Đệ Nhất Tang Thi

Chương 206: Gato



Chiến Quốc Hùng ngồi trong phòng suy nghĩ hồi lâu, mới cầm điện thoại vệ tinh lên gọi cho con trai thứ hai là Chiến Lôi Bình.

Chiến Lôi Bình nhận được điện thoại của cha, vội vã hỏi: “Bố, bố gọi điện sang đây, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Chiến Quốc Hùng chau mày lại: “Lôi Bình, chuyện của anh trai con, Mộ gia đã cho Chiến gia chúng ta một công đạo, ta thấy Mộ gia bọn họ quả thật không có ý gây thương tích cho anh trai con, có lẽ có người dựa vào sự xích mích giữa hai nhà chúng ta mà gây chuyện.”

Chiến Lôi Bình khẽ đáp một tiếng: “Con biết rồi.”

“Cho nên, ta chỉ muốn hỏi một chút, rốt cuộc giữa Nam Thiên và Mộ Nhất Hàng đã xảy ra chuyện gì?”

Chiến Lôi Bình mệt mỏi day day mi tâm: “Bố, con cũng đang hỏi Nam Thiên chuyện này, nhưng thằng bé sống chết không chịu nói.”

Ông nghĩ dường như đứa con trai của mình thay đổi rất nhiều, tuy rằng vẫn ôn hòa lễ phép như trước kia, nhưng hành tung thoắt ẩn thoắt hiện, suy nghĩ khó nắm bắt, đến người làm cha là ông đây cũng không biết rốt cuộc con trai mình muốn làm gì.

Còn có, mỗi lần ông muốn tìm Nam Thiên nói chuyện trong lòng, nói chưa được dăm câu Chiến Nam Thiên đã viện cớ bỏ đi, khiến ông có cảm giác như con trai không muốn nói nhiều hơn dù chỉ một câu với người cha này.

Nhưng mà, nhìn nụ cười tao nhã của con trai, ông lại cảm giác như mình đã nghĩ nhiều rồi.

Chiến Quốc Hùng khẽ than: “Cái thằng này xảy ra chuyện gì chứ?”

“Bố, muộn như vậy rồi mà bố còn gọi tới, không phải chỉ vì chuyện của Nam Thiên thôi chứ?”

Chiến Quốc Hùng nhướn mày: “Ta gọi tới vì chuyện của Nam Thiên thôi, bởi chỉ có giải quyết chuyện của nó, ta mới lo được chuyện chung thân đại sự của Bắc Thiên.”

“Bố, ý của bố là…” Chiến Lôi Bình chau mày lại: “Bố muốn kết thông gia với nhà họ Mộ?”

Ông biết chuyện đứa bé Mộ Thiên này là do con gái nhà họ Mộ sinh ra, cho nên mới nghe Chiến Quốc Hùng nói tới chuyện chung thân đại sự của Bắc Thiên là đã lập tức đoán ra cha mình có ý này.

Chiến Nam Thiên ngồi đối diện lập tức nâng mi mắt lên nhìn Chiến Lôi Bình.

“Ta không nỡ nhìn chắt mình cứ vài ngày ở Mộ gia, rồi lại vài ngày ở Chiến gia, có đôi khi đến mặt bố mẹ cũng không thấy, thật sự không đành lòng.”

Nhưng mà, Chiến Quốc Hùng vừa nghĩ tới chuyện Mộ Nhất Phàm là đàn ông liền cảm thấy hết sức đau đầu, thật ra trong lòng ông vẫn rất phản đối chuyện này, cho nên muốn đợi sau khi giải quyết xong chuyện của Nam Thiên, mới tính đến chuyện của Bắc Thiên.

Nhất thời Chiến Lôi Bình không nói gì.

Nếu như bởi vì chuyện của con trai ông mà khiến bé con phải chia xa cha mẹ, đúng là quá tàn nhẫn.

“Bố…”

Chiến Lôi Bình đang định nói gì đó, điện thoại vệ tinh trong tay lại bị Chiến Nam Thiên đoạt mất: “Ông nội.”

