Sát tâm vừa nổi lên lại bị tiếng bước chân đột nhiên xuất hiện đè xuống. Tiêu Tử Nghĩa lấy tay ra khỏi chuôi kiếm, sắc mặt ngưng trọng nhìn Độc Cô Ly.
"Bệ hạ không phải của ngươi, ít nhất, hắn không phải của một mình ngươi. Trước kia ngươi không để ngài vào mắt, trăm phương ngàn kế ám hại bệ hạ, ngươi cũng không có tư cách độc chiếm hắn. Độc Cô Ly, ngươi tỉnh táo một chút, từ khi ngươi hợp tác với Lý Huyền mưu đoạt ngôi vị Hoàng đế của bệ hạ, hại Tam Vương gia táng thân trong cuộc đấu tranh giành quyền lực, khiến bệ hạ thân vào nhà lao, suýt chút nữa mất mạng. Ngươi đã mất tư cách đó."
Từng câu từng chữ của hắn trầm ổn lạnh lùng, năm lần bảy lượt kích thích thần kinh vốn đã mẫn cảm đến sụp đổ.
Sợi dây lý trí trong đầu y bị đứt hoàn toàn.
Độc Cô Ly không để ý đến vết thương trên người, hốc mắt đỏ hoe cầm một bên kiếm, khóe môi nhỏ ra từng giọt máu tươi, y bước từng bước về phía trước, tới kiếm trong tay lên chỉ vào Tiêu Tử Nghĩa.
Đồng tử y tràn đầy tơ máu, dáng vẻ kinh diễn như trăng thanh nhiễm sát khí lạnh lẽo.
"Ta sẽ không động thủ với người bị thương." Tiêu Tử Nghĩa không nhúc nhích, nhướng mày tiếp tục chọc giận y: "Ngươi tốt nhất là nên giết cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của mình là ta ngay đi. Nếu bệ hạ biết được ngươi muốn giết trung thần lương tướng của ngài ấy, tội nghiệt của ngươi lại thêm một khoản, ta cũng muốn xem ngươi giải thích với bệ hạ thế nào."
Hắn bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Độc Cô Ly, chậm rãi chọc giận y.
Nếu là bình thường, với sự bình tĩnh và lý trí của Độc Cô Ly, chắc chắn sẽ không bị kế khích tướng của hắn chọc giận.
Nhưng hiện giờ Độc Cô Ly trải qua quá nhiều sóng gió, ngày ngày sống trong khủng hoảng, lo sợ bất an, thật sự là một kích liền nổ.
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
Lý Thanh Vân dẫn Lý Thanh Lan vào phòng, liền nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, trên sàn nhà có vài giọt máu và vài cái gối đầu.
Tiêu Tử Nghĩa đứng một bên.
Sắc mặt Độc Cô Ly tái nhợt, bàn tay thon dài đang cầm chuôi kiếm, chỉ thẳng vào Tiêu Tử Nghĩa.
Thấy Lý Thanh Vân đến, thanh kiếm trong tay y rơi thẳng xuống đất.
"A Vân..."
Khuôn mặt Độc Cô Ly trắng bệch, cả người lạnh như băng. Y nhớ lại tất cả những lời Tiêu Tử Nghĩa nói, trái tim giống như chìm ngập trong bi thương vô tận. Y nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Lý Thanh Vân, giọng nói nghẹn ngào: "A Vân, ngươi nghe ta giải thích, không phải ta muốn đả thương hắn."
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân nhíu lại, khó hiểu nhìn Tiêu Tử Nghĩa.
Tiêu Tử Nghĩa trầm mặc một lúc lâu nói: "Thần chỉ đến thăm hắn, không ngờ địch ý của hắn với thần lớn như vậy, còn muốn cầm kiếm đả thương thần."
