Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 47: Hồi cung



Editor: camanlwoibieng

----------------%-----------------

Một đường thuận theo con đường nhỏ trở lại hoàng đô Ung Quốc, đã là hai ngày sau.

Hoàng cung Ung Quốc, tường đỏ ngói xanh, an tĩnh trang nghiêm, hoa lệ huy hoàng.

Mùa Đông rét lạnh dần dần trôi qua, vạn vật dần dần khôi phục, nghênh đón một mùa Xuân tươi sáng và ấm áp.

Tình hình trong cung đang là thời điểm giương cung bạt kiếm.

Lý Túc triệu tập binh mã tụ tập tại hoàng đô, hắn hiên ngang bước ra khỏi phụ đệ giam cầm mình, ỷ vào phía sau lưng có binh mã và quân đội, càng ngày càng không kiêng nể gì lôi kéo quần thần trên triều đình, kết bè kéo cánh, ý đồ mưu phản, bức tử Lý Thanh Vân đang dưỡng thương trong cung.

Trong triều đình, bách quan quần thần mặc dù im lặng không phản ứng, liên tục nói rõ mình sẽ không phản bội quân chủ đương nhiệm. Nhưng trong lòng vẫn hy vọng có người có thể làm cánh chim đầu đàn kia.

Dù sao, quần thần vẫn e ngại đế vương ngồi trên ngai vị thủ đoạn gần như tàn nhẫn, đồng thời, bọn họ cũng hy vọng có người có thể kéo Lý Thanh Vân xuống ngựa, chỉ là không một ai nguyện ý làm tấm bia này, nếu Lý Thanh Vân khỏi bệnh, hắn nắm trong tay đại quyền-- Thủ đoạn đối đãi với địch nhân cũng không nhân từ.

Không ai nguyện ý làm thi thể dưới chân Lý Thanh Vân.

Lý Túc kiêu ngạo ngang ngược mang theo Cấm Vệ quân thuộc về hắn xuất hiện ở cửa Long Tiên Cung, lớn tiếng nói: "Cửu đệ! Thân thể này của ngươi còn chưa thấy sao? Nó không chịu nổi giày vò nữa đâu, không bằng đem ngôi vị Hoàng đế này nhường cho Ngũ ca đi, Ngũ ca sẽ giúp ngươi chấp chưởng giang sơn a!"

Những lời lẽ phách lối này, người trong cung nghe xong trong lòng e ngại.

Một số cung nữ thái giám tâm phúc trong bên Long Tiên Cung đều biết, người nằm bên trong chính là ám vệ bên cạnh bệ hạ, chứ không phải bệ hạ thật sự.

Nếu việc này bị phát hiện, Lý Túc nhất định sẽ làm lớn chuyện.

"Ngũ Vương gia, ngài lại tới à?" Lục Công công mặc một bộ áo gấm hoạn quan, đầu đội mũ dạ tinh xảo, ôm Phất trần chậm rãi đi tới.

Hắn cười đến khôn khéo lại thần bí, ánh mắt cực kỳ khinh thường, nhìn Lý Túc, giọng nói bén nhọn, "Bệ hạ hôm nay thân thể vẫn chưa tốt lên, Ngũ Vương gia mời trở về cho."

Lý Túc cười lạnh nói: "Chỉ là một tên hoạn quan, cũng dám ở trước mặt bản vương làm bộ làm tịch! Lý Thanh Vân hắn chính là Thiên Vương lão tử sao? Dưỡng thương tận hai tháng cũng không tốt lên, lẽ nào đã chết trong cung!"

Lục Công công nheo mắt lại: "Lời này của Ngũ Vương gia cũng không thể nói lung tung."

"Mẹ kiếp! Lý Thanh Vân sẽ không chết thật chứ?!"

Sắc mặt Lý Túc lúc đen lúc trắng.

Hắn nhớ tới hồi nhỏ, Cửu đệ trong trí nhớ sợ hãi nhìn qua hắn, kéo tay hắn, thấy sắc mặt hắn rất lạnh, tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn lấy hết dũng khí ôm lấy hắn, mềm giọng nói: "Ngũ ca ca thật cao, A Vân phải nhón chân lên mới có thể ôm lấy."

"Cút!" Sắc mặt Lý Túc trầm xuống.