Chiến Quốc Hùng nghe thấy giọng nói bên kia điện thoại thay đổi: “Nam Thiên?”

Chiến Nam Thiên nắm chặt điện thoại vệ tinh của Chiến Lôi Bình, quay về phòng của mình: “Ông nội, ông thực sự muốn kết thông gia với nhà họ Mộ thật sao?”

Chiến Quốc Hùng hỏi ngược lại: “Nếu ta nói thật thì sao?”

Đôi mắt Chiến Nam Thiên thoáng nheo lại, đoạn hỏi: “Người yêu của anh là thiên kim nhà họ Mộ?”

Chiến Quốc Hùng không nói gì.

Bởi vì ông thật sự không thể mở miệng nói “Chị dâu cháu chính là Mộ Nhất Phàm, là một người đàn ông thứ thiệt”.

Chiến Nam Thiên không nghe được câu trả lời của Chiến Quốc Hùng, loáng thoáng đoán ra được đáp án, đôi mắt đột nhiên trở nên u ám tối tăm, mím môi lại nói: “Ông nội, có mấy lời này cháu không biết có nên nói hay không.”

“Nói gì?”

“Mấy hôm trước, lúc ông và cháu tới doanh địa của anh, cháu thấy anh với đại thiếu gia nhà họ Mộ..” Chiến Nam Thiên nói đến đây, dừng một chút, đáy mắt lóe lên tia hung tàn: “Bọn họ ôm nhau…”

Chiến Quốc Hùng nhíu mày, bình tĩnh nói: “Cháu thấy rồi? Nếu cháu đã thấy, ta cũng không ngại nói cho cháu biết, người yêu của anh cháu chính là Mộ Nhất Phàm, tạm thời cháu đừng nói cho bố mẹ, còn có…”

Ông còn chưa nói hết câu, chợt nghe thấy “Bộp” một tiếng, ngay sau đó điện thoại không còn tiếng động gì nữa.

Chiến Quốc Hùng nghi hoặc nhìn di động của mình, thế mà đã cúp máy.

Ông thầm nghĩ, có lẽ Chiến Nam Thiên không cẩn thận tắt đi, bèn gọi lại, nhưng đối phương đã tắt máy.

Lẽ nào điện thoại của Nam Thiên bị hết pin?

Chiến Quốc Hùng không thể làm gì hơn là cất điện thoại đi ngủ.

Ở bên kia, Chiến Lôi Bình vẫn ngồi đợi con trai đi xuống, nhưng cuối cùng lại chỉ nghe thấy bên kia sân phát ra tiếng khởi động xe.

Ông đứng dậy ra ngoài cửa sổ nhìn, chỉ thấy chiếc xe việt dã ‘kiêu hùng’ của con trai đã bị lái ra khỏi khu biệt thự.

“Con nó lại đi à?” Chung Tân đang bận bịu trong phòng bếp nghe thấy tiếng xe, đi ra phòng bếp hỏi Chiến Lôi Bình.

Chiến Lôi Bình tức giận trả lời: “Sao anh biết được.”

Ông không thấy Chiến Nam Thiên đi xuống, không thể làm gì hơn là đi lên tầng trên, ông thấy cửa phòng con trai mình mở rộng, tiến lên nhìn một chút, khắp mặt đất đầy những mảnh vỡ nhỏ màu đen.

Chiến Lôi Bình nheo mắt lại, phát hiện những mảnh vỡ kia thế mà lại là linh kiện di động và vỏ điện thoại vệ tinh.

Ông chau mày nhìn bốn phía xung quanh, không thấy bóng Chiến Nam Thiên đâu, cuối cùng ánh mắt dừng trên chiếc cửa sổ sát đất.

Nếu ông đoán không sai, có lẽ con nó tự nhảy ra khỏi cửa sổ, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà nó đi vội như vậy.

“Con nó có ở trong phòng không?” Chung Tân đi lên nhìn: “Không biết rốt cuộc thằng bé này xảy ra chuyện gì, cứ hai ba ngày lại chạy ra ngoài, cũng không nói cho chúng ta biết nó đang bận bịu cái gì.”

