Để Ý Tôi Đi Mà

Chương 113: (H)



Trường học tối cuối tuần không hề yên tĩnh, học sinh lớp 12 hầu như đều chạy ra ngoài chơi, biến tòa nhà ký túc xá thành nơi im ắng nhất, đến nỗi tiếng đóng cửa cũng cực kỳ chói tai.

Tưởng Nghiêu vẫn mặc áo vest và sơ mi lúc sáng phát biểu, có điều cà vạt đã bị kéo nhăn nhúm.

"Tháo giúp tôi."

Doãn Triệt tựa lưng lên ván cửa toan tháo giúp hắn, song chưa chạm vào thì tay đã bị giữ lấy, môi cũng bị chặn.

Tưởng Nghiêu uống hơi nhiều, trong miệng toàn mùi rượu. Tuy nhiên hắn không say lắm, lý trí vẫn còn, hôn sâu mà không mất phong độ, thành thạo hơn nhiều khi cậu phát tình.

Làm người ta bực bội quá, trải qua như nhau nhưng cậu trở nên nhạy cảm hơn, alpha của cậu lại thong dong hơn.

Tưởng Nghiêu đang hôn say sưa bỗng bị đẩy ra, ánh mắt mờ mịt: "Sao thế?"

"Không phải muốn tháo cà vạt à." Doãn Triệt đè lại hắn, kéo cà vạt cởi ra một cách thô bạo.

Tưởng Nghiêu bật cười khẽ, hai bàn tay ôm eo cậu luồn vào vạt áo đồng phục, mân mê lên sống lưng.

Tay Doãn Triệt run bắn, cố gắng cởi cà vạt: "Đừng sờ."

Bàn tay trong áo đồng phục không nghe lời, ngang ngược vuốt ve lên trên, một tay lân la ra trước sờ ngực cậu.

Doãn Triệt muốn giữ bàn tay ấy nhưng hành động như bị thứ vô hình nào đó kìm hãm, chậm chạp khó khăn.

Pheromone alpha đáng ghét.

Tưởng Nghiêu dùng sức chen đầu gối vào giữa hai chân cậu, đẩy lên: "Đã cứng rồi?"

Doãn Triệt thò tay xuống túm lấy hắn: "Cậu cũng vậy đấy thôi?"

"Giải quyết giúp cậu trước đã."

Bàn tay trước ngực thình lình véo mạnh làm Doãn Triệt rên lên, khép chặt chân.

Trong phòng bật đèn sáng rõ, mỗi một biểu cảm của cậu đều không thoát được mắt Tưởng Nghiêu.

Gồm cả biểu cảm lúc lên đỉnh.

Tưởng Nghiêu vỗ về lưng cậu an ủi, đoạn lấy tay ra khỏi quần cậu, vê ngón tay ướt rượt và nhướn mày: "Cậu tự làm rồi?"

Doãn Triệt ngước cổ thở hổn hển, ánh mắt tránh né: "... Ừ."

Tưởng Nghiêu hôn bờ môi cậu, nói nhỏ: "Lúc tự làm có nghĩ đến tôi không?"

Tên này luôn có thể thốt ra những lời khiến người ta vô cùng xấu hổ.

"Câm miệng." Doãn Triệt che mắt hắn, xoay người bỏ vào phòng tắm.

Dòng nước ấm gột rửa cơ thể cậu, cuốn đi cảm giác dính nhớp, cũng cuốn đi chút đau nhức ít ỏi.

Hắn bóp mạnh quá... Ngực sưng cả rồi.

Cậu thay áo ngủ có cổ áo rộng rãi, không thể bó người quá nếu không chạm phải cũng đau.

Doãn Triệt đánh răng, lau tóc đi ra, trong miệng vẫn còn ít hơi bia: "Cậu đi tắm..."

Bước chân cậu dừng khựng.

Tưởng Nghiêu ngồi trên giường cậu, khóa quần âu cởi ra, một tay đặt ở dưới, một tay nắm áo khoác đồng phục, nghe tiếng cậu bèn ngoảnh đầu.

Tóc mái của hắn dài ra một chút rồi, rủ trước trán gần che khuất mắt, ánh mắt tối sầm, giọng nhuốm men say hơi trầm khàn: "Thỏ con... Giấu áo của tôi?"

Doãn Triệt nuốt nước bọt, tầm nhìn lướt xuống dưới.

Tưởng Nghiêu không mảy may kiêng dè nắm thứ cương to của mình trước mặt cậu, kích thước quá lớn, muốn giấu cũng không được.

Lúc hắn tuốt, nét mặt và tiếng thở dốc thật sự rất gợi cảm.

"... Không được à."

"Vì sao?"

"Muốn ngửi mùi của cậu."

Tưởng Nghiêu bật cười: "Lại đây."

Doãn Triệt chậm chạp đi đến trước mặt hắn.

"Ngồi xuống."



Sau nửa giây chần chừ, Doãn Triệt làm theo.

Thứ đó ở ngay trước mắt cậu, toát ra mùi alpha tanh nồng.