Lý Thanh Vân năm đó bị gương mặt hung dữ của hắn dọa sợ, nó ngẩng mặt lên, hai mắt còn có chút ướt: "Ca ca, đừng hung dữ A Vân a."

"Ta bảo ngươi cút!" Lý Túc nắm lấy cổ tay Lý Thanh Vân đẩy nó ra, Lý Thanh Vân bị hắn đẩy ngã, hắn liền hung hăng giẫm lên bàn tay mềm mại của Lý Thanh Vân, từ trên cao nhìn bộ dáng Cửu đệ đáng thương khóc lóc cầu xin, cúi người nắm lấy tóc nó, ác thanh ác khí nói: "Đừng có chọc ta, tiểu tiện nhân!"

Như hắn mong muốn, Cửu đệ rốt cuộc ngưng khóc, bị hắn dọa đến ngay cả tiếng khóc cũng không dám phát ra. Bắt nạt nó thực sự thú vị.

"Ta không phải bọn họ! Bị ngươi cùng cái loại kỹ nữ như mẫu thân ngươi mê hoặc! Lý Thanh Vân, ngươi mẹ nó lấy cái gì để so sánh với chúng ta, ngươi chính là nghiệt chủng, cũng xứng gọi ta là ca?! Đừng khóc nữa! Phiền chết đi được!"

Cửu đệ ngơ ngác nhìn hắn, khóe mắt lộ ra ánh nước, nhưng ngay cả khóc cũng không dám khóc, bị dọa tới mức giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ.

Lý Túc chơi bội kiếm bên hông, cảm thấy nếu Lý Thanh Vân chết rồi, cũng không thú vị.

Bắt nạt nó, nhìn nó khóc, thực sự-vô cùng- thú-vị.

Huynh đệ bọn họ thật sự lấy việc khi dễ đùa giỡn Lý Thanh Vân làm niềm vui, nhìn nó khóc lóc cầu xin bọn họ đừng đánh nó, bọn họ lại ở một bên cười ha ha.

Cho dù sau này tính tình Lý Thanh Vân thay đổi.

Lý Túc vẫn cảm thấy Lý Thanh Vân vẫn có thể để mình tùy ý nhào nặn, tuyệt đối không dám phản kháng.

Đồ vật trong xương cốt, làm sao có thể thay đổi được?

Quân đội Lý Túc mang theo thiếu chút nữa đánh nhau với Cấm Vệ quân trong cung.

Trong cung có Lý Hoằng, Lục Hoa cùng với phái Bảo Hoàng khác trông coi, khiến Lý Túc căn bản không thể xông vào Long Tiên Cung một bước.

"Lý Thanh Vân! Xem ra ngươi vẫn y hệt năm đó, bị đánh cũng không đánh trả bị mắng còn không dám mắng lại, ngươi chính là một kẻ hèn nhát sao?" Ánh mắt Lý Túc âm trầm.

Bên này kém chút nữa đánh nhau, Tô Ngọc đã mang theo hòm thuốc chạy tới.

Hắn rõ ràng nghe được câu "Bị đánh cũng không đánh trả bị mắng còn không dám mắng lại"

Đây là dùng để hình dung Lý Thanh Vân sao? Đùa à?

Tô Ngọc chậm rãi đi tới, ôn nhuận cúi đầu hành lễ: "Lục Công công, vi thần đến bắt mạch cho bệ hạ."

"Bản vương cũng muốn vào!" Lý Túc khoanh tay, ánh mắt miệt thị, một bộ dáng chủ nhân đương gia.

"Cái này..." Tô Ngọc có chút khó xử.

Đúng lúc này, trong Long Tiên Cung, Lý Thanh Vân mặc một bộ hoa phục màu đỏ chậm rãi đi ra. Hắn thân dài ngọc lập, dung nhan càng thêm diễm lệ, một đôi mắt phượng từ trên cao nhìn xuống Lý Túc, khẽ cười nói: "Cô không biết Ngũ ca từ khi nào đã nhớ cô như vậy."

Hắn vừa đi ra, trên dưới Long Tiên Cung, đều bị vẻ diễm sắc kia đốt cháy cả mắt.

Sao bệ hạ sinh bệnh, lại trở thành như vậy... Một ánh mắt liền khiến người ta xuân tâm nhộn nhạo, không thể tự kiềm chế.

