Đệ Nhất Tang Thi

Chương 127: Không xong rồi!



Âm thanh phát ra từ bút ghi âm rất lớn, cho dù trong phòng ăn đang ầm cả lên, nhưng mọi người xung quanh vẫn có thể nghe thấy rõ rành rành, thế nhưng, đại đa số mọi người đều không quá để ý tới chuyện này.

Chiến Bắc Thiên cau mày lại, giọng nói phát ra từ trong bút ghi âm dường như là của Trang Tử Duyệt.

Ngay sau đó, trong bút ghi âm phát ra giọng nói nghi ngờ của Mộ Nhất Phàm: “Chuyện gì vậy?”

“Cậu….” Bút ghi âm lại phát ra giọng nói của người đàn ông trước đó, thế nhưng anh ta chỉ nói một chữ “Cậu”, sau đó dừng lại hồi lâu.

Đương lúc mọi người cho rằng không còn gì nữa, giọng của người đàn ông kia lại vang lên: “Có phải cậu là tang thi không?”

Câu hỏi này có sức công phá như một quả bom, tất cả mọi người ở xung quanh nghe thấy câu hỏi này đều kinh hãi.

Sao cơ?!!

Mộ Nhất Phàm là tang thi sao?!

Những người không nghe được tiếng ghi âm, chỉ nghe thấy những tiếng ồ lên đầy kinh ngạc, đều vội quay đầu nhìn về phía những người nghe bút ghi âm: “Bên kia sao ồn thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Chiến Bắc Thiên liền biến sắc đi tới trước mặt Dung Tuyết, giật chiếc bút trong tay Dung Tuyết, sau đó tắt bút ghi âm đi, lạnh lùng nói: “Cái bút này là làm sao?”

Hướng Quốc cố nén sự kinh ngạc trong lòng, theo Chiến Bắc Thiên mà đi tới.

Dung Tuyết vô tội nhìn Chiến Bắc Thiên: “Cái bút ghi âm này không phải của tôi, tôi cũng có biết gì đâu.”

“Vậy của ai?”

Dung Tuyết nhìn về phía Dung Nhan.

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên lạnh như băng chuyển về phía người Dung Nhan.

Vẻ mặt Dung Nhan mờ mịt: “Chiếc bút ghi âm này không phải của tôi.”

Người thấy chiếc bút rơi từ trên người Dung Nhan xuống nói: “Nếu không phải của cô, sao nó lại từ trong quần cô rơi ra?”

“Cái… cái này…” Dung Nhan sốt ruột nói: “Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa, chiếc bút ghi âm này không phải của tôi thật.”

Những người khác đang lấy cơm chú ý tới chuyện xảy ra chỗ Chiến Bắc Thiên, đều lặng lẽ hỏi nhau đã xảy ra chuyện gì, không bao lâu, chuyện có người hỏi Mộ Nhất Phàm có phải tang thi không truyền khắp căn tin.

“Mộ Nhất Phàm là tang thi sao?” Có người nghi hoặc nói: “Không thể nào? Nếu anh ta là tang thi thì đã cắn chúng ta từ đời nào rồi.”

“Tôi cũng nghĩ anh ta không giống tang thi, nếu là tang thi, tất cả mọi người trong đội chúng ta đã biến thành tang thi từ lâu rồi, nhưng tới giờ vẫn đâu có ai bởi vì bị tang thi cào mà biến thành tang thi đâu.”

Mộ Nhất Phàm mải lấy cơm vẫn không biết xảy ra chuyện gì, tới khi đi lấy cơm về, thấy mọi người vừa nhìn thấy mình, liền lập tức cách xa năm bước, khiến anh chẳng hiểu mô tê gì.

Sau đó, anh trông thấy mấy người Chiến Bắc Thiên đang đứng giữa phòng: “Mọi người đang làm gì đấy? Sao còn chưa lấy cơm đi?”

Những đội viên vây xung quanh Chiến Bắc Thiên trông thấy Mộ Nhất Phàm đi tới, vội vàng cách ra xa mấy bước.

Tuy rằng mọi người đều không mấy tin tưởng chuyện Mộ Nhất Phàm là tang thi, nhưng vì an toàn, cũng không ai dám tới gần Mộ Nhất Phàm.

Chiến Bắc Thiên vừa trông thấy Mộ Nhất Phàm, sắc mặt liền dịu đi nhiều: “Không có gì, cậu đi ăn cơm trước đi.”

Mộ Nhất Phàm nghi ngờ đưa mắt nhìn xung quanh, bưng cơm đi tới chỗ bình thường anh hay ngồi ăn.

