Lý Thanh Vân thật sự là đói không còn cách nào khác.
Hắn vỗ cửa lao, rốt cuộc gọi các ngục tốt tới.
"Làm gì vậy?! Không để cho người khác ngủ!"
"Bệ hạ! Ngài không còn là bệ hạ nữa! Ngươi có thể đừng có làm giá như vậy được không?!"
"Mẹ nó, phiền chết rồi!"
Ngoài cửa phòng giam, ước chừng năm ngục tốt đứng, hung thần ác sát nhìn Lý Thanh Vân.
"Ta đói bụng." Lý Thanh Vân thấp giọng nói, bụng hắn sớm đã trống rỗng.
"Chén cháo kia ngươi không ăn sao?" Ngục tốt ác thanh chỉ vào bát cháo.
"Đó là thứ cho người ăn sao?" Lý Thanh Vân chán ghét nhíu mày.
"Ôi, thứ cho các tiểu nhân quên mất, bệ hạ ngài an nhàn sung sướng, mỗi ngày ăn đều là sơn hào hải vị, làm sao ăn quen mấy thứ này a?"
Những âm thanh cợt nhã của ngục tốt truyền đến.
Lý Thanh Vân đỏ mắt nhìn đám người này, bây giờ hắn hổ xuống đồng bằn bị chó khi dễ, những kẻ này ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không lưu lại cho hắn.
Trong ngục tối tăm vô cùng, chuột chi chi gọi bầy.
Đột nhiên có một mùi hương kỳ dị truyền ra.
"Thơm quá! Mùi gì vậy?"
"Lão tử sống lâu như vậy còn chưa từng ngửi qua... Một hương thơm không đứng đắn như vậy!"
Ngục tốt không có học thức, nói đi nói lại, cũng chỉ có thể dùng ba chữ "không đứng đắn" để hình dung.
Lý Thanh Vân sắc mặt tái nhợt, lui về phía sau. Hắn biết quá rõ những gì hương thơm đó có thể gây ra.
Hắn không khống chế được dị hương dâm diễm trên người mình, càng không khống chế được suy nghĩ của những người khác.
Trước kia hắn là Hoàng đế cao cao tại thượng, không ai dám đụng chạm uy nghiêm dưới hoàng quyền.
Còn bây giờ thì sao?
Ngục tốt thắp nến, trong nháy mắt chiếu sáng lao ngục đen kịt u ám.
Hai mắt ngục tốt nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân mặc hồng y, tôn lên gương mặt vô cùng diễm tuyệt. Vòng eo mảnh khảnh cùng thân hình thon dài tuyệt đẹp càng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Tóc mực của hắn buông xuống, làn da trắng nõn, mắt phượng phiếm hồng, xinh đẹp, sống động, đẹp đến kinh người.
Giống như mỹ nhân tùy thời tùy chỗ chờ đợi sủng hạnh.
Bị hắn liếc mắt một cái liền xuân tâm nhộn nhạo, không thể tự chủ.
Hình ảnh hương diễm, lại vô cớ kích thích.
"... Mẹ nó, thì ra Ung Quốc bệ hạ lớn lên là bộ dáng này a!"
"Cũng quá mê người rồi!"
"Ta thao! Ta cảm thấy nhìn hắn như gặp rắn a!"
"Mẹ nó cái này làm sao một người nam nhân có thể nhịn được?"
Cánh cửa của phòng giam được mở ra.
Sắc mặt Lý Thanh Vân trong nháy mắt không còn huyết sắc, đại não trống rỗng.
Hắn có thể nghĩ đến tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.
Hắn phải làm gì đây? Hắn có thể làm gì đây? Nhu thuận thuận theo hay là liều chết chống cự? Những người này thực sự sẽ như thế làm nhục hắn sao? Mất đi ngôi vị Hoàng đế cùng quyền thế còn chưa đủ, bọn họ muốn ở một nơi bẩn thỉu như vậy, nhiều người như vậy, cùng nhau nhục nhã hắn sao?
