Đệ Nhất Thi Thê

Chương 11: Dọa người



.(*Nguyên văn là sấm nhân: khiến cho người khác sợ hãi, cảm thấy thấy rợn tóc gáy; ở một số địa phương, từ này mang ý “Kẻ đáng ghét, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Mình xin phép được dịch là dọa người)

Chiến Bắc Thiên là một người nói được thì làm được, Mộ Nhất Phàm cũng không ngốc đến mức đi thách thức tính nhẫn nại của nam chính, ngoan ngoãn chạy tới buồng vệ sinh, dùng ngón tay thọc vào cổ họng, tiếc là ngoại trừ nôn ra dịch vàng ra, cũng không nôn ra được cái gì khác.

Chiến Bắc Thiên không nói gì thêm, chỉ là đến giờ ngủ, hắn thật sự đi tới phòng Mộ Nhất Phàm, cùng anh ‘đồng sàng cộng chẩm’. (Cùng giường chung gối)

Hai thằng đàn ông ngủ chung một chiếc giường, điều này hết sức bình thường, huống hồ ở trong hiện thực, anh và người bạn nối khố Chiến Bắc Thiên cơ hồ như ngủ cùng giường mà lớn lên, cho nên cũng không cảm thấy mất tự nhiên gì.

Chỉ là ——

Mộ Nhất Phàm từ từ mở hai mắt, liền đối diện với đôi con ngươi đen láy sắc bén, tựa như hắc báo trong đêm thâu, ở trong căn phòng mờ tối, sắc đen lóe lên một cách kì dị.

Anh tức giận liếc mắt một cái: “Anh có thể đừng nhìn tôi chằm chằm được không, anh có biết như vậy rất dọa người hay không hả, hại tôi không ngủ được nữa.”

Chiến Bắc Thiên diện vô biểu tình nói: “Cậu băng kín như cái xác ướp nằm trên giường, trông càng dọa người hơn!”

“……..” Nhất thời Mộ Nhất Phàm nghẹn lời, không thể làm gì hơn là đưa lưng về phía Chiến Bắc Thiên, ngẫm xem rốt cuộc mình đã nuốt vật gì của hắn.

Lúc đó anh thấy một tia sáng màu đo đỏ, trong tay Chiến Bắc Thiên có thứ gì màu đỏ nhỉ?

Mộ Nhất Phàm không ngừng hồi tưởng về nội dung trong truyện, ngay lập tức nghĩ ra cái gì đó, đột nhiên trợn to mắt.

Anh nghĩ ra rồi.

Gia tộc Chiến Bắc Thiên truyền lại một viên ngọc châu màu đỏ, tên là Kình Thiên Châu, nghe nói là vật tiên gia, nhưng thực chất lại là một không gian tùy thân, mỗi tháng Chiến Bắc Thiên đều phải cung cấp máu tươi để cung dưỡng nó.

Hơn nữa, sắc Kình Thiên Châu càng diễm lệ, linh khí trong không gian lại càng dồi dào sung túc, toàn bộ không gian đều vận hành xoay quanh Kình Thiên Châu, chẳng trách Chiến Bắc Thiên lại sốt ruột muốn lấy ra như vậy.

Mộ Nhất Phàm lại tiếp tục ngẫm nghĩ.

Nếu như anh không trả lại Kình Thiên Châu cho Chiến Bắc Thiên, Chiến Bắc Thiên sẽ không có nhiều linh khí để tu luyện dị năng, cũng sẽ không trở nên vô cùng lợi hại nữa, như vậy, sau này anh muốn giết Chiến Bắc Thiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Thế nhưng, nếu anh không trả Kình Thiên Châu lại cho Chiến Bắc Thiên, có khi còn chưa kịp giết Chiến Bắc Thiên thì đã bị Chiến Bắc Thiên xử tử rồi.

Mộ Nhất Phàm xoắn xuýt hồi lâu, bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh hết sức tự giác đi vào buồng vệ sinh ngồi, sau đó vô cùng kích động mà chạy tới phòng bếp, nói với Chiến Bắc Thiên đang làm bữa sáng: “Tôi vừa ra một cục to ơi là to, anh tự đi tìm đi, xem có đồ của anh hay không.”

“………..” Chiến Bắc Thiên lạnh như băng xoay người, lạnh lùng nhìn về phía anh.

Mộ Nhất Phàm nhìn ánh mắt lạnh lẽo kia, không khỏi nuốt nước miếng một cái: “Có.. có chuyện gì?”

Được rồi.

Bảo người khác đi bới phân của mình, đúng là gây khó dễ cho người ta, nhưng bảo anh tự đi bới phân của mình, anh cũng không làm được.

Chiến Bắc Thiên cầm đôi đũa trên bàn, đưa cho anh: “Tôi cho cậu ba phút, nếu không tìm ra, chúng ta đi thẳng tới bệnh viện.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.