Đoàn Ngâm nói với bọn họ rất nhiều truyền thuyết về Mỹ Nhân tộc, thậm chí còn nói về việc điều dưỡng thân thể thánh tử như thế nào, nói đến cuối cùng, y do dự một lát, vẫn là quyết định nói ra hết toàn bộ: "Cửu Châu đại lục ngàn năm qua đã có một truyền thuyết, mặc dù thánh tử Mỹ Nhân tộc thân là nam nhi, nhưng có thể có thai."
Một câu nói này, lập tức làm cho mí mắt Độc Cô Ly giật giật, đứng thẳng dậy: "Ngươi nói cái gì?"
Đoàn Ngâm cúi đầu, khẽ nói: "Tuy chỉ là lời đồn thổi. Thế nhưng thánh tử trăm ngàn năm nay chưa từng xuất hiện, ai cũng không biết lời đồn có phải là thật hay không. Cũng chính vì có tin đồn này, Mỹ Nhân tộc cho dù là nam tử cũng sẽ bị nhiều phương ngấp nghé."
Độc Cô Ly nhìn thẳng Lý Thanh Vân, đáy mắt xuất hiện tha thiết cùng chờ đợi.
Nhưng mà đôi mắt phượng âm trầm u ám của Lý Thanh Vân, lộ ra một cỗ chán ghét, "Độc Cô Ly, ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Ý nghĩ này của ngươi chỉ làm cho ta càng thêm chán ghét ngươi."
Đôi mắt Độc Cô Ly rũ xuống, đành phải đem ý nghĩ đặt ở đáy lòng. Y đã bị A Vân hận, không thể khiến A Vân chán ghét nữa. Huống chi thân thể A Vân kém như vậy, nếu thật sự có thể mang thai như lời đồn, chỉ sợ đứa nhỏ này sẽ lấy mạng hắn.
Không thể nghĩ, cũng không dám nghĩ.
Y kề sát vào Lý Thanh Vân, hai cánh tay ôm chặt hắn, cằm tựa vào đầu hắn, dị hương thấm vào trong mũi, y khẽ cười nói: "A Vân nói cái gì thì chính là cái đó."
Lý Thanh Vân đẩy Độc Cô Ly ra, ánh mắt mâu thuẫn, nhẹ giọng nói: "Đừng động vào ta."
Độc Cô Ly bị đẩy ra, không những không tức giận, trái lại còn cười nhìn hắn: "Được."
Đoàn Ngâm hơi mím môi. Tò mò nhìn về phía Lý Thanh Vân. Người này chính là đế vương hỉ nộ vô thường nhất trong lời đồn. Nhưng hắn sinh ra rất xinh đẹp, rất diễm lệ, trong lòng y không tự chủ được liền sinh ra một cỗ yêu thích cùng thân thiết. Điều này làm cho Đoàn Ngâm nảy sinh loại ý niệm có thể có được hắn, chắc hẳn là chuyện hạnh phúc nhất đời này.
Hắn ta... Thật sự là Mỹ Nhân tộc sao? Nhưng hắn không giống những người khác.
Tháng Năm--
Tiết trời hoàng đô Ung Quốc đã dần dần ấm lên.
Cách thời điểm tân đế Lý Huyền lên ngôi đã được một thời gian, ngày hắn đăng cơ liền trực tiếp quét sạch thuộc hạ cũ của Lý Thanh Vân, phái người giết tất cả tâm phúc thuộc về Lý Thanh Vân, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc. Hắn sai người đi lục soát tất cả nhà dân tìm kiếm các thuộc hạ tâm phúc cũ, nếu có người hoài nghi, thà giết lầm, tuyệt đối không bỏ sót một người.
Dân chúng bởi vì đủ loại hành động của Lý Huyền, mà trong lòng kinh hãi.
Càng làm cho người trong thiên hạ bàn tán say sưa, chính là chuyện Lý Huyền tôn Độc Cô Ly làm quân sư Ung Quốc, trao cho y quyền lực chí cao vô thượng.
