Đệ Nhất Thi Thê

Chương 341



Bốn người Mao Vũ đang báo cáo công chuyện, thấy Mộ Nhất Phàm nộ khí xung thiên đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc, lao rầm rầm về phía Chiến Bắc Thiên.

Trong lúc bọn họ còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, một giây sau trông thấy Mộ Nhất Phàm ôm đầu Chiến Bắc Thiên, ra sức hôn hơn chục cái lên mặt Chiến Bắc Thiên: “Nhớ chít người ta.”

Bốn người Mao Vũ: “…………..”

Bọn họ còn tưởng có chuyện lớn gì.

Hơn nữa, không phải chỉ mới mấy ngày không gặp thôi sao, có cần phải như thế không hả?

Chiến Bắc Thiên đó giờ không thích bị người khác làm phiền khi đang làm việc khẽ nhếch môi, để mặc Mộ Nhất Phàm hôn lung tung trên mặt mình một thôi một hồi: “Chuyện tạm dừng ở đây, mọi người đi xuống trước đi.”

“Vâng.”

Bốn người rời khỏi phòng làm việc.

Lục Lâm thở dài thườn thượt: “Chỉ có mình Mộ Nhất Phàm mới khiến lão đại phải bó tay, cũng chỉ có mỗi Mộ Nhất Phàm mới có thể khiến lão đại hết lần này tới lần khác phá vỡ quy tắc của mình.”

Tôn Tử Hào cũng thở dài theo: “Đúng đó, nhớ lần trước có người vô tình quấy rầy trong lúc lão đại đang giao việc, bị phạt rõ là thảm, còn nói anh ta không có tính kỷ luật.”

Mao Vũ cười nói: “Mấy ông đang ghen Mộ Nhất Phàm chiếm được vị trí đặc biệt trong lòng lão đại đó hả? Đâu cần phải thế đâu, mấy ông chỉ cần sử dụng thủ đoạn để lão đại đổ mấy ông, nhất định sẽ được hưởng đãi ngộ y như Mộ Nhất Phàm.”

Hướng Quốc cười sằng sặc.

Lục Lâm và Mao Vũ tưởng tượng ra cảnh Chiến Bắc Thiên yêu thương mình, không nhịn được mà lạnh run lên: “Tôi vẫn thích lão đại nghiêm khắc với mình hơn.”

Bên trong phòng làm việc, Mộ Nhất Phàm oán giận liên miên: “Bốn tháng đó, tròn bốn tháng em không được gặp anh đó, anh không sợ em ốm tương tư sao? Hay là anh không muốn gặp em? Sao anh có thể nhẫn tâm ném em trong không gian bốn tháng cơ chứ?”

Ý cười trong mắt Chiến Bắc Thiên lại đậm hơn, sờ tay lên người Mộ Nhất Phàm, kiểm tra tình hình hồi phục của anh, cuối cùng, cầm lấy cánh tay phải mới hoàn toàn, đoạn nói: “Dài ra rồi.”

Mộ Nhất Phàm trợn trừng mắt: “Không gian dồi dào linh khí, ngày nào cũng được ngâm nước linh tuyền, không dài ra mới lạ ấy.”

Anh ở trong không gian chừng nửa tháng, cánh tay đã mọc dài ra rồi.

Thành thật mà nói, lúc không có tay phải, đúng là không quen thật.

Chiến Bắc Thiên xác định vết thương trên người Mộ Nhất Phàm đã lành hẳn, mới đứng dậy nói: “Chúng ta ra ngoài một chút đi.”

Mộ Nhất Phàm nghẹn trong không gian bốn tháng, vừa nghe thấy được ra ngoài, chỉ hận không thể dùng dị năng phóng ra ngoài đi một vòng rồi mới về.

Thế nhưng, cuối cùng anh vẫn ngoan ngoãn theo Chiến Bắc Thiên ra khỏi phòng làm việc.

Bên ngoài phòng làm việc, binh lính bận rộn đi tới đi lui, thậm chí còn có mấy dị năng giả không phải binh lính, đang bận lên bận xuống.