Tầm mắt Lý Thanh Vân di chuyển về phía Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly bị ánh mắt của hắn làm cho sửng sốt, trước mắt y hơi tối, có chút đứng không vững tựa vào bàn bên cạnh, mái tóc đen dài tản mát sau lưng. Y ho ra máu, ho đến mức cả khuôn mặt lại trắng đi vài phần, đôi mắt hiện lên tơ máu lại có vài phần lệ ý, "A Vân, đừng nghe hắn nói, ngươi tin ta đi, ngươi tin ta đi."
Tiêu Tử Nghĩa nhìn về phía Lý Thanh Vân, "Bệ hạ."
"Ngươi đi ra ngoài." Mắt phượng Lí Thanh Vân đảo về phía Tiêu Tử Nghĩa.
Sắc mặt Tiêu Tử Nghĩa ảm đạm, cúi đầu nói: "Vâng, thần cáo lui."
"Hoàng huynh, vậy ta..." Lý Thanh Lan chỉ chỉ mình.
"Muội cũng ra ngoài đi." Lý Thanh Vân ra lệnh."
"Ồ." Lý Thanh Lan nhún nhún vai, ánh mắt tò mò nhìn về phía Độc Cô Ly. Hôm nay nàng thật sự đã mở rộng tầm mắt, đây vẫn là Độc Cô Ly ngày xưa luôn tỏ thái độ lãnh đạm với hoàng huynh sao?
Bạch y nhiễm máu, tóc mực tán loạn, trông suy nhược vô cùng, khuôn mặt tái nhợt đẫm lệ, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Ngay cả nàng nhìn vào cũng không khỏi có một tia xúc động.
Khi Lý Thanh Lan ra ngoài, tiện thể đóng cửa phòng lại cho bọn họ.
Vừa hay nhìn thấy Độc Cô Ly vẫn chăm chú nhìn Lý Thanh Vân, thần kinh của y đã suy sụp, khi nhìn thấy Lý Thanh Vân đi tới, y nắm lấy cổ tay Lý Thanh Vân, quỳ thẳng hai gối xuống đất, sau đó ôm chặt eo Lý Thanh Vân.
Cả người run rẩy, nghẹn ngào nói: "A Vân, xin lỗi, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, ngươi đừng ở bên cạnh Tiêu Tử Nghĩa, cầu xin ngươi, đừng ở cùng một chỗ với người khác."
Giọng nói của nam nhân đã khàn khàn không thành tiếng, có thể tưởng tượng được cảm xúc của y kịch liệt đến mức nào.
Lý Thanh Lan giấu đi sự sợ hãi trong lòng, đóng cửa phòng, quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiêu Tử Nghĩa đứng đợi ở ngoài cửa, nàng không thể tin nổi hỏi: "Tiêu Tướng quân, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?"
Tiêu Tử Nghĩa chắp tay gật đầu, cung kính đáp: "Như Công chúa điện hạ đã nhìn thấy."
Lý Thanh Lan nhớ lại bộ dáng vừa rồi của Độc Cô Ly, có chút ngơ ngác.
Nàng bĩu môi, nói thầm: "Cái này là sao vậy, mất đi mới biết hối hận, hoàng huynh ta trước kia thích hắn như vậy, cũng chưa từng thấy hắn đáp lại."
Tiêu Tử Nghĩa không trả lời, hắn hồi tưởng lại ánh mắt bệ hạ ban cho hắn, trong ánh mắt có băng lãnh, tức giận, trách cứ.
Hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời, chậm rãi thở dài.
Bên trong phòng--
Độc Cô Ly quỳ gối trước người Lý Thanh Vân ôm chầm lấy hắn, nâng khuôn mặt tràn ngập nước mắt lên, trước mắt y mơ hồ, không thấy rõ vẻ mặt Lý Thanh Vân, chỉ có thể giống như người trong bóng tối bắt lấy một khúc gỗ lũa*, giọng nói nghẹn ngào: "Vừa rồi là hắn khơi mào trước, ta không phải muốn đả thương hắn, là hắn ở trước mặt ta diễu võ dương oai, xin ngươi đừng ở bên cạnh người khác, đừng ở bên cạnh Tiêu Tử Nghĩa, thứ hắn có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi, xin ngươi đừng ở bên hắn."
