– Chị… có thật giựt chồng như lời chị ta nói không?
Chất giọng Tường Khang khàn khàn vang lên hỏi lại lần nữa, giờ phút này tay chân Tường San lạnh ngắt, cô gần như suýt nữa đánh rơi chiếc di động trên tay, Tường San sợ hãi, bàn tay run run bấu chặt vành váy ấp úng nói.
– Tường… Tường Khang mọi chuyện không giống như mẹ và em nghĩ đâu, chị không có giựt chồng của ai hết.
– Chị đến bệnh viện đi!
Nói xong Tường Khang liền cúp máy, gương mặt San San cứng đờ tái nhợt không còn giọt máu, dì Khương làm công chuyện xong xuôi đi vào thấy Tường San như vậy thì trợn mắt hốt hoảng bước đến, lo lắng hỏi han.
– San San, con sao thế?
Dì Khương phải lay gọi một lúc Tường San mới hoàn hồn, cô chầm chậm ngước mặt nhìn dì Khương khóe mắt rưng rưng, yếu ớt van xin.
– Dì ơi, cháu ra ngoài một chút nhé?
– Hở, tối thế này rồi con định đi đâu?
– Cháu có chuyện quan trọng thật cháu hứa về trước giờ Gia Bách, sẽ không để anh ấy biết đâu, xin dì mà hãy cho cháu ra ngoài.
Dì Khương thấy người Tường San run bần bật, nước mắt cũng rơi xuống hai gò má, dì không biết rốt cuộc Tường San đang gặp khó khăn gì, nhưng mà xem bộ rất cấp bách. Dì Khương nhìn mà xót cả ruột gan, đắn đo một lúc dì đành bấm bụng gật gật đầu đồng ý cho Tường San đi, dặn dò kỹ lưỡng.
– Con phải hứa về trước giờ của cậu Bách nha, lỡ nhỡ cậu ấy về không thấy chắc chắn sẽ la rày.
– Vâng!
Tường San gật đầu vội vàng lật đật đứng dậy, cô chỉ khoác tạm một chiếc áo ngoài rồi nhanh chóng chạy ra cửa lớn, phía ngoài đã có xe chờ sẵn, là dì Khương bảo tài xế đưa cô đi bảo đảm an toàn, lần này không có cận vệ của Hoàng Gia Bách theo sau, bởi chuyến đi này quá đường đột hơn hết lịch ra khỏi nhà của cô cũng chưa đến ngày.
– Nhớ về sớm nha San San!
– Dạ vâng, cháu cảm ơn dì Khương, cháu sẽ về sớm.
Dứt lời, Tường San liền ngồi vào trong xe, chiếc xe từ từ lăn bánh chạy ra khỏi nhà, một nữ người làm thâm trầm đứng phía sau lo lắng lên tiếng.
– Dì Khương chưa có mệnh lệnh của cậu Bách mà cô San ra khỏi nhà chắc chắn sẽ có chuyện lớn ạ.
Dì Khương thở dài.
– Tường San sẽ về sớm thôi đừng lo, chỉ cần về trước lúc cậu Bách là được, mọi người không nói thì cậu ấy cũng không biết, giữ mồm giữ miệng là được.
– Dạ vâng.
Dì Khương quay đầu nhìn chiếc xe hơi lần cuối rồi cùng nữ người làm đi vào trong nhà! Dì rõ hơn ai hết là một khi cậu Bách mà biết chuyện chắc chắn không tha, nhưng mà lúc nãy Tường San vô cùng tội nghiệp, nếu chị ngăn cấm thật sự sẽ bứt rứt cả cuộc đời.
Thôi thì cứ để con bé đi! Dẫu sao cũng là người đâu phải chim mà suốt ngày bị nuôi nhốt trong lồng mãi.
Tường San ngồi xong xe mà lòng không yên, lo lắng đủ kiểu! Cô không ngờ chị ta Phương Nhan dám đến bệnh viện tìm gặp mẹ em trai cô. Nói thật Tường San không ngán ngẩm gì Phương Nhan, nhưng mà cái cô lo là mẹ và em trai! Vốn dĩ mẹ vừa mới khỏe một chút nếu như nghe chuyện bịa đặt của chị ta chắc chắn sẽ sốc lại ảnh hưởng đến sức khỏe, còn em trai cô nữa, đứa em trai luôn xem cô là thần tượng, là tất cả sẽ nghĩ chị nó như thế nào?
Mọi suy nghĩ cứ xuất hiện trong đầu cô. Tường San xót ruột, hai tay bấu chặt vào nhau, liên tục nhìn giờ trên điện thoại, cô gấp gáp cất giọng.
– Chú ơi, chú có thể cho cháu đi nhanh hơn một chút được không ạ, cháu muốn đến bệnh viện!
