Tưởng Nghiêu cười bảo chừng ấy ngày có thể đăng ký ghi danh kỷ lục Guinness, bị thỏ con đã khoẻ re nhà mình đạp rơi xuống giường.
Gần đến ngày đi học, không khí lo lắng dần bao trùm nhóm lớp.
Quách Chí Hùng: "Mười đề toán tao mới làm bảy đề, làm sao bây giờ, bài tập lần này khó vãi."
Chu Hạo Lượng: "Mày như thế còn khoẻ chán, tao đây nửa quyển sách văn cổ chưa động, có chép cũng không kịp ngần ấy chữ."
Chương Khả: "Tao sẽ nộp bài tập tao tự làm, tao đã cố hết sức rồi, dù sao cũng tốt hơn đi chép."
Quách Chí Hùng: "?! Nhiều ngày không gặp phải nhìn mày bằng con mắt khác đấy!"
Chu Hạo Lượng: "Tao tự nhận giác ngộ không bằng mày."
Chương Khả: "Ầy, ai bảo đầu óc tao ngu si, giả dụ giống anh Triệt với anh Nghiêu thì tí bài tập này chẳng làm nhoáng cái là xong à?"
Quần chúng hết sức tán thành.
*
"Bài tập á? Chưa làm."
Dương Diệc Lạc ngớ người, lắp bắp hỏi: "Không, không làm là sao?"
Tưởng Nghiêu lấy một chồng đề toán trong cặp, giở ra trống hươ trống hoác.
"Như cậu nhìn thấy, chưa làm một chữ."
"Cậu, cậu..."
"Cậu muốn tạo phản à?" Hàn Mộng nói nốt hộ Dương Diệc Lạc: "Này hạng hai khối, đừng vì anh Triệt cướp hạng nhất của ông mà cứ thế cam chịu chứ?"
"Buồn cười." Tưởng Nghiêu hầm hừ: "Nghỉ đông tôi mắc việc không làm kịp thôi. Với lại tôi với Triệt Triệt ai được hạng nhất quan trọng sao? Dù gì cũng là người một nhà, chỉ cần ở nhà tôi làm 1 là được." [1]
[1] Ở Trung, 1 là công 0 là thụ.
Doãn Triệt: "..."
Hàn Mộng: "Tôi nhịn! Còn một học kỳ nữa là không cần nhìn mặt ông, tôi nhịn!"
Dương Diệc Lạc không biết làm sao, không thu được bài tập của người này đành thu bài tập của người kia: "Doãn Triệt ơi... Bài tập của cậu?"
"Chưa làm." Cậu còn rất lịch sự chêm thêm một câu: "Xin lỗi."
"..."
Ngày đầu tiên đi học lại, sau khi thu hết bài tập về nhà của tất cả học sinh, lớp phó học tập từng môn từ từ nhận ra thiếu mất bài tập của hai người.
Không thể giấu nổi, chỉ đành báo cáo đúng sự thật với giáo viên
Vì lẽ đó có hai người đứng trong văn phòng nghe dạy dỗ.
"Hai đứa làm sao đây? Kỳ hai lớp 12 rồi mà không sờ đến một tí bài tập nào?" Ngô Quốc Chung không khỏi nổi nóng: "Nghỉ đông làm gì? Chơi game hay yêu đương nhăng nhít? Còn muốn thi đại học nữa không? Trước kia hai đứa không như thế."
Trong ấn tượng của thầy, Doãn Triệt luôn chăm chỉ không cần bận lòng, Tưởng Nghiêu bình thường tuy hơi cợt nhả nhưng bài tập đều nộp đủ, chưa bao giờ xuất hiện tình trạng không làm môn nào.
Ngô Quốc Chung thật sự lo lắng hai hạt giống tốt đi lệch đường, tự làm hỏng tương lai.
"Thưa thầy em có làm một ít." Doãn Triệt mở sách đọc hiểu tiếng Anh, bên trên chữ viết ngay ngắn, đáp án gần như đúng hết nhưng chỉ làm non nửa.
Nghỉ đông có mười ngày mà kỳ phát tình của cậu chiếm mất bảy ngày, chỉ có thể tranh thủ ba ngày cuối cùng cố gắng làm một ít bài tập.
