Con tàu nhấp nhô theo những cuộn sóng lớn. Gió lại lớn hơn trước, sương mù ngập tràn khắp nơi.
Kinh Thế dùng khăn lau máu mũi, kìm nén cảm giác choáng váng và buồn nôn đi về phòng. Trên đường đi thì để ý các khu vực hai bên, đảm bảo xung quanh không có gì bất thường. Tới cả khi vào phòng ngủ, hắn cũng kiểm tra trong phòng một lượt rồi mới khóa trái cửa lại. Còn sợ buổi tối sẽ có cái gì bất trắc mà treo quai tách trà sứ trên bàn lên khóa cửa.
Kinh Thế vẫn có năng lực suy luận cơ bản. Nhân ngư nguy hiểm, nhưng đám quý tộc kia cũng không kém hơn là bao. Cách hành xử của hai người Dion và Cian rất bình thường, nhưng lại khiến linh cảm bất an của hắn tăng mạnh. Tốt nhất là trước khi tìm được sếp mới nhà mình thì không nên tin ai cả.
Bên ngoài văng vẳng vọng đến một làn điệu du dương như tiếng sóng. Có lẽ là dạ tiệc vẫn chưa kết thúc.
Đã gần mười hai giờ đêm, Kinh Thế đứng trước tấm gương toàn thân nheo mắt bỏ tấm vải ra xem thử. Ảnh ngược trong gương lúc hư lúc thực, làm cho người ta khó mà xác định được thứ trong gương có còn ở đó hay không. Kinh Thế suy xét một chút bèn quyết đoán phủ vải trở lại.
Kinh Thế ngả lưng lên giường đêm êm ái, giơ tay đè chặt ấn đường và nhắm hai mắt lại. Vài phút sau, hô hấp của thiếu niên trên giường đã trở nên đều đều.
Tí tách...
Chợt có gợn nước rất nhỏ xuất hiện, bập bềnh lan ra từ dưới chân giường. Một đôi mắt màu lam đậm ánh lên trong đêm tối.
Tí tách...
Một lọn tóc dài màu đen như mực từ trên cao xõa xuống mép giường.
Mắt cá chân của thiếu niên tóc vàng dường như bị một bàn tay vô hình nắm chặt. Một, hai giọt nước lạnh lẽo mang theo vị mặn nhỏ giọt xuống chóp mũi.
Kinh Thế giật mình tỉnh giấc, cũng phát hiện không thích hợp. Nhưng thân thể lại giống như bị rót chì nặng không thể cựa quậy dù chỉ một chút. Chỉ có thể nằm yên trên giường mở bừng mắt nhìn cái bóng đen hình người đang từ chân giường chậm rì rì bò lên.
Tiếng nước rơi ngày càng nhiều, nước biển mang theo mùi tanh mặn thấm cả vào chăn đệm.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, soi sáng bóng hình vị khách xa lạ trong đêm.
Đập vào mắt Kinh Thế là phần thân trên để trần. Cơ bắp lưu sướng mượt mà, làn da vô cùng nhợt nhạt nhưng lại hết sức xinh đẹp. Giống như ngọc trắng được chạm trổ tinh tế, thủy quang liễm diễm. Một đầu tóc đen dài đến eo, mang theo hơi nước rủ xuống từ trên cao. Phần tai hình dạng gần giống như vây cá với lớp màng mỏng màu biển lấp lánh.
Từ eo xuống thêm chút nữa là lớp váy cá màu lam rực rỡ. Nơi đáng ra nên là chân lại bị thay thế bằng đuôi cá lớn, tổng thể chiều dài của y phải hơn hai mét. Một nửa đuôi cá còn ở ngoài, phần thân còn lại đã chen vào giữa hai chân hắn, đè nặng lên cơ thể của Kinh Thế. Chưa kể còn có dấu hiệu tiếp tục giãy dụa bò lên trên.
Là nhân ngư.
Kinh Thế im lặng hít vào một hơi, chỉ cảm thấy trái tim đang đập loạn xạ.
Thân thể không cách nào cử động khiến hắn cảm thấy mình như con cá đang chờ bị làm thịt. Chỉ có thể vận dụng hết suy nghĩ có thể tìm cách thoát ra trước khi nguy hiểm ập đến.
Nhưng chỉ vài giây sau, nhân ngư đã leo toàn bộ thân thể lên giường.