Lý Túc nhìn thẳng Lý Thanh Vân, cười ha ha nói: "Cửu đệ, xem ra mấy ngày nay, ngươi sống không tệ a."

"Đều nhờ ơn của ngươi." Lý Thanh Vân chậm rãi đi tới, lạnh lùng nhìn Lý Túc, môi đỏ hé mở, "Lý Túc, ngươi có biết chỉ bằng hành vi phạm thượng làm loạn này của ngươi, cô liền có thể chém đầu ngươi."

"Bệ hạ, hiện giờ trong Cấm Vệ quân có một nửa đều là người của bản vương. Một nửa môn sinh dưới tay Hồ Bùi đều chạy đến trước mặt ta, hiện giờ thế cục trong cung đối với Cửu đệ ngươi đã bất lợi. Sao A Vân của ta vẫn ngây thơ như khi còn bé vậy?"

"Người ngây thơ chính là ngươi." Lý Thanh Vân từ trên xuống dưới dùng một loại ánh mắt khinh miệt đến cực điểm đánh giá hắn, "Một Vương gia không thể sinh con, ngươi lấy đâu ra dũng khí tranh giành với cô?!"

Lý Túc tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy: "Lý Thanh Vân, ta không đánh ngươi, ngươi liền quên mất mình bao nhiêu cân lượng sao?" Hắn bỗng dưng xông đến, thừa dịp những người khác không chú ý bóp cổ Lý Thanh Vân, gân xanh trên trán nổi lên, tức giận nói, "Khi còn bé bị đánh đến nhu nhược ngay cả cáo trạng với phụ hoàng cũng không dám a? Đại hoàng huynh bán ngươi vào Thanh Lâu, ngươi sao lại còn nguyên vẹn trở về? Ngươi nói xem nếu ngươi bị ai đó chà đạp rồi chơi chết ở Thanh Lâu thì tốt biết bao?!"

"Ngươi con mẹ nó còn dám tranh giành với ta?"

Các cung nữ thái giám tranh nhau tiến lên ngăn cản Lý Túc, nhao nhao kéo Lý Túc ra. Lục Hoa thì đau lòng đỡ Lý Thanh Vân dậy, phủi bụi trên áo và người hắn: "Bệ hạ, có đau không?"

Lý Thanh Vân chậm rãi lắc đầu.

Hắn nhìn chằm chằm Lý Túc vài giây, nói: "Ngươi cút đi, hôm nay đừng để cô nhìn thấy ngươi."

Mắt Lý Túc lộ ra tia hung ác, còn muốn xông lên, lại bị Cấm Vệ quân bên cạnh ngăn lại.

Tô Ngọc trầm mặc không nói đi theo Lý Thanh Vân vào trong điện.

"Bệ hạ." Tô Ngọc bỗng dưng quỳ xuống. Hắn vội vàng nhìn Lý Thanh Vân, "Hai tháng này ngài không ở đây, đã đi những đâu rồi?"

Lý Thanh Vân khựng một chút, cởi áo ngoài, ném cho Lục Hoa, sau đó ngồi trên giường mềm, lười nhác tùy ý nói: "Không đi đâu cả."

"Bây giờ bệ hạ trở về, để thần bắt mạch cho ngài." Tô Ngọc dứt lời liền quỳ xuống, thành kính nhìn Lý Thanh Vân vươn tay ra.

Trên cổ tay trắng ngần, xuất hiện vết tích màu đỏ mập mờ chói mắt vô cùng.

Tô Ngọc hô hấp trì trệ, không tự chủ được vươn tay xốc hồng bào rộng lớn lên, bên trong càng nhiều những vết đỏ kích thích kịch liệt, có thể tưởng tượng được chủ nhân cánh tay ngọc này bị tra tấn thảm bao nhiêu.

Lý Thanh Vân mắt phượng sâu hút, dùng áo bào rộng lớn che đi vết đỏ kia, dùng chân đá Tô Ngọc một cước, lạnh lùng nói: "Tô thái y, làm cho tốt bổn phận của ngươi đi."

"... À, phải." Tô Ngọc mạnh mẽ trấn định tinh thần, bắt mạch cho Lý Thanh Vân.