– Dạ được thưa cô San.
– Cháu cảm ơn.
Chú tài xe rất nhanh liền tăng tốc, lúc tới nơi Tường San vô cùng gấp gáp mở cửa chạy vào trong, cũng không kịp nghe chú tài xế nói gì, cứ thế mà cắm đầu chạy, chú Dương giương mắt nhìn ú ớ.
– San ơi…
– …
– Ủa, con bé có chuyện gì thế nhỉ, sao lại gấp thế kia.
Chú Dương miệng lẩm nhẩm, xong liền tìm một chỗ đậu xe vào ngồi chờ rồi đưa Tường San về.
Tường San như ma đuổi chạy vào thang máy bấm số tầng khu mẹ nằm. Tự dưng vừa lên đến nơi đôi chân cô tức khắc nặng trĩu bước đi rất khó khăn có lẽ là do bản thân cô sợ tầm vài phút chần chừ suy ngẫm cuối cùng Tường San cũng quyết định đi vào, cô chậm rãi mở cửa phòng liền nhìn thấy mẹ đang ngồi trên giường khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt, kế bên là đứa em trai Tường Khang của cô, Phương Nhan ngồi trên ghế thấy Tường San đi vào ung dung ngước mắt nhìn, dáng vẻ kênh kiệu, cô ta nhếch mày hóng hách thách thức. Tường San không quan tâm trực tiếp tới chỗ mẹ.
– Mẹ ơi…
– San San, con nói đi chuyện này rốt cuộc là sao?
Tường San liếm đôi môi khô khốc nhìn sang Phương Nhan, chị ta thì vẫn là dáng vẻ dương dương tự đắc, vênh váo nhếch mép cười đó!
Tường San hít sâu một hơi nhẹ giọng giải thích.
– Chuyện không như mẹ nghĩ đâu ạ.
– Vậy thì như thế nào? Cô gái này nói con giựt chồng của con bé.
– Không phải…
Tường San còn chưa nói xong câu Phương Nhan đã khóc lóc thảm thiết, chị ta còn quỳ thẳng xuống dưới sàn.
– Bác à, mong bác hãy nói lại con gái bác, đừng làm phiền chồng tôi nữa, chúng tôi chuẩn bị kết hôn, chỉ vì Tường San con gái bác mà phải bị trì hoãn lại đấy.
– Chúng tôi là thanh mai trúc mã, yêu nhau đã nhiều năm rồi, nhưng con gái bác cố tình tiếp cận mê hoặc chồng sắp cưới của tôi, khiến anh ấy bây giờ trở nên mụ mị hắt hủi tôi, tất cả đều tại con gái bác.
– Coi như tôi cầu xin bác, xin bác hãy bảo Tường San buông tha cho chồng tôi.
Tường San tròn xoe mắt nhìn, cô cảm thấy giật mình về tài nghệ diễn xuất của Phương Nhan, nhớ không nhầm chị ta làm MC kia mà, nhưng tại sao có thể nói láo một cách trắng trợn như vậy chứ? Thấy khuôn mặt mẹ xuống sắc Tường San lắc đầu ngầy ngậy vội nói.
– Mẹ không phải vậy xin mẹ hãy tin con.
Phương Nhan nước mắt giàn giụa quay sang cố tình ép cô vào thế bí.
– Tường San, cô đừng nói dối, nếu cô nói không có vậy dám thề bản thân không quen ai tên Hoàng Gia Bách không hả?
Tức khắc Tường San im bặt, cô dĩ nhiên quen Hoàng Gia Bách nhưng anh ấy rõ ràng không có vợ, hơn hết cũng chả có yêu đương như những lời Phương Nhan vừa nói.
Mẹ San nhìn con gái, hơi thở nặng nề cất giọng.
– San San con nói đi con có quen ai tên Hoàng Gia Bách không? Con không quen đúng không, con gái của mẹ không thể làm tiểu tam, làm ra mấy chuyện đi cướp chồng người khác được, mẹ nuôi dạy con rất đàng hoàng tử tế mà.
– Mẹ ơi, con thật sự không có, anh ấy chưa có vợ.
– Vậy là con thật sự có quen người đàn ông Hoàng Gia Bách kia?
Tường San gật đầu thừa nhận.
– Dạ.
Phương Nhan nghiến răng giận dữ nhìn Tường San, dường như không muốn bỏ ý định liền lấy trong túi xách ra hàng loạt tấm hình đưa cho mẹ cô xem, thái độ gắt gỏng.
– Bác nghe con gái bác trả lời rồi chứ, đây là toàn bộ ảnh hiện tại cô ta đang chung sống với chồng của tôi còn đây là đính ước của tôi và Hoàng Gia Bách.