Trong đêm tối, nhân ngư hai tay chống hai bên đầu thiếu niên. Nửa gương mặt ẩn khuất trong đêm tối. Con ngươi lam đậm từ trên cao nhìn xuống, trong mắt ánh ra một tia nước.
Điên đảo chúng sinh cũng chỉ đáng xách dép cho dung nhan chấn động linh hồn trước mặt này.
Kinh Thế giật giật khóe miệng, căng thẳng đến mức chớp mắt cũng không dám.
Đôi mắt nhân ngư trở nên tối tăm, y há miệng, để lộ răng nanh nhọn hoắt. Điệu bộ mơ hồ và cổ quái hạ thấp đầu, càng ngày càng đến gần hắn.
Lông mi dài mảnh của thiếu niên tóc vàng khẽ run, quyết định nhắm mắt mặc cho quái vật xâu xé.
Sau đó...
Cần cổ hắn bị ngoạm một cái.
Kinh Thế: "..."
Nói sao nhỉ, bị cắn không có đau đớn như trong tưởng tượng. Chỉ có cảm giác ngứa rất nhẹ như bị mèo cào. Nhân ngư giống như xem hắn thành đồ mài răng, cắn cắn rồi chà qua chà lại khiến cổ Kinh Thế toàn là nước dãi.
Ánh trăng sáng soi rõ đường nét gương mặt nhân ngư trong đêm. Sau khi y ngẩng đầu nhìn Kinh Thế thì ngao một tiếng lại cúi đầu gặm tiếp như thể vô cùng thích thú.
Kinh Thế: "..."
Kinh Thế không biết nên dùng nét mặt và ngôn ngữ gì để ứng đối nữa.
Biến thái!
Đã thế con hàng này còn dùng mặt giống hệt chó Linh Uyên.
Siêu cấp biến thái!
Kinh Thế sởn hết tóc gáy.
Vừa vặn ngón tay bên phải của hắn hơi run nhẹ, cảm giác có lực trở về thân thể. Kinh Thế lập tức giơ lên hai tay bắt lấy con cá trên người quăng xuống giường.
Nhân ngư không kịp phản ứng, bị ném văng ra sàn đánh 'rầm' một tiếng.
Kinh Thế từ trên giường nhảy xuống, sợ hãi dùng áo sơ mi lau cổ. Đôi mắt chăm chăm hướng về phía con cá lớn trong phòng.
: "Rua..." Một thanh âm khe khẽ, du dương như tiếng nhạc vang lên.
Nhân ngư mờ mịt từ trên đất chống nửa người dậy, nhìn Kinh Thế chớp mắt mấy cái. Thân thể lại lắc lư muốn trườn đến, động tác không coi là nhanh cũng không hề chậm. Nhìn qua còn vô cùng nỗ lực.
Nhân ngư khó khăn tiến tới một bước, Kinh Thế lập tức lùi hai bước.
: "Rua...?" Thấy khoảng cách giãn ra càng xa hơn, nhân ngư nghi hoặc nghiêng đầu.
Y nhìn nhìn vẻ mặt dè chừng của Kinh Thế, bỗng nhiên dừng lại không trườn tới nữa. Hai tai lộ ra ngoài rung rung.
Nhân ngư dừng lại khiến Kinh Thế càng thêm cảnh giác. Đôi mắt lam đậm đầy mê hoặc của đối phương như ánh lên tia sáng nho nhỏ đáng nghi, hầu kết của Kinh Thế chuyển động lên xuống.
Quả nhiên giây sau, nhân ngư liền cong môi, bắt đầu ngâm nga một giai điệu kỳ lạ.
Kinh Thế gõ một tràng ba chấm trong lòng.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã nhận ra tác dụng của làn điệu kia. Thanh âm của nhân ngư giống như tiếng sóng biển vây lấy cơ thể Kinh Thế, khiến động tác của hắn trở nên trì trệ. Cảm giác chẳng mấy chốc nữa thôi là hắn sẽ quay lại tình trạng bị đông cứng như ở trên giường lúc này.
Nhân ngư vừa thấy hắn chậm lại thì lập tức lên tinh thần, từ trườn bò chuyển sang dùng hết sức giãy đuôi cá lạch bạch trên sàn nhảy tới.
: "Rua!!!"
Mắt thấy nhân ngư nháy mắt đã thu hẹp khoảng cách, Kinh Thế theo bản năng dùng hết sức lực còn lại trong cơ thể nhấc chân.
'Rầm' vang một tiếng, cả căn phòng bị chấn động đến mức rung lên.