Các ngục tốt đua nhau tiến vào, dùng ánh mắt hưng phấn nhìn về phía Lý Thanh Vân.
"Diện mạo này cũng quá làm cho người ta hồn vía trên mây đi!"
"Cũng quá đẹp đi!"
"Mẹ kiếp! Lão tử xông lên! Dù sao hắn cũng không còn quyền thế sớm muộn gì cũng phải chết!"
"Đúng thế đúng thế! Không bằng cho huynh đệ chúng ta thoải mái một chút!"
"Không phải hắn ta kêu đói sao? Ta thấy đừng ăn nữa, ăn huynh đệ tốt của các ca ca đi!"
Lý Thanh Vân cả người rét run, từng bước lui về phía sau, những người đó từng bước ép sát, dùng tay bẩn chạm vào hắn.
Tên cầm đầu vươn tay, nắm lấy tóc Lý Thanh Vân, từ trên cao nhìn xuống hắn, cười lạnh nói: "Ngươi đã không còn là cửu ngũ chi tôn! Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn lão tử! Hôm nay lão tử để cho ngươi kiến thức một chút nam nhân uy nghiêm của lão tử!"
"Nhanh lên! Bắt hắn, đừng để hắn chạy!"
"Mẹ nó cởi quần áo hắn ra!"
Trong lao ngục tối tăm và dơ bẩn, một chuyện gì đó bẩn thỉu sắp xảy ra.
Sắc mặt Độc Cô Ly tái nhợt cực lãnh. Y sải bước đi về phía thiên lao, bởi vì Lý Huyền cho y đãi ngộ đặc biệt, hơn nữa Ung Quốc vừa mới dừng chiến tu dưỡng. Nhìn thấy y binh lính hầu như không ngăn cản.
Tim y chưa bao giờ đập nhanh hơn bây giờ.
Vừa rồi, ánh mắt Lục Công công phẫn hận trừng mắt nhìn y, dùng ngữ khí thống hận nói ra tung tích Cửu Nhi.
Hắn nói: Cửu Nhi là Lý Thanh Vân.
Hắn nói: Lý Thanh Vân trong cung là do ám vệ giả trang, Cửu Nhi lưu lạc ở Đoàn gia thôn mới là Lý Thanh Vân chân chính.
Hắn nói: Là Lý Thanh Vân ở Đoàn gia thôn chăm sóc y.
Giọng Lục Hoa khàn đến cực điểm: "Độc Cô Ly! Hắn là Mỹ Nhân tộc, hơn nữa còn là thánh tử! Việc này ngươi biết rõ ràng, ta cũng rất rõ ràng! Ngươi đã hủy hoại giang sơn của hắn và phá hủy tất cả mọi thứ của hắn, diện mạo của hắn có thể mang lại cho hắn mối đại họa gì, ngươi hiểu rõ!"
"Độc Cô Ly! Một đêm phu thê tình nghĩa trăm năm, nếu ngươi thật sự nhớ đên tình cảm bảy ngày bảy đêm trước kia, ngươi liền nhanh chóng cứu hắn cho ta! Đừng để hắn rơi vào tay bất kỳ kẻ nào! Bất luận kẻ nào cũng không thể!!"
"Không có quyền thế cùng ngôi vị Hoàng đế, hắn sẽ chết, hắn nhất định sẽ chết!"
Giọng Lục Hoa giống như ác quỷ bò từ địa ngục: "Nếu hắn có mệnh hệ gì, ta làm lệ quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Lý Thanh Vân sao lại là Cửu Nhi? Sao lại là Cửu Nhi?
Trong đầu y không ngừng lóe ra hình ảnh ở cùng Lý Thanh Vân trong cung, tiếp theo lại là đoạn thời gian ở Đoàn gia thôn cùng Cửu Nhi nâng đỡ lẫn nhau, cùng với hình ảnh bảy ngày bảy đêm túy sinh mộng tử.
