Bà Phương mỉm cười nham hiểm, vừa nói vừa lén lút đưa cho người đàn ông kia một mảnh giấy có ghi địa chỉ khách sạn nơi mà con gái cưng của bà ta đã chờ sẵn, anh ta nhận lấy gương mặt nghiêm nghị cúi đầu đáp.
– Vâng bà cứ yên tâm!
Bà Phương nhướng mày quan sát Hoàng Gia Bách, nhìn thấy bộ dạng anh đang thống khổ khiến bà ta vô cùng hài lòng.
– Gia Bách à, nghỉ ngơi cho khỏe nha cháu.
Hoàng Gia Bách mơ mơ màng màng không đáp, giờ phút này đây trong người anh nóng rực lồng ngực cơ hồ muốn nổ tung, anh chỉ muốn được hạ hỏa lập tức. Bà Phương hất cằm ra lệnh.
– Mau đưa đi.
– Vâng!
Người đàn ông nhanh chóng dìu Hoàng Gia Bách ra khỏi quán cà phê! Bà Phương nham hiểm giương mắt khinh khỉnh nhìn, đợi Hoàng Gia Bách bị đưa đi khuất bà ta thong thả lấy điện thoại gọi cho con gái, đầu dây giọng Phương Nhan có vẻ nôn nóng.
– Alo! Tình hình thế nào mẹ, Gia Bách có bị mắc bẫy không ạ?
Bà Phương nghe con gái khẩn trương nôn nóng liền phì cười khanh khách trêu chọc.
– Ôi trời, xem con gái của mẹ kìa không cần lo mẹ đã ra tay cậu ta còn chạy được nữa sao? Dĩ nhiên là sập bẫy rồi.
– Có thật không mẹ?
– Dĩ nhiên! Nhan Nhan à, lần này con nhất định phải để bản thân mang giọt máu của Hoàng Gia Bách nghe chưa? Có như vậy cậu ta mới chịu trách nhiệm mà lấy con.
– Con rõ rồi thưa mẹ.
– Tốt lắm, mau chuẩn bị đi, cậu ta đang đến.
– Vâng!
Phương Nhan hí hửng cúp máy, bà Phương thấy con gái vui vẻ tự nhiên cũng an lòng! Giờ chỉ cần Phương Nhan gả vào nhà họ Hoàng coi như mọi thứ ổn thỏa, chỉ có làm dâu, làm vợ Hoàng Gia Bách mới khiến con gái bà tâm trí bình ổn. Bà Phương nhanh nhảu cất điện thoại vào túi xách định xoay người bước đi nhưng khi thấy tách cafe của Hoàng Gia Bách vẫn còn, bà ta sợ mọi chuyện bị lộ tẩy liền lén lút đem cốc cà phê vào toilet rửa sạch, để trách tai mắt bà ta bắt buộc phải làm như vậy, lúc trở ra liền bỏ lại vị trí cũ bản thân coi như chưa có chuyện gì, xong xuôi bà ta dửng dưng đeo mắt kính đen dáng vẻ hiên ngang rời đi.
Hoàng Gia Bách được người cửa bà Phương đưa đến khách sạn, trong người anh một lúc một khó chịu, cơ thể bứt rứt, Hoàng Gia Bách cũng không còn khống chế được hành động, không muốn lỡ chuyện tốt nên người đàn ông đưa Hoàng Gia Bách đi rất nhanh, vì đã sắp xếp trước đó nên khi vừa đến nơi đã có nhân viên đưa thẻ phòng cho anh ta.
Người đàn ông nhanh chóng đưa Hoàng Gia Bách vô thang máy.
– Ráng đợi một chút rồi cậu sẽ được giải tỏa thôi! Có hẳn người đẹp đang chờ kia mà.
Hoàng Gia Bách không còn nhận thức đầu óc quay cuồng, bị anh ta đưa đi một cách dễ dàng, lên tầng 4 ra khỏi thang máy anh ra liền chú tâm tìm phòng khi đã nhìn thấy số 409 không ngần ngại giơ tay gõ cửa, bên trong rất nhanh đã có người bước ra mở khóa. Phương Nhan giương mắt nhìn Hoàng Gia Bách thật sự trong lòng ả vô cùng vui, khóe môi mấp máy cười tươi.
– Bà Phương dặn tôi đưa cậu Hoàng tới cho cô.
– Mau đưa vào trong đi.
– Vâng!