Nhân ngư bị sút bay vào góc tường.
Phòng phát sóng tràn vào một trận nhốn nháo:
[ Nhân ngư này là họ hàng xa của chó Linh Uyên à? Chứ chó Linh Uyên không cưng như này đâu. ]
[ Không biết có phải chó Linh Uyên không. Nhưng nhìn bê đê quá. ]
[ Nhìn cái mặt Linh Uyên làm mấy trò đong trai này khiến tôi cảm thấy như đang chơi đá vậy. ]
[ Đến lúc này rồi mà thấy nhân ngư vẫn dễ thương là thế nào hả? Cái thứ không bao giờ đi theo kịch bản này dễ thương quá đi. ]
[ Này thì giãy giãy đồ ha. Nhưng mà chó Linh Uyên bản cá xinh quá. ]
[ Mấy thằng lầu trên có húp không? Không thì để taooo! ]
Tiếng ca dừng lại, cơ thể của Kinh Thế cũng khôi phục như thường. Hắn nhìn qua nhân ngư trong góc tường.
Nhân ngư dài hai mét nỗ lực co người lại, hai tay ôm chặt đuôi cá màu lam rúc vào trong góc. Đôi mắt lấp lánh đầy những giọt nước to như hạt đậu lăn dài xuống. Nước mặt vừa lộp bộp chạm đất liền đông cứng lại thành những viên ngọc trai xinh đẹp.
: "Rua... rua..." Nhân ngư tủi thân nhìn ngọc trai trên đất, lại ngẩng đầu ai oán nhìn Kinh Thế giống như lên án.
Gương mặt của Linh Uyên ra vẻ đáng thương khiến Kinh Thế rùng mình sợ hãi.
Ngoại trừ màu mắt bị thay đổi, nhân ngư này trông chẳng khác nào tên chó kia. Có điều trí thông minh giống như bị hạ thấp rất nhiều, lại chưa có dấu hiệu muốn hại hắn. Cũng chẳng biết có phải chó... à cá Linh Uyên hay không.
Bình luận trong phòng phát sóng ập đến như thủy triều. Nhưng những thông tin liên quan đến phó bản trong bình luận livestream sẽ bị che đi, Kinh Thế cũng không trông mong gì vào nó.
Trong lúc Kinh Thế đang chống cằm suy nghĩ, nhân ngư đã dừng khóc. Linh Uyên bản cá lúc này đang ấm ức duỗi tay nhặt lại những viên ngọc mình khóc ra trở về.
Đồng hồ quả lắc điểm mười hai tiếng, yên tĩnh lần nữa đột ngột bị phá vỡ.
Một tiếng kêu đau đớn chói tai từ bên ngoài bỗng truyền tới, thảm thiết đến mức khiến da đầu người ta run rẩy.
Tiếng thở dốc với tiếng la hét xen kẽ nhau, sau đó chồng lên nhau. Tiếng thở dốc càng lúc càng lớn và càng gấp tiến dần về phía này, khiến tinh thần Kinh Thế căng thẳng tới cực điểm.
Nhân ngư trong góc ôm ngọc, tò mò ngẩng đầu. Kinh Thế lập tức lấy ra đạo cụ 'Nanh sói' nhận được từ phó bản trước, đồng thời đẩy ghế và vài vật nặng ra chặn cửa sổ cùng cửa đi. Cảm thấy chưa đủ, hắn còn bẻ gẫy cây treo quần áo bằng gỗ trong phòng, tạo thành một cây cọc nhọn đủ dài nắm chắc trong tay. Cuối cùng là bước tới góc nhân ngư đang ngồi, cùng y giấu mình trong tối, một tay đưa lên làm động tác 'suỵt'.
Nhân ngư sửng sốt mở to mắt, sau đó cũng đặt ngón trỏ lên môi, vừa gật đầu theo hắn vừa nhỏ giọng rua một cái.
Vị trí của hai người tương đối thuận lợi, vừa có thể giấu mình, vừa có thể xuyên qua khe hở cửa sổ gần nhất nhìn ra bên ngoài theo dõi tình hình.
Tiếng chân ngày một phóng đại, trên hành lang có người đang vừa la hét vừa chạy về phía này.
Kinh Thế tập trung nhìn thì phát hiện đối phương là một trong hai người nam chơi tỏ ra lóng ngóng ở bữa tiệc kia. Có điều lúc này gã đang bị thứ gì to lớn hơn đuổi theo sát nút.
