Doãn Triệt lẳng lặng nhìn hắn một lúc, nhìn đến mức trong lòng hắn sắp phát hoảng thì bỗng nhếch môi: "Đùa đấy."
Tưởng Nghiêu lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Đệt, chuyện này có thể đùa được sao? Tim tôi vọt tới cổ họng đây này."
"Mắc gì cậu phản ứng dữ dội thế?" Doãn Triệt ngồi lên ghế đẩu bên cạnh hắn: "Tôi có người mình thích hay không liên quan gì đến cậu?"
"Đương nhiên có liên quan đến tôi, anh em tốt nhất của tôi có người mình thích mà bây giờ mới nói cho tôi, tôi đau lòng biết bao." Tưởng Nghiêu sáp lại: "Hơn nữa nhỡ đâu cậu thích tôi thì sao? Dù sao tôi cũng gần gũi cậu nhất, đối xử với cậu tốt nhất, không chê tính xấu của cậu..."
Doãn Triệt đạp ghế hắn, ngắt lời: "Cút về phòng cậu đi, tôi muốn đi ngủ."
"Mới mấy giờ, ngủ gì mà ngủ, đứng dậy đê." Tưởng Nghiêu ngó khắp lượt bàn học và giá sách, vẫn toàn sách bài tập và sản phẩm thủ công như trước, lọ sao đã sắp đầy một nửa, ngoài ra không nhìn thấy nhiều đồ vật nào mới mẻ.
Hắn tiện tay cầm chiếc hộp sắt lạ mắt trên bàn: "Cậu lại làm gì đây? Hoạt động giải trí của cậu cũng giản dị đơn sơ quá..."
Bộp! Doãn Triệt đè chặt chiếc hộp, cướp lại: "Đừng động lung tung vào đồ của tôi, mau về đi."
Tưởng Nghiêu và cái quần đồng phục bị đuổi khỏi phòng 306, thở dài xót xa trước cửa phòng đóng chặt.
Thỏ con điểm gì cũng tốt, mỗi tội hơi trông mặt mà bắt hình dong, chẳng bao giờ vừa mắt hắn.
Cũng không biết đẹp trai cỡ nào mới có thể lọt vào mắt thỏ con.
Cỡ như hắn được không?
Suy nghĩ ấy chợt nảy ra trong đầu hắn hệt như một tiếng sấm khai sáng, oanh tạc khiến hắn đơ người, đơ hơn cả khi nãy nghe Doãn Triệt nói "tôi có người mình thích rồi".
Tưởng Nghiêu ngơ ngơ ngác ngác đi về phòng mình.
Sao cứ có cảm giác dạo này sai sai ở đâu ấy nhỉ...
*
Từ khi trời vào đông, bánh răng thời gian như bị đóng băng dần dần chậm lại, lúc nào cũng cảm thấy đã trôi qua rất lâu, thế nhưng thực tế mới hai tuần mà thôi.
Sau hai tuần liên tục bắt học sinh đi muộn, cuối cùng Trương giáo chủ cũng tức nước vỡ bờ, thay đổi hình phạt từ viết bản kiểm điểm tám trăm chữ thành chạy cự ly dài tám trăm mét.
Đầu đông năm nay lạnh hơn mọi năm, ở ngoài trời thở ra toàn sương trắng, xuống sân bóng chạy hai vòng trong nền nhiệt này khó chịu hơn viết bản kiểm điểm nhiều.
Trương giáo chủ rất hài lòng về điều đó, thậm chí còn thấy chưa đủ, sau khi tuyên truyền rầm rộ "chạy bộ mùa đông có thể tăng cường sức đề kháng" và đủ thể loại qua loa phát thanh, ông phát lệnh đổi bài tập thể dục giữa giờ thành chạy bộ tám trăm mét.
Lũ học sinh trong lớp nghe loa báo xong thì lòng như tro tàn, đau không sống nổi.
