeo từ bé hả?"
Doãn Triệt không phủ nhận cũng không thừa nhận, tu ừng ực mấy hơi hết bay cốc sữa sắp nguội, đoạn đặt cốc xuống: "Về phòng cậu đi."
Tưởng Nghiêu nhoẻn miệng cười, chỉ bên mép trái của mình: "Chỗ này bị dính."
Doãn Triệt vô thức thò lưỡi ra liếm: "Còn không?"
Yết hầu Tưởng Nghiêu khẽ di chuyển, hắn lại chỉ bên phải: "Chỗ này cũng có."
Doãn Triệt tiếp tục liếm bên phải.
"Vẫn còn." Tưởng Nghiêu rút khăn giấy trên bàn, duỗi tay qua: "Ở đây này."
Doãn Triệt hơi ngây ngẩn.
Hơi ấm nơi đầu ngón tay hắn thấm qua tờ khăn giấy mỏng tang, chạm lên khoé môi cậu.
Khăn giấy vừa gặp nước đã ướt, trở nên mỏng hơn, xuyên thấu hơn, nhẹ nhàng mân mê bờ môi cậu.
Tuồng như được ngón tay Tưởng Nghiêu vuốt ve trực tiếp.
"Xong." Tưởng Nghiêu lâu rất nhanh, chạm vào rồi tách ra ngay, vo khăn giấy đã dùng ném vào sọt rác.
Doãn Triệt hoàn hồn, hình như nhớ rằng chỗ Tưởng Nghiêu lau giúp cậu là chỗ cậu đã liếm.
Cũng có thể cậu lầm tưởng.
Nhưng dạo này Tưởng Nghiêu hơi ngang ngược chắc không phải ảo giác.
Ngày trước nếu muốn làm hành động thân mật tương tự, chắc chắn Tưởng Nghiêu sẽ xin sự đồng ý từ cậu, giống như lần trước giúp cậu cởi áo khoác để bôi thuốc.
Mà gần đây cậu cảm nhận được tính xâm lược không thể hình dung trên người Tưởng Nghiêu.
Hắn tiếp cận phòng tuyến của cậu và xâm phạm lãnh địa của cậu từng chút một, hệt như đang thăm dò giới hạn chịu đựng của cậu vậy.
"Thỏ con." Tưởng Nghiêu nhẹ giọng hỏi cậu: "Cái nhìn của cậu về tôi có thay đổi tí nào không?"
Doãn Triệt ngước mặt: "Ý cậu là phương diện nào?"
Tưởng Nghiêu gẩy tóc mái của mình, ánh mắt như hơi né tránh: "Thì... liệu cậu có cảm thấy tuy mặt nào của tôi cũng rất bình thường, nhưng cũng có chỗ làm cậu... ừm, làm cậu cảm thấy rung rinh?"
"Cậu hỏi tôi không bằng hỏi người khác."
"..." Tưởng Nghiêu bỏ tay xuống, thở dài: "Thôi, tôi biết ngay cậu sẽ nói thế."
Doãn Triệt ù ù cạc cạc nhìn hắn ủ rũ đi về phòng.
Câu hỏi này quá khó trả lời, dù mặt nào của Tưởng Nghiêu cũng khiến cậu rung rinh, nhưng làm sao cậu biết người khác có rung rinh hay không?