Chiến Lôi Bình hít sâu, xoay người quay về phòng.

Chung Tân cằn nhằn mấy câu, sau đó cầm chổi đi lên quét phòng cho con trai.

——

Sáng sớm, Mộ Nhất Phàm ăn sáng xong, lập tức lái xe đi tới doanh địa Mộ thị để tìm nhóm Cao Phi, cho năm người họ lái xe chở nước đi ra.

Đám Cao Phi vừa nghe liền biết nhất định Mộ Nhất Phàm đã nghĩ ra được cách gì đó để cấp nước cho người ở khu thành bắc, không nói nhiều, liền tới gara xin ba chiếc xe chở nước.

Nhân viên trong gara xe biết đám Cao Phi xin xe chở nước thay cho đại thiếu gia, không hỏi nguyên nhân, lập tức thông qua cho họ.

“Nhất Phàm, anh định đi đâu lấy nước đây?” Đặng Hiểu Nghị tò mò hỏi.

Mộ Nhất Phàm cười đầy thần bí: “Đợi ra khỏi doanh địa rồi sẽ nói cho cậu biết.”

Lời này khiến đám Cao Phi càng thêm tò mò, sau khi rời khỏi doanh địa, ba chiếc xe chở nước vẫn luôn đi theo phía sau xe Mộ Nhất Phàm, sau đó xe dừng lại ở một gốc cây không người.

Năm người xuống xe nhìn, thấy xung quanh không có nước, ngay cả một hồ nước nhỏ cũng không có.

Mộ Nhất Phàm nhanh nhẹn đi tới mui xe, mở cửa bình chứa, sau đó dùng dị năng hệ thủy rót nước vào.

Năm người Cao Phi nghe thấy tiếng nước, ngạc nhiên mở to mắt nhìn người trên mui xe: “Nhất Phàm, anh có dị năng hệ băng, hệ mộc, đồng thời còn có hệ thủy nữa?”

Nhưng mà, không đúng.

Lúc mấy người họ đi tìm vật tư, chưa từng thấy Mộ Nhất Phàm dùng dị năng hệ thủy, dù là lúc ngủ dậy cũng lấy băng để rửa mặt.

Mộ Nhất Phàm nhìn vẻ mặt nghi hoặc của họ: “Giờ không tiện giải thích cho mấy cậu, sau này sẽ nói cho cậu biết, nói chung là tôi không hấp thụ tinh hạch của dị năng giả khác.”

Anh đã nói như vậy, đám Cao Phi cũng không hỏi nhiều, huống hồ anh cũng không có trách nhiệm phải giải thích với bọn họ, thế nhưng Mộ Nhất Phàm nói cho họ biết, điều này chứng minh anh coi họ là người một nhà.

Điều này khiến họ cảm thấy hết sức cao hứng.

Nửa giờ sau, Mộ Nhất Phàm đổ đầy nước ba xe chứa, sau đó họ tiếp tục lái xe đi, tới khu bắc thành hội hợp với Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên đã sớm chuẩn bị xong tất cả, binh lính đã làm đăng ký cho những người may mắn còn sống, phát bát và nước cho họ.

Những người còn sống đều sung sướng cảm kích, miệng không ngừng nói lời cảm ơn, nếu không có những binh lính này, bọn họ đã chết khát từ lâu rồi.

“Năm người kia là người em chọn ra từ chỗ của bố em?” Chiến Bắc Thiên nhìn năm người lính tích cực cấp nước cho mọi người hỏi.

“Ừa.” Mộ Nhất Phàm khoát tay lên vai Chiến Bắc Thiên, cười hỏi: “Sao, không tệ phải không?”

Trong mắt Chiến Bắc Thiên lộ ra tia tán thưởng: “Cả người toát lên chính khí, là đồng đội có thể tin tưởng được.”

Mộ Nhất Phàm chép miệng hai tiếng.

Không hổ là nam chính, vừa liếc mắt đã nhìn ra được bản chất của năm người Cao Phi.