Phương Nhan thong dong đứng nép sang một bên nhường lối, người đàn ông lẹ làng dìu Hoàng Gia Bách vào trong đặt nằm ngay ngắn trên giường, Gia Bách phút chốc cuộn tròn, bàn tay sờ soạng cởi từng nút áo sơ mi, cổ họng không ngừng bật ra tiếng ú ớ, khoang miệng khô khốc, có lẽ do tác dụng của thuốc khiến thần trí của anh không còn tỉnh táo. Người đàn ông sau khi xong nhiệm vụ xoay người nhếch mép.
– Chúc ngon miệng!
Dứt lời, người đàn ông cũng sải bước đi khỏi phòng, còn chu đáo tinh tế đến mức đóng cửa giúp Phương Nhan! Đợi người kia đi rồi cô ta mới chậm rãi đi đến ngồi xuống bên giường, say đắm nhìn hình ảnh Hoàng Gia Bách quần áo xộc xệch đang chống chọi lại sức nóng của thuốc k.í.c.h d.ụ.c. Cuối cùng thì cái ngày này cũng đến, cái ngày Hoàng Gia Bách không kìm nén được mà phải động vào cô ta! Nghĩ đến San San Phương Nhan lại càng căm phẫn, càng muốn bản thân phải mang thai con của anh! Vị trí con dâu nhà họ Hoàng nhất định chỉ thuộc về ả thôi.
Phương Nhan đưa tay thuần thục vuốt ve khuôn mặt Hoàng Gia Bách song lại di chuyển đến lồng ngực anh sờ soạng.
– Gia Bách, hôm nay chúng ta chính thức sẽ thuộc về nhau, cả đời này anh chỉ có thể cưới em! Một lúc nữa anh sẽ như hổ đói mà nhào vào em.
Phương Nhan mỉm cười mãn nguyện cúi xuống hôn lên cánh môi Hoàng Gia Bách, quyến luyến rời khỏi nhẹ giọng thủ thỉ.
– Ngoan chờ em một chút nhé, em tắm xong sẽ cùng chơi đùa với anh.
Phương Nhan đứng dậy xoay người cởi quần áo sải chân đi vào hướng nhà tắm, Hoàng Gia Bách thống khổ cựa quậy vật vã trên giường!
***
Tại nhà Họ Hoàng!
Khải Uy lái xe đến nơi, dáng vẻ gấp gáp hớt hải chạy vào trong nhà. Dì Khương đang dọn dẹp ngước mặt trong thấy thì gọi cậu lại.
– Khải Uy, làm gì như ma đuổi thế.
– Dì Khương, cô San đâu ạ?
– Con bé đang trên phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng có chuyện gì thế? Sao mặt con căng thẳng thế hả?
Khải Uy không có nhiều thời gian giải thích, chỉ ngắn gọn nói vài chữ.
– Cháu có việc cần gặp cô San, cháu lên phòng nhé.
Khải Uy đang định chạy lên phòng ngủ riêng để gặp Tường San liền bị dì Khương ngăn lại, dì Khương trợn mắt tá hỏa nhắc.
– Con làm thế cậu Bách biết cậu Bách la.
– Là anh Bách nói cháu làm ạ! Cháu xin phép.
Dứt câu Khải Uy tức tốc như tên lửa lao lên tầng hai, dì Khương nhíu mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có chuyện gì mà cấp bách thế?
Khải Uy chạy lên phòng Tường San, cậu cũng không kịp gõ cửa cứ thế mà lao vào, Tường San từ toilet đi ra giật mình hoảng hồn la lớn.
– Aaa… Khải… Uy, cậu làm gì trong phòng tôi vậy?
– Dạ xin lỗi cô San, tôi không kịp gõ cửa.
Tường San vuốt ngực thở, cũng may là cô đang mặc quần áo chỉnh tề chứ nếu không nhất định cô sẽ quở chết cậu. Khải Uy nghiêm nghị bước đến khiến Tường San bất giác hơi khựng lại cô rụt rè lùi về phía sau vài bước ấp úng.
– Có… chuyện gì thế?
– Cô San, cô đi theo tôi một chút nhé, gấp lắm ạ.
– Hả có chuyện gì?
Còn chưa kịp định hình đã bị Khải Uy nắm tay kéo đi, Tường San há hốc mồm trợn mắt nhìn cái hành động tùy tiện của Khải Uy! Hôm nay cậu ấy bị làm sao thế. Tường San đen mặt hắng giọng.
– Này, cậu cho tôi thay đồ đã.
– Cô San mà thay quần áo nữa chắc anh Bách sẽ bị ả ta làm thịt mất, không còn thời gian đâu ạ.
