Lưu Mộ Ngôn che ngực, run rẩy chỉ vào hai người bọn họ: "Ngươi, các ngươi..." Ông ta ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không thốt ra được, máu trong miệng chảy ra, nhỏ xuống mặt đất, ngưng tụ thành một đóa hoa màu máu.
Ông ta tham tài háo sắc, luôn tìm thời cơ tuyệt hảo bò lên trên, ngũ phẩm, tam phẩm, chính nhất phẩm... Dã tâm vĩnh viễn sẽ không được thỏa mãn. Hiện giờ Ung Quốc gặp phải chính biến hỗn loạn, ông ta nghĩ rằng mình đang trèo lên một cây đại thụ, thật không ngờ lại là đầm lầy chết chóc.
Lý Thanh Vân mắt phượng mỉm cười: "Lưu đại nhân, ngươi chết không oan."
Lưu Mộ Ngôn ú ớ ngã gục xuống đất dậy không nổi, chết không nhắm mắt, máu tràn ra từ vết thương của ông ta.
Trong lúc nhất thời sương phòng trở nên tĩnh mịch quỷ dị.
Ôn Lâm Sơn sắc mặt tái nhợt, vội vàng quỳ xuống nói: "Thần từ đầu đến cuối đều trung thành với bệ hạ ngài! Tuyệt không có ý đồ không tốt dù trong chốc lát!"
"Chúng thần cũng vậy." Mấy quan viên đi theo phía sau Ôn Lâm Sơn, đồng loạt quỳ xuống.
Bọn họ ở trong lòng thầm đếm xem mình có từng nói ra lời nào đắc tội với Lý Thanh Vân hay không, có người lau mồ hôi lạnh, tim đập nhanh, họ ngàn vạn lần chưa hề nghĩ tới tình cảnh như vậy. Ai ngờchính biến Ung Quốc mấy phen biến ảo, cuối cùng vẫn là sắp rơi vào tay Lý Thanh Vân?
Chỉ là, Độc Cô Ly âm thầm bày mưu tính kế kéo Lý Thanh Vân xuống ngựa, hiện giờ lại đứng bên cạnh bày ra bộ dáng trung thành với hắn... Thật khó hiểu!
Đây chính là do hành động này! Hại bọn họ thật thảm!
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân khẽ rũ xuống, cười như không cười nhìn Độc Cô Ly: "Bọn họ quỳ cũng không phải vì ta, bọn họ đang sợ ngươi."
Độc Cô Ly nhẹ nhàng vén tóc hắn lên, đôi mắt ôn nhu lưu luyến: "Ta chính là của ngươi."
Lý Thanh Vân cười, hắn căn bản không tin câu nói này. Bên môi có mấy phần băng lãnh thăm dò: "A Ly, ngươi không nghĩ muốn vị trí chí cao vô thượng kia sao?"
Độc Cô Ly nắm tay hắn, bỗng dưng quỳ một gối xuống đất.
Y tham lam thành kính hôn lên mu bàn tay như ngọc của Lý Thanh Vân. Sau đó chậm rãi nâng gương mặt xuất trần màu tuyết lên, trong đôi mắt đẹp khuynh thế hàm chứa ý cười: "Ta sở cầu duy ngươi."
Tuyệt sắc đại mỹ nhân áo trắng thắng tuyết nắm tay Lý Thanh Vân, hôn xong lời tuyên thệ trung thành tận tâm, làm cho bốn phía quỷ dị khó hiểu.
Ôn Lâm Sơn cúi đầu, giấu đi cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt. Lý Thanh Vân nhất định dùng thủ đoạn dơ bẩn quyến rũ Độc Cô Ly! Hắn cũng giống như mẫu thân của hắn, là một yêu nghiệt gây họa nhân thế a!
"Nhàm chán." Lý Thanh Vân che đi nét lãnh ý trong mắt phượng.
Hắn rút tay về, đội mũ lên lần nữa, có chút mất hứng, "Không muốn chơi nữa, trở về đi."
"Được." Độc Cô Ly đứng dậy ôm lấy eo Lý Thanh Vân, nắm tay hắn, hỏi: "A Vân thật sự không muốn đi nơi khác một chút sao?"
