Để Tôi Đểu

Chương 4: Rời xa trai đểu



Trần Tư Nhiên bình tĩnh nhàn nhã cầm thẻ tập vào phòng tập gym, ánh mắt tìm tòi không ngừng về “cặn bã” Lý Hách.

May quá, anh ta đang chạy bộ.

Quả nhiên, huấn luyện viên thể hình mặc áo ngắn tay thấy gương mặt xa lạ của Trần Tư Nhiên bèn hỏi: “Anh đẹp trai, anh đến lớp tập nhảy đường phố đúng không, có người hướng dẫn cá nhân riêng chưa?”

Trần Tư Nhiên lắc đầu, bình tĩnh nói: “À, tôi tan ca thì qua đây vận động một lát, không cần sắp xếp người hướng dẫn riêng đâu”.

Cậu ta đem túi đựng đồ thể thao đi cất, cởi áo khoác, bên trong lộ ra áo thun rộng thùng thình và quần thể thao rộng dài.

Chẳng có mấy người đàn ông sẽ mặc quần thể thao dáng dài kiểu này đến phòng tập gym. Màu trắng quá là bắt mắt.

Trần Tư Nhiên có yêu cầu rất cao đối với bản thân, bình thường ở nhà cũng thường xuyên tập luyện, dáng người cao gầy mà cân đối.

Cho nên cậu ta tự tin rằng tên trai đểu kia thấy mình sẽ không rời nổi mắt.

Trần Tư Nhiên còn đặt túi bánh Bạch Quân Ngôn đưa ở bên cạnh máy chạy bộ, vì cậu ta cho rằng cái hình tượng “anh đẹp trai tới phòng tập gym cũng phải ăn bánh ngọt nhỏ” khá xịn xò.

Chỉ có một điều không suôn sẻ, hai cái máy chạy bộ hai bên trai đều đều có người chiếm rồi.

Giờ này hẳn cũng là thời điểm phòng tập gym đông người nhất. Ở đây thật ra cũng không quá đông, chẳng qua bên cạnh Lý Hách vừa lúc lại có hai cô nàng đang chạy bộ. Nói là chạy bộ nhưng ánh mắt để ở chỗ nào nhìn một cái là biết liền.

Bản năng của con người là yêu cái đẹp, phụ nữ thích ngắm trai đẹp, cũng thích ngắm cả gái đẹp luôn. Lúc Trần Tư Nhiên đi lại gần, hai cô gái kia không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn cậu ta vài lần.

Trần Tư Nhiên tập mãi đã thành thói quen với chuyện này, tiến về phía trước tập máy chèo thuyền.

Cách một cô gái chạy bộ, Trần Tư Nhiên nghe được Lý Hách đang gọi điện thoại.

Trong phòng gym đang mở nhạc của Maroon 5, khó để nghe rõ nội dung cuộc điện thoại.

Có điều có thể xác định, trai đểu đang cười, độ cong của khóe miệng rất nhẹ, nhưng rất vui vẻ. Lông mi dài hơi che khuất đồng tử vì cười mà rũ xuống, làn da như thể được phơi nắng tạo thành màu lúa mạch vừa chuẩn, trẻ trung lại rắn rỏi.

Trần Tư Nhiên nhịn không được mà thổn thức trong lòng. Trai đẹp cực phẩm cỡ này sao lại khuyết tật về mặt nhân phẩm vậy chứ!

Thôi, khó có thể yêu cầu một người đàn ông vừa đẹp trai như vậy mà nhân phẩm lại còn tốt. Con người vốn không hoàn mỹ mà, ông trời vẫn công bằng lắm!

Ngồi tập ở máy chèo thuyền một lát, Trần Tư Nhiên ra vẻ tự nhiên hỏi cô gái vẫn đang ăn vạ không đi trên máy chạy bộ nhường lại chỗ, cô gái vui vẻ đồng ý nhường cho cậu ta.

Trần Tư Nhiên chạy chậm hai phút mới làm bộ như vừa mới nhận ra đối phương, hỏi: “Đây không phải là chủ nhân của Friday sao?”.

Hình như người nào đó đang đeo tai nghe nên không nghe thấy.

Trần Tư Nhiên lại hỏi một lần: “Ôi, trùng hợp thật đấy?”

Vẫn không nghe thấy.

Không biết là cố ý hay đúng là không nghe thấy thật.

Trần Tư Nhiên cắn răng, quơ quơ tay về phía anh.

Lúc này Lý Hách mới chú ý tới người bên cạnh, nhìn thoáng qua túi bánh kem quen quen trên mặt đất.

