Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 106: Chương đầu có một số nội dung cấm trẻ nhỏ



Editor: camanlwoibieng

---------------%----------------

Ví dụ như: bạo quân vung roi quất mỹ nhân, túm tóc hỏi y có chịu ngoan ngoãn làm nam sủng dưới thân hắn hay không.

Sau đó...

Sau đó Lý Thanh Lan không xem nổi nữa.

Lý Thanh Lan cất tiếng gọi: "Ca ca! Huynh lại đây xem!"

"Làm sao vậy?" Lý Thanh Vân xách đồ đi tới.

Lý Thanh Lan hoảng sợ đưa quyển thoại bản cho Lý Thanh Vân, "Huynh xem! Bọn họ ngay cả tên cũng không thèm đổi, trực tiếp ghi vào, sao lại có chuyện đảo lộn thị phi như vậy?!"

Chủ tiệm nghe vậy, hất cằm trừng mắt nói: "Chuyện về bạo quân hống hách và Hoàng tử mỹ nhân chịu khuất nhục này rất được ưa chuộng. Mọi người chỉ muốn tìm niềm vui, vả lại chỉ dám nghĩ trong đầu mà thôi, ai sẽ coi nó là thật chứ."

Ánh mắt Lý Thanh Vân tỏ vẻ nghi hoặc.

Hắn mở trang đầu tiên của quyển sách, khi nhìn thấy nội dung, sắc mặt nháy mắt thay đổi.

Càng xem càng kinh hãi.

Lượt bỏ những đoạn văn vô cùng khó đọc, còn lại cốt truyện trong đây quả thực quá quen thuộc.

Hắn lật sang trang cuối cùng.

Trang cuối cùng viết như thế này--

[Bạo quân Lý Thanh Vân cuối cùng cũng chết trong lao ngục]

[Sau khi hắn chết, các nước khác nhao nhao phân chia lãnh thổ Ung Quốc, sau đó mang A Ly đi. 】

【Hách Liên Thần mang Độc Cô Ly đến Tấn Quốc, không biết sẽ phát sinh chuyện gì...】

【Muốn biết chi tiết, mời đón đọc hồi sau】

Đáy mắt Lý Thanh Vân sâu hút, hắn đập quyển thoại bản xuống bàn, nhìn chủ tiệm, hỏi: "Đây là ai viết?"

Chủ tiệm cười trả lời: "Khách nhân, dựa theo tình hình chợ đen Cửu Châu mà nói, tất cả tiên sinh viết Xuân Cung đồ đều sẽ giữ bí mật thân phận của mình, hơn nữa chỗ này của ta cũng không phải là nơi đầu tiên vị Vô Danh tiên sinh này giao bản thảo. Cái này được lưu truyền từ Ung đô Ung Quốc."

Lý Thanh Vân nắm chặt bản gốc, mắt phượng càng thêm nặng nề. Lập tức ném xuống một đồng bạc, cười nhạt nói: "Nếu ngươi đem những thông tin ngươi biết về quyển thoại bản này, cùng với tin tức của vị Vô Danh đó nói cho ta nghe, thì không chỉ có phần thù lao này thôi đâu."

Chủ tiệm xua tay: "Không, không, không."

Lý Thanh Vân ném hai đồng bạc.

"Cái này..."

Lý Thanh Vân tiếp tục ném xuống một miếng ngọc bội có giá trị không nhỏ.

Giá trị của ngọc bội đủ để mua mười cửa hàng giống như vậy.

Ánh mắt chủ tiệm sáng lên, ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Chuyện này ta cũng không rõ lắm, được một đạo hữu từ Ung Quốc kể lại thôi, nghe nói người viết quyển sách này có lẽ là một cô nương, lúc đến giao bản thảo, người đó mặc y phục màu đen, trùm kín mít, không rõ dáng vẻ thế nào."