Lúc trước Lý Thanh Vân xuất kiếm lấy tự vẫn uy hiếp y, để y dẫn Lý Thanh Vân ra ngoài hít thở không khí, Độc Cô Ly thật sự sợ hãi, Độc Cô Ly cũng đang tự mình suy nghĩ lại, y hẳn là nên dẫn Lý Thanh Vân ra ngoài chơi một chút, không thể để cho hắn nghẹn đến hỏng.
Phạm vi hoạt động hàng ngày chỉ là căn phòng đó. Mỗi ngày tỉnh lại ngoại trừ ăn ngủ, chính là mở chân do y khi dễ... Người duy nhất có thể nói chuyện cũng chỉ có y, loại thời gian sống chim hoàng yến này nhất định khiến A Vân nhàm chán chết đi.
"Không muốn, hôm khác đi, ta rất mệt."
Bước chân Lý Thanh Vân rất nhẹ. Cho dù rất nhẹ, nhưng vẫn khó nén được tiếng chuông màu vàng dễ nghe ở mắt cá chân, thanh âm truyền đến tai các vị đại thần, sắc mặt bọn họ phi thường khó coi.
Độc Cô Ly cười ôm Lý Thanh Vân vào trong ngực, phảng phất cái gì cũng nghe hắn, "Được, đều tùy vào ngươi."
Thân ảnh hai người ở Thính Nguyệt Lâu dần dần biến mất.
Đám người Ôn Lâm Sơn lúc này mới sắc mặt khó coi đứng dậy.
"Chuyện này là sao? Vất vả lắm mới đẩy ngã được Lý Thanh Vân, Độc Cô Ly lại muốn nâng đỡ hắn?"
"Đúng vậy! Tuyệt đối không thể để Lý Thanh Vân ngồi lên đế vị một lần nữa!"
"Hắn hiện giờ bị Độc Cô Ly coi như chim hoàng yến nhốt lại nuông chiều, với tính tình không kiêu ngạo không ai bì nổi của Lý Thanh Vân, tất yếu phải xóa sạch đoạn này. Chúng ta lại tận mắt chứng kiến hết thảy, Nếu Lý Thanh Vân thắng thế, há có thể dung nạp được chúng ta?"
"Độc Cô Ly thật sự là điên rồi! Hồn hắn bây giờ tựa như bị Lý Thanh Vân câu đi! Sớm biết bây giờ, sao lúc trước còn như thế?!"
Các thần tử nói dăm ba câu, siết cổ tay thở dài.
Lưu Mộ Ngôn đã tắt thở trên mặt đất chết không nhắm mắt.
"Thật sự là xui xẻo!"
Ôn Lâm Sơn đạp thi thể Lưu Mộ Ngôn.
Tiêu Tử Nghĩa che đi lệ khí nơi đáy mắt, ngữ khí trầm trọng: "Độc Cô Ly hôm nay có thể giết Lưu đại nhân, ngày mai có thể tùy tiện giết các ngươi! Hắn là loại người hoàn toàn không coi đồng minh hợp tác là chuyện đáng kể gì, các ngươi cảm thấy còn có thể tiếp tục hợp tác với hắn sao?"
"Cùng Độc Cô Ly hợp tác, không khá nào bảo hổ lột da!"
Mọi người trông mong nhìn hắn.
Giọng Tiêu Tử Nghĩa hơi trầm xuống: "Theo ta thấy, chúng ta hẳn là nên đồng tâm hiệp lực giết Độc Cô Ly, cứu bệ hạ ra!"
Khi trở lại phủ đệ, sắc trời đã tối.
Độc Cô Ly ôm Lý Thanh Vân đang ngủ say trở về, trong phòng nhuyễn ngọc ôn hương, lư hương lượn lờ, thân ảnh đỏ trắng đan xen trước gương đồng như một bức tranh xuân sắc đẹp, nồng tình mật ý, xen lẫn dây dưa.
Độc Cô Ly cúi người nhìn Lý Thanh Vân vẫn say ngủ, cúi đầu ngậm môi hắn, sau khi nếm xong liền nhìn hắn.
"A Vân, ngươi chán ghét ta như vậy, một khắc cũng không muốn ở bên cạnh ta sao?" Độc Cô Ly làm sao có thể không hiểu hành động hôm nay của Lý Thanh Vân? Hắn bảo y tự tay giết Lưu Mộ Ngôn, chính là kêu những thần tử có quan hệ hợp tác với y chết tâm, từ đó liên thủ cùng nhau đối phó y.