"Giết tao đi! Tám trăm mét! Chạy xong thở hồng hộc như chó lấy sức đâu mà học!" Chương Khả gào thét: "Học sinh Trung học số 1 bọn mình còn cần rèn luyện sức khỏe ư? Trí óc phát triển là được rồi còn gì!"
Trần Oánh Oánh: "Nhưng hình như trí óc của ông cũng không phát triển lắm nhỉ?"
Chương Khả: "..."
Lớp phó thể dục Quách Chí Hùng lại rất phấn khích: "Cuối cùng cũng có dịp cho tụi này thể hiện năng lực alpha."
Hàn Mộng: "Đồng ý."
Trần Oánh Oánh: "Ông đồng ý con khỉ, một nghìn mét lần trước ói lên ói xuống thế nào quên rồi à?"
Hàn Mộng vén tóc, đẹp trai phóng khoáng: "Anh Hàn của cưng nay đã khác xưa, lần này chắc chắn có thể rửa sạch mối nhục, để mọi người khuất phục trước tư thế oai hùng mạnh mẽ của anh!"
Lúc tập thể dục giữa giờ, tất cả các lớp cùng chạy quanh sân bóng, chạy được một vòng đã có kha khá người không trụ nổi.
"Đù... Quần áo của ông đây nặng quá..." Hàn Mộng thở hổn hển như con lừa: "Tao không được rồi... Mẹ nó còn một vòng nữa..."
Tưởng Nghiêu vỗ vai hắn: "Người anh em, không được thì đừng cố, qua chỗ dưới đài chủ tịch nghỉ không?"
Hàn Mộng thở dốc nhìn đài chủ tịch, chỉ có vài bạn nữ đứng đó, có lẽ đang tới tháng.
Nếu hắn đứng vào thì kiểu gì cũng bị cả trường vây xem ngay, không chừng tối nay lại được lên diễn đàn.
"Không... Tao đàn ông đàn ang... không thể mất mặt được... Hức hức..." Hàn Mộng dứt lời bèn ngẩng đầu ưỡn ngực, bất đắc dĩ phải tiếp tục xông lên.
Đội hình chạy gồm hai người một hàng xếp theo chiều cao, Tưởng Nghiêu chạy cuối cùng, nhìn thấy bạn cùng bàn của mình cách mình một hàng ở góc chéo phía trước, khoá áo đồng phục không thèm kéo, bị gió hất tung, bồng bềnh như tóc cậu vậy.
"Triệt Triệt!" Tưởng Nghiêu gọi không nghĩ ngợi: "Kéo khóa lên! Cậu không lạnh à!"
Giọng hắn rất vang, học sinh A1 đều nghe thấy, ngay cả học sinh A5 chạy song song bên cạnh cũng nhìn sang.
Doãn Triệt cạn lời, xoay đầu qua định bảo hắn im lặng, song chợt bắt gặp Bạch Ngữ Vi ở hàng lớp A5 cũng đang nhìn mình, tầm mắt vừa giao nhau đã lập tức ngoảnh đi.
Chạy xong về lớp, ngoài những đứa thể lực tốt hiếm có ra thì còn lại đều thở gấp không ngừng.
Tưởng Nghiêu đi vào, hoàn toàn không thở dốc mà chỉ hơi sốt sắng: "Bảo cậu kéo khoá sao không nghe? Nhỡ cảm sốt thì sao, tôi lại phải ghi bài hộ cậu à? Cậu còn chẳng chịu đọc chữ tôi..."
"Biết rồi, tại hôm nay tôi mặc nhiều thôi." Doãn Triệt kéo khoá áo đồng phục: "Vừa lòng chưa?"
"Thế còn được."
Còn năm phút nữa mới vào tiết sau, Tưởng Nghiêu cầm cốc của mình lên và hỏi: "Cần tôi lấy nước nóng hộ cậu không?"
Doãn Triệt cũng cầm cốc của mình: "Tôi đi với cậu."