Việc này trở thành chủ đề bàn tán của người trong thiên hạ.
----------------%-----------------
Tiệc rượu trong cung điện tối nay--
"Ha ha ha ha ha! Uống đi! Hôm nay cách ngày trẫm đăng cơ đã một tháng!! Để cảm tạ tất cả các vị khách quí!! Uống!!" Lý Huyền uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Tân khách đã tan hết.
Độc Cô Ly mặc trường bào màu trắng, thân dài như ngọc, lẳng lặng nhìn Lý Huyền, trong mắt không hề có độ ấm.
Lý Huyền từ đầu đến cuối đều không phải là một đế vương tốt. Lúc hắn lên ngôi còn hoang đường hơn cả khi Lý Thanh Vân tại vị. Lựa chọn ban đầu của y là Lý Hoằng, nhưng Lý Hoằng đã chết, hiện giờ chỉ còn Lý Huyền có thể ngồi lên hoàng vị.
Nhưng mặc kệ cuối cùng là ai ngồi trên đế vị, mục tiêu y đến Ung Quốc đã đạt được. Không có Lý Thanh Vân, Ung Quốc sẽ không cường thịnh như trước nữa.
Thế nhưng, Độc Cô Ly cũng mất đi tình yêu của Lý Thanh Vân.
Nghĩ đến đây, trái tim Độc Cô Ly lại đau đớn. Y chậm rãi đi về phía Lý Huyền, từ trên cao nhìn xuống vị Lục Vương gia nhiều năm qua giả điên giả ngốc này.
Lý Huyền trước kia, đối với y mà nói, Lục Vương gia giả điên giả ngốc của Ung Quốc, có dã tâm, có mưu lược. Là một quân cờ hoàn hảo để tận dụng.
Bây giờ Lý Huyền, là Lục ca của người y yêu.
Y muốn biết một số chuyện từ Lý Huyền.
"Cuộc đảo chính này, ngươi đã giành chiến thắng." Độc Cô Ly ngữ khí nhàn nhạt, "Ngươi có gì muốn nói không?"
Lý Huyền đã uống say, lúc hắn say lại càng trở nên điên cuồng. Nghe Độc Cô Ly hỏi, hắn cười to một tiếng, nửa mê nửa tỉnh, nhìn chằm chằm phía trước: "Muốn nói?"
Hắn quái dị cười cười: "Ngươi là muốn hỏi về Tiểu Cửu Nhi đi."
Tâm Độc Cô Ly đột nhiên nhảy dựng lên, "Cửu" Lý Thanh Vân xếp hàng thứ chín trong hoàng thất, cho nên lúc trước hắn mới lấy tên Cửu Nhi.
Đôi mắt Độc Cô Ly hạ xuống, nhìn Lục ca của A Vân, lẳng lặng chờ hắn nói gì đó.
Lý Huyền cười càng quỷ dị: "Được! Lý Thanh Vân giam ngươi trong cung, e rằng ngươi cũng mang hận, vậy ta liền nói một chút, để cho ngươi cao hứng theo a!"
Độc Cô Ly trầm mặc nhìn Lý Huyền.
Lý Huyền uống một ngụm rượu, ánh mắt bắt đầu hoài niệm, nhưng mà câu đầu tiên nhảy ra chính là: "Đoàn Quý phi là một kỹ nữ! Lý Thanh Vân là hài tử do yêu phi sinh ra, hắn cũng chỉ là một tiểu súc sinh!"
Đồng tử Độc Cô Ly co rút lại, trong mắt ngưng kết từng trận hàn băng.
Lý Huyền không hề hay biết, vẫn cười nói: "Lý Thanh Vân khi còn bé... Ha ha, hắn rất dễ khi dễ, thật sự không có ai dễ bị khi dễ hơn hắn. Các hoàng huynh đều thích khi dễ hắn lấy hắn làm niềm vui."
