Có lẽ vì ánh mắt Độc Cô Ly quá lạnh, Kỷ Ninh Lãng cảm thấy mình ở đây không được thoải mái cho lắm, hắn cười tự giễu một cái, không nhận lời mời ở lại ăn cơm của Lý Thanh Vân, liền vội vàng rời đi.
Lý Thanh Vân nhìn bóng lưng Kỷ Ninh Lãng, "Ngươi đúng là rất giỏi việc đuổi khách."
"Hắn quá gần ngươi, ta ghen tị." Thái độ Độc Cô Ly dịu đi khi nhìn Lý Thanh Vân, sắc mặt hơi nhợt nhạt, cúi đầu nhìn hắn, "Nếu A Vân không thích, ta sẽ gọi hắn lại."
Dứt lời, Độc Cô Ly liền tiến lên phía trước.
"Đứng lại." Lý Thanh Vân nhíu mày, nhìn bóng lưng Độc Cô Ly, "Gọi hắn lại làm gì? Vất vả lắm mới có thể đuổi người đi."
Độc Cô Ly quay người lại, vẻ mặt xưa nay lạnh băng bỗng nở một nụ cười như hoa, đôi mắt đen láy tựa như ẩn chứa ngàn vạn ánh sao đong đầy ý cười, "A Vân, ngươi không giận ta."
Lý Thanh Vân không trả lời, chỉ nói: "Hắn quả thực nói thích ta."
Độc Cô Ly hơi ngẩn ra, tay xách hộp bị y siết chặt, trên mu bàn tay trắng nhợt nổi lên gân xanh, sự đố kị cùng lửa ghen trong lòng y càng ngày càng dữ dội. Đỏ mắt hỏi hắn, "Vậy ngươi thì sao? Ngươi đã đồng ý với hắn ta?"
A Vân đã từng nói với y, nếu gặp được một người có thể làm hắn thích, hắn sẽ thử ở bên cạnh người đó.
Mà người kia tuyệt đối sẽ không phải là y.
Độc Cô Ly càng nghĩ sắc mặt lại càng trắng.
Y nhìn Lý Thanh Vân thật lâu, dường như muốn nghe câu trả lời từ miệng hắn.
Lý Thanh Vân nhẹ giọng nói: "A Ly, ngươi càng ngày càng hay ghen đấy."
Trong mắt Độc Cô Ly bây giờ chẳng chứa nổi một hạt cát, chỉ cần Lý Thanh Vân gần gũi với nam nhân nào đó, y liền đố kị không thôi, nhưng muốn ghen cũng không ghen được. Đỏ mắt như thế lại không dám chất vấn, chỉ có thể chờ hắn đưa ra đáp án.
"Đúng, ta ngày càng trở nên tự ti hơn. Bởi vì trong mắt ta không dung được hạt cát, ta không thích ngươi quá thân thiết với những người khác, những tên nam nhân kia, bọn họ thích ngươi, ánh mắt luôn dính chặt vào ngươi. Thật khó để ta không suy nghĩ nhiều, ác mộng ta gặp mỗi đêm là hình ảnh ngươi ở bên tên nam nhân khác." Độc Cô Ly nói xong đôi mắt ngấn lệ.
Nước mắt trong suốt trượt dài trên gò má trắng nõn như ngọc của y.
"Ta biết ta chẳng có quyền gì để yêu cầu ngươi không được gần gũi với những nam nhân khác, ta cũng không thể ngăn cản ngươi ở bên cạnh bọn họ. Ngươi là Hoàng đế Ung Quốc, ngươi yêu mỹ nhân, ngươi muốn loại người nào mà chẳng được, chỉ cần ngươi nguyện ý, sẽ có vô số nam nhân tranh nhau lấy lòng ngươi."
"Ta tính là cái gì, ta chẳng là gì cả."
Gió lạnh thổi qua bạch y đơn bạc, làm bay mái tóc đen như sa của Độc Cô Ly. Đôi mắt y phiếm hồng, từng giọt nước mắt tựa như đóa mai trắng tủi thân giữa mùa Đông không ngừng rơi xuống. Y xách hộp thức ăn, mặt đầy nước mắt chăm chú nhìn người đối diện.
"Vết thương của ngươi gần như đã khỏi rồi, nếu ở lại đây không vui vẻ, ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Cặp mắt phượng của Lý Thanh Vân nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen láy của Độc Cô Ly.
