Độc Cô Ly dừng bước, nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Thanh Vân, đôi môi mỏng mím chặt, mùi máu trên người y còn chưa tan hết, trên kiếm vẫn còn lưu lại một số vết máu nhỏ, bên trong cặp mắt đen như lưu ly chất chứa vô vàn cảm xúc.
Độc Cô Ly tiến gần một bước, cất giọng "Nếu như A Vân có thể hôn ta một cái, ôm ta một lúc, thì đó chính là phần thưởng lớn nhất đối với ta."
Thấy hắn không nói lời nào, Độc Cô Ly lại tiến về phía trước một bước, "A Vân, ngươi đang giận ta à?"
Y vươn tay, muốn nắm cổ tay Lý Thanh Vân, nhưng bị hắn tránh né.
Lý Thanh Vân quay đầu, mắt phượng ửng đỏ, chứa đầy lửa giận, hắn hơi hơi ngẩng đầu, nhìn y chằm chằm: "Độc Cô Ly, ngươi tự ý quyết định như vậy, ngươi đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?"
"Ngươi là thần tiên, là vị cứu tinh sao, là đại tiên không gì không làm được ư?"
Hốc mắt Lý Thanh Vân phiếm hồng, ánh mắt cực kỳ tức giận, hắn gằn từng chữ nói: "Lúc đó ở Hứa Đô, ngươi suýt chết. Đại phu nói ngươi hao tổn quá nghiêm trọng, trong hai, ba năm tới không thể động vào kiếm, không được ra chiến trường! Tất cả những lời đại phu nói, ngươi đều coi như gió thoảng bên tai. Những lời ta nói, ngươi cũng không nghe! Nếu không chịu uống thuốc đúng giờ, hai mắt của ngươi sẽ mù vĩnh viễn!"
Mỗi lần hắn nổi giận mắng một câu, nụ cười trên môi Độc Cô Ly lại càng rộng thêm.
Đến khi Lý Thanh Vân mắng xong, Độc Cô Ly mới nắm chặt tay của Lý Thanh Vân. Cặp mắt lưu ly của y chăm chú nhìn hắn, giọng nói xen lẫn chút khẩn trương: "A Vân, ngươi giận ta là bởi vì đang lo lắng cho ta? Có đúng không? Nếu ngươi không quan tâm ta, thì sao lại tức giận như vậy?"
Lý Thanh Vân lạnh lùng nói: "Không có."
Hắn làm bộ muốn rút tay ra.
"Có!" Độc Cô Ly vững vàng nắm lấy cổ tay Lý Thanh Vân, "Ngươi đang lo lắng cho ta, ngươi chính là đang lo lắng cho ta."
Lý Thanh Vân biết rằng không thể tránh thoát, liền từ bỏ giãy giụa, đôi mắt phượng khôi phục lại trạng thái tỉnh táo, lạnh lùng nói: "Không có, Độc Cô Ly, ngươi đừng tự mình đa tình."
Độc Cô Ly nhìn vào đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân, bên dưới đáy mắt có một tia ẩm ướt, "Được."
Y chậm rãi buông lỏng tay ra.
Lý Thanh Vân nắm chặt nắm đấm, hít sâu mấy hơi, mắt phượng trở nên lạnh lùng: "Bây giờ có thể báo cáo tình hình ở Yến Đô chưa?"
Độc Cô Ly vẫn còn chưa kịp tỉnh táo lại từ chuyện vừa rồi, đột nhiên nghe Lý Thanh Vân nhắc về chuyện thành Yến Đô, y liền kể lại từng chi tiết một cho hắn nghe.
Thành Yến Đô đã bị phá, bây giờ do Thẩm Kỳ chiếm lĩnh.
Hách Liên Thần an toàn thoát thân khỏi trận chiến đó, hiện tại không biết hắn đang ở đâu.
Lý Thanh Vân nghe xong, chỉ lạnh giọng bảo: "Sau này không được làm theo ý mình nữa."
Độc Cô Ly mím môi nói: "Ta lo cho ngươi."