"Năm hắn sáu tuổi, vào mùa Đông khắc nghiệt, chúng ta lừa hắn đi lãnh cung chơi, sau đó khóa cửa lãnh cung lại. Để Lý Thanh Vân một mình ở trong lãnh cung u ám một ngày một đêm, hắn vỗ cánh cửa lãnh cung, vừa khóc vừa cầu xin, khóc đến khàn cả cổ họng, còn thiếu chút nữa đã bị đói chết."
"Đoàn Quý phi tìm hồi lâu, mới tìm ra tên nghiệt chủng Lý Thanh Vân. Khi đó Lý Thanh Vân đã ngất xỉu, ngã xuống mặt đất bẩn thỉu, đáng thương không chịu được."
"Hết lần này tới lần khác hắn mà còn không chịu nhớ, vừa thấy chúng ta đều có thể dính tới. Ngũ ca ghét hắn nhất, mỗi lần hắn đụng phải Ngũ ca, Ngũ ca luôn thích dùng kim nhỏ tra tấn hắn, căn bản không ai phát hiện được... Ha ha ha."
Độc Cô Ly hô hấp cạn dần, bất tri bất giác càng ngày càng cảm thấy nặng nề. Đồng tử y lạnh xuống, vừa lãnh vừa tĩnh nhìn Lý Huyền, nghe hắn từng câu lại từng câu nhục mạ, khi nói đến việc khi nhục Lý Thanh Vân, trong giọng nói mang đầy ý khinh thường cùng châm chọc. Bàn tay nắm thành quyền đã bắt đầu run rẩy không ngừng.
Vành mắt y càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ, hàn ý nơi đáy mắt càng ngày càng sâu, lồng ngực phập phồng nương theo cảm xúc dao động kịch liệt, tựa như chính mình trải nghiệm nỗi đau đớn kia, nước trong hốc mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Người không ngừng chịu nhục nhã khi dễ trong miệng Lý Huyền thật sự là A Vân của y sao?
"Khi còn bé, hắn ta trông rất đáng yêu, tính cách cũng quá nhu mềm, ai bảo hắn đứng ở đâu cũng có thể nhận được sự chú ý của tất cả chúng ta? Các ca ca thật sự rất yêu thích hắn a, nhưng yêu thích quá mức, thì lại càng muốn không ngừng khi dễ hắn."
"Hắn một chút cũng không cường thế như Đoàn Quý phi. Tính cách mềm mềm, bị khi dễ cũng không biết phản kháng, càng không biết cáo trạng. Mỗi lần đều quên mất sự đau đớn trên từng vết sẹo, hết lần này đến lần khác thân mật dán sát, còn cảm thấy các ca ca đối tốt với hắn."
"Cho hắn một chút ngọt ngào, hắn liền quên đi việc không tốt lúc trước. Ha ha ha ha, Đoàn Quý phi bởi vậy mà tức giận giáo huấn hắn thật lâu, không cho phép hắn lui tới chỗ chúng ta. Nhưng hắn vẫn sẽ bị lời ngon ngọt của chúng ta lừa tới."
Nói xong, Lý Huyền cũng tiến vào hồi ức.
Lần đó là hai tháng sau khi hắn đưa Lý Thanh Vân vào ngõ nhỏ.
Lúc Lý Thanh Vân nhìn thấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trốn sau lưng Đoàn Quý phi, cả người phát run.
Đoàn Quý phi ôm Lý Thanh Vân vào trong ngực, nhẹ giọng trấn an thật lâu.
Sau đó, Lý Huyền lại cầm thêm hai cây kẹo hồ lô đi quấn lấy Lý Thanh Vân. Không bao lâu sau, Lý Thanh Vân liền sợ hãi ngước mắt lên, mong đợi nhìn hắn: "Lục ca thật sự sẽ không đánh A Vân sao?"