Mắt Độc Cô Ly hơi giật giật, tim y bỗng ngừng đập, đầu óc trống rỗng, nhẹ giọng hỏi: "A Vân, ngươi thật sự hy vọng ta rời đi sao?"
Lý Thanh Vân ngừng nói, ra hiệu một cái, một ám vệ liền xuất hiện và quỳ cách đó không xa.
"Thu dọn đồ đạc cho Độc Cô Ly, tiễn hắn đi."
"Vâng." Ám vệ nghe vậy lập tức đi đến phòng Độc Cô Ly.
"Độc Cô Ly, dù ngươi đi hay ở, đối với ta cũng không quan trọng, chỉ cần bây giờ ngươi rời đi, tất cả thỏa thuận giữa ta và ngươi sẽ được vô hiệu, từ nay về sau không cần gặp nhau nữa." Lý Thanh Vân bình tĩnh nhìn y, "Muốn rời đi, hiện tại là một cơ hội tốt."
Độc Cô Ly nắm chặt hộp thức ăn, trong giọng nói đã có chút run rẩy: "Lúc trước A Vân bảo ta chuyển khỏi cung, còn tặng cho ta một cây Cửu Tiêu Hoàn Bội. Từ thời khắc đó, A Vân đã muốn cắt đứt với ta, phải không?"
"Đúng." Lý Thanh Vân gập đầu, "Chỉ là thật không ngờ ở giữa lại xuất hiện nhiều ngã rẽ như vậy, bất quá cũng không quan trọng, ngày xưa ta yêu ngươi cho nên nguyện ý bao dung mọi thứ của ngươi. Thậm chí sẵn sàng dùng thân phận Cửu Nhi ủy thân cho ngươi giúp ngươi giải độc. Ta đối với ngươi, có thể nói là hết lòng săn sóc."
"Ngươi thực sự muốn ta đi sao?" Độc Cô Ly kinh ngạc nhìn hắn.
Ước chừng một giây sau, Lý Thanh Vân chậm rãi gật đầu, "Ừ."
Đến tận bây giờ, Độc Cô Ly vẫn cảm thấy Lý Thanh Vân nhất định còn yêu mình, nhất định không muốn mình rời đi, tình cảm trong quá khứ không thể nói vứt là vứt. Hắn nhất định là khẩu thị tâm phi, chắc chắn là vậy.
Ám vệ thu dọn đồ đạc của Độc Cô Ly đi tới, đưa hành lý cho Độc Cô Ly xong liền ẩn nấp vào bóng tối.
"Được, ta đi." Độc Cô Ly nhẹ giọng nói.
Y chậm rãi xoay người, cố đợi Lý Thanh Vân nói ra một câu giữ lại.
Một câu cũng được.
Độc Cô Ly đi vài bước, phía sau vẫn không có âm thanh nào truyền đến.
Đôi mắt y ửng đỏ.
Thật ra, y không muốn đi.
Đồng ý rời đi, chỉ là muốn đánh cược một lần, cược xem A Vân có giữ lại y hay không.
Nhưng y đã đi được một quãng, người phía sau vẫn không lên tiếng.
Mỗi một bước đi, Độc Cô Ly đều muốn nghe người phía sau phát ra một chút động tĩnh gì đó.
Nhưng càng đi càng xa.
Lý Thanh Vân cũng không lên tiếng giữ y lại.
Bước chân Độc Cô Ly dừng lại, y ý thức được, Lý Thanh Vân sẽ không giữ y lại, kể cả khi y đi ra khỏi phủ đệ này, A Vân cũng sẽ không giữ y lại, để mặc y tự mình rời đi.
Nhưng y căn bản không muốn rời đi, y chỉ muốn biết A Vân có ý giữ y lại hay không mà thôi, muốn xác nhận trong lòng A Vân có còn y hay không.
Sự thật chứng minh, A Vân hẳn sẽ không giữ y lại.
Lý Thanh Vân không nhìn bóng lưng Độc Cô Ly, hắn cảm thấy Độc Cô Ly nhất định đã rời đi, với người có tính cách cao ngạo như y, làm sao có thể chịu đựng được sự thờ ơ của hắn hết lần này đến lần khác. Đi cũng tốt, nếu y đi, hắn cũng có thể chuyên tâm giao chiến với Tấn Quốc, cũng tiện đi điều tra một số chuyện.