Y biết rõ đây là châm ngòi ly gián, bởi vì không muốn nhìn thấy nét mất hứng xuất hiện trên mặt Lý Thanh Vân, y vẫn làm theo.
Tâm tư Độc Cô Ly nhạy cảm đến mức nào-- Trải qua mấy ngày nay, sắc mặt Lý Thanh Vân ngày càng tái nhợt, trong mắt cũng mất đi màu sắc, Lý Thanh Vân bị nhốt trong vùng thiên địa này, giống như tiểu Phượng Hoàng cao quý bị lồng sắt nhốt lại, bất lực chống cự.
Phượng Hoàng trời sinh đã muốn bay lượn khắp Cửu Châu, bễ nghễ thiên hạ. Mà không phải khóa nó trong một cái lồng vàng đẹp đẽ, điều này sẽ chỉ làm cho Phượng Hoàng cao quý mất đi kiêu ngạo, dần dần mất đi sức sống, từ đó chết đi.
Y muốn giữ lại Phượng Hoàng bay lượn, lại dùng sai phương pháp, mưu toan tạo ra một cái lồng màu vàng đem Phượng Hoàng cao ngạo nhốt ở bên trong ngày ngày thưởng thức. Đừng nói Lý Thanh Vân, ngay cả Độc Cô Ly cũng hận chính mình như vậy.
"A Vân..." Độc Cô Ly nắm tay hắn, cúi đầu dịu dàng ngậm lấy môi Lý Thanh Vân, tiến vào trong miệng hắn, tham luyến hít lấy mùi hương thuộc về Lý Thanh Vân, "Ngươi lưu lại thêm một chút nữa, lại một chút thời gian, ta còn muốn, còn muốn quan tâm ngươi một đoạn thời gian... Cho ta thêm chút thời gian."
"A Vân..."
Gương đồng chiếu rọi bức họa này, dáng vẻ nam nhân bạch y mút cổ nam tử áo đỏ, hình ảnh sống động, giống như thần tiên rơi xuống vũng bùn cùng yêu dây dưa.(Mút hay hôn dễ nghe hơn mn?)
Trước kia Lý Thanh Vân khóa chặt người Độc Cô Ly, bị vây khốn chính là tâm.
Hiện giờ người khóa đổi thành Độc Cô Ly, người bị vây khốn tâm cũng là Độc Cô Ly.
Trong trận dây dưa này, Độc Cô Ly nhất định là bên thua cuộc.
"Ừm..."
Lý Thanh Vân khẽ nhíu mày, bị Độc Cô Ly đánh thức.
Hắn chậm rãi mở mắt phượng ra, bàn tay trắng nõn như ngọc nắm lấy xiêm y của Độc Cô Ly, hai cái chân thon dài bị Độc Cô Ly khuất phục tách ra hai bên, hắn khẽ nhíu mày, đẩy Độc Cô Ly, "Ta còn rất đau, ngươi đừng chọc ta."
Năm ngón tay thon dài của Độc Cô Ly khẽ vuốt ve hai má Lý Thanh Vân, y cười khẽ gặm gặm, ôn nhu nói: "Chỉ là muốn hôn A Vân một cái, sẽ không làm gì."
Vừa dứt lời, Độc Cô Ly lại mút mạnh vào cổ Lý Thanh Vân.
Sắc mặt Lý Thanh Vân đỏ rực, đầu ngón chân hắn nhẹ nhàng cuộn tròn. Không tự chủ được ngẩng đầu lên, lướt nhìn bộ dáng diễm cốt câu hồn của mình trong gương đồng, khẽ cười cười, "Độc Cô Ly, ngươi thật sự nhiễm thất tình lục dục, chẳng qua chỉ là một tục nhân mà thôi."
Độc Cô Ly chậm rãi ngẩng đầu, nhéo nhẹ mặt Lý Thanh Vân, giọng nói nhàn nhạt, dung sắc giống như tiên nhân, nhưng lời nói ra lại hạ lưu cực kỳ, "Đúng vậy, thấy A Vân mở chân cầu hoan với ta, ta liền hận không thể đem tất cả mọi thứ khắp nơi cho A Vân."