Hắn nói, "Mạch tượng của bệ hạ lại yếu rồi."

Khuôn mặt Tô Ngọc đầy sầu não: "Bệ hạ, ngài trở về nhất định phải dưỡng tốt thân thể."

Lý Thanh Vân xoa xoa trán: "Ừm."

Ngoại trừ Lục Tiểu Hoa, tất cả mọi người đều không đáng để hắn tín nhiệm, bất luận kẻ nào đưa thức ăn tới đều phải kiểm tra một trăm lần mới có thể yên tâm ăn.

Chế độ ăn uống của Hoàng đế trải qua rất nhiều công đoạn, không ai biết khi qua tay người nào sẽ bỏ thêm cái gì vào.

Hắn không thể bị bệnh nữa, bệnh một lần nữa, hơn phân nửa mạng sống thật sự sẽ mất đi.

Tô Ngọc bắt mạch cho hắn xong, đang muốn rời đi, lại nghe được Lý Thanh Vân nói: "Đoàn Ngâm trong phủ ngươi thế nào rồi?"

Tô Ngọc sửng sốt, nói: "Hắn sống rất tốt."

"Tô Ngọc, ngươi có động vào hắn không?" Lý Thanh Vân hỏi.

Tô Ngọc vội vàng lắc đầu, "Không có không có! Thần thề thần chưa từng chạm vào bất kỳ kẻ nào!"

Ánh mắt Lý Thanh Vân ngưng lại: "Được. Vậy qua hai ba ngày nữa, để cho hắn tiến cung, cô muốn nhìn hắn một chút."

Tô Ngọc trong lòng cả kinh, không hiểu vì sao bệ hạ đột nhiên cảm thấy hứng thú với Đoàn Ngâm?

"Ngươi lui xuống đi, cô mệt rồi."

"Vâng."

Tô Ngọc hành lễ, cầm hòm thuốc lên, chậm rãi rời đi.

Bên trong Hồ Nguyệt Tuyền, hơi nóng lượn lờ.

Lý Thanh Vân nằm trong dòng suối ấm áp lại có hương thơm lượn lờ, thoải mái nhắm mắt suýt chút nữa ngủ thiếp đi.

"Bệ hạ, nô tài đem quần áo cần thay đều để ở đây." Lục Công công thấy Lý Thanh Vân không lên tiếng liền biết hắn đang ngủ, bất đắc dĩ cười cười, tiến lên xoa bả vai cho Lý Thanh Vân, nói, "Bệ hạ, đừng ngủ, cẩn thận bị cảm lạnh."

Lý Thanh Vân mơ mơ màng màng tỉnh lại, đứng thẳng người.

Lục Công công rõ ràng nhìn thấy huyết sắc Phượng Hoàng sau lưng Lý Thanh Vân đã sống động như thật, đồ đằng dường như sống lại, tản ra khí tức dụ dỗ người khác, còn có vết đỏ rõ ràng dữ tợn trên cổ cùng với vết cắn đan xen, trên cánh tay, trên lưng... Đều là những vết tích nhìn thấy mà giật mình.

"Bệ hạ, ngài để cho ai được một tấc lại tiến một thước rồi?!" Lục Công công cất cao giọng, hắn không dám tin nhìn Lý Thanh Vân, tức giận đến sắp ngất đi. Bệ hạ tuổi còn trẻ chưa từng trải qua nhân sự, hắn vẫn luôn dạy bệ hạ phải đem quyền chủ đạo của tất cả mọi chuyện nắm trong tay mình. Cũng dạy bệ hạ, thư phục dưới thân nam nhân hầu hạ, là một chuyện không có tôn nghiêm cỡ nào.

Vốn dĩ chỉ cần bệ hạ sủng hạnh nam nhân, đồ đằng trên người sẽ dần dần mất đi, khí tức thuộc về Mỹ Nhân tộc cũng sẽ biến mất toàn bộ.

Nhưng... Tại sao bệ hạ bị ám sát lưu vong trở về, làm sao liền...

Đây là do ai làm? Đến tột cùng là ai làm!

Lục Hoa cơ hồ tức đỏ mắt, hận không thể đem người kia thiên đao vạn quả!

"Lục Hoa, ngươi đừng kích động, là cô tự nguyện." Lý Thanh Vân lười biếng nói.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.