Chỉ có thể ở trong phòng, ôm chặt hai chân của mình, dựa vào vách tường, muốn biến mất.
Bởi vì chỉ khi biến mất đi, cô mới không cần phải đối mặt với những việc kia.
Chỉ là ngày hôm sau, mặt trời vẫn mọc lên như cũ.
“Học bù” trở thành thứ khiến cô sợ hãi nhất.
Sau khi Phó Cửu nghe xong lời bày tỏ của Lý Mộng Nhiên, ánh mắt khẽ nhúc nhích. Cô nhịn không được vươn tay ôm lấy thiếu nữ kia vào trong ngực.
Cái ôm tràn ngập sự thua thiệt.
Không kẻ nào biết Phó Cửu đã từng thua ai.
Chỉ có bản thân cô biết rõ.
Nếu năm đó cô nhanh chân một bước, cô bé năng động luôn thích ghé vào lưng cô sẽ không rời đi.
Nếu năm đó cô nhanh chân một bước, các cô vẫn sẽ là bạn bè.
Cô chỉ luôn nghĩ tới thân phận hacker Z của mình, đi làm nhiều chuyện thay người khác nhiều như thế, lại không bảo hộ tốt người bên cạnh mình.
Lần này… Sẽ không như thế nữa.
Ánh mắt Phó Cửu trầm xuống.
Sau khi đưa Lý Mộng Nhiên về nhà, cô nâng tay nhìn thoáng qua di động, trên màn hình còn có tin nhắn Tần Thần gửi.
Cô luôn luôn tin tưởng rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Loại chuyện xâm lấn internet thế này, nếu thực hiện tại đại viện quân khu sẽ không có bất kì kẻ nào nghĩ đến, nhưng với điều kiện đại thần có thể cho cô ba phút.
Cô có thể làm mà thần không biết quỷ không hay.
“Bây giờ tôi qua ngay, được chứ?”
Phó Cửu cảm thấy ngoại trừ đưa chuyện này ra ngoài ánh sáng, quan trọng nhất chính là cô phải gặp đại thần.
Bởi vì khi nhìn thấy người đàn ông kia, cô mới có thể ngăn chặn sự u ám đang mãnh liệt dâng lên trong lòng mình.
Không thể để mình hoàn toàn biến đen.
Mà lúc này, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ lập tức hiện lên tấm thiệp Giáng sinh đã từng đặt trong nhà kia.
Nét chữ xinh đẹp uyển chuyển trên tờ giấy kia tựa như gương mặt trong trí nhớ.