Mẹ San run rẩy nhìn ảnh xong lại nhìn cô, thanh âm nghẹn ứ, bà đau khổ hỏi.
– San San… sao con làm thế, trên đời hết đàn ông rồi hả con? Tại sao lại cướp chồng của người ta?
Nước mắt Tường San rơi xuống, cô không biết chị ta lấy những bức ảnh kia ở đâu ra còn tờ giấy đính ước nữa tất thảy dồn Tường San vào đường cùng, Tường Khang đứng kế bên liếc nhìn ảnh cũng bất giác nhíu mày, xem ra thằng bé cũng tin những thứ đấy là thật rồi.
Phương Nhan lúc này đây đã không còn khóc lóc, chị ta cao ngạo đứng bật dậy lau sạch những giọt lệ dính trên gương mặt, hất cằm tiếp tục thêm dầu vào lửa khinh khỉnh chế giễu.
– Bác nuôi được đứa con giỏi quá nhỉ, biết đi tìm đàn ông để kiếm tiền sinh sống. À quên nói luôn, số tiền bác chữa trị đều là của chồng tôi chi trả đấy, con gái bác ngủ với chồng tôi để làm tiền cứu mẹ, eo ôi thật vĩ đại.
Mẹ Tường San nghe xong câu nói này của Phương Nhan thốt ra mới thật sự hoảng hốt, bà đờ đẫn nhìn chăm chăm con gái đang đứng trước mặt, cả Tường Khang cũng bất ngờ không kém.
Tường San định lên tiếng, thì Phương Nhan bước tới gằn giọng chặn ngang.
– Cô định chối phải không thế cô dám thề toàn bộ số tiền mẹ cô chữa trị không phải của Hoàng Gia Bách?
Hai mắt Tường San đỏ rực, cô không dám nói lời nào vì sợ khiến mẹ kích động, Phương Nhan đắc ý ngược lại quay đầu nói thêm. Những lời sau cùng của chị ta vô cùng khó nghe.
– Bà Tường, con gái của bà được xem như làm đĩ nhỉ.
– Phương Nhan, chị đừng có quá đáng đấy.
Tường Khang tức giận quát lớn, cậu không thể nghe thêm những lời xúc phạm lăng mạ chị gái mình nữa, Phương Nhan bật cười trào phúng.
– Sao? Tôi nói không đúng hả, chị của cậu chấp nhận đi ngủ với đàn ông đã có vợ để kiếm tiền không phải làm đĩ chứ làm gì đây?
– Chị nói lại lần nữa xem?
Tường Khang muốn lao đến phía Phương Nhan liền được Tường San giữ lại, đây là phòng bệnh cô không muốn xảy ra đánh nhau ảnh hưởng đến mẹ. Phương Nhan càng cười lớn dáng vẻ thách thức.
– Ôi trời, cậu định đánh tôi sao? Vậy thì đánh đi, xem thử mấy người có yên ổn không?
– Chị đừng có thách tôi!
– Tường Khang, thôi mà…
– Chị buông em ra, hôm nay cho dù ngồi tù em cũng phải bóp ch.ế.t chị ta.
– Tường Khang…
Tường Khang nghiến răng đôi mắt dữ tợn tràn ngập lửa giận hung hãn muốn lao tới. Tường San lắc đầu lia lịa, ra sức ngăn cản! Chị ta là người nổi tiếng động vào nhất định em trai cô sẽ gặp chuyện, thằng bé vẫn còn rất trẻ, tương lai sáng lạng phía trước đang chờ, cô không muốn nó vì cô mà phải hi sinh.
Mẹ San ngồi trên giường nhìn, bà nhăn nhó ôm ngực yếu ớt quát.
– Đủ… đủ rồi!
Vừa nói dứt câu mẹ San ngã ra ngất lịm tại chỗ, San San hoảng loạn gọi.
– Mẹ ơi…
Tường San buông em trai ra vội bước tới ôm mẹ.
– Mẹ ơi, mẹ ơi.
– …
– Tường Khang mau gọi bác sĩ nhanh lên.
Tường Khang tức tốc chạy ra khỏi phòng gọi bác sĩ vào! Phương Nhan nhìn mớ hỗn độn mà cười hả hê, chị ta thong thả đeo mắt kính quay đầu nhìn Tường San cất giọng.
– Chậc chậc, nhìn thật đáng thương mà, chúc mẹ cô mau khỏe nhé?
Tường San căm phẫn nhìn Phương Nhan, chị ta ôm bụng cười lớn sải bước hiên ngang đi ra khỏi phòng bệnh 504.
Tường San không ngừng gọi! Rất nhanh bác sĩ chạy vào, ông ấy nhìn qua liền gấp gấp nói với một chị y tá.