Vẫn còn rõ ràng trong mắt.
Độc Cô Ly không thể tin được lời Lục Hoa nói.
Trừ phi tận mất nhìn thấy.
Trừ phi tận mắt xác minh.
Dấu ấn đồ đằng Phượng Hoàng của thánh tử Mỹ Nhân tộc là độc nhất vô nhị.
Dấu ấn hoa Mai nhỏ ở thắt lưng Cửu Nhi lại càng không ai có thể bắt chước.
Chỉ cần liếc mắt một cái, liếc mắt một cái, y nhất định có thể nhận ra Cửu Nhi.
Độc Cô Ly vừa mới đi tới cửa ngục, liền nghe được tiếng khóc khàn khàn cùng giọng điệu trêu chọc của nam nhân khác bên trong.
Có khả năng xảy ra chuyện gì đều khiến cả người Độc Cô Ly lạnh như băng.
Y cũng không cách nào ép buộc mình tỉnh táo lại, bước chân vội vàng thậm chí bối rối chạy về phía trước.
"Đừng! Đừng!" Tiếng kêu sợ hãi kèm theo tiếng khóc, cùng với thanh âm xiêm y bị xé nát.
Trái tim Độc Cô Ly đột nhiên ngừng một nhịp.
Mấy ngục tốt nắm lấy xiêm y bị xé nát, bóp lấy cần cổ yếu ớt của Lý Thanh Vân, bọn họ vững vàng ngăn chặn hai tay và hai chân của hắn, bọn họ xoay người Lý Thanh Vân lại, đang chuẩn bị cởi quần Lý Thanh Vân ra.
Chuyện cầm thú của những người này còn chưa kịp phát sinh.
Dây đàn trong tay Độc Cô Ly thời khắc này nháy mắt biến thành món vũ khí dùng để giết người, dây đàn như lưỡi đao gắt gao siết chặt cổ những người đó.
Chỉ trong chớp mắt, máu bắn tung tóe khắp nơi, không ai sống sót.
Các ngục tốt mở to hai mắt, té ngã ngổn ngang trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Trong lao ngục vốn ồn ào huyên náo, lập tức yên tĩnh lại.
Độc Cô Ly từng bước từng bước đi tới.
Lý Thanh Vân nằm sấp trên chiếc giường trải đầy rơm, tóc mực tản ra bốn phía, nước mắt chảy đầy mặt.
Hắn gắt gao cắn cánh tay, tiếng nức nở vụn vặt từ trong cổ họng truyền ra.
Nếu y đến trễ thêm một bước nữa, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Độc Cô Ly nhìn làn da trắng nõn sau lưng Lý Thanh Vân, huyết sắc Phượng Hoàng ở xương bả vai sống động như thật.
Không khí tỏa ra mùi hương tuyệt diệu. Đây là hương vị thuộc về Cửu Nhi.
Dấu ấn hoa Mai nho nhỏ ở thắt lưng vẫn đẹp như trong trí nhớ.
Đây chính là hoa Mai do y tự tay đóng dấu, làm sao có thể nhận lầm?
Độc Cô Ly giật mình vươn tay, vuốt ve dấu ấn hoa Mai ở thắt lưng.
Nhưng mà, Độc Cô Ly chỉ nhẹ nhàng chạm vào một chút, Lý Thanh Vân liền run rẩy cả người.
Hắn không biết người tới là Độc Cô Ly, hắn chỉ biết hắn hiện giờ là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, trở thành đối tượng mà mọi người đều có thể tùy ý khi dễ.
Hắn nhớ tới Đoàn Ngâm, nhớ tới bộ dáng y không hề có chút tôn nghiêm nào.
Lý Thanh Vân ôm xiêm y đáng thương của mình, giọng nói đã kêu đến mất tiếng, thậm chí sắp thất thanh: "Đừng đụng vào ta!"