Cả hai cùng đến chỗ máy lọc nước. Sau khi lấy nước xong, Tưởng Nghiêu đang định về lớp thì bỗng bị kéo áo.
Doãn Triệt: "Qua đây, hỏi cậu chuyện này."
Tưởng Nghiêu háo hức đi theo. Mỗi lần thỏ con kéo áo hắn đều khiến hắn nhớ đến dáng vẻ Uông Tiểu Nhu kéo áo hắn gọi "anh ơi", đáng yêu cực kỳ.
Nhưng Doãn Triệt đáng yêu kiểu khác.
Cụ thể khác chỗ nào hắn cũng không nói được.
Doãn Triệt dẫn hắn tới đầu cầu thang yên tĩnh, lúc này hầu hết học sinh đã trở về lớp học, thi thoảng có người đi qua, hai bọn cậu nói bé nên họ cũng không nghe thấy.
"Rốt cuộc khi nào cậu mới tỏ tình với Bạch Ngữ Vi?" Doãn Triệt hỏi thẳng.
Tưởng Nghiêu ngẩn tò te: "Cậu hóng hớt như thế từ bao giờ?"
Tôi cũng không muốn hóng hớt đâu. Doãn Triệt nghĩ thầm. Tuy nhiên ánh mắt Bạch Ngữ Vi nhìn cậu ban nãy mang đến cảm giác em đã biết rõ tất thảy, có vẻ không bao hàm ác ý nhưng vẫn khiến cậu mất tự nhiên.
"Cậu thích bạn ấy thì nhanh bày tỏ đi, ngâm lâu như vậy làm gì."
Tưởng Nghiêu: "Cậu không hiểu đúng không, giai đoạn mập mờ là cái tinh túy của yêu đương đấy."
"Tôi không hiểu, tôi chỉ biết nếu thích một người thì nên cho người ấy cảm giác an toàn, đừng khiến người ấy bất an."
"Ò, nói rất có lý... Nhưng bạn ấy không bất an."
"Sao cậu biết trong lòng bạn ấy nghĩ gì?"
"Nhìn ra mà, bạn ấy không thích tôi nhiều lắm." Tưởng Nghiêu nhún vai: "Tôi cũng không thích bạn ấy nhiều lắm."
Đến lượt Doãn Triệt ngẩn tò te, ngẩn xong đạp hắn một phát: "Đồ sở khanh."
"Tôi có gì nói đó thôi." Tưởng Nghiêu nghiêng người né: "Nếu tôi thật lòng thích ai thì sao có thể ngâm lâu như thế? Vốn dĩ tôi nghĩ ở cạnh nhau lâu có thể nảy sinh tình cảm, nhưng bây giờ vẫn chẳng khác hồi đầu, tôi cảm thấy bạn ấy xinh xắn, thông minh, hiểu chuyện, nếu hẹn hò thì hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng nếu nói thích bao nhiêu... thì thật sự không thích nhiều."
Doãn Triệt: "Cậu không thích bạn ấy thì tán người ta làm gì?"
"Tôi không tán bạn ấy, là bạn ấy tán tôi đấy được không, tôi cảm thấy bạn ấy chỉ coi tôi là bạn, nhưng bạn ấy lại thể hiện ra là hình như hơi có ý với tôi, làm người ta bối rối quá..."
"Điều kiện của bạn ấy muốn người yêu thế nào chẳng được? Tán cậu làm gì?" Doãn Triệt không tin: "Có phải cậu muốn kiếm cớ, không muốn chịu trách nhiệm đúng không?"
Tưởng Nghiêu tổn thương trước lời cậu nói: "Sao lúc nào cậu cũng xem thường tôi thế? Trong mắt cậu tôi tồi tệ vậy à? Hơn nữa tôi chỉ nói chuyện nhắn tin với bạn ấy thôi, chưa từng làm gì thì chịu trách nhiệm cái gì? Yêu đương không phải cả hai cùng tình nguyện sao, tôi không tình nguyện cậu còn muốn ép tôi chắc?"