Thời điểm người chơi vọt tới sát cửa sổ phòng Kinh Thế, cái bóng phía sau vụt một tiếng vồ tới, móng vuốt sắc bén găm chặt vào xương sống người trước mắt. Máu tươi phun ra tung toé.
Con quái vật lớn kia cũng là nhân ngư. Nhưng không giống như Linh Uyên bản cá mang vẻ đẹp huyền ảo bên cạnh Kinh Thế, thứ ngoài kia toàn thân từ cổ đổ xuống đều là vảy cả. Phần tai cũng ngắn và nhọn hơn rất nhiều. Mái tóc bù xù làm từ rong rêu hôi thối che đi gương mặt. Xương bả vai và xương sườn gồ hẳn lên. Móng tay xanh tím dài ngoẵng nhọn hoắt cùng phần đuôi linh hoạt trườn bò nhanh như rắn nước, trông chẳng khác nào quái vật.
Con quái vật sau khi bắt lấy con mồi thì bắt đầu tại chỗ bẻ xương gã. Tiếng răng rắc vang lên cùng với tiếng la hét sợ hãi mãnh liệt và cực đoan. Toàn bộ các khớp xương trên tay và chân người chơi nháy mắt đều bị bẻ đến vặn vẹo một cách không tự nhiên. Xương cốt trắng hếu lòi cả ra ngoài.
Máu phun ra ngày càng nhiều hơn, sức sống đang dần bị bòn rút đi từng chút một. Hai mắt người chơi bị tơ máu phủ kín đỏ bừng lên, chỉ còn có thể phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
Sau khi bẻ hết xương trên người gã như sơ chế một món ăn, quái vật bên ngoài nắm lấy cổ chân người chơi, chậm rãi kéo lê gã đi về một phương hướng khác. Trước khi đi, tròng mắt trắng đục vô thần của nó còn xuyên qua mớ rêu nhìn lom lom vào trong phòng Kinh Thế một lúc lâu.
Tim Kinh Thế đập nhanh đến mức sắp vọt ra khỏi lồng ngực, thần kinh căng thẳng đến cực điểm.
Xác nhận không có gì đáng nghi xong mới chịu rời đi. Vệt máu đỏ thẫm trải dài trên sàn tàu.
Sau khi quái vật lôi người chơi khuất bóng. Lại một tiếng hét khác từ phía xa vang lên, dường như có người gặp phải chuyện gì đó đáng sợ tới mức không thể tưởng tượng được.
Không đầy một phút, tiếng kêu bỗng im bặt. Con tàu lần nữa rơi vào yên tĩnh chết chóc.
Bầu không khí u ám trong đêm càng trở nên nặng nề hơn.
Kinh Thế thở ra một hơi nhẹ nhõm. Bàn tay lại bị người nắm lấy.
Nhân ngư bên cạnh hắn một tay nắm lấy hai tay Kinh Thế, tay còn lại vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay hắn như an ủi. Cảm thấy chưa đủ, nó còn dùng vẻ mặt nghiêm túc 'rua' 'rua' hai tiếng.
Kinh Thế có hơi cảm động, nghiêng đầu mỉm cười với nhân ngư.
Nhân ngư thấy hắn cười thì vẻ mặt vui mừng không thôi, đôi mắt sáng lên đầy chờ mong.
Kinh Thế đứng thẳng dậy, khom người bế nhân ngư theo kiểu công chúa. Bước chân chậm rãi đi đến bên giường lớn kế cửa sổ hướng ra biển.
Sau đó mở cửa sổ, quăng nhân ngư trong tay ra ngoài.
: "Ruaaa!!!"
Nhân ngư 'ùm' một tiếng rơi xuống biển, bọt sóng bắn lên trắng xoá.
Kinh Thế trở tay khóa lại cửa sổ, còn kéo vật nặng chặn lại xong xuôi mới phủi tay quay về giường.
Gì chứ. Vừa thấy cảnh nhân ngư hành hung người chơi xong. Hắn có điên mới tiếp tục giữ một con nhân ngư không rõ thân phận trong phòng.
Bên ngoài chẳng mấy chốc yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng sóng biển lạnh băng vỗ vào mạn tàu.
Từ lúc đó trở đi, không có thêm chuyện gì phát sinh. Một đêm an giấc.
_
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời từ phía chân trời chiếu xuống. Bên ngoài lúc này thập phần náo nhiệt. Đã đi được hai ngày, nhưng chung quanh cảnh sắc không có nhiều ít biến hóa.