"Không đâu." Lý Huyền đưa kẹo hồ lô cho Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân đưa tay tiếp nhận, ăn một miếng, cười hề hề với hắn: "Thật ngọt nha."
Kỳ thật kẹo hồ lô đã bỏ một ít thuốc, có thể làm cho người ta đau bụng cả tháng.
Lý Thanh Vân sắc mặt trắng bệch ôm bụng ngã trên mặt đất.
Nụ cười của Lý Huyền càng ác liệt: "Tiểu Cửu Nhi, ngươi thật ngu xuẩn, Đoàn Quý phi dạy ngươi nhiều như vậy, sao ngươi lúc nào cũng nhớ đánh mà không nhớ đau thế?"
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân nhiễm lệ ý, vừa ủy khuất vừa luống cuống nhìn Lý Huyền.
Ký ức trở lại lồng.
Lý Huyền vừa khóc vừa cười, mượn rượu, đem hết thảy chuyện cũ nên nói không nên nói, tất cả đều nói cho Độc Cô Ly nghe, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt càng ngày càng khiến người ta hoảng sợ của Độc Cô Ly.
Hắn nấc một tiếng, hai tròng mắt mỉm cười: "Độc Cô Ly, ngươi nói xem, tại sao khi còn nhỏ hắn ta đáng yêu như vậy, lớn lên lại trở nên không đáng yêu như vậy."
Không có tiếng trả lời.
Lý Huyền uống một ngụm rượu, chưa kịp đề phòng bất ngờ bị người ta đạp một cước, bụng đau đớn, sắc mặt hắn bỗng dưng tái nhợt, ngã ở bên cạnh bàn, hắn mạnh mẽ phun ra một ngụm máu.
Rượu, hắn nháy mắt tỉnh lại.
Theo sau đó là một trận hàn ý.
Dưới ánh sáng u ám, hai sợi dây đàn màu bạc xuyên qua thân thể Lý Huyền, một sợi xuyên qua bụng, một sợi xuyên qua yết hầu. Không chết ngay tại chỗ, nhưng có thể khiến cho người ta sống không bằng chết, đau không thiết sống.
Lý Huyền ngay cả phản ứng cũng không kịp, cả người hắn đau đớn, thậm chí không thể nói nên lời, thống khổ ngước nhìn nam nhân đứng từ trên cao nhìn xuống hắn.
Trường bào màu trắng trăng rộng lớn của Độc Cô Ly theo gió mà bay múa, dây đàn màu bạc từ cổ tay áo của y bay ra, vững vàng đóng đinh tân đế hiện tại.
Đôi mắt trong trẻo như tuyết của y đỏ ngầu, tựa như tử thần Tu La đến đòi mạng, lạnh băng đến cực điểm, giống như hàn đao cắt đứt thần kinh Lý Huyền.
Lý Huyền cảm giác được tứ chi truyền đến đau đớn kịch liệt không ngừng xâm nhập, dây ở phần bụng, dây ở yết hầu, giống như lưỡi dao sắc bén đoạt mạng, từng chút từng chút cắt đứt sinh mệnh của hắn. Chưa bao giờ có một khắc nào, hắn cách tử thần gần như vậy.
Độc Cô Ly thu hồi dây ở yết hầu. Y cầm lấy một chùm nho bên cạnh nhét toàn bộ vào trong khoang miệng Lý Huyền, một quả hai quả ba quả, bụng Lý Huyền nuốt quá nhiều nho, sắc mặt càng ngày càng trắng, ánh mắt hắn càng ngày càng hoảng sợ.
Lý Huyền há miệng, máu thuận theo nước bọt chảy ra. Hắn muốn kêu "A a" vài tiếng, nhưng cái gì cũng không phát ra được. Sắc mặt càng ngày càng trắng, trước mắt càng ngày càng mơ hồ, sinh mệnh dần dần trôi qua.