Anh nghiêng đầu nhìn quét qua người đàn ông xa lạ, dùng ánh mắt tỏ vẻ hỏi: “Cậu là ai?”.

“Lần trước chúng ta từng gặp nhau ở cửa hàng thú cưng rồi, hôm qua ở quán cà phê còn chào hỏi anh, quên rồi sao?”. Trên mặt Trần Tư Nhiên tràn đầy vẻ tự tin rạng rỡ, ngũ quan hoàn mỹ đến gần như lóa mắt.

Không biết có phải Lý Hách đã nhớ ra rồi không, anh lịch sự gật đầu sau đó đeo tai nghe lên chạy tiếp. Từ điện thoại của anh truyền đến giọng nói của bạn tốt Trương Siêu: “Cậu có người quen ở Thượng Hải sao? Hình như Đường Lăng còn chưa về nước mà”.

“Không phải, là huấn luyện viên tập thể hình thôi”.

Nụ cười tự tin trên mặt Trần Tư Nhiên hoàn toàn biến mất.

Trương Siêu bên kia điện thoại ồ một tiếng: “Không phải cậu bảo đã tìm được anh trai rồi sao?”

“Ừ”. Giọng Lý Hách bởi vì vận động mà hơi thở dốc, bước chân dậm xuống cũng mạnh hơn, mồ hôi từ giữa trán chảy xuống khuôn mặt, ôm theo cần cổ gợi cảm chui vào vạt áo.

“Nói chuyện thế nào rồi?”

“Chẳng thế nào, vẫn là cái dáng vẻ đó”. Ý cười mới nãy trên mặt Lý Hách cũng phai dần, trở nên lạnh nhạt.

Trương Siêu nói: “Cậu đối xử với gã đã đủ nhân hậu rồi, tại anh cậu tự ti thôi, cứu vãn không nổi thì thôi bỏ đi!”.

Lý Hách không nói lời nào, chỉ tiếp tục chạy. Một lúc lâu sau, anh thả chậm tốc độ, vặn nắp bình nước, nước đá trôi xuống yết hầu, trái cổ lăn lên lăn xuống theo mỗi lần nuốt xuống.

Trần Tư Nhiên thấy anh đi tới máy tập đẩy ngực, nghĩ một lát bèn đi qua hỏi: “Anh có cần huấn luyện viên hỗ trợ không?”

Lý Hách lắc đầu, căn bản không hề nhìn cậu ta. Anh dùng sức lấy hơi, bật hơi, từ đầu đến cuối đôi mắt đều nhắm lại.

Trần Tư Nhiên nhìn cơ ngực phập phồng, tuy rằng chẳng tìm được chủ đề nào để bắt chuyện nữa nhưng có thể nhìn thêm một tí cũng không tồi.

Ít nhất cũng phải hai tiếng trôi qua, cảm giác thất bại của Trần Tư Nhiên càng ngày càng đậm, cậu ta chưa từng gặp ai kiêu căng như thế bao giờ! Nhưng dù bảo là kiêu căng có điều đối phương lại vẫn rất lịch sự!

Trần Tư Nhiên đưa nước cho anh, anh tự nhiên nhận lấy còn nói cảm ơn.

Có lẽ người này thật sự cho rằng đây là phục vụ ở phòng tập gym cao cấp

Lúc Lý Hách ra về, Trần Tư Nhiên cũng đi theo, định xuống thang máy cùng với anh.

Thang máy màu bạc im ắng, Lý Hách đeo túi đựng đồ tập hơi nghiêng đầu, hai mắt không hề có cảm xúc dao động hỏi Trần Tư Nhiên: “Huấn luyện viên, cái bánh kem này là của tiệm nào thế?”

Từng đường vân trên mặt Trần Tư Nhiên đều đang run rẩy…

“Bánh kem này hả… “ Trần Tư Nhiên ép xuống sự không vui mà mỉm cười với đối phương, bởi vì cậu ta biết nụ cười của mình có lực sát thương rất lớn. “Đây là bánh đặt riêng đó, anh thích ăn cái này sao, hay là tôi gửi thông tin cửa hàng của họ qua cho anh nhé?”

Cậu ta muốn có số Wechat, đàn ông thức thời thì nên lấy điện thoại ra.

Lý Hách nghiêng đầu nhìn thoáng qua cái túi, cái trán phủ đầy mồ hôi lấp lánh: “Không cần, tôi thấy rồi, cảm ơn”.

Nói xong, cửa thang máy cũng mở ra, Lý Hách lập tức đi ra ngoài.