Ví dụ như tác giả của quyển thoại bản viết trước tương lai của hắn là ai, hoặc nguồn gốc của Tuyệt Tình Cổ, hay mọi thông tin về Tinh Thần Lâu.
Lý Thanh Vân nghĩ nghĩ, đang muốn cất bước rời đi.
Lại đột nhiên bị người ta ôm lấy từ phía sau lưng.
Độc Cô Ly ôm chặt lấy eo hắn, đầu vùi đầu vào cổ hắn, mái tóc đen của hai người gắt gao quấn lấy nhau, chỉ nghe được giọng điệu ôn hòa của Độc Cô Ly: "A Vân, thức ăn ta cho ngươi, ngươi còn chưa nếm thử."
"Ngươi nếm thử đi, nếu không ngon, lần sau ta sẽ nấu lại cho ngươi ăn, có được không?"
Lý Thanh Vân trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: "Không phải là ngươi muốn đi sao?"
"Canh củ cải cá diếc? Lườn ngỗng hun khói? Thịt lợn chiên giòn? Hay bánh quế hoa? Bánh đậu xanh?" Độc Cô Ly nhẹ giọng nói, "Mấy món này ngươi có thích không? Ta nấu được hết."
Lý Thanh Vân lười tranh chấp với y.
"Nấu cơm thì cũng đừng động tay động chân." Lý Thanh Vân chỉ vào cánh tay đang vòng quanh hông mình, "Buông ra."
"Được." Độc Cô Ly nghe lời buông tay ra.
Lý Thanh Vân quay đầu lại.
Độc Cô Ly mở hộp thức ăn ra, bên trong đều là những món ăn đầy màu sắc và hương vị. Y nhìn Lý Thanh Vân chằm chằm, "Bên ngoài lạnh, chi bằng vào trong phòng ta ăn."
"Đi thôi."
Lý Thanh Vân không nói nhiều lời.
Độc Cô Ly lại cười nhìn về phía Lý Thanh Vân, đi song song với hắn. Y sẽ không rời đi, y sẽ không bao giờ rời xa Lý Thanh Vân.
Ám vệ xuất hiện ở phía sau, nhặt hành lý Độc Cô Ly ném đi lên. Lặng lẽ đi theo bọn họ, đặt hành lý trở về phòng rồi tiếp tục ẩn nấp.
Sau khi vào phòng, Độc Cô Ly cởi áo choàng của Lý Thanh Vân treo trên bình phong, sau đó mở hộp thức ăn ra, bày thức ăn xong, thử độc hết từng món một, lại quay sang nhìn Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân ngồi xuống ăn, cảm thấy cũng không tệ lắm, tay nghề của y khác hẳn so với đầu bếp cung đình. Hắn ăn hết miếng này đến miếng khác.
"Ăn ngon không?" Độc Cô Ly chờ mong nhìn hắn
Ngon.
Lý Thanh Vân nói: "Bình thường."
Không được hắn công nhận, ánh mắt Độc Cô Ly có chút mất mát, qua một lát liền lấy lại tinh thần, cơ mặt giãn ra khẽ cười nói: "A Vân không thích cũng không sao, ta còn có thể nấu rất nhiều món, nhất định có món ngươi thích."
Lý Thanh Vân liếc nhìn y một cái, không nói gì.
"A Vân, ngươi không thích sao?" Độc Cô Ly nhất thời không xác định được cái liếc mắt của Lý Thanh Vân là có ý gì.
Lý Thanh Vân buông đũa xuống, đứng dậy nói: "Quân vụ bận rộn, ta đi trước."
Độc Cô Ly đứng bật dậy, lấy áo trên bình phong xuống, theo sau Lý Thanh Vân, khoác áo cho hắn: "Đừng để bị cảm lạnh. A Vân, tối nay ngươi sẽ tới ở đây ăn cơm chứ?"
"Nói sau đi." Lý Thanh Vân nhéo nhéo áo choàng, sải bước rời đi.
Độc Cô Ly nhìn theo bóng lưng Lý Thanh Vân rời đi.
Y đưa khăn tay lên che miệng ho nhẹ vài cái. Chậm rãi về phòng đóng cửa lại.
Bây giờ Ung Tấn giao chiến, nhưng vết thương của y vẫn chưa lành, A Vân sẽ không cho phép y ra tiền tuyến, nhưng y lại muốn làm gì đó cho A Vân.