Hắn đã gần như tuyệt vọng.
Hắn không ngừng cuộn mình về phía sau, thậm chí ngồi cúi đầu cắn cắn đầu ngón tay.
Sao lại có một chuyện bẩn thỉu như vậy?
Tại sao hắn lại là Mỹ Nhân tộc?
Tại sao hắn lại là thánh tử?
Tại sao không nghe lời Lục Tiểu Hoa?
Tại sao phải vì Độc Cô Ly mà làm đến mức này?
Tại sao đối với y lại hoàn toàn không phòng bị? Hắn cái gì cũng không có, Tam ca, ngôi vị Hoàng đế, địa vị, quyền thế, thân thể, thế nhưng toàn bộ đều bởi vì tâm của hắn không đủ tàn nhẫn mà hoàn toàn không còn.
Hắn rất hận nó.
Rất hận.
Ánh mắt Độc Cô Ly ngơ ngác. Y chưa từng thấy qua một Lý Thanh Vân như vậy.
Lý Thanh Vân ngã xuống bùn đất, chật vật ở chỗ này kinh hoàng khóc lóc.
Y nắm lấy cổ tay Lý Thanh Vân, thấp giọng nói: "Ngươi nhìn xem ta là ai."
Lý Thanh Vân chợt nghe được thanh âm quen thuộc, hắn bỗng dưng ngẩng đầu, đôi mắt phượng phiếm hồng đối diện với hai con ngươi Độc Cô Ly.
Trong mắt Độc Cô Ly có đau đớn ẩn nhẫn lại có cảm xúc phức tạp.
Là hắn?!
Lý Thanh Vân chưa từng thấy Độc Cô Ly dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, ánh mắt này là gì? Là đau lòng sao?
Trước kia nhìn thấy ánh mắt như vậy, Lý Thanh Vân có lẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng mà, hiện giờ hắn chỉ hận mình không sớm ngày giết Độc Cô Ly.
"Thấy ta rơi vào tình cảnh như thế này, ngươi là người hạnh phúc nhất phải không?"
Lý Thanh Vân sắc mặt tái nhợt, trong mắt phượng nhiễm tia hận ý, giọng nói khàn khàn lại cay độc: "Ngươi có phải là rất đắc ý hay không? Ngươi đắc ý đùa giỡn tình cảm của đế vương một nước trong lòng bàn tay, ngươi ném tất cả chúng ta vào trò chơi của ngươi, ngươi hận ta tiêu diệt quốc gia của ngươi, chán ngấy việc ta giam cầm tự do của ngươi, ngươi chán ghét tên nam nhân tìm mọi cách nhục nhã ngươi! Bây giờ ta trở thành như thế này, ngươi báo được đại thù, có phải sau lưng đều muốn cười chết ta rồi?"
Mỗi lần hắn nói một câu, sắc mặt Độc Cô Ly liền tái nhợt một phần.
Lý Thanh Vân giọng nói khàn khàn, mắt phượng đỏ ngầu nhìn y: "Độc Cô Ly. ngươi đến xem trò cười của ta, phải không? Nhìn Hoàng đế cao cao tại thượng ngày xưa lưu lạc đến mức người người đều có thể khi nhục chà đạp, có phải ngươi rất cao hứng hay không."
"Đừng nói nữa, Cửu Nhi." Sắc mặt Độc Cô Ly tái nhợt, đôi mắt xưa nay trong sáng lạnh lẽo đã hiện lên vài phần hồng ý.
Tay y khẽ run rẩy nâng lên muốn lau đi nước mắt trên mặt Lý Thanh Vân.
"Cửu Nhi?" Lý Thanh Vân có chút choáng váng, sau khi phản ứng lại, hắn trong nháy mắt đánh rơi tay Độc Cô Ly, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉa mai: "Cửu Nhi cái gì? Cửu Nhi đã sớm chết, thi thể đều đã cho ngươi xem. Ngươi tại sao còn bám víu lấy Cửu Nhi?"