"Không tình nguyện thì từ chối, cảm thấy bạn ấy không thích cậu thì hỏi cho rõ ràng, cứ như bây giờ là cái kiểu gì?" Doãn Triệt hít sâu một hơi, hỏi thẳng: "Tưởng Nghiêu, cậu cảm thấy mập mờ với một bạn nữ xinh xắn là rất có thể diện sao?"
Cậu vừa dứt lời, không khí nháy mắt đông đặc.
"... Cậu cảm thấy tôi là hạng người ấy?" Tưởng Nghiêu sầm mặt, không hề cười: "Cậu quan tâm cả tôi yêu đương thế nào? Cậu còn chẳng thích ai, cũng không ai thích cậu, cậu hiểu thích là gì chắc?"
Doãn Triệt chợt im bặt, ngỡ ngàng nhìn hắn.
Ánh mắt ấy khiến tim hắn đau nhói.
Tưởng Nghiêu bừng tỉnh, muốn xin lỗi nhưng lại không muốn làm người chịu thua trước.
Hắn tưởng quan hệ giữa cả hai đã đủ thân thiết, không ngờ Doãn Triệt lại nghĩ hắn như vậy.
Có chút thất vọng.
"Hai đứa em còn đứng đực ra đấy làm gì, về lớp vào học mau!"
Giọng Ngô Quốc Chung sang sảng, vang từ đầu kia hành lang đến cầu thang.
Doãn Triệt không nói gì nữa, cầm cốc nước đi thẳng.
Chiến tranh lạnh diễn ra suốt một ngày trời.
Tưởng nghiêu tưởng đến tự học tối hẳn sẽ kết thúc, ai dè tận khi về ký túc xá cũng không nhận được câu xin lỗi.
Thỏ con bướng bỉnh.
Tưởng Nghiêu không biết làm sao, rửa mặt rồi lên giường nằm, gọi video với Uông Tiểu Nhu để giúp cô bé học thuộc thơ cổ.
"Anh ơi, bài này vừa nãy anh bảo em đọc rồi."
"Ớ? À, vậy đổi bài khác..."
Uông Tiểu Nhu chớp mắt: "Anh ơi anh buồn ngủ ạ? Hay là anh đi ngủ đi, dù sao em cũng thuộc hòm hòm rồi."
"Thật không? Thế em học xong cũng ngủ sớm nhé."
"Dạ, anh yên tâm."
Tưởng Nghiêu tắt video, nhìn ván giường trên đầu mà ngẩn ngơ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn mở tin nhắn ra.
Bó tay thôi, kiểu gì cũng phải có một người chịu thua trước.
Đúng lúc nhóm lớp nhảy ra tin nhắn mới:
Chương Khả: [Nghe nói chủ nhật tuần sau tổ chức lễ hội năm mới!]
Hàn Mộng: [Mày nắm tin nhanh thế, trưởng ban tao đây vừa mới nhận tin.]
Chương Khả: [Không phải đây là truyền thống hàng năm của trường mình à, ngài trưởng ban nói xem lớp mình làm hoạt động gì bây giờ?]
Trần Oánh Oánh: [Đừng hỏi cậu ta, lát nữa lại kiếm trò cho xem.]
Hàn Mộng: [Lần này tôi nghĩ ra hoạt động bình thường lắm nhé! Mình làm quán cà phê hầu gái đi.]
Trần Oánh Oánh: [Ai làm hầu gái?]
Hàn Mộng: [Tất nhiên là alpha lớp mình! Nếu thiếu người thì cho beta vào cũng được.]
Quách Chí Hùng: [Tao từ chối!!! Sao không bảo omega mặc ấy! Ma nào thèm ngắm lông chân của tao! Có thể bình thường một chút không!!]
Hàn Mộng: [Tương phản mới tạo điểm nhấn, như thế mới thu hút khách, tương phản càng lớn càng tốt, người mặc chắc chắn phải cực kỳ dũng mãnh cực kỳ cứng cựa mới mlem.]