Trần Tư Nhiên vội vã gửi tin nhắn Wechat cho Bạch Quân Ngôn thống báo tình hình: “Sắp bắt được đối phương rồi! Thấy tôi xịn xò chưa??”

“Wow, xịn lắm!!! Mau kể cho tôi chuyện đêm nay đi?”

“Cũng không có gì, chỉ là người kia chủ động thả thính tôi thôi. Chẳng qua là mấy trò mèo đưa đẩy của đàn ông, ha ha, tôi thấy anh ta giả vờ là trai thẳng cũng giống lắm đấy…”

Bạch Quân Ngôn đã tan tầm, mới vừa liên lạc với Nhậm Chiêu thì nhận được tin tức tốt từ chỗ Trần Tư Nhiên. Mặt mày cậu đầy hớn hở, giọng nói cũng phóng khoáng hơn. “Có điều cái thẻ tập thể hình này tôi cũng không mượn được lâu đâu, mượn của quản lý đấy”.

“Biết rồi, chỉ cần 1 tuần thôi, à mà không, năm ngày là quá đủ rồi”.

Tức điên, vẫn chưa kết bạn Wechat được nữa.

Cái đồ chơi trò lạt mềm buộc chặt!

Bạch Quân Ngôn điên cuồng khen Trần Tư Nhiên giỏi giang, tràn đầy sức hấp dẫn.

Những lời “nịnh nọt” này Bạch Quân Ngôn vừa mới học được ở chỗ làm.

Đồng nghiệp của cậu dạy rằng cần phải thổi phồng khen ngợi những nghệ thuật gia đến làm triển lãm. Tuy rằng hai bên có quan hệ hợp tác bình đẳng, nhưng chỉ cần khen lấy khen để mấy nghệ thuật gia kia thì có thể thúc giục bọn họ nhanh chóng hoàn thành tác phẩm.

Đến tối, Bạch Quân Ngôn cũng tự nhiên mà dùng chiêu này vận dụng vào trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày.

Ngay cả người nhà cậu cũng nói trắng ra là gần đây Bạch Quân Ngôn nói chuyện trở nên rất đáng yêu, không nhịn nổi mà cho cậu thêm nhiều tiền tiêu vặt.

Nói chuyện với Trần Tư Nhiên xong, Bạch Quân Ngôn lại gọi cho Nhậm Chiêu lần nữa. Không ai nghe máy. Cậu mở Bilibili ra xem có phải đối phương đang trên mạng không thì nhận ra Nhậm Chiêu đã online khá lâu rồi, đang livestreams chơi game.

Phòng livestreams có mấy trăm người đang xem, thi thoảng có người bình luận, cũng có người tặng quà, hỏi chủ kênh: “Dạo này sao không thấy Bắc Bắc livestream thế? Gần một tháng luôn”.

Giọng Nhậm Chiêu truyền ra từ microphone: “Xin lỗi mọi người nhé, gần đây trong nhà có chút việc nên không có thời gian livestream”.

Giọng Nhậm Chiêu khàn khàn, không biết hôm nay đã khóc bao lâu rồi.

Có lẽ người bình thường sẽ khó có thể hiểu nổi vì sao sau khi thất tình Nhậm Chiêu lại đắm chìm vào loại tự trách này như vậy. Không đi dằn mặt tên cặn bã kia mà ngược lại còn muốn được quay lại, cậu là người cuồng chịu ngược chắc?”

Nhưng Bạch Quân Ngôn lại hiểu rõ bạn mình.

Bạn cậu là người rất dễ phải dựa vào người khác để tìm được giá trị cảm xúc. Từ những lần trò chuyện tâm sự trước kia Bạch Quân Ngôn có thể tưởng tượng ra được, lúc đó Nhậm Chiêu đã hạnh phúc biết bao nhiêu.

Ngày trước Nhậm Chiêu có cậu, nhưng sau khi cậu tới Toronto học đại học, một năm chỉ trở về có một, hai lần. Nhậm Chiêu một mình học ở Thượng Hải, vẫn mãi độc thân, cho đến khi gặp được tên khốn bạn trai cũ.

Nhiều năm trước ba của Nhậm Chiêu nhảy lầu tự sát, sau khi chết thì lại truyền ra tin đồn ồn ào huyên náo nói rằng ba cậu ấy là một tham quan lớn, tham ô mấy trăm triệu nên sợ tội tự sát!

Lúc đó Nhậm Chiêu còn nhỏ tuổi, mới vừa lên lớp 3, chung quanh toàn là lời nói của trẻ con không nghĩ trước nghĩ sau, cả đám đoàn kết xa lánh đứa trẻ con của tham quan này.