Mộ Nhất Phàm nghĩ tới chuyện cuối sách, bèn hỏi: “Giờ có phải các thủ lĩnh ở Thủy thành không có doanh địa riêng nữa không?”

“Ừ, Thủy thành không cho phép kéo bè kết phái, như thế sẽ rất dễ bất ổn, sau này Thủy thành sẽ thống nhất quản lý giống như trước mạt thế, có các chế độ pháp chế, hơn nữa, dị năng giả sau này sẽ như những nhân viên công vụ trước mạt thế, sau khi trải qua bài sát hạch năng lực, sẽ vào làm việc công, chúng ta sẽ dùng tinh hạch và lương thực để làm thù lao, về phần những người bình thường không có dị năng, thì để họ phụ trách trồng trọt, cùng với sản xuất đồ dùng sinh hoạt hằng ngày khác.”

Mộ Nhất Phàm cười nói: “Em tin dưới sự quản lý của anh và mọi người, đời sống sinh hoạt sẽ càng ngày càng tốt lên. Phải rồi, Thiên Nam và chú hai thế nào rồi?”

Chiến Bắc Thiên chau mày: “Mới đầu thím hai không mấy tin Thiên Nam chính là Nam Thiên, nghĩ bọn anh và chú hai cùng nhau lừa thím, sau hai ngày ở chung, thím hai và Thiên Nam gần gũi nhau hơn nhiều, thế nhưng, bởi vì vẻ ngoài khác biệt mà trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy xa lạ.”

“Cái gì đến rồi sẽ đến, chuyện này không gấp được.”

Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên cùng nhau ra khỏi phòng làm việc.

Phòng làm việc nằm trên tầng cao nhất ở trung tâm tài chính trong thành phố, rất nhiều người ra ra vào vào, hơn nữa, toàn bộ cơ quan văn phòng trong Thủy thành đều tập trung ở đây.

Mộ Nhất Phàm ló đầu ra ngoài xe, thấy mấy tòa nhà cao tầng xung quanh sáng bừng hẳn lên, không khỏi cảm thấy kinh ngạc: “Mới có mấy ngày thôi mà, sao cả thành phố sạch sẽ thế này?”

Trên đường, xe cộ ngổn ngang trước đó đã bị dời đi, lá rụng, vết máu, cát bụi trên đường cũng đã được quét dọn sạch sẽ, lúc này, cả thành phố phồn hoa khiến anh không có chút cảm giác nào như đang ở trong thời mạt thế.

Chiến Bắc Thiên hờ hững nói: “Nhờ lực lượng quần chúng.”

Khoảng thời gian Mộ Nhất Phàm bị nhốt trong không gian, hắn huy động mọi người trong Thủy thành đi quét dọn vệ sinh, dù là bên ngoài hay bên trong các tòa nhà, cũng đều quét sạch trơn, mục đích là muốn mọi người có thể an tâm thoải mái khi ở đây.

Nhưng bởi diện tích Thủy thành quá rộng, nên giờ bọn họ chỉ mới dọn dẹp được một phần ba, hai phần ba còn lại vẫn chưa được quét dọn, những cái này cần thời gian, sau này, hắn sẽ cho dọn dẹp để cả Thủy thành đều sạch bóng.

Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên lái xe ra khỏi trung tâm thành phố, tò mò hỏi: “Anh định đưa em đi đâu vậy?”

“Tới viện nghiên cứu của Khâm Dương.”

“Viện nghiên cứu của anh ta không ở trung tâm thành phố à?”

“Không, ở ngoại thành phía đông.”

“Trong trung tâm thành phố có nhiều phòng trống như vậy, sao lại đặt viện nghiên cứu ở tít tận ngoại thành vậy? Không phải như thế sẽ rất bất tiện hay sao?”