Trần Oánh Oánh: [Cực kỳ cứng cựa phải không? Để tôi giúp ông, @Doãn Triệt, Anh Nghiêu, Hàn Mộng bảo các cậu mặc đồ hầu gái.]
Hàn Mộng: [...]
Doãn Triệt: [?]
Hàn Mộng: [Tôi nói bừa thôi! Sao các cậu lại tưởng thật! Anh Triệt anh đừng để bụng, đừng để bụng nhớ...]
Tưởng Nghiêu nhìn thấy cậu trả lời thì lập tức gửi tin nhắn riêng cho cậu: [Online hả? Nói chuyện đi.]
Hắn đợi mười phút cũng không có bất cứ tin tức gì.
[Cậu định bơ tôi luôn chắc?]
[Đến mức đấy sao, anh em với nhau lại đi ầm ĩ vì chút chuyện cỏn con ấy à.]
Đợi thêm một lúc, cuối cùng trên đầu cũng hiện dòng chữ "đang nhập", Doãn Triệt trả lời hắn: [Cậu không nói sai, là tôi nói sai, xin lỗi cậu.]
Tưởng Nghiêu ngồi bật dậy trên giường, thần kinh căng thẳng cả ngày rốt cuộc cũng thả lỏng: [Như thế từ đầu có phải xong rồi không, lần sau có gì thì nói thẳng, cãi nhau hay xin lỗi đều được, dù sao cũng hơn chiến tranh lạnh.]
[Ừm.]
Giọng điệu của Doãn Triệt ngoan ngoãn lạ lùng, đúng là hiếm có.
Chút bực bội trong lòng Tưởng Nghiêu bay biến rốt ráo, giữ nút tin nhắn thoại để trả lời cậu, giọng bất giác mềm mỏng hơn: "Một lần nữa xin lỗi cậu, cậu rất tốt, vô cùng tốt, chắc chắn sẽ có người thích cậu. Với cả lát nữa tôi sẽ hỏi rõ Bạch Ngữ Vi xem rốt cuộc bạn ấy có ý gì, được không?"
Ở phòng bên cạnh.
Doãn Triệt để tin nhắn thoại cạnh tai nghe mấy lần liền.
Giọng Tưởng Nghiêu trầm thấp dịu dàng, pha chút trưởng thành không phù hợp với lứa tuổi này.
Cậu lại trả lời "ừm" rồi chuyển tin nhắn thoại vào ứng dụng cắt ghép, bỏ đầu bỏ đuôi, chỉ giữ lại hai chữ:
"Thích cậu."
Cậu nghe hơn chục lần, sau đó lưu về điện thoại.
Tưởng Nghiêu không gửi tin nhắn nữa, chắc đã ngủ rồi. Doãn Triệt ném điện thoại xuống cạnh gối, nghiêng người mở mắt nhìn lom lom vách tường, ngây ngẩn giữa đêm tối.
Cậu chỉ mong Tưởng Nghiêu có thể có một mối tình nghiêm túc.
Không phụ lòng người khác, cũng không phụ lòng chính mình.
Dù sao Tưởng Nghiêu cũng rất tốt, yêu cầu lại cao, khó lắm mới có một Bạch Ngữ Vi phù hợp yêu cầu của hắn và nhận ra điểm tốt của hắn, vì sao lại không quý trọng?
Nhưng Tưởng Nghiêu nói đúng, cậu không có tư cách quan tâm.
Cậu chưa từng được ai thích, cũng chưa từng hẹn hò với ai, có lẽ người thật sự cần nâng cao EQ là cậu.
Điện thoại cạnh gối rung bần bật, màn hình bỗng dưng bừng sáng.
Ánh sáng làm Doãn Triệt chói mắt, cậu chậm rãi mở ra, cầm điện thoại thấy có một lời mời kết bạn mới:
[Tớ là Bạch Ngữ Vi, có thể nói chuyện với cậu không?]