Đoàn xe này trước đó đã được thông báo cho Trung Quốc Quốc dân Đảng nên quân đội của ông sẽ không đụng vào. Ông lại biết rất rõ ràng là người Cộng Sản làm ra mặc dù ông không có chứng cứ nhưng mà với cách đánh du kích của họ sẽ khiến cho quân đội đối phương khó đối phó và dễ dàng phục kích. Đây chỉ là phỏng đoán nên ông cần phải có manh mối thì mới biết được là ai làm.
Để tăng áp lực lên Trung Quốc Quốc dân Đảng, chính phủ Nhật Bản đã tăng cường binh lực ở Quảng Đông, Sơn Đông và Liêu Ninh. Cùng lúc đó, các hạm đội của cũng được tập chung tăng cường ở cảng đảo Hải Nam, Đài Loan và Sơn Đông để tăng áp lực nhưng thực chất là toàn bộ hạm đội đều sẵn sàng trong vị trí chiến đấu.
Tưởng Giới Thạch và những người khác không biết rằng tất cả đều đã được chính phủ Nhật Bản dàn dựng những người chết đó chính là tội phạm phản quốc hoặc là những người đã bị tuyên án tử hình do phạm pháp ở Nhật Bản.
Những người này đã phạm phải những tội không thể tha thứ theo luật pháp Nhật Bản. Cho nên, trước khi chết sẽ chính phủ đã cho những người này có cơ hội làm cống hiến cho tổ quốc lần cuối cùng trong đời.
Chính vì vậy mà, Trung Quốc Quốc dân Đảng cho dù có điều tra thì cũng không thể điều tra ra được điều gì có liên quan đến Nhật Bản mà mọi chúng cứ đều đổ dồn vào Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Bởi vì, trước đó đoàn xe đã được thông báo cho chính phủ Trung Quốc Quốc dân Đảng nên không có lý do gì mà đoàn xe lại bị người mình tập kích ngay trong lãnh thổ của mình.
Thằng ngu nhìn cũng biết trong vụ này chắc chắn trong vụ này có vấn đề, Quốc dân Đảng chính là người bị hại. Rất nhiều người dân Trung Quốc cũng đều bàn tán vụ này xem ai là người đứng ở sau chủ mưu.
Mặc dù, cũng có rất nhiều người đoán đúng là Nhật Bản làm nhưng mà lại không có chứng cứ. Còn lại thì mọi người nghĩ là kẻ thù của Tưởng Giới Thạch làm, mọi người dân Trung Quốc đều bàn tán việc này rất là sôi nổi nhưng mà đối với chính phủ Nhật Bản thì không có hứng thú, họ đang chuẩn bị nhu yếu phẩm đạn được tới các vùng lãnh thổ của Trung Quốc đã bị Nhật Bản chiếm.
2 ngày sau đó và cũng là ngày cuối cùng mà chính phủ Trung Quốc Quốc dân Đảng của Tưởng Giới Thạch để giao ra hung thủ đã tập kích đoàn xe vân tài của Nhật Bản.
Tưởng Giới Thạch đã rất là tức giận trong vài ngày này, ông cho người đi điều tra nhưng tất cả đều không có kết quả mà thời hạn vào hôm nay là hết nhưng mà lại không tìm được bất cứ manh mối nào.
Chính phủ Nhật Bản cũng đã ra lệnh cho Nhật Bản vào vị trí chiến đấu, hàng trăm trung đoàn tới biên giới chuẩn bị chiến đấu, hạm đội cũng bắt đầu rời cảng đến các vị trí mà mình được chỉ định để chuẩn bị pháo kích tấn công hỗ trợ cho bộ binh đăng lục.
Các lãnh chúa có lãnh thổ giáp với Nhật Bản đều đưa quân đến tiền tuyến chuẩn bị chiến đấu. Vào sáng hôm sau, thuộc hạ của Tưởng Giới Thạch thông báo phát hiện manh mối. Kiểm tra các kho hành của Đảng Cộng sản cho thấy đã phát hiện ra các hàng hoá của Nhật Bản bao gồm các đồ nhu yếu phẩm đều được tìm thấy trong kho hàng đó.
