Lý Thanh Vân tay cầm bình sứ thanh ngọc, mắt phượng cụp xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ mím. Trong con ngươi đen kịt có sự dò xét và suy tư.
Mà trước hết bất luận mục đích Độc Cô là tư dục.
Về công, nếu cổ này là thật, Độc Cô Ly không thể sinh ra bất cứ tâm tư phản bội hắn, Ung Quốc có thêm một quân sư, hắn có thêm một thần tử sẽ không phản bội là một chuyện có lợi.
Về tư, ân oán cừu hận trước kia giữa hắn và Độc Cô Ly khó có thể nói rõ ràng, Lý Thanh Vân muốn đoạn tuyệt với y, nhưng nếu có thêm một tầng quan hệ, sẽ càng ngày càng dây dưa không rõ.
Huống hồ Độc Cô Ly không hề thờ ơ với danh lợi, xinh đẹp vô hại như vẻ ngoài. Y trí tuyệt thiên hạ, lòng dạ quá sâu, tâm tư quá sâu, hợp tác cùng người như vậy không khác gì bảo hổ lột da*. Cho dù có cổ độc khống chế, vẫn không thể xem nhẹ y.
*(dữ hổ mưu bì) Câu thành ngữ này có nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công
Hắn tuyệt đối không thể thất bại hết lần này đến lần khác tại cùng một người.
Độc Cô Ly thấy hắn nhìn bình ngọc không nói một lời, thật lâu sau vẫn không đợi được đáp án của hắn. Y dịu dàng nói: "A Vân không cần lo lắng, ăn cổ là vì để A Vân yên lòng, đây chỉ là một trong những cách để A Vân một lần nữa tin tưởng ta, A Vân còn có thể dùng cái khác, vô luận là cái gì, ta đều không oán không hối."
Lý Thanh Vân chậm rãi mở bình ngọc ra, cắn rách đầu ngón tay, một giọt máu rơi trên cổ trùng, hắn đưa cổ cho Độc Cô Ly, mắt phượng khẽ nhướng, tôn quý mà xa cách nói: "Cổ này tự ngươi yêu cầu ăn, nhưng ta sẽ không thực hiện bất kỳ hứa hẹn nào."
Cho dù hắn không thực hiện bất kỳ hứa hẹn gì, nhưng bằng việc hắn chịu để cổ trùng nhỏ máu nhận chủ đưa cho y ăn, cũng đủ để làm cho Độc Cô Ly trong lòng hân hoan nhảy cẫng. Sắc mặt tái nhợt của y chợt tươi cười như hoa, như nhặt được trân bảo tiếp nhận cổ trùng, không chút do dự nuốt vào.
Ánh mắt Độc Cô Ly chưa bao giờ rời khỏi người Lý Thanh Vân, trước sau như một ôn nhu mà hàm chứa dục vọng chiếm hữu mơ hồ, lòng yêu thương sâu sắc cùng dục vọng chiếm đoạt người này bị chôn sâu trong đáy lòng. Hôm nay y thực sự rất hạnh phúc cực kỳ hạnh phúc, ít nhất đó là một bước tiến lớn.
"A Vân." Trong đôi mắt đen nhánh của Độc Cô Ly hiện lên lệ quang, giọng nói ôn nhu trước nay chưa từng có, "Ta sẽ vì ngươi dâng hiến tất cả trung thành, ta sẽ vì ngươi giết hết tất cả túc* địch, ta sẽ vì ngươi bệ hạ của ta, quân vương của ta..." Người duy nhất ta yêu.
*cũ, từ lâu; đi với địch có nghĩa là kẻ địch cũ
Lấy thân thần tử thể hiện lòng trung thành với quân vương, thật sự khiến người ta cảm động.
Nhưng lòng Lý Thanh Vân giống như bị băng sơn bao phủ, không gợi lên một chút cảm xúc nào, hiện tại đầu óc hắn rất tỉnh táo, tâm cũng rất thanh minh. Hắn nhìn thấy rõ sự trung thành và tình yêu chân thành trong đáy mắt Độc Cô Ly, cũng mơ hồ cảm giác được.