Bạch Quân Ngôn che chở cho cậu, đánh nhau với các bạn nhỏ khác, đánh đến nỗi mặt mũi cùng bầm dập. Người bị nghiêm trọng nhất là một bé trai bị Bạch Quân Ngôn túm đến mức hai “hòn bi” cũng bầm tím, cứ túm lấy đũng quần khóc um lên, cuối cùng giáo viên phải gọi người nhà tới. Phụ huynh của đối phương xanh cả mặt, ầm ĩ đòi đến bệnh viện để kiểm tra. “Đều là con trai, sao lại có thể công kích vào chỗ đó chứ. Chẳng may, chẳng may sau này…”.

Ba của Bạch Quân Ngôn thành thật nhận lỗi, đúng vậy, đánh chỗ nào cũng được, đằng này lại đụng vào chỗ đó của một bé trai, chuyện này quả thật…

Bạch Thành nhìn thoáng qua đứa con trai vẫn cúi đầu ẩn nhẫn không nói gì, nói với phụ huynh “người bị hại”: “Chị thấy đó, đứa nhỏ nhà tôi cũng bị thương rất nghiêm trọng, nếu đứa bé nhà chị kiểm tra ra được có vấn đề gì, nửa đời sau không thể sinh dục thì anh chị cứ yên tâm. Tôi sẽ coi nó như là con cái của mình, nuôi dưỡng nó. Đứa nhỏ nhà chúng tôi chính là hơi quậy một tí. Thật ngại quá”.

“Thật ngại quá??? Chỉ một câu ngại quá là xong rồi?? Nửa đời sau của đứa trẻ thì phải làm sao bây giờ!” Mẹ của đứa trẻ kia lên giọng quở trách.

Bạch Thành bình tĩnh đáp: “Đã nói rồi, nếu bởi vì lần đánh nhau này mà sinh ra vấn đề về mặt sinh dục thì cả nhà tôi sẽ không mặc kệ, ăn, uống, đại tiện, tiểu tiện, tất cả đều hỗ trợ giải quyết”.

“… Nhà anh dạy con như thế nào thế không biết! Dạy dỗ thành cái dạng này, sau này có khi phải tống vào trung tâm cải tạo đấy!”

Bên cạnh có cô giáo theo cùng tới bệnh viện nghe không nổi nữa bèn hắng giọng: Phụ huynh à, đây là bệnh viện đó…”

“Dạy như thế nào cũng là việc nhà của bọn tôi”. Biểu cảm trên mặt Bạch Thành vẫn rất ôn hòa văn nhã, giọng điệu cũng là kiểu thong thả ung dung của người đọc sách, chỉ là ánh mắt sau thấu kính mang theo tàn khốc: “Huống hồ, đánh nhau cũng không phải chỉ có mình đứa nhỏ nhà tôi, đều là người lớn cả, không cần nói lời quá khó nghe”.

“Anh…! Được rồi, không thèm ầm ĩ với mấy người, nếu có chuyện gì nhà các người ngồi chờ bị kiện đi!”

Bạch Thành mỉm cười: “Tùy ý”.

Tiếng nói hùng hổ ầm ĩ không ngừng nghỉ mãi đến lúc bác sĩ kiểm tra xong, mang theo anh bạn nhỏ đang gào khóc ầm ĩ ra.

Đôi cha mẹ kia vội vã truy vấn: “Thế nào rồi bác sĩ, có chuyện gì không?”

Bác sĩ đã lớn tuổi nói: “Không có gì đâu, lũ trẻ con tranh chấp mà, không biết nặng nhẹ. Cũng may chưa dậy thì, việc nhỏ thôi, bôi chút thuốc là được”.

“Nhưng… sao lại là việc nhỏ được”. Mẹ của đứa trẻ kia che miệng nói, “Lỡ may sau này có bóng ma tâm lý gì, về sau… về sau sao mà nó cưới vợ được nữa?!”

Bác sĩ cười bảo: “Chỉ đụng một chút, làm gì đến mức hình thành bóng ma tâm lý chứ, yên tâm đi”.

“Nhưng mà… còn chưa chụp X quang mà!”

Bạch Thành ngắt lời: “Bác sĩ đã bảo là không có việc gì thì có thể có chuyện gì chứ, đừng có túm mãi không chịu buông”.

Cô giáo cũng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, vậy… Hai bên đều nói xin lỗi với đối phương đi. Quân Ngôn, cả tiểu Mạch nữa, đánh xong vẫn là bạn bè có đúng không nào?”