Tưởng Giới Thạch rất là vui mừng chạy tới và triệu tập đại sứ Nhật Bản đến để biết ai là kẻ chủ mưu nhưng mà đã quá trễ. Bởi vì, Nhật Bản đã bắt đầu tấn công trên mọi mặt trận.
Vài giờ trước.
Cách huyện Hoài Tập ( tỉnh Quảng Đông ) 26 km về phía Tây.
3 giờ sáng
Căn cứ sư đoàn số 2 thuộc Quân Khu Quảng Đông.
" Các đơn vị báo cáo. "
" Thưa, thiếu tướng. Đơn vị pháo binh đã sẵn sàng, đơn vị bộ binh và tăng thiết giáp cũng đã sẵn sàng. "
Vị thiếu tướng đang đứng ở bên ngoài túp lều của mình nhìn binh sĩ dưới cấp của mình đang chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Thấy binh sĩ của mình đang thao hức chuẩn bị chiến đấu nên ông nói:
" Rất tốt. Hãy kêu các đơn vị pháo binh trong vòng 2 phút nữa là khai hoả cùng lúc đó cho các đơn vị bộ binh và thiết giáp tiến lên. Khi các đơn vị bộ binh và thiết giáp cách vùng chiến đấu 1 phút thì pháo binh ngừng lại. "
" Vâng, thiếu tướng. "
Tại một nơi khác cách huyện Hoài Tập 93 km về phía Bắc huyện Liên Sơn.
Căn cứ trung đoàn số 3 thuộc sư đoàn số 2
" Mọi người hãy nhớ mục tiêu của mình là thành phố Hạ Châu. Mọi người hãy cẩn thận địa hình trong khu vực, kẻ địch có thể sẽ núp đâu đó trong tuyến đường hành quân của chúng ta. Thực hiện phục kích tiêu diệt chúng ta. "
" Rõ, đại uý. Còn chừng chờ gì nữa Đại tá, hãy cho lệnh xuất quân để chúng ta xử lý bọn chúng. "
Đại tá nghe thế cũng gật đầu. Sau đó, ông leo lên chiếc xe tăng của mình ra lệnh của mình rồi ra lênh toàn quân xuất phát. Trong vài năm trước, quân đội Nhật Bản chú trọng vào tính cơ động của bộ binh nên trang bị rất nhiều xe tải chở quân với mỗi chiếc có thể chở tới 14 người và được bọc thép nhẹ để có thể bảo vệ binh lính an toàn, độ dày của giáp có thể chống lại đạn súng trường bình thường.
Cách thành phố Hạ Châu khoảng 45 km về phía Đông thị trấn Yinwu và các khu vực xung quanh đã trở thành tuyến phòng thủ sau khi xảy ra sự kiện đoàn xe Nhật Bản bị tập kích và quân đội Nhật Bản tăng binh. Với, thời gian cực kỳ ngắn ngủi của mình nên họ chỉ có thể xây dựng phòng tuyến sơ sài.
" Bùm bùm bùm ....... "
" Bùm bùm bùm ....... "
" Quân địch tập kích !!! Quân địch tập kích !!! "
" Mau núp xuống hầm tránh pháo binh địch, bộ binh. "
Binh lính quân phiệt Quế Hệ theo mệnh lệnh của Bạch Sùng Hy ở đây lập phòng tuyến bảo vệ thành phố Hạ Châu cho đến khi có lệnh tiếp theo của Bạch Sùng Hy. Binh lính quân phiệt Quế Hệ mặc dù đã chuẩn bị vào vị trí chiến đấu nhưng mà không nghĩ rằng chiến tranh lại đến nhanh đến như vậy.
Họ chỉ nghĩ rằng ngày mai hoặc ngày mốt quân Nhật Bản sẽ tấn công cho nên binh lính quân phiệt Quế Hệ đều rất thoải mái nằm xuống ngủ. Cho đến khi những viên đạn pháo rơi xuống đầu họ thì họ mới bắt đầu chạy tán loạn.