"A Vân, bọn họ nói không sai, thánh tử Mỹ Nhân tộc cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đứng ở nơi đó, liền đếm không hết người yêu hắn, phụng hắn làm thần minh."
"A Vân trời sinh diễm cốt, là dục vọng ác ma, là thánh địa cực lạc giữa nhân gian này. Bây giờ chỉ có ta có được ngươi, chỉ có ta thấy ngươi chìm trong ham muốn. Ta là phu quân của ngươi, nam nhân của ngươi... Hy vọng A Vân, vĩnh viễn nhớ kỹ loại cảm giác này."
Năm ngón tay thon dài vững vàng triết chặt xương cổ tay của Lý Thanh Vân.
Hình ảnh gương đồng đẹp mà diễm, diễm mà yêu.
Tiếng nói như móc câu khiến lòng người rung động.
Ngón tay Lý Thanh Vân hãm trong chăn gấm, sắc mặt hắn đỏ tươi giống như động tình, ý kháng cự trong ánh mắt rõ rành rành, đồng tử lạnh băng như lưỡi dao sắc bén, gần như thất thần nhìn trần nhà.
Càng đắm chìm vào suy nghĩ, trái tim càng tỉnh táo
Hắn muốn rời khỏi, hắn sẽ bỏ trốn.
Ung Đô gần đây mưa nắng đan xen, mưa dầm liên miên, lặp đi lặp lại. Mặt đường lớn vẫn còn ẩm ướt, mười ngày sau, Mặt Trời vừa ló dạng, người dân ra đường mua thức ăn. Ngoài mặt nhìn như vô thường như thế, kì thực phong vân ám dũng.
Một chiếc xe ngựa đi vào tửu lâu Thiên Hương.
Độc Cô Ly ôm Lý Thanh Vân vào tửu lâu, trước mặt là chưởng quỹ cùng tiểu nhị mỉm cười nhẹ nhàng đến tiếp đãi. "Hai vị khách quý mời vào bên trong!"
Trong Thiên Hương Lâu, dường như có bầu không khí không tầm thường lưu động.
Độc Cô Ly dẫn Lý Thanh Vân đến gian phòng số một, gọi một ít đồ ăn cùng điểm tâm. Độc Cô Ly đã hiểu rõ khẩu vị của Lý Thanh Vân, đồng thời ghi nhớ kỹ trong đầu, có thể cực kỳ chuẩn xác điểm ra những thứ Lý Thanh Vân thích ăn.
Tiểu nhị bưng từng món ăn lên, trên mặt bàn chính là những món ngon đầy đủ màu sắc hương vị.
"A Vân, ăn chút thịt, gần đây ngươi gầy đi nhiều rồi." Độc Cô Ly gắp một miếng thịt đặt vào trong chén Lý Thanh Vân, "Trên eo một chút thịt cũng không có... Trước kia ôm tốt xấu gì cũng vẫn có chút thịt."
"Eo nhỏ đối với ngươi mà nói không phải càng làm cho ngươi hưng phấn sao?" Lý Thanh Vân cười nhạo một tiếng.
"A Vân kiện kiện khang* khang mới có thể làm cho ta cao hứng." Độc Cô Ly gắp rau cho hắn.*mạnh khỏe. Sinh lí cũng như tâm lí bình thường, không bệnh tật.
"Thiếu thiếp vàng*. Cũng không biết trước kia là ai hạ độc ta." Mắt phượng Lý Thanh Vân lạnh lẽo.*chắc LTV muốn bảo ĐCL còn thiếu mỗi việc dát vàng lên mặt thôi
"A Vân..." Độc Cô Ly nghe hắn nhắc tới trước kia, nháy mắt liền không thể ức chế đau đớn trong lòng. Y nắm tay Lý Thanh Vân, trầm mặc thật lâu nói, "Ta có thể cùng ăn độc giống như A Vân, ta--"
"Không cần." Lý Thanh Vân ngắt lời y, cực kỳ phản cảm khi nghe y nói đến những chuyện trước kia, "Ta nguyện mình chưa bao giờ quen biết ngươi, cũng chưa từng yêu ngươi ngay từ cái nhìn đầu tiên, chưa hề mang ngươi đến Ung Quốc."
