Đẻ Thuê Cho Anh

Chương 57: Xin Lỗi Vì Đã Không Bảo Vệ Được Mẹ C



Mãn Mãn lặng thinh, cơ thể như không có sức sống, ngồi bần thần, đôi mắt trìu xuống, như nhìn vào khoảng không vô đáy.

Thấy cô không trả lời, anh cũng không nói thêm, lập tức bế cô lên, anh nói:

" Đi đến bệnh viện, tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho em, sẽ không để lại sẹo."

Cô không đáp lại, nằm im trong lòng anh, ánh mắt ấy vô hồn tới mức khiến người ta cũng phải sợ hãi.

Cô khóc trong lòng, một dòng suy nghĩ ích kỷ có chút ghen tỵ chạy qua '" Giá như người đầu tiên anh gặp không phải là Tô Sam Sam, mà là tôi thì tốt biết mấy."

Nhìn máu chảy trên mặt cô không ngừng, lòng anh đau như cắt, hì hục bế cô nhanh chóng vào trong xe " Tăng hết tốc độ, đến bệnh viện lớn nhất."

" Vâng, Cố Tổng." Người tài xế đáp lại.

Anh ôm cô trong lòng, ngồi ghế phía sau, cởi chiếc áo khoác ngoài để khoác lên người cô, tài xế không ngừng liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như dao làm tài xế giật bắn mình, vả mồ hôi trán.

Giọng anh trầm mà nguy hiểm " Tập trung mà lái xe đi."

Tài xế hoảng sợ, gật đầu, đáp lại lia lịa " Vâng, vâng, vâng."

Ngồi trong xe, anh làm đủ mọi cách để ngăn vết thương không cho chảy máu, vừa làm lòng vừa đau xót cho gương mặt của cô, giọng anh nhẹ đi rất nhiều, dịu dàng đến mức không còn chính là anh nữa.

" Mãn Mãn, tôi xin lỗi... em là em, không phải là Tô Sam Sam."

Nhưng bây giờ có nói thì còn tác dụng gì, cô vẫn im lặng không nói một lời nào, im lặng không phải là chống đối, mà là sự thất vọng và bất lực, mỗi giây mỗi phút bị chính anh làm tổn thương, cô sẽ lùi bước.

Cô nhắm mắt lại, muốn ngủ một giấc, không muốn khóc quá nhiều, mệt mỏi cũng đủ rồi, nhưng lại làm không được, ngược đời đến mức cho dù bị anh hạ, sát nhiều muối vào vết thương trong lòng thì cô lại không thể kìm nén nổi cảm xúc của bản thân, hình như đúng là cô đã yêu anh thật rồi.

Khoé miệng chợt khẽ cong lên, tự cười chế nhạo bản thân.

Bất chợt chiếc xe anh đi, thì bị hai chiếc xe lạ chèn ép hai bên, như muốn ép sát xe anh, khiến nó va đập dữ dội.

" Có chuyện gì vậy?"

" Cố Tổng, đột nhiên có hai chiếc xe đang muốn ép chúng ta lại."

Anh nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, còn chưa kịp nhìn kỹ thì một tên trong chiếc xe kia chui ra, tay cầm gậy sắt vung đến đập vỡ kính cửa xe, một tiếng " Xoảng" vang lên, kính bắn khắp nơi, anh vội lấy cơ thể che chắn cho cô.

Cũng vì vậy mà bị mảnh kiếng nhỏ đâm vào vai, làm cô cũng giật mình ngay theo đó.

Chiếc xe bị ép sát, đi lảo đảo, khiến người tham gia trên đường hoảng sợ một phen.

Tài xế hốt hoảng la lên " Cố Tổng, chúng đang muốn ép chúng ta đâm xuống cây cầu."

Mặt anh tái đi, đay nghiến " Bọn khốn."

Nhìn xuống đôi mắt đang mông lung, hoảng sợ của cô, anh vội chấn an: " Đừng sợ, ôm chặt tôi, tôi sẽ không để em và con chúng ta xảy ra chuyện gì đâu."

Nhưng an tâm sao nổi, khi toàn bộ kính xe lại một lần nữa bị bọn chúng đập vỡ hết, vốn muốn để chiếc xe anh lao xuống cầu bị chìm phía dưới, mà vấn đề khiến anh khó hiểu nhất là tại sao phải đập kính xe? nếu cho xe toàn kính rơi xuống, khả năng cao sẽ không thoát được ra ngoài mà chết chìm xuống, có phải tốt hơn không?

Chợt anh nghĩ ra điều gì đó, anh nói: " Phanh xe lại."

Tài xế lúc này cũng tái nhợt đi, ấp úng đáp lại " Phanh...phanh xe bị cắt rồi."

" Cái gì?" Lòng anh có chút hoảng loạn.

Điều bất ngờ hơn là bọn chúng không làm khó nữa, chỉ đập vỡ kính xe rồi ngay sau đó lại rời đi, để xe anh lao băng băng trên đường, sự khó hiểu, nghi ngờ vể đám người đấy, anh cũng dần hiểu ra là người ai cử đến, đây giống như một lời cảnh báo.

"Cố Tổng, chúng ta làm gì bây giờ?"

" Nhảy ra."

" Hả? Cố Tổng...chuyện này..."

" Nếu ông không muốn thì cứ ngồi trong đó, để xe lao xuống cây cầu rồi chờ chết."

Nói xong anh quay qua nhìn cô, nhảy ra khỏi xe là hành động vô cùng nguy hiểm, có thể mất mạng, nhưng lần này anh nhất định phải bảo vệ cô, không muốn để chuyện tương tự giống như Tô Sam Sam xảy ra.