*gỗ lũa là phần lõi gốc của các cây đã bị chết. Các cây này thường là các cây cổ thụ lâu năm.
Lý Thanh Vân không hiểu ý tứ trong lời nói của y, nhíu mày nói: "Sao ngươi lại để ý Tiêu Tử Nghĩa như vậy."
"Ngày đó lúc vào hoàng cung, ta thấy ngươi hôn Tiêu Tử Nghĩa. Ta thấy ngươi chấp nhận hắn, ta thấy ngươi ở bên cạnh hắn"
Độc Cô Ly nắm chặt tay Lý Thanh Vân, vừa nói vừa nghẹn ngào, chuyện này cứ quanh quẩn trong lòng y, mỗi lần nhớ lại, nghĩ đến khả năng Lý Thanh Vân sẽ có tình cảm sâu đậm với Tiêu Tử Nghĩa, trong lòng y liền vô cùng đau đớn. Cuối cùng, y không dám nghĩ nữa.
A Vân sẽ đứng về phía ai?
Độc Cô Ly không dám tin rằng sức nặng của mình trong lòng A Vân có thể sánh được với Tiêu Tử Nghĩa.
Lý Thanh Vân nghe xong mới hiểu thứ Độc Cô Ly quan tâm.
Hắn cúi đầu chậm rãi nói: "Đứng lên đi, trên mặt đất lạnh, ngươi còn có vết thương, cần gì phải lấy thân thể mình ra đùa giỡn."
Độc Cô Ly nắm lấy tay Lý Thanh Vân, ngẩng đầu nhìn hắn, bờ môi tái nhợt không có huyết sắc: "A Vân chưa từng trực tiếp nói những chuyện này với ta, ngươi không tin ta."
Lý Thanh Vân không hề động đậy, cặp mắt phượng chăm chú nhìn y, đáy mắt phản chiếu thân ảnh bạch y lộn xộn, toàn thân đầy thương tích đang quỳ gối trước người hắn.
Tay hắn chậm rãi phủ lên đầu Độc Cô Ly, nhìn gương mặt đầy nước mắt của y, nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi nói cho ta biết, có chuyện gì đáng để nói đây?"
Con ngươi trong mắt Độc Cô Ly tuyệt vọng, "A Vân, nhưng ngươi biết hắn nói cái gì không? Hắn ở trước mặt ta, nhắc tới chuyện của Hứa Đô. Hắn nói, A Vân chê ta bẩn thỉu."
Đồng tử của y đỏ ngầu, đáy mắt tràn ngập hoảng loạn, bi thương cầu khẩn sự tín nhiệm và công nhận của người mình yêu.
"Nhưng ngày đó ở Hứa Đô rõ ràng không có ai chạm vào ta, tuy rằng chỉ thiếu một chút, Lục Công công có thể làm chứng, hắn có thể làm chứng cho ta, có thể giúp ta chứng minh sự trong sạch, ngươi tin ta đi, ngươi tin ta đi. Hôm đó thực sự không có chuyện gì xảy ra, thực sự không có chuyện gì xảy ra cả."
"A Vân, ta không bẩn, không bẩn..."
"Ta biết."
Giọng nói Lý Thanh Vân rất nhẹ, ngữ khí rất nhạt, lại đủ sức trấn an tâm tình đã sụp đổ của y.
Dứt lời, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với Độc Cô Ly, "Điều ngươi để ý chẳng qua là cái nhìn của ta, vậy ta nói cho ngươi biết, ta không ngại."
Độc Cô Ly nắm chặt tay Lý Thanh Vân, ngơ ngác gọi: "A Vân..."
Trong cặp mắt phượng của Lý Thanh Vân là đôi đồng tử đen láy, hai gò má hắn hơi ửng đỏ. Hắn sinh ra trong Hoàng tộc, cho dù trải qua muôn ngàn sóng gió, hắn vẫn kiêu ngạo không ai sánh kịp, đối với những thứ mình muốn đều là bắt buộc phải đạt được, nhất định phải nắm chắc trong tay mới có thể an tâm.