Từng cảnh ôn nhu tự cho là đúng trong quá khứ, cùng kết cục rơi xuống như hiện tại hết lần này đến lần khác nhắc nhở Lý Thanh Vân trước kia bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc như thế nào, mất trí ra sao, từng bước từng bước nhảy vào bẫy rập của Độc Cô Ly cùng việc bị kéo vào tử cục như thế nào.
Hắn không muốn thừa nhận, cũng không muốn nhắc tới, càng không muốn bị người ta nhắc lại.
Đoạn quá khứ này là sương mù trong lòng Lý Thanh Vân, là lịch sử đen tối mà hắn hận không thể xóa bỏ.
Sắc mặt Độc Cô Ly tái nhợt, bị lời nói cùng thái độ của hắn tưới nước lạnh từ đầu đến cuối. Trái tim giống như bị gió lạnh thấu xương bao phủ. Đầu ngón tay y trắng bệch, nắm chặt tay Lý Thanh Vân, "A Vân không nguyện ý thừa nhận đoạn quá khứ này. Nhưng ta nhớ, ta sẽ luôn luôn nhớ kỹ."
"Tùy ngươi ." Lý Thanh Vân không quan tâm gắp thức ăn.
Bầu không khí giữa hai người lại một lần nữa lạnh như băng.
Nhưng...
Không lâu sau đó--
Độc Cô Ly liền vừa cười vừa tiến lên vòng lấy eo Lý Thanh Vân, nghiêm túc nói: "A Vân không chịu thừa nhận quá khứ cũng không sao, chúng ta còn có tương lai."
Lý Thanh Vân mặc y ôm, tâm tình không hiểu trong đáy măt.
Ngay cả quá khứ cũng không muốn thừa nhận, làm sao có thể có tương lai.
Hắn mỉm cười và không nói gì.
Trong lúc đó, Độc Cô Ly một mực chia thức ăn giúp hắn, múc canh cho hắn.
"A Vân, uống nhiều canh."
"A Vân, Phượng Cầu Hoàng ngày đó ta đàn tấu ngươi đã nghe ra hàm ý bên trong chưa?"
"A Vân, ta muốn mỗi ngày đều chỉ vì ngươi đánh đàn."
"A Vân, ngươi cũng không giương mắt để ý tới ta một chút."
"A Vân, tối hôm qua lên ngươi có thoải mái không?"
"A Vân..."
Độc Cô Ly nói.
Lý Thanh Vân nghe.
Ung Đô, vô số tiếng bước chân vang lên. Nhiều đội quân nhân mã tập kết, dân chúng nghe tiếng đều tránh vào trong nhà, thủ lĩnh quân đội ở chỗ tối dẫn theo một nhóm đội quân vây quanh Thiên Hương Lâu, vận sức chờ phát động.
Nơi có những tòa lầu cao.
Bạch Cảnh Sách dáng người thẳng tắp, nâng cung tiễn trong tay lên, ánh mắt sắt bén, cung tiễn nhắm ngay người trong cửa sổ phòng riêng của Thiên Hương Lâu. Ánh mắt của hắn cực tốt, bách bộ xuyên dương*, sát tâm càng ngày càng nặng, tựa như khi xưa tham gia khu săn bắn ở Vân Hồ Sơn nổi lên sát tâm với Lý Thanh Vân vậy. Chỉ là hôm nay, phần sát tâm này nhắm ngay Độc Cô Ly.*cách trăm bước bắn thủng lá dương. Chỉ tài thiện xạ
Chỉ cần đánh đổ Độc Cô Ly, Cửu Nhi có thể thuộc về hắn.
Bạch Cảnh Sách từ từ híp mắt lại.
Sát khí trong bóng tối chập trùng lên xuống, một đạo sát ý nồng đậm hình thành lưỡi kiếm thực sự.
Độc Cô Ly nhẹ nắm lấy tay Lý Thanh Vân, cười cười, ánh mắt ôn nhu rơi xuống trên người hắn, "Sao hôm nay A Vân lại muốn tới Thiên Hương Lâu."
Thấy Lý Thanh Vân trầm mặc, y cười nhớ lại: "Mấy ngày nay A Vân ngoan ngoãn với ta, thỉnh thoảng gọi ta A Ly, cười với ta, thậm chí sẽ chủ động cởi áo lấy lòng ta, còn có thể chủ động gọi ta là phu quân. Ta còn tưởng rằng A Vân đang dần mở lòng với ta."