"Ngươi lo cái gì? Lo ta chết tại Yến Đô?" Lý Thanh Vân hỏi lại.
Con ngươi màu lưu ly của Độc Cô Ly mang chút đau thương, y chăm chú nhìn Lý Thanh Vân, giọng nói khàn khàn: "Ta đã trải qua một cơn ác mộng."
"Trong mơ, ngươi rời đi rồi bị thương, ta cố gắng chạy tới cứu ngươi, nhưng lần nào cũng không đến kịp."
Độc Cô Ly rũ mắt xuống: "A Vân, đừng giận ta."
"Đây chẳng qua chỉ là mơ mà thôi." Lý Thanh Vân hơi cau mày.
"Nhưng nó cũng quá chân thực, ta không muốn ngươi phải mạo hiểm."
Lý Thanh Vân chậm rãi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn y.
Trên y phục trắng còn dính chút vết máu, tóc đen lộn xộn, dưới chân y đều là bùn đất. Trời vẫn còn mưa nhẹ, trên thân kiếm cũng có vết máu khô. Người trước mặt đang nhìn hắn bằng ánh mắt đong đầy cảm xúc, đó là một đôi mắt tuyệt mỹ, khi cười lên trông vô cùng xinh đẹp.
Nốt chu sa nơi mi tâm càng đỏ rực hơn, hòa cùng y phục trắng như sương tuyết càng làm nổi bật sự tương phản này.
Lý Thanh Vân vẫy vẫy tay.
Độc Cô Ly quỳ một gối trước người hắn, đôi con ngươi đen láy mỉm cười nhìn hắn, dường như đang vui mừng trước sự đụng chạm của hắn. Lý Thanh Vân đưa tay chạm vào cằm y, rồi từ từ vuốt lên mặt, từ gương mặt lướt đến mắt, cuối cùng dừng lại trên nốt chu sa đỏ thắm giữa mi tâm.
Màu sắc nốt chu sa đã trở nên tươi sáng, sống động hơn so với lúc trước khi hắn rơi xuống nước và tỉnh lại.
"A Vân." Độc Cô Ly nhẹ giọng mở miệng, "Ngươi không giận chứ."
Lý Thanh Vân thu tay lại, cặp mắt phượng lãnh đạm nhìn phía trước, "Lần sau không được như vậy nữa."
"Được." Đôi mắt cười của Độc Cô Ly cong như trăng khuyết, dịu dàng nhìn hắn.
Lý Thanh Vân nói: "Lãnh Ngôn đã gọi đại phu, ngươi trở về đi."
Độc Cô Ly nghe vậy, do dự hồi lâu, rồi lớn gan nắm chặt tay hắn. Sau đó, y chậm rãi đứng dậy, chống tay lên bức tường phía sau chỗ Lý Thanh Vân ngồi, y cúi đầu nhìn đôi gò má trời sinh hồng hào, cùng khuôn mặt tuấn mỹ lại quyến rũ của Lý Thanh Vân.
Y cấm dục quá lâu, cộng thêm Huyết Cổ trên người, mỗi lần hai người gặp nhau y đều muốn "khi dễ" A Vân.
Thế nhưng, A Vân bây giờ lại đối xử lạnh nhạt với y, chưa từng nói lời đồng ý.
Sao y có thể tái phạm sai lầm trước đây, khi cứu A Vân ra khỏi địa lao của Ung Quốc, y lại giam lỏng hắn như chim hoàng yến.
Như thế sẽ chỉ khiến A Vân càng thêm chán ghét y.
Huyết Cổ hỗn loạn, y cưỡng ép áp chế nó trong cơ thể.
Kỳ thật, y có thể khống chế hùng cổ, nếu không, chỉ sợ hai người đều sớm mất mạng vì nhịn quá lâu.
Lý Thanh Vân chậm rãi ngẩng đầu, mắt phượng hơi chau lên, ánh mắt của hắn, dù là lạnh lùng hay giận dữ đều luôn mang theo một chút kiêu hãnh trời sinh. Hắn mang một sức hấp dẫn khó tả, khiến cho người khác không thể rời mắt khỏi hắn.