"Cô ấy từng nói với bên kia rằng, khi nào có cảm hứng sẽ viết tiếp. Nhưng dạo này, cô ấy đã ngưng giao bản thảo lâu rồi, nghe nói là do không có cảm hứng."

Lý Thanh Vân híp đôi mắt phượng: "Vậy nguồn cảm hứng của cô ta là do đâu? Ngươi có thấy tận mắt không?"

Chủ cửa tiệm lắc đầu cười khổ: "Cái này ta làm sao biết được."

"Ta nghe bằng hữu ở Ung Quốc của ta nói là, vị cô nương đó lấy cảm hứng trong mơ, mỗi lần nằm mơ, cô ta luôn có thể mơ thấy những giấc mộng đứt quãng nhưng liền mạch, cảm giác đặc biệt chân thật. Vì vậy cô nương kia dựa vào một ít ấn tượng rất nhỏ trong mộng cảnh, thêm thắt một số chi tiết của mình vào, sau đó viết ra cái này."

Chủ tiệm thần bí nói: "Ai biết chuyện có thật sự xảy ra hay không, vị quân chủ Ung Quốc kia đâu phải người chúng ta có thể tùy tiện đoán bừa. Nhưng vị kia quả thực đã diệt Tuyết Quốc, nhốt Nhị Hoàng ở trong cung. Nói không chừng vị cô nương này thật sự có năng lực đoán trước tương lai..."

"Có thể tìm thấy cô nương đó không?" Lý Thanh Vân lại hỏi, "Ngươi có biết lần nộp bản thảo tiếp theo của cô ấy là khi nào không? Hoặc là nơi cô nương đó giao dịch với tên tiểu thương Ung Quốc."

Chủ tiệm lắc đầu: "Đây đều là chuyện giữa Vô Danh tiên sinh và bằng hữu nhận bản thảo ở Ung Quốc của ta. Ta không biết những chuyện này, nhưng ta có thể nói cho ngươi tin tức bằng hữu đó."

Mi mắt của Lý Thanh Vân rũ xuống, hắn cầm lấy thoại bản, nói: "Bạc và ngọc bội ngươi cứ giữ lại, ta lấy cái này."

"Được, được." Chủ tiệm chưa bao giờ nhận được nhiều tiền như vậy hắn cầm ngọc bội, hai mắt sáng rực, đây chính là ngọc cực phẩm thượng đẳng a, đủ để hắn cả đời không lo ăn mặc.

"Ca ca, huynh lấy cái này làm gì?" Lý Thanh Lan xách váy đi theo phía sau hắn, bĩu môi nói, "Từ ngữ trong đó đều là thứ thô tục bất nhập lưu! Căn bản đều là giả! Độc Cô Ly nào có đơn thuần vô hại, ca ca đâu có thô bạo như trên cuốn sách đó viết chứ?!"

"Còn có kết cục của ca ca nữa, nước mất nhà tan, chết không nhắm mắt. A a a, kẻ nào lớn mật như vậy, dám dựng chuyện như thế, đây không phải là muốn nguyền rủa huynh sao?"

Lý Thanh Lan càng nói càng giận.

"Mà từ ngữ trong đó cũng quá thô bỉ, đều là dâm từ diễm ngữ, thật sự là... Thật sự là xấu hổ muốn chết!"

"Tên Vô Danh đó thực sự là một cô nương sao? Cô nương nhà ai lại biết được nhiều trò như vậy?!"

Lý Thanh Vân tay cầm thoại bản,  mắt phượng tối sầm, mặt không đổi sắc sải bước về phía trước.

Nội dung trong cuốn thoại bản này, có lẽ không tương ứng với thực tại.

Nhưng chỉ có Lý Thanh Vân mới biết.

Hắn từng rơi xuống nước, mơ thấy tất cả, ngoại trừ những dâm từ thô bỉ khó coi kia, những thứ khác cơ hồ giống với nội dung trong sách.

Nước mất nhà tan có thể là sự thật.

Chết vì độc cũng có thể là sự thật.