Hàng mày Tường San cau lại khi nghe Khải Uy nhắc tới Hoàng Gia Bách! Anh rốt cuộc là bị cái gì? Ai thịt anh chứ? Cơ mà nhìn dáng vẻ Khải Uy gấp gáp thế này chắc không phải đang lừa dối cô đâu, Tường San cũng lo lắng phối hợp bước nhanh hơn. Vừa đi xuống lầu đã thấy bà Xuân Lan, bà Lan nhìn cận vệ của con trai và Tường San thân mật tay đan tay liền giận dữ chặn lại cau mày quát to.
– Hai người đang làm cái gì thế hả? Tường San cô đã về nhà họ Hoàng còn không biết giữ thân, cô lại mùi mẫn với cận về con trai tôi?
Tường San cùng Khải Uy đứng lại, Tường San gượng gạo lúng túng.
– Cháu…
Còn chưa nói xong đã nghe Khải Uy lên tiếng!
– Bác Lan, chuyện này cháu nhất định giải thích sau ạ, bây giờ cháu phải đưa cô San đến nhanh cho cậu Bách, cháu xin thất lễ ạ.
Dứt lời Khải Uy dắt Tường San đi ra ngoài, bà Lan đờ đẫn trơ mắt nhìn hai người đi khuất. Ngôi nhà này từ bao giờ không có phép tắc, gia giáo như thế chứ? Dám hiên ngang dẫn nhau đi? Bà Xuân Lan trước đó đã không thích Tường San, bây giờ còn vụ này khiến bà càng có thành kiến hơn!
Con bé thấp kém lẳng lơ! Chả biết Gia Bách có nhìn ra mặt này của nó không? Cái loại dám ngang nhiên cùng đàn ông ra khỏi nhà họ Hoàng thì thật vô phép tắc. Bà Lan hằm hằm quay sang gặng hỏi người làm.
– Chuyện này là sao?
Dì Sáu bẽn lẽn lắc đầu: – Dạ, tôi cũng không rõ thưa bà chủ.
– Quá giỏi rồi, quả nhiên người không cùng đẳng cấp thì khó dạy dỗ.
Dì Khương thương Tường San, cũng không thể nghe những lời bà Xuân Lan mắng cô, dì Khương khe khẽ giọng.
– San San, con bé rất ngoan, không bao giờ làm điều gì có lỗi với cậu Bách cả xin phu nhân hãy tin con bé.
– Tin? Đã rõ mồn một còn bắt tôi tin, nó dám ở trước mặt tôi bỏ đi cùng cận vệ của con trai tôi thì chả dan díu chứ là gì? Con trai tôi đang ở công ty không có lý nào lại gấp gáp bắt Khải Uy chạy về đây đưa con bé đó đi cả.
Dì Khương muốn nói nhưng căn bản không có cơ hội biện hộ thay cho Tường San! Bà Xuân Lan trừng mắt lớn giọng.
– Gọi Hoàng Gia Bách về đây cho tôi.
– Dạ!
Bà Xuân Lan lườm liếc rồi bỏ đi thẳng vào phòng ngủ. Dì Sáu lật đật bước đi lấy điện thoại gọi cho Gia Bách.
***
Tường San ngồi trong xe mà ruột gan bồn chồn, nhớ lại sắc mặt của bà Xuân Lan khiến cô rùng mình. Lần này thì hay rồi chọc giận mẹ Hoàng Gia Bách, không khéo cô còn chẳng được về nhà nữa! Tường San nhíu mày không nhịn nữa quay sang, thái độ nghiêm ngặt hỏi.
– Rốt cuộc có chuyện gì?
Khải Uy vừa tập trung lái xe vừa nhìn đồng hồ, nghe Tường San hỏi thế, biết đằng nào cũng chả thể giấu giếm liền ngoan ngoãn khai.
– Dạ Anh Bách bị mẹ Phương Nhan bỏ thuốc.
– Bỏ thuốc? Là thuốc gì?
– Thuốc… tăng hưng phấn chính là thuốc k.í.c.h d.ụ.c.
Tường San nghe xong suýt sặc nước bọt, trợn trừng hai mắt! Không thể ngờ vì muốn chiếm Gia Bách mà dùng tới cách hèn hạ này, bà ta làm không nghĩ đến mặt mũi của con gái ư? Dù gì Phương Nhan cũng là một MC nổi tiếng.
Khải Uy đột ngột tăng tốc độ, lên tiếng nói tiếp!
– Anh Bách trước khi đến gặp mẹ Phương Nhan đã nhắn tin cho tôi, dặn nếu thấy anh ấy bị đưa đi phải lập tức về gọi chị.
– Gì chứ? Gia Bách thừa biết bị hại mà còn đâm đầu vào?
– Anh Bách làm mọi chuyện chắc đều có lý của mình.