" Mãn Mãn, ôm chặt tôi."

Cô lo lắng, giọng cô lắp bắp: " Anh... Anh định nhảy ra với tốc độ này sao?"

" Không còn lựa chọn nào khác, cứ liều một lần."

" Không được, sẽ động thai mất, đứa bé không chịu được tác động mạnh như vậy đâu?"

Cô nắm cổ áo anh, đôi mắt đầy lo âu và sợ hãi, nhưng ý anh đã quyết thì không một ái có thể ngăn cản.

" Mất một lần rồi, giờ mất thêm cũng không sao, chỉ cần em còn sống, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục có con."

Anh trả lời một cách đầy lạnh lùng, khiến cô cảm thấy hụt hững, thất vọng.

Anh nói có là có được sao?

Bất ngờ tài xế lên tiếng " Cố Tổng, chúng ta cùng ôm phu nhân nhảy ra, như vậy nguy hiểm sẽ giảm bớt với phu nhân và cậu chủ nhỏ."

Cô nghe xong nhìn anh lắc đầu không muốn.

Nhưng anh lại cảm thấy ý kiến này cũng được, thà hi sinh chứ không muốn cô bị nguy hiểm.

" Không được, Cố Minh Thiên... tôi không muốn."

Anh tức giận quát " Em câm miệng lại."

Không nói nhiều, anh lập tức quấn cô vào trong lớp áo khoác, vừa định mở cửa đi thì đúng lúc một chiếc xe từ đi chạy ra, ngay trước mui xe, nhìn thấy xe anh lập tức bé lái, tài xế cũng theo quán tính mà bẻ lái theo.

Một tiếng " Rầm" vang lên.

Hai chiếc xe, một chiếc đâm vào lề đường, còn chiếc của anh do không có phanh, nên đã đâm ngay vào một cái cây gần đó, đầu xe méo xẹo, khói bốc lên nghi ngút, tài xế bị thương nghiêm trọng bất tỉnh trên xe, anh và cô cũng bất tỉnh theo.

Anh ôm rất chặt cô trong lòng, dùng cơ thể đỡ cú va đập mạnh, nhưng máu từ đầu không ngừng chảy ra.

Chiếc xe kia phanh gấp nên thoát nạn, đó là một người phụ nữ, mụ ta cũng bị thương hơi nhẹ ở đầu, còn tỉnh táo đi xuống xem tình hình, ngó vào thấy ba người khắp cơ thể toàn máu, thì liền tái xanh mặt.

Giọng ấp úng " Chết...chết người rồi."

Mụ ta sợ quá, không dám báo cảnh sát, sợ đền bù và bị bắt vào từ, ngay tức khắc lái xe bỏ chạy khỏi hiện trường, bỏ mặc như không có chuyện gì xảy ra, đây là con đường ít người qua lại, đã vậy trời còn về tối, không một ai phát hiện ra vụ tai nạn.1

Mãi một lúc sau, cơ thể anh có chút động đậy, anh nhức đầu nhíu mày, hình ảnh cũng bắt đầu hiện rõ lên, anh chợt hoảng hốt nhìn xuống cô, nhìn thấy Mãn Mãn cơ thể toàn là máu, anh lay người, run rẩy gọi tên cô.

" Mãn Mãn, em mau tỉnh lại.., tôi sẽ đưa em tới viện, em phải cố gắng lên vì con của chúng ta."

Không để ý đến bản thân cũng bị thương, anh đẩy mạnh cánh cửa ra, cố hết sức bế cô ra ngoài, máu trên đầu anh nó chảy ra, khiến anh choáng váng như muốn ngất đi lần nữa.

Nhưng anh không thể, anh muốn đưa cô tới bệnh viện, ra được bên ngoài, anh thở nặng nhọc không ra hơi, nhìn thấy máu ở phía dưới đùi cô, anh càng đau lòng hơn, nước mắt từ khi nào đã chảy xuống trên gương mặt đầy máu kia.

" Mãn Mãn...xin em...hãy cố lên...."

Cố bế cô lên, chống cơ thể đầy thương tích lết từng bước đi trên đường, trong đầu giọng nói không ngừng vang lên " Có ai không? Cứ vợ và con tôi với."

Bây giờ đã là 10 giờ tối, ánh đèn đường toả sáng bóng người khập khểnh, đang ôm một cơ thể trên tay, lết từng bước nặng nhọc về phía trước.

Nỗi tuyệt vọng trong anh bắt đầu hiện lên, khi xung quanh không có một chiếc xe nào đi qua, anh không muốn chấp nhận sự thật này, không muốn mất cô, giá trị của cô trong lòng anh bây giờ là vô giá, không một cái gì có thể so sánh được.

Bước đi đến đâu, máu trên người anh chảy ra đến đó, lết dài dưới mặt đường.

Cho dù có chết hay kiệt sức, chỉ cần một tia hi vọng, anh nhất định cũng sẽ không bỏ cuộc,

Bất ngờ anh khụy xuống, đi không nổi nữa, cơ thể đã đến cực hạn, đổ oạch xuống đường, nhưng vẫn ôm cô chặt trong lòng, một màu đen kịt đang bủa vây khắp đầu óc anh, dần dần rơi vào vô thức, mí mắp sụp xuống, chảy ra một dòng lệ.

Trong đầu anh lúc này là toàn hình bóng của cô " Mãn Mãn, xin lỗi vì đã không thể bảo vệ mẹ con em, xin lỗi vì đã luôn làm em khóc, xin lỗi vì đã đối xử tệ với em, xin lỗi..."1

Rồi mất đi ý thức, hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, hai cơ thể đầy máu nằm ngay bên lề đường.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.