Anh vừa đi, Chiến Bắc Thiên đảo cặp mắt sắc bén nhìn qua mọi người, lạnh lùng nói: “Sau này nếu có ai lan truyền chuyện vừa ban nãy ra ngoài, thì tự thu dọn đồ đạc mà rời đi.”

Mọi người sợ không dám ho he tiếng nào.

Hướng Quốc vẫy tay cho họ lui: “Đi ăn cơm đi.”

Mọi người vội vã tản đi.

Dung Nhan vẫn còn đứng yên tại chỗ, sắc mặt tái nhợt nói: “Chiến thiếu tướng, tôi…”

Chiến Bắc Thiên lạnh như băng liếc mắt nhìn cô ta một cái, không nói lời nào lạnh lùng đi lấy cơm cùng Hướng Quốc.

Bà Dung đi lấy cơm về trông thấy sắc mặt con gái rất xấu đứng ở giữa phòng ăn, vội tới hỏi: “Nhan Nhan, sao con còn chưa đi lấy cơm?”

Dung Nhan trông thấy gương mặt quan tâm của mẹ, viền mắt đỏ lên, nghẹn ngào cất tiếng gọi: “Mẹ!”

Bà Dung thấy cô con gái vốn luôn kiên cường của mình đột nhiên bật khóc, lo lắng mà vội hỏi: “Sao vậy? Sao vậy?”

Bà vội vàng đặt bát cơm lên mặt bàn, ôm con gái: “Nhan Nhan, sao con lại khóc? Ai bắt nạt con? Mau nói cho mẹ biết, mẹ giúp con lấy lại công đạo.”

Dung Nhan sụt sịt mũi, tủi thân nói: “Mẹ, cái bút ghi âm kia thật sự không phải của con.”

Bà Dung không hiểu gì: “Bút ghi âm gì cơ?”

Dung Nhan thấy mẹ mình không biết gì, vội dụi đôi mắt: “Không.. không sao, mẹ, con khó chịu trong người, con về phòng nghỉ ngơi trước.”

“Này? Nhan Nhan!” Bà Dung thấy Dung Nhan xoay người rời khỏi căng tin, lo lăng bưng cơm đuổi theo.

Hướng Quốc đang lấy cơm, thấy Dung Nhan chạy ra khỏi nhà ăn, chau mày lại: “Lão đại, cái bút ghi âm kia có lẽ không phải của Dung Nhan thật.”

Thế nhưng, thật không biết giải thích chuyện chiếc bút ghi âm rơi ra từ trong quần Dung Nhan thế nào.

Chiến Bắc Thiên nhìn cậu ta, bưng cơm đi tới chỗ Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm đang ngồi trước bàn ăn cơm, thấy mọi người xung quanh đều có vẻ là lạ, mọi người đều ngồi cách anh rất xa, ánh mắt họ nhìn anh cũng kì kì.

Thế nhưng, đến khi anh nhìn lại họ, họ đều lập tức cúi đầu ăn, khiến anh chẳng hiểu mô tê gì cả.

Lúc này, Chiến Bắc Thiên đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.

Mộ Nhất Phàm vội nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay có chuyện gì ấy nhở, tôi thấy bầu không khí cứ sai sai ở đâu ấy.”

“Làm gì có gì sai sai? Mau ăn đi.” Chiến Bắc Thiên gắp một miếng thịt vào trong bát anh.

Mộ Nhất Phàm thấy mọi người không nhìn qua đây nữa, cũng không nói gì thêm, đoạn cúi đầu, nhanh chóng ăn hết sạch bát cơm.

Cơm nước xong xuôi, Chiến Bắc Thiên liền đưa Mộ Nhất Phàm về phòng, sau đó lại một lần nữa xuống tầng đi tới phòng Hướng Quốc.

Hướng Quốc trông thấy Chiến Bắc Thiên, liền đẩy ghế đưa tới trước mặt hắn: “Lão đại, anh ngồi xuống đi.”

“Cậu kể thêm tin tức cậu nghe được cho tôi đi.” Chiến Bắc Thiên ngồi xuống liền vào thẳng trọng tâm câu chuyện.

Bởi vì khi đó ở căn tin có quá nhiều người, nên họ không tiện nói gì thêm.

Hướng Quốc ngồi xuống cuối giường, nói: “Ngoài chuyện dị năng giả bị tang thi giết chết ra, giờ mọi người còn đang truyền tai nhau tang thi đều có ý thức của mình, hơn nữa, động tác không còn chậm chạp như trước đó, đi đứng cũng không tập tễnh, còn có thể khống chế ăn thịt người, gần giống như con người bình thường, những tang thi như vậy được gọi là tang thi cao cấp.