"Chuyện ở Đoàn gia thôn, ngươi đều quên sao?" Đôi môi mỏng của Độc Cô Ly khẽ run rẩy.
Lý Thanh Vân vươn tay túm cổ áo Độc Cô Ly, trong mắt phượng chỉ có hận ý, "Ta thật sự rất hối hận. Ta hy vọng ngày đó ngươi cứ như vậy trúng độc chết đi, ta hy vọng ngày đó ta không cứu ngươi, ta hy vọng Đoàn gia thôn bảy ngày bảy đêm hết thảy đều chưa từng xảy ra!"
Người này hết lần này đến lần khác nói cho hắn biết, hắn nhớ lại hồi tưởng lại tất cả về Đoàn gia thôn, đều là giả dối.
Độc Cô Ly xưa nay xử sự không sợ hãi lần đầu tiên trong đời gặp phải tình huống khó giải quyết như vậy.
Ánh mắt và lời nói của Lý Thanh Vân giống như một con dao cắt đứt trái tim y, phảng phất như bị cắt thành hai nửa, máu tươi đầm đìa.
Độc Cô Ly đưa tay nắm chặt tay Lý Thanh Vân, y thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lý Thanh Vân, thấp giọng nói: "Nhưng ta nhớ rõ. Nhớ rất rõ ràng."
"Nhưng bây giờ ta nghĩ lại chỉ cảm thấy ghê tởm." Lý Thanh Vân sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm y.
Y bởi vì những lời này mà tức giận đến hai tròng mắt phiếm hồng, dùng hai tay vuốt ve hai má Lý Thanh Vân, như nghẹn ở cổ họng: "Sao lại ghê tởm? Ngươi đã nói, cùng người mình yêu làm những chuyện này, ngươi chỉ cảm thấy hạnh phúc, không cảm thấy ghê tởm."
"Dỗ ngươi, ngươi cũng tin sao?" Lý Thanh Vân nhẹ giọng nói.
Những lời này làm cho trên mặt Độc Cô Ly hoàn toàn không còn huyết sắc.
Thời này khắc này Lý Thanh Vân thật sự đang coi Độc Cô Ly là một địch nhân.
Mà không phải là nhân vật chính thụ nhận sự sủng ái.
Cuộc trò chuyện của hai người không kéo dài lâu.
Bầu không khí giữa hai người đã lạnh như băng.
Rơi vào trầm mặc quỷ dị.
Thiên lao không phải là một nơi tốt để nói chuyện.
Độc Cô Ly cũng không muốn Lý Thanh Vân tiếp tục ở lại nơi bẩn thỉu như vậy chịu nhục.
Y thì thầm: "Ta sẽ mang ngươi đi..."
Dứt lời, Độc Cô Ly cởi ngoại bào ra khoác lên người Lý Thanh Vân.
Sau đó cõng hắn lên, từng bước một rời khỏi ngục giam.
"Kẻ nào? Dám cướp ngục?!"
"Hắn muốn mang Lý Thanh Vân đi! Ngăn hắn lại!"
"Giết!"
Bên ngoài ngục giam, quân đội trong cung đã giết tới đây.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Độc Cô Ly rốt cục hiện lên một tia không kiên nhẫn.
Quân đội quá đông, đã bao vây họ.
Độc Cô Ly muốn dẫn Lý Thanh Vân đi.
Hiện giờ tân chủ Ung Quốc không cho phép, quân đội Ung Quốc càng không cho phép.
"Đừng cản đường!" Giọng nói thanh lãnh của Độc Cô Ly mang theo sát khí lạnh thấu xương, xen lẫn bông tuyết lạnh lẽo của trời đông, trong nháy mắt đem người đóng băng ba thước.