Chiến Bắc Thiên giải thích: “Ở ngoại thành phía đông vốn có một viện nghiên cứu, hơn nữa, thiết bị bên trong đều đầy đủ cả, nhưng lại không tiện di chuyển, nhóm Khâm Dương không thể làm gì hơn là ở đó làm nghiên cứu, với cả, cậu ta còn nói rõ, phải tiêu diệt hết virus tang thi mới có thể diện.”

Hai mắt Mộ Nhất Phàm sáng lên: “Thật á?”

Trong tiểu thuyết anh viết, các nghiên cứu viên không nghiên cứu thành công ra thuốc, thế nhưng, khi đó không phải Thẩm Khâm Dương dẫn đội nghiên cứu, cho nên, rất có thể vì đổi người dẫn đội, nên kết quả sẽ khác nhau, giống như sau khi anh xuyên vào tiểu thuyết, hầu như nội dung đều bị méo mó hết cả.

Trong mắt Chiến Bắc Thiên ánh lên ý cười: “Ừ, cậu ta nói phải mấy tháng nữa, mới có thể nghiên cứu ra được.”

Mộ Nhất Phàm cười híp mắt nói: “Nếu quả thật có thể nghiên cứu ra được, thì có phải đợi bao nhiêu tháng cũng không thành vấn đề.”

Chiến Bắc Thiên nghe anh nói vậy, chợt chau mày lại: “Trong tiểu thuyết em viết, có nghiên cứu thành công ra thuốc không?”

“Không thành công, có lẽ là vì người dẫn đội không phải là Khâm Dương, anh không cần phải lo đâu, với tính của Khâm Dương, nếu anh ta không nắm chắc, thì sẽ không dám mạnh miệng nói mấy tháng là có thể nghiên cứu ra thuốc đâu.”

“So với anh em còn hiểu Khâm Dương hơn.”

“Đương nhiên rồi, ở ngoài đời anh ta là bạn của em mà.”

Chiến Bắc Thiên mỉm cười, lái xe đưa Mộ Nhất Phàm đi qua cánh cổng phía đông, để Mộ Nhất Phàm nhìn thấy bọn họ đã xây được một nửa cây cầu, sau đó mới đưa anh tới viện nghiên cứu.

Mộ Nhất Phàm vừa bước chân trước xuống xe, liền nghe thấy trên bầu trời có tiếng nổ rầm rầm.

Anh vội ngẩng đầu lên, liền thấy năm con chim biến dị vừa lao vào Thủy thành, ngay lập tức bị kết giới trên không bắn ngược trở ra, bị kết giới làm tổn thương, chúng nó đau đến mức kêu cạp cạp thật to, bay vài lần mà vẫn không thể vào thành được, chúng nó đành phải thôi, ủ rũ xoay người bay về chốn khác.

Chiến Bắc Thiên ra khỏi ghế lái giải thích: “Trần Hạo có tạo kết giới trên không trung.”

Mộ Nhất Phàm cười nói: “Dị năng của Trần Hạo càng lúc càng lợi hại, cả nhóm Hiểu Nghị cũng vậy, à phải rồi, mọi người đã biết tới sự tồn tại của người biến dị chưa?”

“Vẫn chưa, đợi qua mấy ngày nữa xem thế nào, rồi giải thích cho mọi người chuyện này sau.”

Chiến Bắc Thiên đi tới bên cạnh Mộ Nhất Phàm, khoát tay lên vai anh, dẫn anh vào trong phòng thí nghiệm ở viện nghiên cứu.

Binh lính canh gác thấy Chiến Bắc Thiên đi tới, liền lập tức cất tiếng chào: “Chiến thiếu tướng.”

Chiến Bắc Thiên gật đầu, liền dẫn Mộ Nhất Phàm đi thẳng vào phòng làm việc của Thẩm Khâm Dương.

Mộ Nhất Phàm vừa vào phòng liền thấy Á Uy đang bị trói trên giường, ngạc nhiên chau mày: “Bắc Thiên, anh bắt được Á Uy từ khi nào vậy?”

Chiến Bắc Thiên lạnh lùng liếc nhìn Á Uy: “Sau khi nhóm Mao Vũ từ chỗ mộ đế vương về thì bắt được tên ấy, giờ đang dùng tên này để làm nghiên cứu.”