Bé Quân Ngôn vẫn cứ gục đầu xuống, chỉ là nắm tay nhỏ xíu thì vẫn nắm thật chặt, xương ngón tay trắng bệch, như thể bên trong đang cầm vật gì rất quan trọng.

Người nhà của đối phương không nói lời nào, đứa trẻ kia vẫn còn khóc, chỉ gào khóc chứ không nói.

Cô giáo bất đắc dĩ nhìn về phía Bạch Quân Ngôn: “Quân Ngôn à? Con lớn hơn một chút, là một anh trai, mình mở lời trước nha?”

Thật ra tuổi của Bạch Quân Ngôn còn nhỏ hơn một chút, chỉ là cao hơn so với bạn cùng lứa, lại không nghịch ngợm gây sự nên thoạt nhìn giống như một anh trai nhỏ.

“Con không!” Bé Quân Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, bùng nổ, hét to: “Con không xin lỗi!”

“Có chết con cũng không xin lỗi!”

“Tuyệt đối không!”

Bé vừa dùng giọng nói non nớt nói ra những lời nói “tàn nhẫn nhất” vừa rớt nước mắt: “Nó đi tiểu vào cái ly của Nhậm Chiêu! Con đánh nó thì làm sao! Cứ đánh đấy, nó mà còn dám, con còn đánh tiếp!”

“Con… con cái nhà anh!” Cha mẹ đối phương hoàn toàn bị kinh ngạc đến chấn động, giáo viên quay đầu đi, nhìn về phía đứa trẻ đang khóc lóc. “Tiều mạch, con đã tiểu… vào cái cốc của Nhậm Chiêu thật sao?”

“Con không hề, nó nói bậy, nó nói bậy!”

Cuối cùng sự việc không có cách nào giải quyết, ai cũng không xin lỗi, cũng không biết bên nào đang nói dối. Giáo viên đoán có lẽ Bạch Quân Ngôn không nói dối, bình thường cậu bé rất nghe lời, bèn lặng lẽ nói với Bạch Thành: “Chuyện này chắc cứ bỏ qua vậy đi, nếu ầm ĩ hơn cũng không có kết quả tốt”.

Lúc dẫn Bạch Quân Ngôn về nhà, trên xe Bạch Quân Ngôn bị ba mình nhét cho một tờ khăn giấy vào tay.

“Tự mình chảy nước mắt thì tự lau đi”.

Bạch Quân Ngôn xì nước mũi, giọng ồm ồm:

“Ba ba ơi, con không nói dối mà”.

“Ba ba biết con không nói dối”.

Nước mắt trên khuôn mặt trắng sứ của bé Quân Ngôn lăn xuống như hạt châu: “Con không nên đánh người, Ba ba”.

Ba cậu chỉ sờ sờ đầu cậu: “Con không làm sai”. Ông hạ giọng bảo: “Đáng đánh”.

Bé Quân Ngôn ngẩng khuôn mặt nhỏ đã khóc đến đỏ hồng lên nhìn ba mình.

“Quyển Quyển nhà chúng ta, đôi mắt đã khóc thành quả hạch đào luôn rồi. Haizz, con mới là người đi đánh người khác đó, sao lại khóc đến mức như vậy chứ? Mới vừa nãy không phải còn rất kiên cường sao”.

“Con… con đau quá, bọn nó cùng nhau đánh con, con đau lắm”. Bé thở hổn hển, “Lần sau con không đánh người nữa, con phải tiểu vào cái ly của bọn nó!”

Lúc nãy ở bệnh viện, vết thương của cậu bé đã được xử lý đơn giản, vết xanh tím trên người cũng không ít. Không biết sức lực của đứa nhỏ nào mà lại kinh người như vậy.

Bạch Thành vỗ một cái lên đầu bé, nghiêm túc lại: “Tốt không học đi học cái xấu”.

“Con cũng không muốn vậy, con… con không phải đứa trẻ hư, Chiêu Chiêu cũng không phải đứa trẻ hư”.

“Ba ba biết, bé ngoan, lần sau không cần phải đánh người. Nếu có người bắt nạt Nhậm Chiêu thì con phải bảo vệ cậu ấy, nói với thầy cô nha”.

“Con nói rồi, nhưng mà thầy cô mặc kệ!”

“Thầy cô mặc kệ thì con về nhà nói cho ba”. Ông sờ sờ cái đầu đen mượt của con trai, cái đầu dưa hấu thoạt nhìn thực nghe lời, trên đùi đã để một đống giấy vo thành cục nhỏ. Người thì nhỏ xíu mà không biết sao lại nhiều nước mắt nước mũi đến vậy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.