"Độc Cô Ly! Lý Thanh Vân là đế vương tiền nhiệm của Ung Quốc, hắn không thể đi! Đương kim bệ hạ ra lệnh giam giữ Lý Thanh Vân, đặc biệt nhắc nhở không được thả hắn ra! Nếu ngươi muốn mang Lý Thanh Vân đi, vậy thì phảibước qua xác chúng ta trước!"
Binh lính quân đội hùng hổ, không hề sợ Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly khuôn mặt tuyệt mỹ, là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở Cửu Châu.
Y từng dùng một bài thơ làm ngạc nhiên vô số nhà văn và chính trị gia trong thế giới văn học. Văn thái phi nước đại, kinh tài tuyệt diễm.
Nhưng điều này không có nghĩa là y có thể một mình địch lại quân đội Ung Quốc đông đảo, một mình dẫn Lý Thanh Vân rời đi.
"Độc Cô Ly, chỉ cần ngươi thả Lý Thanh Vân! Chúng ta sẽ thả ngươi!"
"Muốn chết?" Độc Cô Ly khẽ nhíu mày, nốt chu sa giữa mày càng thêm đỏ sẫm.
Trong ống tay áo màu trắng rộng lớn của y hạ xuống một thanh trường kiếm tinh xảo băng lãnh hoa lệ, được tay ngọc thon dài vững vàng nắm chặt. Mái tóc đen dài bị gió thổi bất ngờ tán loạn vô cùng. Một khắc sau liền giống như quỷ mị biến mất tại chỗ.
Mọi người thậm chí còn không thấy rõ thân pháp của y, một giây sau liền bị trường kiếm bạch ngọc cắt đứt gân mạch cổ, chết ngay lập tức.
"Đây là thân pháp gì?!"
"Giang hồ thất truyền đã lâu Đạp Tuyết Phi Hồng!! Đây chính là khinh công bộ pháp vô song!! Độc Cô Ly làm sao có thể!?"
Chưa đợi bọn họ nói xong, trên cổ nháy mắt lạnh buốt, một khắc sau liền ngã xuống đất.
Một, hai, ba... mười, hai mươi... ba mươi...
Ngắn ngủi ba mươi giây, đã chết ba mươi người.
Các binh lính da đầu tê dại, sợ hãi nhìn Độc Cô Ly, đồng tử trợn tròn, trong lòng đang cuồng loạn.
Bọn họ liên tiếp lui về phía sau, nơm nớp lo sợ nhìn mỹ nhân phong hoa trường bào bạch nguyệt còn đang giết người.
Hàn phong từng đợt, thổi qua sợi tóc của y.
Trường bào trắng trăng nhuộm máu, tựa như Tu La, khiến người sợ hãi.
Các tướng sĩ nhìn đến choáng váng, e sợ cầm trường kiếm trong tay, run cầm cập chỉa về phía y, không ngừng lùi về sau.
Lý Thanh Vân ở trên lưng Độc Cô Ly, đem một màn này nhìn đến rõ ràng.
Thanh kiếm khi y giết người, ánh mắt đoạt mạng, băng lãnh lại tao nhã phảng phất như đang làm một chuyện phong nhã.
Lý Thanh Vân sắc mặt tái nhợt.
Y ẩn nấp quả thực quá sâu!
Một thân khinh công tuyệt thế cùng võ công vô song, nội lực mạnh mẽ...
Khắp Cửu Châu thiên hạ tìm không ra người thứ hai lợi hại hơn y.
Trong một đêm, Lý Thanh Vân cảm thấy đây là ngày đầu tiên mình quen biết Độc Cô Ly, xa lạ đến cực điểm.
Kiếm trong tay Độc Cô Ly đã nhiễm máu, chỉ thẳng xuống mặt đất, sắc mặt âm hàn, không có một tia cảm xúc, cõng Lý Thanh Vân từng bước từng bước đi về phía trước.
Đại não các tướng sĩ trống rỗng, trơ mắt nhìn Độc Cô Ly dẫn Lý Thanh Vân rời đi. Không dám chặn đường nữa.