Á Uy thấy Mộ Nhất Phàm đi tới, tức giận gầm gừ mấy tiếng.

“Chú em có thể yên lặng một chút không, nếu chú em còn làm ầm nữa, ngay cả miệng chú anh cũng khâu lại luôn đấy.” Thẩm Khâm Dương đang chuyên tâm nghiên cứu bị quấy rầy, quay đầu trợn mắt lườm Á Uy, đến khi quay đầu ra, thì thấy Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên đang đứng ngoài cửa.

Anh ta liền mỉm cười: “Sao hai người lại tới?”

Chiến Bắc Thiên tiến lên trước nói: “Tôi muốn ông kiểm tra thân thể giúp Mộc Mộc.”

Thẩm Khâm Dương thắc mắc: “Ông muốn tôi kiểm tra virus trong thân thể cậu ta sao?”

“Ừ, ông có thể rút một chút máu trên người em ấy để làm nghiên cứu.”

Hai mắt Thẩm Khâm Dương sáng lên: “Được thật á? Thật ra đó giờ tôi vẫn luôn muốn dùng máu Mộc Mộc để nghiên cứu, cơ mà sợ ông không đồng ý, nên không dám mở miệng nói gì, giờ có thể lấy mẫu máu của Mộc Mộc để thí nghiệm, tôi tin chắc chắn có thể nhanh chóng nghiên cứu ra thuốc hơn.”

Mộ Nhất Phàm hào sảng vươn cánh tay ra: “Chỉ cần anh có thể nghiên cứu ra thuốc, muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”

Thẩm Khâm Dương nhìn cánh tay tái nhợt của Mộ Nhất Phàm, thiếu điều chảy nước miếng: “Tôi nghe nói trước đó cánh tay này của cậu bị chém đứt, sao nhanh như vậy đã mọc ra rồi?”

Anh ta không nhịn được mà vươn tay sờ lên, mắt thấy sắp chạm tới cánh tay của Mộ Nhất Phàm, đột nhiên “bốp” một cái, Chiến Bắc Thiên không nặng không nhẹ đánh lên mu bàn tay anh ta một cái.

Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói:” Tôi thu lại lời mới nãy, cơ thể Mộc Mộc không cần ông kiểm tra nữa.”

Thẩm Khâm Dương lấy lại tinh thần, đau lòng rên lên: “Bắc Thiên, tôi chỉ nhìn tay cậu ta thôi mà, ông không đến mức mỗi thế thôi mà cũng ghen đấy chứ? Huống hồ tôi làm như vậy là muốn mang lại hạnh phúc cho toàn nhân loại.”

Chiến Bắc Thiên buồn cười: “Mang lại hạnh phúc cho toàn nhân loại cơ á?”

“Đúng đó, ông nghĩ mà xem, năng lực khép miệng vết thương của Mộc Mộc siêu tới vậy, tay bị chém đứt mà vẫn có thể mọc lại, cho nên, tôi chỉ muốn nhìn tay cậu ta, nói không chừng sau này có thể nghiên cứu ra thuốc để con người cũng có khả năng như vậy.”

Mộ Nhất Phàm cười nói: “Ý kiến này không tồi, tôi sẽ giúp anh.”

Thẩm Khâm Dương vội nói: “Bắc Thiên, đấy ông xem Mộc Mộc cũng đã giúp tôi rồi, ông đâu cần phải nhỏ mọn như thế chứ.”

Chiến Bắc Thiên nói: “Ông kiểm tra cho em ấy trước cái đã.”

“Không thành vấn đề.”

Vẻ mặt Thẩm Khâm Dương hưng phấn mà dẫn Mộ Nhất Phàm tới phòng bên cạnh làm thí nghiệm, nói với nghiên cứu viên đang làm thí nghiệm trong đó: “Cậu Đoàn này, tôi muốn dùng phòng này để nghiên cứu, cậu có thể ra ngoài một chút rồi quay về nghiên cứu sau không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.