Độc Cô Ly nhìn Lý Thanh Vân, hỏi: "A Vân ở bên cạnh ta rất thống khổ đi. Giống như đồ chơi mỗi ngày phải chịu đựng chuyện bị ta khi nhục, cuộc sống như vậy A Vân nhất định không chịu nổi. A Vân kỳ thật cũng rất biết nằm gai nếm mật, vì rời khỏi ta, vì ngày này, vẫn luôn ẩn nhẫn, tùy thời mà động."
Lý Thanh Vân buông đũa xuống, mắt phượng nâng lên, bình tĩnh nhìn y nói.
"Bạch Cảnh Sách vì ngươi mà đẩy tất cả người trong viện ra, Tiêu Tử Nghĩa vì ngươi, âm thầm xúi giục thần tử, qua mười ngày ngắn ngủi không có ta, khiến ta tứ cố vô thân. Chỉ vì muốn mang ngươi khỏi ta. A Vân đã phí hết tâm tư để rời bỏ ta."
Ngữ khí Độc Cô Ly coi như bình tĩnh, nhưng cơn bão dần ấp ủ trong đáy mắt đã bán đứng đáy lòng không bình tĩnh của y. Y vòng tay qua eo Lý Thanh Vân, ôm lấy hắn, nhẹ giọng dụ dỗ: "Không đi không được sao?"
Lý Thanh Vân nói: "Không được."
Nghe vậy, Độc Cô Ly khẽ cười giữ chặt đầu Lý Thanh Vân, môi y hung hắn phủ lên cánh môi hắn, tùy ý xâm nhập, mãnh liệt cùng bá đạo đột ngột ập tới khiến Lý Thanh Vân nhíu mày.
Độc Cô Ly cuối cùng cũng buông hắn ra, miêu tả mặt mày Lý Thanh Vân, trong đôi mắt tuyệt mỹ hiện lên một tia đen kịt, ngữ khí càng ngày càng ôn nhu: "A Vân đi được sao? Huyết Cổ sẽ làm cho A Vân khát cầu ta vuốt ve, Ngự Hồn Linh ở mắt cá chân sẽ giúp ta tìm được A Vân bất luận ngươi ở góc biển chân trời. Thân thể của A Vân cũng đã sớm thích ứng với ta, ngươi cứ như vậy rời đi, thân thể ngươi chịu đựng được sao?"
Lý Thanh Vân nắm chặt cổ áo Độc Cô Ly, mắt phượng hàm chứa lãnh ý, "Ngươi nghe đây Độc Cô Ly, loại thủ đoạn dơ bẩn này không giữ được ta. Huyết Cổ ta sẽ tìm Diệu Linh giải, Ngự Hồn Linh này ta sẽ nghĩ biện pháp phá hủy! Về phần ngươi... mục đích của ngươi, thế lực đằng sau ngươi, ta cũng có thể đoán được bảy tám phần, ngươi ngày ngày lấy giọng điệu của phu tử dạy ta không cho ta có dã tâm quá lớn. Ngươi duy trì hòa bình, ngươi lý niệm cân bằng. Ta hoàn toàn trái ngược với mục tiêu của ngươi! Chúng ta là địch nhân trên lập trường chính trị, đời này cũng chỉ có thể gặp nhau trên chiến trường!"
"Là đối thủ, ta có lẽ sẽ kiêng kỵ ngươi vài phần, nhưng là tình nhân? Không bao giờ!"
Dứt lời, Lý Thanh Vân chậm rãi đứng dậy.
Cùng lúc đó, mũi tên từ đằng xa thẳng tắp lao đến.
Độc Cô Ly nhanh chóng né tránh, vai trái bị mũi tên làm xước, áo bào trắng nhiễm chút máu. Y ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân, "A Vân, ta sẽ không để ngươi rời khỏi ta. Ngươi cả đời này cũng không thể rời khỏi ta! A Vân, ta sẽ phát điên, nếu ngươi muốn vứt ta sang một bên, ta thực sự sẽ phát điên."
Lý Thanh Vân lạnh lùng đứng nhìn y, "Vậy thì điên đi, không liên quan đến ta."
Xung quanh đã có quân đội trùng trùng điệp điệp vây quanh, tiếng bước chân truyền đến.