Nhưng đối mặt với Độc Cô Ly, hắn lại thua hết lần này đến lần khác.
"Ta và Tiêu Tướng quân, chỉ là quan hệ quân thần." Lý Thanh Vân nói.
"A Vân..." Độc Cô Ly ngẩn người một hồi, sau đó vui mừng đến phát khóc, y cảm thấy vô cùng may mắn, nghẹn ngào nói, "Ta biết, ngươi chắc chắn sẽ không tìm người khác."
"Nhưng mà, ngày sau nếu gặp được người có thể khiến cho ta động tâm, ta vẫn sẽ thử ở bên cạnh hắn." Lý Thanh Vân nhìn y, nói, "Người kia, sẽ không phải là ngươi."
Chỉ trong nháy mắt, Độc Cô Ly lại rơi xuống địa ngục, toàn thân y lạnh toát, đầu óc trống rỗng nhìn Lý Thanh Vân.
"Ngươi hỏi ta có ngại chuyện Hứa Đô không, nhưng mà, ta ngại hay không ngại còn quan trọng nữa sao?" Lý Thanh Vân mím môi nói, "Cho nên ta không trả lời. Chính là để cho ngươi an tâm dưỡng thương."
Trái tim Độc Cô Ly co thắt, đau đến không nói nên lời.
"Độc Cô Ly. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đạo lý này ngươi nên hiểu đi. Tại sao ngươi lại nghĩ rằng ta sẽ buông bỏ khúc mắc, tha thứ cho ngươi và tiếp tục bên cạnh ngươi?"
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân ôn nhu nhìn y, nói: "Nhưng ngươi của hôm nay nói cho ta biết, thì ra núi băng cũng sẽ tan chảy, trái tim này của ngươi cũng có thể ấm áp, cái giá ta bỏ ra trong quá khứ, cũng không phải hoàn toàn không nhận được hồi đáp."
"Cho nên hiện tại ta thừa nhận quá khứ của chúng ta, thừa nhận tình cảm ở quá khứ."
"Nhưng cũng chỉ có vậy thôi."
Độc Cô Ly bất ngờ bịt chặt tai, đau khổ cuộn mình lại: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, A Vân, cầu xin ngươi đừng nói nữa."
Lý Thanh Vân liền im lặng.
Hắn lẳng lặng bồi Độc Cô Ly thật lâu.
Trong nhà yên ắng--
Lý Thanh Vân giữ chặt cổ tay Độc Cô Ly: "Tiết trời lạnh, trên mặt đất cũng lạnh, vết thương của ngươi mới tốt lên, đứng dậy đi."
Độc Cô Ly vẫn bất động.
Lý Thanh Vân dùng sức, trước mắt Độc Cô Ly mờ đi, ngã về phía trước. Lý Thanh Vân đưa tay đỡ lấy, Độc Cô Ly tựa vào bả vai hắn, đôi mắt nhắm nghiền, dường như đã hôn mê.
Lý Thanh Vân bế Độc Cô Ly lên giường, đắp chăn cho y.
Nhìn Độc Cô Ly thật lâu, hắn mới ra khỏi phòng.
Lý Thanh Vân chậm rãi đóng cửa lại.
"Hoàng huynh, hắn thế nào rồi?" Lý Thanh Lan tò mò hỏi thăm.
"Thanh Lan." Lý Thanh Vân nói, "Để Lãnh Ngôn gọi đại phu tới."
"Ồ." Lý Thanh Lan đành phải thu hồi lòng hiếu kỳ và rời đi.
"Bệ hạ." Tiêu Tử Nghĩa nhìn hắn muốn nói lại thôi.
Hai mắt Lý Thanh Vân lạnh lùng, quay đầu, liền đưa tay cho Tiêu Tử Nghĩa một bạt tai.
"Bốp" một tiếng. Tiêu Tử Nghĩa bị đánh nghiêng đầu.
Đôi mắt hắn đỏ lên một vòng, sau đó quỳ xuống: "Thần làm gì sai?"