Tưởng Nghiêu thì từ bỏ hẳn, hắn bảo dù sao cũng không làm hết thì chẳng thà nghỉ ngơi hẳn hoi mấy ngày.
"Rốt cuộc hai đứa làm sao?" Ngô Quốc Chung thật sự khó hiểu: "Kiêu căng phổng mũi à? Mặc dù điểm kỳ trước của hai đứa đều có thể thi vào đại học top, nhưng nếu kỳ này cứ giữ thái độ đấy thì cũng không thi đỗ được, hiểu không?"
Doãn Triệt gật đầu: "Em hiểu, em xin lỗi thầy, em sẽ sửa chữa."
Ngô Quốc Chung hài lòng phần nào, nhìn đứa còn lại: "Em thì sao? Hiểu chưa?"
Tưởng Nghiêu vẫn muốn cãi lại đôi câu: "Thưa thầy, em cảm thấy..."
Doãn Triệt dí đầu hắn: "Không cần cậu cảm thấy."
"... Hiểu rồi ạ, em xin lỗi thầy."
Niệm tình hai đứa phạm lỗi lần đầu, Ngô Quốc Chung tạm thời tha cho, nhưng điều kiện trao đổi là thi thử lần hai phải lọt top 5 thành phố.
Tiết tự học tối, Chương Khả hay chuyện thì vô cùng đau đớn: "Anh Nghiêu! Em luôn coi anh là thần tượng! Nghỉ đông lúc không làm nổi bài tập trong đầu đều là lời khích lệ của anh! Mà anh thì sao! Anh không làm bài tập! Sao anh có thể phụ sự sùng bái của em đối với anh!"
Tưởng Nghiêu đong đưa ghế: "Cậu không muốn biết nghỉ đông tôi đã làm gì sao?"
Chương Khả lập tức chuyển chế độ hóng hớt, nịnh hót nói: "Mời anh nói?"
Những người khác cũng sáp lại bà tám: "Rốt cuộc hai cậu bận làm gì mà cả anh Triệt cũng không làm xong bài tập vậy?"
Tưởng Nghiêu mỉm cười: "Tôi với anh Triệt của các cậu đã hoàn thành một việc trọng đại của đời người."
Quần chúng tỏ vẻ "đã hiểu: "À?"
"Đó là..." Tưởng Nghiêu đè thấp giọng.
Quần chúng vểnh tai dựa gần: "Ừ?"
Tưởng Nghiêu bỗng nhiên quát rống: "Chán sống đúng không? Chuyện của anh Triệt cũng dám hóng hớt!"
"Tôi còn có mặt ác liệt biến thái hơn đấy, muốn thử không?"
"..."
Sau khi về lớp, Doãn Triệt phát hiện ánh mắt của mọi người hình như hơi kỳ cục, có vẻ rất muốn nhìn cậu nhưng lại sợ đối diện với cậu.
Cậu không nghĩ nhiều, về chỗ cầm bút làm bài.
"Sao cậu đi lâu thế? Em cậu bám cậu không cho đi đúng không?" Bạn cùng bàn nào đó không cho cậu yên tĩnh.
"Mới mười phút thôi, nói được mấy câu đâu."
"Ra chơi tổng cộng mười phút, cậu không dành lấy một phút cho người yêu cậu mà được sao?"
Doãn Triệt quăng bút: "Này bạn người yêu, cả kỳ nghỉ đông tôi ở cùng bạn còn chưa đủ à?"
Chu Hạo Lượng bàn trước đột ngột bịt tai: "Tôi không nghe thấy tôi không nghe thấy gì hết."
"Cậu ấy làm gì kia?" Doãn Triệt khó hiểu.
"Chắc bị động kinh, mặc kệ cậu ấy. Tóm lại bất kể em cậu làm nũng giả vờ đáng thương thế nào, cậu đều là của tôi..."
"Nó báo cho tôi kết quả xử lý Trình Hạo."
Tưởng Nghiêu nghiêm mặt: "Đã có kết quả rồi?"
"Ừ, em tôi với bố tôi xử lý xong vụ này trong kỳ nghỉ đông rồi. Trình Hạo bị nhà trường đuổi học, đang chờ toà án điều tra. Đường Sa Sa cũng bị đuổi học, nhưng cậu ta chủ động thú nhận mọi chuyện nên không khởi tố cậu ta."