Y lại kìm không được mà muốn tìm tòi khám phá bí mật trên thân thể hắn.
Lửa tràn vào, đốt cháy cơ thể y như một con thiêu thân đang lao vào ngọn nến.
Lý Thanh Vân ngẩng đầu, hơi nhấc mắt phượng lên, hắn nheo mắt lại, bên môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt như có như không: "Độc Cô Ly, đuôi cáo của ngươi lộ rồi à?"
Hắn vươn tay, nâng cằm Độc Cô Ly, vẻ mặt có chút ngang tàng hống hách, đôi môi đỏ khẽ mở: "Cút."
Dứt lời, Lý Thanh Vân liền đẩy Độc Cô Ly ra.
Độc Cô Ly lui về phía sau mấy bước, chỉnh lại y phục, trong thân thể dấy lên một tia lửa không chỗ giải tỏa.
Y hít sâu một hơi, quay đầu đi chỗ khác, "Ta, ta đi trước."
Độc Cô Ly sải bước rời khỏi chính điện, vội vàng trở về tiểu viện.
Rõ ràng đang là tháng mười hai, giữa mùa Đông khắc nghiệt.
Độc Cô Ly lại đổ đầy mồ hôi, gần như là trốn về phòng.
Y khẽ nhắm hai mắt, ổn định hơi thở, sau khi tắm rửa xong, liền lấy ra một bức họa từ trong hành lý mang theo.
Chậm rãi treo nó lên vách tường, hình ảnh trong tranh dần lộ ra.
Người trong tranh rõ ràng là một thiếu niên đế vương mười sáu tuổi, đang giục ngựa bay lên. Hồng y kiều diễm của thiếu niên như tiên y, tỏa ra khí chất cao quý. Thiếu niên đế vương quay đầu lại dường như đang mỉm cười nhìn người phía sau, mái tóc đen bay trong gió, dáng vẻ hăng hái đẹp đến mức vượt xa người thường.
Bàn tay thon dài của Độc Cô Ly nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người trong bức họa.
Ngày xưa y đau khổ tìm kiếm Cửu Nhi, nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy.
Dựa vào ấn tượng về Cửu Nhi, y lại kìm lòng không đặng mà vẽ ra dáng vẻ Lý Thanh Vân thuở thiếu thời.
"A Vân..."
Độc Cô Ly lại nhớ đến thời điểm vẽ bức họa này.
Khi đó, y còn âm mưu làm thế nào để khơi dậy ý chí phản loạn của Tam vương, đẩy nhanh tốc độ tạo phản của họ, còn luôn tìm cách kéo Lý Thanh Vân xuống khỏi hoàng vị.
Bây giờ nghĩ lại, y vô cùng căm ghét bản thâm mình ngay lúc đó.
Độc Cô Ly cuộn bức tranh lại, nhớ tới một số cơn ác mộng trước đó, y nắm chặt cuộn tranh, nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh toát ra. Y lập tức ngồi xuống bàn, sắc mặt tái nhợt, trên tay nổi gân xanh, không ngừng run rẩy.
Một giọt nước mắt rơi xuống bức họa.
Y ngủ thiếp đi---
Đại phu vừa đến, liền vội vàng bắt mạch cho Độc Cô Ly, y không bị thương nặng gì, có lẽ là vì quá mệt mỏi cho nên ngủ thiếp đi.
"Tại sao hắn vẫn chưa tỉnh?"
Lý Thanh Vân nhíu chặt mày.
Đại phu vuốt râu, nói: "Theo lý mà nói, chỉ có người tinh thần đặc biệt mệt mỏi mới có thể lâm vào tình trạng ngủ sâu không tỉnh. Trước đây, có phải hắn đã ba ngày ba đêm không ngủ?"
"Không có." Lý Thanh Vân trầm mặc một hồi, sau đó nói, "Hắn từng có một lần bảy ngày bảy đêm không ngủ được, nhưng vẫn giữ được tinh lực dồi dào."
Đại phu kinh ngạc: "Hắn đã làm gì?"
Lý Thanh Vân không trả lời.