Lý Thanh Vân thanh tỉnh nhìn Độc Cô Ly đắm chìm trong tình yêu này không cách nào thoát ra, giống như nhìn thấy chính mình ngày xưa trầm mê Độc Cô Ly. Hiện giờ người tỉnh táo trở thành hắn, người bị mắc kẹt trong cục trở thành Độc Cô Ly.
"Ta muốn Tấn Quốc." Lý Thanh Vân mắt phượng híp lại, mỉm cười nói: "Không chỉ có Tấn Quốc, còn có Cửu Châu, thiên hạ, tất cả ta đều muốn. Ta dã tâm rất lớn, ta chỉ cần quyền thế, ta chỉ cần địa vị, Độc Cô Ly, ngươi không thích hành vi này của ta, nếu là đạo bất đồng, ngươi vẫn là nên rời xa ta càng sớm càng tốt."
"Các nước Cửu Châu, quyền thế địa vị, danh lợi tiền tài... Chỉ cần A Vân muốn, ta sẽ mưu đoạt bằng mọi giá vì A Vân." Trong đôi mắt Độc Cô Ly chỉ có hắn, "Lấy tín ngưỡng ngươi làm tín ngưỡng, lấy mục tiêu ngươi làm mục tiêu."
Lý Thanh Vân cười nói: "Lời đẹp ai cũng có thể nói, mặc kệ lời ngươi nói có bao nhiêu phần thật giả, ta cũng chỉ tin ba phần."
Hắn chậm rãi duỗi chân ngọc ra, ngón chân mượt mà nâng mặt Độc Cô Ly lên.
Hắn nói: "Lần này tới Tấn Quốc sớm đã lên kế hoạch từ lâu, Lục Hoa tập hợp quân đội âm thầm tiến công vào đô thành Tấn Quốc, Tiêu Tử Nghĩa thì theo mệnh lệnh của ta đến Việt Đô cứu giá, ta giả vờ ở lại Tấn Quốc, chính là vì để có một lý do danh chính ngôn thuận công đánh Tấn Quốc. Người của ta, hiện tại hẳn là đã tập kết ở bên ngoài Tấn Quốc rồi."
"Độc Cô Ly, nếu ngươi thật sự trung thành với ta, chi bằng ngươi đem đầu của Hách Liên Thần cùng mạng của Hoàng đế Tấn Quốc đến cho ta, ta còn nhận ngươi có vài phần giá trị."
Lý Thanh Vân nghiêng đầu, mái tóc đen hơi rối, da thịt trắng như tuyết, mắt phượng quyến rũ, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên. Xung quanh tản ra mùi hương khác thường như có như không, lượn lờ ở chóp mũi Độc Cô Ly. Hắn sinh ra tuấn mỹ diễm lệ, không những không mất đi tôn quý của bậc đế vương mà còn tăng vài phần kiêu ngạo.
Đủ loại khí chất trộn lẫn vào nhau, khiến cho người khác cam tâm tình nguyện làm thần dưới váy của hắn.
Ánh mắt Độc Cô Ly tham luyến trên người hắn, chóp mũi hút lấy mùi hương từ trên người hắn. Y muốn làm Lý Thanh Vân vui vẻ, muốn Lý Thanh Vân trở thành người tôn quý trong thiên hạ, nếu Lý Thanh Vân bảo y đi chết ngay bây giờ y sẽ liền đi không chút do dự.
Độc Cô Ly sớm đã thần hồn điên đảo, không thể tự kiềm chế.
Vì làm cho hắn cao hứng, rửa sạch mối thù ở Tấn Quốc. Trên mặt Độc Cô Ly hiện ra một nụ cười tuyệt mỹ lại ôn nhu: "Không chỉ là đầu của Hách Liên Thần, mạng của Hoàng đế Tấn Quốc, mà cả Tấn quốc, đều sẽ là của ngươi."
Lý Thanh Vân thu hồi chân ngọc.
Hắn lạnh mặt nói: "Bớt ở đây nói nhảm, việc cấp bách trước tiên là rời khỏi khốn cục trước."
Lý Thanh Vân giơ tay lên, Độc Cô Ly liền chậm rãi đứng dậy.