Trận chính biến ở Vân Hồ Sơn đúng đến tám chín phần mười.

Thoại bản này đối với người khác mà nói, có lẽ chỉ là một câu chuyện nam sắc mới mẻ.

Với hắn mà nói, nó giống như một quyển thiên thư báo trước tương lai.

Nhưng bây giờ hắn vẫn còn sống, sống rất tốt, Ung Quốc vẫn còn, hắn cũng chưa chết.

Điều này nghĩa là gì?

Lý Thanh Vân dừng bước.

Hắn không nghĩ ra.

Mà mục đích của người viết ra quyển thoại bản này là gì, tại sao có thể biết nhiều như vậy?

Trong lúc trầm tư, hắn va phải một nam tử mặc thường phục.

"Công tử, ngươi không sao chứ?" Giọng nói của người nọ từ tính dễ nghe, ngữ điệu mang theo ý quan tâm.

Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân nhìn chằm chằm vào hắn.

Thủ lĩnh quân khởi nghĩa Thanh Long quân: Kỷ Ninh Lãng.

Hình như, tên này cũng là một người yêu Độc Cô Ly trong phần giữa và cuối cốt truyện.

Trước đó, hắn không để ý.

Bây giờ mới nhớ ra.

Kỷ Ninh Lãng nhìn thấy hắn, sững sờ một lát, chợt kinh hỉ lại có chút do dự gọi: "Cửu... Cửu Nhi..."

Lý Thanh Vân mắt phượng ẩn cười: "Là ta. Đã hơn ba tháng kể từ lần từ biệt ở Linh Đô, ngươi vẫn khỏe chứ?"

Kỷ Ninh Lãng gật gật đầu, nhìn hắn cười đáp, "Ta vẫn khỏe. Lần trước ngươi vội vàng đi cứu phu quân ngươi, ta còn lo lắng hồi lâu. Ta thực sự xin lỗi vì không thể đi cứu hắn cùng ngươi."

Lý Thanh Vân nói, "Ta không sao. Đa tạ sự quan tâm của ngươi."

Kỷ Ninh Lãng nhìn cửa tiệm này, lại nhìn Lý Thanh Lan đang đứng phía sau Lý Thanh Vân, thấy tiểu cô nương có chút cảnh giác nhìn mình chằm chằm, hắn hỏi: "Vị này là..."

"Muội muội của ta, Đoàn Lan Nhi." Lý Thanh Vân đặt tên cho Lý Thanh Lan ngay tại chỗ.

"À. Đúng, ta là Đoàn Lan Nhi." Lý Thanh Lan đành phải cứng nhắc cười nói.

Kỷ Ninh gập đầu, giương cao nói: "Tại hạ họ Lục, tên Tuấn."

Lý Thanh Lan gật đầu hành lễ: "Bái kiến Lục công tử"

Lý Thanh Vân bỗng thấy Lý Thanh Lan đoan trang hành lễ như tiểu thư khuê các, không chút khách khí cười khanh khách. Bình thường không thấy nàng hành lễ với ai, đột nhiên hành lễ như vậy, trách không được hơi mất tự nhiên.

Lý Thanh Lan trừng mắt nhìn Lý Thanh Vân.

Kỷ Ninh Lãng cũng cười theo, sau đó mời bọn họ cùng đi dạo phố.

"Thoại bản này là [Bí sử hoàng tử mất nước] được lưu truyền rộng rãi, vậy ra Cửu Nhi công tử rất có hứng thú với cái này?" Kỷ Ninh Lãng liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Lý Thanh Vân nghẹn một chút mới lên tiếng, "Tình cờ mua phải nên có chút tò mò."

Kỷ Ninh Lãng cười: "Xem như đồ tiêu khiển cũng tốt." Dứt lời, hắn lại cảm khái nói, "Nếu hôn quân Ung Quốc kia có kết cục giống như trong thoại bản nói, nước mất nhà tan trúng độc mà chết cũng tốt."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.