Sau đó Lý Huyền cảm giác được bụng mình bị đạp, nho nuốt vào bụng toàn bộ phun ra, dịch từ dạ dày không ngừng theo máu tuôn ra khóe miệng, bụng cũng bị dây đàn kia kéo lên cực hạn.
"Ngươi..." Lý Huyền khàn khàn giọng lên tiếng. Hắn dùng một loại ánh mắt khiếp sợ không dám tin nhìn Độc Cô Ly.
Sạch sẽ không nhiễm bụi trần, đẹp tựa như tiên nhân.
Lại làm loại chuyện so với người hung ác trong ác đạo âm ngục còn ngoan độc hơn.
"Lý Huyền, ta thật hối hận vì đã hợp tác với ngươi." Độc Cô Ly chậm rãi ném lưỡi đao cùng dây đàn lưu tại bụng Lý Huyền đi.
Y lui về phía sau một bước, phủi phủi bụi trên người, "Ngươi giả điên giả ngốc nhiều năm, được hắn ban thưởng một chén thuốc đoạn tử tuyệt tôn. Nhiều năm tra tấn liền không đáng nhắc tới! Hắn quá nhân từ."
"Năm đó tên Tướng quân cùng phụ hoàng ta vụng trộm tằng tịu với nhau, về sau hắn lại muốn ở trong nhà gỗ bức bách ta. Cuối cùng ta đem Tướng quân kia chém ngang lưng. Lúc hắn bị chém ngang lưng vẫn còn sống, máu tươi đầm đìa nhìn thân thể mình bị chia làm hai. Ta còn nhớ biểu hiện sợ hãi của hắn đến tận bây giờ, nó làm cho ta rất hạnh phúc."
Tóc mai tản mát bên mặt Độc Cô Ly được gió lạnh thổi lên, thần tư ngọc sắc quả nhiên là thanh lãnh tuyệt sắc, di thế độc lập tựa như thần tiên, liếc mắt một cái liền kinh diễm bởi dung mạo tuyệt sắc của y, không cách nào tự kiềm chế.
"Lý Huyền, mạng của ngươi không nên do ta kết thúc. Những ngày tiếp theo, ngươi cứ từ từ chờ đợi cái chết đến với mình đi."
"Bởi vì mỗi ngày sau này, ngươi sẽ phát hiện ra, chết, mới là sự giải thoát cho ngươi."
Lý Huyền run rẩy vươn tay, ánh mắt âm trầm chất chứa sợ hãi, muốn bắt lấy cái gì đó.
Độc Cô Ly đã xoay người rời đi, chỉ lưu lại một bóng lưng vừa cao vừa cao ngạo.
Đại não Lý Huyền trống rỗng, hắn nhìn bụng mình, dây đàn màu bạc đã đâm xuyên vào, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Bụng càng ngày càng đau, đau đến mức làm cho người ta hận không thể nhanh chóng chết mới tốt.
Trên bầu trời của hoàng cung Ung Quốc.
Mặt trăng treo cao.
Hai nam nhân mặc hoa phục màu lam đậm vô tung vô tung ảnh đứng ở trên xà nhà, bên hông đeo tinh ấn ngọc bội màu lam, thần bí vô cùng, hai người bọn họ đeo trường kiếm, dáng người cùng thân pháp đều là cao thủ nhất đẳng tại Cửu Châu đại lục.
Hai người u tĩnh lạnh lùng nhìn thảm trạng của vị tân đế Ung Quốc kia.
"Ý nghĩ của tôn chủ càng ngày càng khó hiểu."
"Phế bỏ Lý Huyền, ai sẽ nắm giữ đại quyền Ung Quốc?"
"Nghe nói một mình hắn địch mấy trăm Cấm Vệ quân Ung Quốc cứu Lý Thanh Vân."
"Tôn chủ chưa từng tùy tiện ra tay, lần này, nhất định là gặp phải tình huống khó giải quyết."
Hai người liếc nhau một cái, lại ẩn giấu hành tung vào bầu trời đêm.