Độc Cô Ly cầm lấy trường kiếm đặt trên bàn, rút thân kiếm ra, kiếm như băng tuyết sáng ngời trong suốt, lưỡi kiếm vô cùng sắc bén, y lau thân kiếm, trên khuôn mặt trong trẻo hiện lên sát khí lạnh lẽo: "Nơi này là Việt Đô, nơi ngoại cảnh gần nhất với Tấn Quốc là Lạc Thành, chỉ cần giết ra Việt Đô, đi Lạc Thành, liền có thể thoát khỏi khốn cảnh."
"Lạc Thành cũng có quan binh canh gác." Lý Thanh Vân miễn cưỡng nâng mắt phượng lên, "Đi Linh Đô mới là lựa chọn tốt nhất."
Độc Cô Ly nói: "Lạc Thành có người tiếp ứng."
"Ồ? Người của ngươi? Người đứng sau ngươi?" Lý Thanh Vân bĩnh tĩnh nhìn y, đáy mắt hiện lên sự nghi ngờ tột độ.
"Đúng vậy." Độc Cô Ly thoải mái thừa nhận, y đáp, "Thế lực sau lưng ta quá mức sâu rộng, nếu A Vân biết cũng không có ích lợi gì, nhưng có ta ở đây, bọn họ tuyệt đối sẽ không động đến một sợi lông tơ của A Vân."
"Ngươi không nói ta cũng có thể đoán ra." Lý Thanh Vân nói: "Tinh Thần Lâu."
Độc Cô Ly dừng một chút, nhẹ giọng nói: "A Vân, ta không muốn giấu diếm ngươi, nhưng việc này đối với ngươi mà nói không có nhiều lợi ích."
Mắt phượng Lý Thanh Vân hơi trầm. Hắn tựa vào mép giường, lạnh giọng nói, "Tinh Thần Lâu đã thật lâu chưa từng hiện thế. Chuyện liên qua đến Tinh Thần Lâu lại ít người biết. Ta cũng có phái người đi điều tra, nhưng vẫn không tra được cái gì. Ngươi là người của Tinh Thần Lâu, lúc trước ở bên cạnh ta, cũng là vì duy trì lý niệm cân bằng của Tinh Thần Lâu, làm suy yếu thực lực của ta."
Dứt lời, hắn cười nhạo nói: "Ngươi đi ngược lại tín ngưỡng của Tinh Thần Lâu, lựa chọn trung thành với một mình ta. Ngươi không hối hận?"
"Không hối hận." Đôi mắt Độc Cô Ly rũ xuống, "Ta càng hối hận mấy lần trước thiếu chút nữa lấy mạng ngươi, ta hối hận không sớm nhận rõ tâm ý của mình, ta hối hận vì đã lợi dụng chà đạp lên tình cảm mà ngươi dành cho ta. Nếu như có thể làm lại lần nữa--"
Lý Thanh Vân không kiên nhẫn nói: "Độc Cô Ly, đừng nhắc lại, ta không muốn nghe."
"Được." Độc Cô Ly muốn nói lại thôi nhìn hắn.
Đêm xuống--
Chính là thời điểm tốt nhất để Thanh lâu này khai trương.
Khách nhân rất nhiều, bên ngoài một mảnh ồn ào, ca múa mừng cảnh thái bình, xung quanh toàn là mỹ nhân. Các vị khách nhân lớn tiếng reo hò cổ vũ.
Nữ tử ở phòng bên cạnh đưa ân khách về phòng, hai người điên loan đảo phượng, tình mê ý loạn, lời nói cùng động tĩnh ảnh hưởng đến Độc Cô Ly và Lý Thanh Vân trong phòng.
Lý Thanh Vân nằm trên giường, bực bội nghe tiếng động truyền từ phòng sát vách, không ngừng lăn qua lộn lại.
Độc Cô Ly không được phép ngủ bên cạnh Lý Thanh Vân. Cho nên y nằm trên giường bên cạnh, đắp chăn gấm mỏng manh, nghe thanh âm cách vách, cùng với tiếng Lý Thanh Vân lăn qua lộn lại.
Hai mắt y lặng lẽ nhìn trần nhà đen kịt.