Có một số binh sĩ khác cơ trí hơn nhanh chóng kéo đồng bạn xuống hào hoặc là hầm ẩn nấp. Bởi vì, họ cũng đã xác định được quân Nhật Bản đang pháo kích, sau khi pháo kích qua đi sẽ là cuộc tấn công bộ binh của Nhật Bản nên họ cầm súng lên chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu để báo thù cho đồng đội đã ngã xuống.
Một số sĩ quan chỉ huy bước ra chấn an binh sĩ nhưng mà chưa kịp nói dứt lời đã bị lính bắn tỉa của lính thuỷ đánh bộ bắn chết. Điều quan trọng nhất và dễ thắng cuộc chiến nhất trong trận chiến đó chính là sĩ quan chỉ huy của quân địch.
Chỉ cần diệt được sĩ quan của quân địch sẽ khiến cho binh lính của đối phương mất sĩ khí chiến đấu và gây ra tinh thần hoảng loạn. Diệt sĩ quan chỉ huy quan hàm càng cao càng khiến cho sĩ khí của binh lính đối phương mất tinh thần chiến đấu, sẽ dễ dàng cho quân đội bên mình làm thịt và gặt đầu thu chiến công.
Cho nên, binh lính quân phiệt Quế Hệ thấy chỉ huy mình chết bắt đầu rối loạn đội hình núp vào hào hay hầm để chuẩn bị chiến đấu mà họ vứt hết mọi thứ chạy toán loạn để lo mạng sống của mình.
Những sĩ quan khác thấy vậy cũng không đi ngăn mà núp ở một bên không giám đứng ra và chạy trốn như những binh sĩ khác, có một số sĩ quan khác thì liều lĩnh đứng ra để trán an binh sĩ nhưng mà bị lính bắn tỉa bắn chết.
Còn một số người khác thì thông minh hơn núp ở đâu đó cũng được miễn sao không bị bắn chết là được bắt đầu hô lớn để trấn và ra lệnh cho họ vào vị trí chiến đấu. Với những người này thì lính bắn tỉa cũng không thể làm gì được nên họ chỉ có thể bắn giết 3 binh sĩ rồi bắt đầu đổi chỗ.
Đổi chỗ xong bắn giết tiếp 3 binh sĩ của quân phiệt Quế Hệ rồi tiếp tục đổi vị trí. Với, chiến thuật này làm cho những binh sĩ của quân phiệt Quế Hệ không thể đoán được vị trí chính xác của lính bắn tỉa.
Không những không đoán được, họ còn phải di chuyển hay núp xuống hào hoạc hầm để tránh đạn pháo của đối phương. Vài phút sau đó, pháo kích của Nhật Bản đã ngừng lại không còn nữa. Lúc này, họ mới chịu ngẩng đầu lên.
" Pằng "
" Có lính bắn tỉa. Tất cả nằm xuống không được đưa đầu lên. Bọn chúng vẫn rời đi mà vẫn ở đâu đó quan đây nên mọi người hãy cẩn thận. "
Một binh sĩ vừa đưa đầu lên đã bị bắn nát đầu làm cho những người khác thấy vậy hoảng sợ la lên. Những người lính khác định đưa đầu lên thì nghe tiếng súng nên ngay lập tức đưa đầu xuống không dám đưa lên.
" Mấy tên này từ sáng giờ đã giết bao nhiêu đồng đội của chúng ta rồi mà vẫn không chịu rời đi buông tha cho chúng ta. Đánh cứ theo kiểu này thì sớm muộn gì ta chưa kịp chiến đấu thì đã bị những tên này xử hết trơn. "
" Đúng vậy, ta còn thấy sĩ quan của mình đứng lên trân an và ra lệnh cho những người khác nhưng mà chưa kịp gì đã bị bọn này giết ngay trước mắt ta, làm cho ta không kịp cứu quan chỉ huy của mình. "