“Tang thi cao cấp khác người thường ở chỗ, khuôn mặt và đôi môi không có huyết sắc, viền mắt ngoài cũng có màu đen, giống như vẽ mắt khói, còn viền mắt bên trong lại rất đỏ, như kẻ viền đỏ, hết sức kì dị, cuối cùng, móng tay bọn chúng có màu đen, đây là những đặc diểm dễ nhận diện nhất của tang thi cao cấp.”

“Lão đại, em chỉ nghe được chừng ấy tin.”

Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại, không nói gì.

Gương mặt Hướng Quốc lộ vẻ do dự, dè dè dặt dặt hỏi: “Lão đại, Mộ Nhất Phàm, anh ta…”

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên trở nên hung dữ, lạnh lùng nhìn cậu ta.

Hướng Quốc im bặt lại.

Trước khi nghe bút ghi âm, cậu ta cũng rất hoài nghi Mộ Nhất Phàm, bởi vì những đặc điểm của tang thi cao cấp kia, Mộ Nhất Phàm đều có đủ.

Mới ban đầu, cậu ta nghĩ gương mặt và Mộ Nhất Phàm không có huyết sắc là bởi bị ung thư xương, sau đó, bởi Mộ Nhất Phàm ngủ không đủ giấc nên viền mắt mới biến thành màu đen, viền mắt trong đỏ lên, giờ suy nghĩ kỹ lại, nói không chừng Mộ Nhất Phàm là tang thi thật.

Phải rồi, Mộ Nhất Phàm còn thường xuyên đeo găng tay, chẳng lẽ anh ta thật sự là…

Đột nhiên Chiến Bắc Thiên đứng dậy rời khỏi căn phòng.

“Lão đại…….”

Hướng Quốc muốn đuổi theo nhắc nhở Chiến Bắc Thiên, nhưng nghĩ lại, lão đại còn thông minh hơn mình, mình có thể nhìn thấu, chẳng lẽ lão đại lại không nhìn ra.

Chiến Bắc Thiên quay trở lại tầng trên, chợt nghe thấy phía dưới truyền tới tiếng bước chân vội vã.

Hắn nhìn xuống dưới, trông thấy Trịnh Quốc Tông thở hồng hộc chạy lên.

Đáy mắt Chiến Bắc Thiên lóe lên tia nghi hoặc.

Hẳn lúc này Trịnh Quốc Tông đang ở khu đông giúp xây tường rào mới đúng, bên kia cũng có cơm trưa, sao đột nhiên lại quay về?

“Bác sĩ Trịnh, sao chú lại về?”

Trịnh Quốc Tông nghe thấy tiếng Chiến Bắc Thiên, vội vã ngẩng đầu lên, thấy người đứng trên tầng đúng là Chiến Bắc Thiên thật, vội vã nói: “Chiến.. Chiến thiếu tướng, không.. không…không xong rồi.”

“Chú đừng vội, cứ từ từ mà nói.” Chiến Bắc Thiên đi xuống đỡ lấy Trịnh Quốc Tông đi đứng có chút không vững, không thấy Mộ Kình Thiên vẫn hay theo bên cạnh Trịnh Quốc Tông đâu, chợt chau mày lại: “Có phải bé con đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

Trịnh Quốc Tông vội khoát tay: “Thằng… thằng bé.. ở… ở dưới nhà.”

Chiến Bắc Thiên nghe thấy bé con không gặp chuyện gì, liền đỡ ông về phòng.

Tới khi Trịnh Quốc Tông có thể thở bình thường rồi, vội vã nói: “Tôi vừa ở khu Đông nghe thấy tin phát thanh, mà không, cũng không hẳn là phát thanh, nói chung là, từ loa phát thanh phát ra.”

Chiến Bắc Thiên thấy ông nói chuyện lộn xộn, cũng không nói chen vào, lặng lẽ nghe ông nói hết.

“Mà trong loa phát thanh phát ra tiếng của Mộc Mộc và Trang tiên sinh, tệ hơn là, Trang tiên sinh hỏi có phải Mộc Mộc là tang thi hay không, Mộc Mộc thế mà lại thừa nhận, giờ mọi người ở khu đông đều đã biết rõ chuyện này.”

Chiến Bắc Thiên hơi biến sắc, vội vã đóng cửa phòng, sau đó lấy chiếc bút ghi âm lúc ban nãy ra, bật lên cho Trịnh Quốc Tông nghe: “Cái mà chú nghe thấy Mộc Mộc và Trang Tử Duyệt nói, có phải cái này không?”

Trịnh Quốc Tông nghe được vài câu xong, vội vã gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, chính là cái này! Chính là cái này!”



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.