Bên ngoài cửa phòng Kinh Thế cực kỳ sạch sẽ. Cũng không có đống máu me kinh khủng như trong tưởng tượng của Kinh Thế. Cũng không ai tỏ ra nghi hoặc với tiếng la hét rợn người đêm qua.
Thiếu niên tóc vàng quan sát các du khách quần áo lụa là, vẻ mặt thản nhiên đi lại trên tàu, sắc mặt hơi trầm xuống.
Hôm qua đã khám phá một vòng trên này xong xuôi, hiện tại Kinh Thế muốn xuống bên dưới thử tìm người. Đáng tiếc bước chân vừa đặt lên cầu thang lại bị cản lại.
: "Ngài Alfie." Gã phục vụ đứng đối diện ngoác miệng cười trông rất khôi hài: "Bá tước Cian mời ngài qua."
Kinh Thế nhớ lại người đàn ông rất dễ khiến cho người khác nảy sinh thiện cảm đêm qua. Hắn lấy đồng hồ bỏ túi trong ngực ra, vờ như lơ đãng nhìn lướt qua thời gian. Mắt thấy gã phục vụ không có ý định rời đi, chỉ có thể quay người: "Được rồi, dẫn tôi đến đó."
Chỗ mạn tàu có một nơi đón gió rất đẹp. Không ít nam nữ thanh niên quý tộc đang nằm hóng gió hoặc thả diều vui chơi.
Kinh Thế rất nhanh đã tìm thấy Dion và Cian ở gần trung tâm. Hôm nay hai người đã thay qua trang phục thoải mái hơn, nhưng vẫn không kém phần quý khí. Hai người đàn ông nhan sắc nổi bật, vai rộng eo thon đứng một chỗ như là trung tâm của sự chú ý.
Kinh Thế chầm chậm bước tới chào hỏi, thuận tiện nhận lấy không ít ánh mắt ghen tị của các thiếu nam lẫn thiếu nữ xung quanh.
Cian dùng tay vuốt những lọn tóc vàng lòa xòa trên trán hắn: "Alfie bạn tôi, tối qua cậu ngủ ngon giấc chứ?"
: "Không được an ổn lắm." Kinh Thế ánh mắt bình tĩnh: "Đêm qua tương đối ồn ào."
Vừa dứt lời, tất cả ánh mắt xung quanh đều nhìn về phía Kinh Thế. Thanh âm náo nhiệt như bị bấm nút tắt đột ngột, trạng thái khiến người ta rùng mình.
Kinh Thế lặng lẽ chuyển động con ngươi một vòng, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như thể không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thấy hắn không có biểu hiện khác lạ, Cian lại nở một nụ cười càng thêm hiền hòa: "Có lẽ là do phòng của cậu gần chỗ ống khói hơi nước nên khá ồn ào. Ban đêm nhân công đi lại cũng nhiều nữa."
: "Tôi đã phàn nàn với gã thuyền trưởng mấy lần rồi mà. Sao vẫn để người đi kiểm tra động cơ vào buổi tối cơ chứ. Tiếng máy móc ầm chết đi được." Dion lầm bầm. Có thể thấy gã bất mãn với chuyện này như thế nào.
Kinh Thế ngữ điệu bình thản đáp một tiếng, câu được câu không mà trò chuyện với hai người. Không khí xung quanh cũng dần trở về nhộn nhịp như chưa có gì xảy ra.
Nói được nửa chừng, Cian rót đầy một ly sâm banh đến gần Kinh Thế. Tay vừa nâng lên lại bất chợt khựng lại giữa chừng.
Trên người thiếu niên tóc vàng phảng phát mang theo mùi hương rất nhẹ, cực kỳ nhẹ. Một chút tanh mặn của biển cả hòa cùng một số mùi vị quen thuộc khác khiến cho cả người chếnh choáng say sưa.
Đôi mắt ôn hòa của Cian tối đi, một tay bắt lấy cổ tay của Kinh Thế siết chặt.
Kinh Thế giật mình quay người, lập tức va phải tầm mắt nguy hiểm như thú săn của người đàn ông. Hắn rất tỉnh táo phân tích tình huống, sau khi xác nhận bản thân chưa để lộ điểm nào đáng nghi thì tỏ ra hơi dè chừng hỏi
: "Có chuyện gì sao ngài Cian?"