"Cậu hiền quá." Tưởng Nghiêu thở dài: "Hoàn toàn có thể khởi tố cậu ta tội làm tổn hại danh dự của cậu, bây giờ rất nhiều đứa trong trường vẫn đang hiểu lầm cậu kia kìa."
Doãn Triệt cụp mắt: "Ừ, nhưng dù tôi giải thích thì chưa chắc người ta đã tin. Thật sự không được thì thôi, dù sao mấy tháng nữa cũng tốt nghiệp rồi."
"Không được, tôi không thể để cậu tốt nghiệp trong tình trạng này." Tưởng Nghiêu suy tư giây lát: "Tôi có một cách, nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?"
"Cần thằng em trời đánh của cậu phối hợp."
"Vậy cậu từ bỏ thì hơn." Doãn Triệt tiếp tục làm bài: "Vừa nãy nó nói về vụ của Trình Hạo mất ba phút, bảy phút còn lại đều chửi cậu."
"..."
*
Hôm sau, việc Trình Hạo và Đường Sa Sa bị đuổi học đã lan truyền rộng rãi trong trường.
Trong lịch sử trường Trung học số 1 gần như không có tiền lệ bị đuổi học, lần này đuổi một phát hai người, không bất ngờ đã gây chấn động mạnh.
Chi tiết vụ việc liên quan đến riêng tư của học sinh, nhà trường không giải thích nhiều, làm cho rất nhiều học sinh bắt đầu đoán mò nguyên nhân hậu quả.
Suy đoán đáng tin nhất là hai người này đều từng gây sự với Doãn Triệt, cậu chủ Doãn khó chịu nên nhà họ Doãn gây áp lực cho trường đuổi học cả hai.
Kết hợp với hàng loạt tin đồn Doãn Triệt bắt nạt bạn học ở kỳ trước, suy đoán vô căn cứ này lại được rất nhiều người tin.
"Nhiều người nói thì thành thật à đệch mợ." Chương Khả lướt diễn đàn, thật sự câm nín: "Đứa nào đứa nấy đều nói có bài bản hẳn hoi, cứ như bọn nó có mặt không bằng. Anh Triệt nói coi... Anh Triệt! Sao cậu vẫn còn lòng dạ gấp sao!"
Doãn Triệt ném ngôi sao mới gấp xong vào lọ, đã sắp đầy rồi: "Kệ người ta đi, không ảnh hưởng đến tôi."
"Anh Triệt bình tĩnh thật..."
Tưởng Nghiêu đứng dậy: "Được rồi, buổi nói chuyện đến đây là hết, bọn tôi phải đi ngủ."
Hàn Mộng: "Ái chà, hai người phải 'ngủ' à? Ngủ kiểu gì?"
"Đừng có mà móc mỉa tôi cảnh cáo ông đấy, bọn tôi ngủ riêng, trong sáng lắm."
Doãn Triệt hờ hững liếc hắn một cái.
Cái gì cũng làm rồi còn đòi trong sáng.
Chờ các bạn về hết, Tưởng Nghiêu khoá cửa ngửi không khí, chỉ thấy mùi sữa thoang thoảng: "Ừ, nước hoa che mùi rất tốt, cũng không nồng, đúng là đồ lão Hàn giới thiệu."
"Vốn dĩ đã nhạt đi nhiều rồi."
Trong kỳ phát tình, khắp người cậu từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều là mùi của Tưởng Nghiêu, hết kỳ phát tình mùi tản bớt đi, thế nhưng lại gần vẫn có thể ngửi thấy. Để phòng ngừa người nhiều chuyện nói linh tinh, cậu đã dùng nước hoa che mùi.
Tưởng Nghiêu lần theo mùi ngửi lên tận người cậu, hít sâu: "Mùi sữa ngọt thật, muốn húp thử quá."
"... Tuỳ cậu."
"Thôi, ngủ sớm đi, chúc cậu ngủ ngon."
Doãn Triệt ngơ ngác.
Sau đó đèn tắt, Tưởng Nghiêu thật sự lên giường hắn nằm.