"Thích không? Mùi của tôi." Tưởng Nghiêu vuốt ve đôi má cậu, ngón tay lướt xuống nhẹ nhàng mân mê cánh môi mềm mại.

Yết hầu Doãn Triệt di chuyển, cụp mắt hé môi, nghiêng người ngậm lấy hắn.

Tưởng Nghiêu giữ cậu lại, bật ra tiếng cười nặng nề: "Làm gì đấy."

"Không phải cậu đang ám thị tôi sao."

"Cậu chịu làm?"

Doãn Triệt ngồi trên sàn, tóc hơi ướt trông rất mềm, khẽ khàng nói: "Chịu chứ."

Ngoan chết đi được.

Tưởng Nghiêu suýt không nhịn nổi, ngón tay cũng bắt đầu cạy môi răng cậu nhưng cuối cùng vẫn rụt lại.

"Để sau đi, bây giờ không nỡ." Hắn kéo cậu dậy đặt lên chân mình: "Dùng tay là được."

"Chỉ dùng tay sao?" Doãn Triệt ngước mắt hít thở sâu, mượn men rượu chếnh choáng trong người: "Không cần tôi ư?"

Tưởng Nghiêu dừng động tác, nét cười chậm rãi rút đi.

Học sinh ở ngoài lục tục về trường, tòa nhà ký túc xá ầm ĩ hẳn.

Buổi tụ tập của lớp A1 cũng kết thúc, Quách Chí Hùng đỡ Chương Khả say khướt, la làng từ xa cũng có thể nghe thấy: "Tao cảnh cáo mày đừng có nôn! Đôi giày thể thao tao mới mua!"

Chương Khả gào còn to hơn hắn: "Mày là ai! Sao mày bắt cóc tao? Chuẩn bị đòi nhà tao bao nhiêu tiền chưa? Ít hơn năm triệu tao không về tao nói cho mày biết!" [1]

[1] Hơn 17 tỷ VND.

Quách Chí Hùng: "Tao là bố mày!"

Chương Khả bị hắn lôi đến cửa phòng, bám cánh cửa nhất định không vào: "Bọn mày muốn giết con tin đúng không, tao vẫn chưa muốn chết hu hu hu hu..."

Quách Chú Hùng khoẻ như trâu cũng không khống chế được thằng điên, trong lúc bất lực đành sang phòng bên gõ cửa: "Anh Nghiêu có đó không? Giúp một tay với!"

Gõ chán chê không có người trả lời, hắn bèn vặn tay nắm, cửa khoá mất rồi.

Hai đứa này đi chơi riêng hả ta?

Quách Chí Hùng đành gọi phòng khác giúp đỡ, trước khi đi dặn dò Chương Khả một cách hung dữ: "Ngoan ngoãn ở yên đấy! Đừng chạy lung tung!"

Phòng 306.

Câu nói tương tự vang lên bên tai Doãn Triệt:

"Ngoan ngoãn giạng ra, đừng chạy lung tung."

Doãn Triệt nắm thang giường tầng, cơ thể liên tục dán lên trước.

Tưởng Nghiêu đứng sau cậu đút vào chậm rãi.

"Đau không?"

Không như kỳ phát tình được cơn nóng phát tình an ủi, chỉ có pheromone vỗ về thì chưa đủ, cậu vẫn sẽ đau.

Có lẽ Doãn Triệt đã hiểu vì sao sau kỳ phát tình Tưởng Nghiêu không động vào mình nữa.

Không phải không muốn mà là sợ cậu đau.

"Vẫn ổn." Cậu nói thế nhưng bàn tay nắm thang đã hơi trắng bệch vì dùng sức.

Tưởng Nghiêu đặt tay lên mu bàn tay cậu, năm ngón đan xen, tay kia xoa nắn trước ngực cậu nhằm phân tức sức chú ý: "Nhịn một chút, vào hết là thoải mái."

Thoải mái con khỉ, mới vào một nửa đã đau sắp không chịu nổi, vào hết có khi cậu ngất mất.

Nhưng khi Tưởng Nghiêu thật sự vào toàn bộ, cậu lại nhận ra Tưởng Nghiêu nói đúng.

Qua kỳ phát tình kéo dài bảy ngày không ngừng kết hợp với alpha, cơ thể cậu đã quen với kiểu xâm lược này. Tưởng Nghiêu vừa vào là được bao bọc chặt chẽ, người cậu như bị nghiện, bắt đầu hưng phấn, nóng lên, nhận lấy pheromone lâu ngày chưa ăn.

Dù không mãnh liệt như kỳ phát tình nhưng cũng đủ khiến cậu đầm đìa mồ hôi.

"Có thể tôi... không khống chế được." Tưởng Nghiêu khẽ thở dốc.



Cũng không khống chế nổi thật.

Doãn Triệt muốn bịt tai không nghe tiếng va chạm ở phía sau, rồi lại cảm thấy chẳng thấm vào đâu.

Nên bịt là tai của bạn học ở cách vách.

Có vẻ cuối cùng Quách Chí Hùng cũng thu xếp ổn thoả cho Chương Khả, cằn nhằn một chặp: "Cho mày uống bia nữa thì tao là gấu chó!"