Dion chống khuỷu tay trái lên thành ghế, cũng tỏ ra nghi hoặc nhìn Cian. Đang yên đang lành, tên này phát điên cái gì.
: "Trên người cậu có mùi lạ." Cian nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt Dion cũng trở nên nguy hiểm: "Tối qua có thứ gì không sạch sẽ vào phòng cậu sao, Alfie?"
Mùi lạ? Đáy lòng Kinh Thế chấn động, không phải là mùi cá Linh Uyên đâu nhỉ?
Nghĩ vậy nhưng mặt ngoài hắn vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Kinh Thế tổ chức ngôn từ, đáp: "Đúng là tối qua có hơi ồn thật, nhưng cả đêm tôi đều chốt cửa ngủ trong phòng. Cũng không phát hiện có ai vào hết."
Nói đến đây, thiếu niên cắn môi dưới, tỏ ra hơi sợ hãi: "Không lẽ trên tàu này còn có thứ gì sao, ngài Cian?"
Đôi mắt xinh đẹp của Cian do dự chừng mười giây, rồi mới buông tay hắn ra: "Chắc là tôi nhầm thôi."
: "Nhưng trên tàu lần này quả thực có vài kẻ không biết điều trà trộn vào đâu." Hai tay Dion đan nhau đặt ở trước miệng, hứng thú bừng bừng đưa ra chủ ý: "Chuột nhỏ, không bằng cậu dọn tới phòng tôi đi. Yên tâm..."
: "Như thế sao được." Cian đột nhiên ngắt lời: "Giữa hai người có xích mích mà. Alfie vẫn nên chuyển đến phòng tôi thì hơn."
Ánh mắt hai người đàn ông va vào nhau giữa không trung như bắn ra vô số tia lửa.
Kinh Thế: "..." Cốt truyện vạn nhân mê gì đây?
: "Alfie." Cian và Dion ánh mắt nóng hừng hực nhìn qua hắn, đồng thời lên tiếng: "Cậu muốn ở phòng ai hơn?"
Kinh Thế: "..." Hai người này định ăn mình à?
Nhìn qua không tên nào có ý tốt cả. Thà hắn về phòng ở với cá Linh Uyên còn hơn.
Thế là Kinh Thế điệu bộ cung kính đáp: "Vinh dự của tôi thưa ngài Dion, ngài Cian. Nhưng tôi quen ở phòng mình hơn nên đành từ chối vậy."
Dion không vui nhìn hắn, ánh mắt đảo quanh thân thể Kinh Thế một lượt từ trên xuống dưới, tiếc nuối chậc một tiếng. Chưa kể, Kinh Thế phát hiện trong lúc nói chuyện, Cian cũng luôn như có như không lén lút quan sát hắn. Sâu trong đôi mắt dịu dàng kia là thứ cảm xúc mơ hồ chẳng phù hợp tí nào với cốt lõi thế giới quan của chủ nghĩa xã hội khoa học.
Kinh Thế lờ mờ nhận ra gì đó: "..." À, bọn chúng không định ăn mình.
Bọn chúng đây là thèm muốn thân thể mình.
Kinh Thế: "..." Mẹ nó chứ, đáng giận đến cực điểm.
Thấy thiếu niên nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi. Cian trên mặt còn mang nét cười, thân mật nghiêng đầu qua: "Có chuyện gì vậy bạn tôi?"
Kinh Thế nghiêm túc nhìn Cian: "Thật hư đốn."
Cả khuôn mặt Cian đều lộ ra vẻ ngỡ ngàng sửng sốt. Chưa để anh ta kịp hiểu gì, Kinh Thế đã đứng dậy thở dài một tiếng, xin rời cuộc chơi về phòng trước vì thân thể không khỏe.
Nửa đường về phòng, nhân cơ hội không ai để ý, hắn lại lén la lén lút quẹo hướng cầu thang đi xuống tầng dưới. Vừa đi vừa buồn bực không thôi.
Bao ăn ở, mất công lúc trước hắn còn xem Cian là bạn tốt. Hóa ra người ta chỉ chơi đùa với tấm lòng của tôi, còn nhăm nhe chiếm đoạt thiếu nam trong trắng là tôi.
Đây không phải NPC nữa, mà là hai quả bom hẹn giờ phát nổ.
Tốt nhất là tránh hai tên này càng xa càng tốt.
Dân giàu nước mạnh hòa hợp văn minh, tình anh em xã hội chủ nghĩa như này hắn không cần!