Chẳng trách trong tiểu thuyết, năm người Cao Phi khăng khăng theo nam chính, chỉ riêng sự tin tưởng của nam chính đã đủ để họ bất chấp gian nguy cho hắn rồi.

“Đối xử tốt với họ vào, họ sẽ báo ơn em nhiều hơn những gì em bỏ công.”

“Thế anh có gato vì em có năm đồng đội siêu cừ hông?”

Chiến Bắc Thiên nhìn bộ mặt đắc ý của anh, trong mắt lóe lên tia cười, nói hùa theo anh: “Gato.”

Mộ Nhất Phàm cười hì hì: “Anh không cần phải quá gato đâu, là của em thì cũng là của anh mà, huống hồ họ vốn là của anh.. khụ khụ, nói chung là, đợi đến khi bố em thừa nhận quan hệ của hai ta rồi, em sẽ cho ra mắt người chị dâu này với họ, anh không biết đâu, họ mong gặp anh từ lâu rồi.”

“Thế à?” Chiến Bắc Thiên nhìn về phía năm người kia: “Vậy đợi em giới thiệu anh xong, anh đây làm “chị dâu”, phải huấn luyện họ thật tốt, để họ trở thành phụ tá đắc lực cho em.”

Vừa dứt câu, năm người Cao Phi lập tức run lên.

Đặng Hiểu Nghị nhìn trái một chút, lại nhìn phải một chút: “Đột nhiên tôi thấy lành lạnh.”

“Tôi cũng vầy.” Khổng Tử Húc nói.

Tôn Tử Hào nghe họ nói vậy, cười xùy một tiếng: “Lạnh? Đợi đến trưa mấy cậu sẽ biết cái gì gọi là nóng chết người.”

Hướng Quốc đi tới chỗ bọn họ: “Có cần tôi thắp cho cậu mấy cây đuốc, đảm bảo sẽ không thấy lạnh nữa.”

“Đi đi, đi đi.”

Mộ Nhất Phàm thấy nhóm Cao Phi trò chuyện đến là vui vẻ với nhóm Hướng Quốc, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, vỗ vỗ vai Chiến Bắc Thiên: “Khi nào rảnh rỗi anh cũng huấn luyện thêm cho em đi.”

Anh cũng muốn học thêm nhiều thuật phòng thân, để có thể đề phòng bất cứ tình huống nào.

Chiến Bắc Thiên nhướn mày: “Mấy hôm trước luyện còn chưa đủ à?”

“Mấy hôm trước? Mấy hôm trước anh huấn luyện cho em lúc nào?” Vẻ mặt Mộ Nhất Phàm nghi hoặc, nhưng nhanh chóng nghĩ ra Chiến Bắc Thiên đang ám chỉ mấy ngày họ ở trong không gian, tới buổi tối, hầu như hai người chỉ lăn lộn trên giường, làm đến là thư sướng.

Anh cười ha hả: “Bắc Thiên, em phát hiện ra anh trở nên hư hỏng mất rồi, ban nãy em nghiêm túc xin anh huấn luyện cho em như vậy, anh lại nghĩ đi đâu thế?”

Ngay sau đó, sắc mặt Mộ Nhất Phàm thay đổi, anh quay đầu nhìn xung quanh: “Có người đang quan sát chúng ta.”

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên trở nên nghiêm túc mà nhìn đám đông nhốn nháo trước mặt: “Có biết là ai không?”

Mộ Nhất Phàm lập tức dùng dị năng tinh thần để nghe vọng khắp khu thành phía bắc, nhưng anh không cảm ứng được ai đang theo dõi họ, rất có thể đối phương đã thu sóng tinh thần của mình.

“Không biết, người có thể tránh dị năng hệ tinh thần tra quét, nhất định không phải người tầm thường.”

Chiến Bắc Thiên lại cẩn thận nhìn khắp sân, xác định không ai khả nghi, vỗ vỗ vai Mộ Nhất Phàm: “Đừng lo, ở đây chúng ta có nhiều người như vậy, đối phương sẽ không dám ra tay tùy tiện đâu.”

“Ừ.”



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.