Nghe rõ mồn một.

Sau cùng cậu lựa chọn bịt miệng mình.

"Rên đi, không sao." Tưởng Nghiêu cực kỳ quá đáng, không hề làm nhẹ đi, đâm cậu vang rất to: "Ngoài kia ồn lắm, không ai nghe thấy đâu."

Doãn Triệt lắc đầu bịt miệng chặt hơn, suốt quá trình không kêu lấy một tiếng.

Tưởng Nghiêu làm cậu bắn một lần, cũng bắn trong cậu một lần rồi rút ra.

Không ở trong kỳ phát tình, cơ thể cậu không tiêu hoá được dịch thể vừa đặc vừa nhiều, chảy toàn bộ xuống đùi.

Ngón tay Tưởng Nghiêu vẽ vòng tại nơi ấy, xoa nhè nhẹ: "Đâm đỏ cả rồi, hơi sưng... Muốn nữa không?"

Hoàn toàn là cầm thú.

Nhưng khi ngoái lại nhìn, Doãn Triệt nhận ra mặt anh bạn cầm thú cũng đỏ bừng, thở dốc ồm ồm, lồng ngực mướt mồ hôi, ánh mắt si mê chú mục vào cậu: "Tôi vẫn muốn cậu..."

Alpha chìm sâu trong lửa dục khiến toàn thân cậu mềm nhũn, cầm lòng chẳng đặng muốn hôn, muốn thấy con thú hoang này điên cuồng hơn nữa.

Và thật sự cậu cũng đã làm vậy.

Khi hai đôi môi chạm nhau, Tưởng Nghiêu thoáng ngẩn ngơ, sợi dây lí trí như đứt đoạn, sau đó lập tức chuyển từ bị động sang chủ động, dùng lưỡi cạy mở răng môi cậu.

"Ưm..." Doãn Triệt bật ra âm tiết đầu tiên trong tối nay.

Tưởng Nghiêu như nhận được khích lệ cực lớn, hôn dữ dội hơn, đè cậu trên cầu thang, nhấc một chân cậu đâm vào từ chính diện.

"Ôm chặt tôi."

Doãn Triệt chỉ có thể ôm chặt, một chân không thể đứng vững mà toàn bị thúc lên. Tưởng Nghiêu vào rất sâu, mỗi cú thúc đều dùng hết sức, vừa nhanh vừa mạnh, mài miết bên trong cậu nóng như lửa.

Hắn một mực đâm vào điểm chết người nhất, sắp giày vò cậu phát điên.

"Sướng không?"

Doãn Triệt đỏ mắt cất tiếng rên, gật đầu đúng sự thật.

"Sao hôm nay ngoan thế." Tưởng Nghiêu đâm thúc nghiền ép bên trong cậu: "Tôi tưởng hết kỳ phát tình cậu sẽ không muốn nữa..."

Bắp chân Doãn Triệt run rẩy, gắng gượng đứng vững: "Đâu thể mỗi năm một lần... tôi cũng là người bình thường. Hơn nữa cậu... nhịn được sao..."

"Tất nhiên được." Rõ ràng đang làm chuyện kịch liệt nhưng giọng Tưởng Nghiêu rất dịu dàng: "Cậu muốn tôi, tôi có bao nhiêu đều sẽ cho cậu. Cậu không muốn tôi, tôi có thể không bao giờ động vào cậu, tôi chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu rồi."

"Không động vào tôi... vậy ở bên tôi làm gì?"

"Làm được nhiều lắm chứ, chẳng hạn như... một lòng một dạ thích cậu."

Doãn Triệt cắn môi lẳng lặng ngắm hắn, mặt đỏ bừng như thể cơn say chưa hết, lại giống như nhiệt độ tăng cao.

Cũng có chút xíu như đang ngượng.

Tưởng Nghiêu nhìn mà mê tít, hận không thể móc tim dâng cho cậu: "Nếu cậu đã muốn tôi, vậy thì sau này... mỗi tuần một lần? Hay là... mỗi tháng một lần?"

Sau hồi lâu im lặng, Doãn Triệt cụp mắt hé môi: "Mỗi ngày được không."

Đến lượt Tưởng Nghiêu im lặng rất lâu.

Tiếp đó chân còn lại của cậu cũng bị nhấc lên.

Tưởng Nghiêu bóp đùi cậu tách hai chân cậu ra rộng nhất, thứ thô to đầy ắp bên trong bất chợt hơi chuyển hướng, chống lên lối vào một nơi khác.

Thần kinh Doãn Triệt tức khắc căng chặt.

Mắt Tưởng Nghiêu tối sầm, giọng khàn đặc như con sói đói đang thầm thì:

"Cho tôi vào, chịch chết cậu."

Khi Tưởng Nghiêu bắt đầu thốt ra câu này, chứng tỏ hắn đã ở trên bờ vực mất lý trí.

Có lẽ cậu cũng không khác gì, nếu không sao cậu có thể trả lời: "... Được."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.