Dục vọng nào đó bị dấy lên, nhưng y lại không dám động vào Lý Thanh Vân.
Đến đêm khuya.
Độc Cô Ly chậm rãi đi đến giường, nhẹ nhàng quỳ trên giường, ôn nhu nhìn khuôn mặt Lý Thanh Vân dưới ánh trăng, vuốt ve mái tóc đen nhánh của hắn, cúi người hôn lên trán hắn.
Còn có thể cùng hắn ở chung như vậy, là khó có được cỡ nào.
Độc Cô Ly tỉ mỉ miêu tả sườn mặt Lý Thanh Vân, hận không thể khảm hắn vào sâu trong linh hồn.
Một giây sau, Lý Thanh Vân chậm rãi mở hai mắt ra, đối diện với khuôn mặt tươi cười hơi cứng đờ của Độc Cô Ly. Hắn đưa tay vung một cái tát vào mặt Độc Cô Ly, sau đó đá người xuống, nắm lấy chăn gấm, lạnh lùng nhìn Độc Cô Ly: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Trên gương mặt Độc Cô Ly có thêm năm dấu tay. Y chậm rãi đứng dậy, một thân đơn y màu trắng đơn bạc, dưới ánh trăng, tóc y đen nhánh, dài đến đầu gối, khuôn mặt tuyệt sắc giống như ánh trăng tuyệt mỹ. Y đưa tay ôm phần mặt nóng rát đau đớn, giọng nói khàn khàn: "Không muốn làm gì cả, chỉ là muốn nhìn ngươi một chút."
"Độc Cô Ly, ngươi có bệnh? Hơn nửa đêm không ngủ nghỉ lấy sức, chạy đến nhìn chằm chằm vào ta, ngươi muốn dọa chết ta sao?"Lý Thanh Vân tức giận rời giường, mắt phượng nổi lên lửa giận.
Đôi mắt Độc Cô Ly rủ xuống, thân dài ngọc lập đứng dưới ánh trăng cúi đầu còn có chút vô tội lẫn ủy khuất: "Xin lỗi, A Vân. Ta nhớ ngươi quá, ta muốn nằm bên cạnh ngươi, trên giường lạnh."
Lý Thanh Vân không giận mà cười: "Cho nên ngủ cùng ta không lạnh nữa sao?"
"Ừm." Độc Cô Ly mím môi gật đầu.
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi nheo lại, "Độc Cô Ly, ngươi nghĩ cái gì ta đều biết rất rõ. Ta cảnh cáo ngươi, đừng chạm vào ta, đừng có một chút tâm tư nào đối với ta, ta không thích cảm giác bị người ta thèm muốn, ngươi đừng nghĩ được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Dứt lời, sắc mặt Độc Cô Ly có chút tái nhợt, cổ trùng trong cơ thể bắt đầu ăn mòn toàn thân, một giọt máu từ góc môi chảy ra.
Y che ngực, cụp mắt xuống, che đi nổi mất mát nơi đáy mắt, nhẹ giọng đáp: "Ta biết rồi."
"Cổ bắt đầu có tác dụng rồi à?" Lý Thanh Vân thấy thần sắc khác thường của y.
Độc Cô Ly cười nhạt, lau máu bên khóe miệng: "Là ta làm cho A Vân mất hứng, khiến tâm tình A Vân phập phồng quá lớn. Cổ trùng sẽ cảm ứng được ý nguyện của chủ nhân bắt đầu phát điên sau đó gặm nhấm toàn thân ta, để cho ta muốn sống không được, muốn chết không được."
"Thì ra là vậy." Mắt phượng Lý Thanh Vân mỉm cười, "Độc Cô Ly, vậy ngươi nên nhớ kỹ loại cảm giác này, nếu còn dám có loại ý nghĩ như vậy nữa, cẩn thận nhận lấy hậu quả."
Đôi môi của Độc Cô Ly nhẹ nhàng cong lên, bất lực mỉm cười, y đã gánh chịu hậu quả rồi. Mọi việc y làm trước đây, bất kể là ghét bỏ tâm ý của A Vân, hay là tính toán tâm tư của A Vân khắp nơi, đều đã khiến y cảm nhận được hậu quả.