Đoạt Tấn Quốc, lấy đầu Hách Liên Thần, là những chuyện y đã hứa với A Vân, nhưng còn chưa kịp thực hiện, y đã trọng thương hôn mê ba tháng, đến bây giờ mới tỉnh lại.
Ung Tấn giao chiến quá lâu, bên phía Tinh Thần Lâu nhất định sẽ phái người quấy rối.
Độc Cô Ly lấy giấy và bút lông ra để viết thư, chậm rãi viết mệnh lệnh đầu tiên không phù hợp với tôn chỉ Tinh Thần Lâu lên giấy.
[Bất kỳ người nào trong Tinh Thần Lâu cũng không được phép can thiệp vào cuộc chiến Ung Tấn, kẻ trái lệnh, giết.]
Bồ câu đưa tin được Độc Cô Ly phái đến tổng bộ* Tinh Thần Lâu xa xôi.
*(thấy từ tổng bộ nó cứ kì kì mà chưa biết thay từ nào hiuhiu🤧)
Y ngẩng đầu lên nhìn những con chim bay tự do trên bầu trời.
Một khuôn mặt xuất trần tuyệt thế có chút kinh ngạc.
Tuyết rơi rồi.
Y chậm rãi vươn tay ra đón những bông tuyết từ trên trời rơi xuống, bông tuyết trắng theo gió bay vào cửa sổ, bạch y của Độc Cô Ly phập phồng, tóc mai đen tuyền chậm rãi bay múa. Khuôn mặt đẹp đến phong hoa tuyệt đại kia, dưới nền tuyết phủ khắp trời, trông càng giống thiên tiên.
"A Vân, lại có tuyết." Độc Cô Ly ngơ ngác nói.
Y nhớ lại mùa tuyết thời thơ ấu, hoàng huynh y qua đời vào mùa Đông lạnh lẽo, được chính y chôn cất.
Cũng vào một mùa tuyết, mẫu hậu đâm vào cột chết ở Ngự Thư Phòng.
Vẫn là mùa tuyết trắng như cũ, y tự tay giết chết phụ hoàng và Tướng quân.
Lại trong một mùa tuyết, y gặp A Vân lần nữa.
Độc Cô Ly không sững sờ quá lâu.
Chim bồ câu bay theo tuyết trên bầu trời đậu vào tay Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly mở tờ giấy ra.
Bên trong viết:
[Tôn chủ thân khải(?)]
[Rất nhiều nhân mã điều tra Tinh Thần Lâu, trong đó gồm cả quân chủ Ung Quốc Lý Thanh Vân.]
[Phượng Như Quân trong Tinh Thần Lâu hết lần này đến lần khác nói năng bất kính với tôn chủ.]
[Trước mắt trong Tinh Thần Lâu đã có người muốn ám sát ngài, xin hãy cẩn thận.]
Độc Cô Ly xé lá thư, sau đó đốt nó đi.
Y nghĩ đến Phượng Như Quân, sắc mặt có chút không vui.
Phượng Như Quân là người của Tinh Thần Lâu, nhưng không có nửa phần bản lĩnh. Ả trẻ trung xinh đẹp, là thiếu thê* của ân sư, rõ ràng không lớn hơn y mấy tuổi, nhưng lại muốn y gọi là sư nương.
*vợ trẻ
Nếu biết an phận thì thôi.
Nhưng Phượng Như Quân kia luôn vênh váo tự đắc, không để bất kỳ ai vào mắt, nghiễm nhiên đã coi mình chính là chủ nhân Tinh Thần Lâu.
"A Ly, nếu như không có ân sư ngươi, phu quân của ta, có lẽ ngươi đã giống như ca ca của mình, sớm chết ở trong hoàng cung Tuyết Quốc rồi, ngươi phải biết nhớ ân, biết không?"
Ân sư tuổi đã bảy mươi tám mươi, lại lấy một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp chỉ hơn hai mươi tuổi, mặc ả kiêu ngạo trong Tinh Thần Lâu.
Độc Cô Ly dù không cách nào hiểu được, nhưng cũng không nói gì.
Dẫu sao ân sư Từ Vinh đối với y ân trọng như núi, là phụ mẫu tái sinh của y, có ân cứu mạng, cũng có ân tri ngộ.