Đại phu sờ sờ chòm râu: "Người như hắn, có lẽ vì tinh thần quá mệt mỏi, hoặc có thể là do đã bị thương sau một đêm giao chiến kịch liệt. Chỉ cần kê một ít thuốc an thần là được."
"Đa tạ." Lý Thanh Vân gật đầu.
"Không cần khách khí." Đại phu kê xong đơn thuốc liền rời đi.
Độc Cô Ly nhắm chặt mắt, trán toát mồ hôi lạnh, cơ thể không ngừng run rẩy, bất kể người bên cạnh có gọi thế nào y cũng không tỉnh lại.
"Tất cả quân chủ của các nước lớn nhỏ, bách tính trong thành đang đứng đây, hãy nghe kỹ cho cô! Lý Thanh Vân là Thánh tử Mỹ Nhân tộc, mọi người đều biết Thánh tử Mỹ Nhân tộc có nghĩa là gì!"
"Mỹ Nhân tộc là tộc đê tiện nhất ở Cửu Châu, là chủng tộc dâm loạn, không biết xấu hổ nhất, là thứ đồ chơi chỉ biết câu dẫn người khác! Hắn, Lý Thanh Vân, Hoàng đế Ung Quốc, chính là một Thánh tử của Mỹ Nhân tộc thấp hèn!"
"Cửu Châu còn có một truyền thuyết lưu truyền nhiều năm, chỉ cần ai ăn được tim của Thánh tử Mỹ Nhân tộc, sẽ có thể trường sinh bất lão!"
"Mọi người, mau đi đoạt lấy nó!"
Vô số mũi tên, lưỡi kiếm đồng loạt lao về phía bọn họ.
Những kẻ nghe thấy mình có thể trường sinh bất lão đều vung đao về phía Lý Thanh Vân như điên.
"A Vân!"
Một mũi tên thẳng tắp xé tan bầu trời, đâm xuyên qua trái tim của hai người, họ ngã xuống đất và chết.
"Độc Cô Ly, tỉnh lại, mau tỉnh lại."
Là ai đang gọi y?
"A Ly, ngươi làm sao rồi? Ngươi mau tỉnh lại đi!"
Giọng nói đó...
"Độc Cô Ly, nếu ngươi không tỉnh lại, ta sẽ quên ngươi mãi mãi!"
Không được, không được quên ta.
"Ta còn muốn tìm nhiều nam nhân khác."
Không được, không thể tìm người khác.
...
...
Vô số người dùng kiếm muốn xé rách thân thể Lý Thanh Vân, Độc Cô Ly vẫn ôm chặt lấy hắn.
Vô số trường kiếm đâm xuyên bọn họ, thậm chí có cả ám tiễn bắn vào bọn họ.
Bọn họ ngã trong vũng máu, nhìn nhau chằm chằm.
Trong giấc mộng của Độc Cô Ly, nốt chu sa giữa mi tâm dần dần biến mất.
Y đột nhiên tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Độc Cô Ly bỗng bật dậy, làm Lý Thanh Vân bên cạnh cũng giật mình.
Độc Cô Ly nắm chặt chăn, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, trên trán đẫm mồ hôi.
Lý Thanh Vân đang xem chiến thư từ tiền tuyến, quay đầu nhìn chằm chằm Độc Cô Ly: "Ngươi gặp ác mộng à?"
"Ừm, là ác mộng, là ác mộng." Sắc mặt Độc Cô Ly tái nhợt, nghiêng đầu nhìn qua Lý Thanh Vân.
Y xốc chăn lên, chân không đi giày, tiến thẳng về hướng Lý Thanh Vân, ôm chặt lấy hắn.
"Độc Cô Ly, ngươi lại vượt giới hạn." Lý Thanh Vân lạnh mặt nói.
Độc Cô Ly vẫn ôm chặt hắn, chôn đầu ở cổ của hắn, nức nở nói: "A Vân, A Vân, ta nhớ ngươi, ta rất nhớ ngươi, ta thật sự rất nhớ ngươi."
Lý Thanh Vân đẩy y ra: "Ngươi làm sao? Giống như là mất người thân vậy."