Cố Cơ Uyển nhìn bóng lưng Mộ Tu Kiệt, chỉ chần chờ một lát sau đó liền bước đến mặt giường còn lại, xốc chăn lên nằm xuống.
Nhưng không ngờ ngủ bên này cậu cả Mộ lại vừa vặn nhìn chằm chằm mình.
Anh chưa nhắm mắt, ánh mắt anh quả thực đang dừng trên người Cố Cơ Uyển, khiến Cố Cơ Uyển có chút lo lắng.
Không biết là phải nằm thẳng hay quay người đưa lưng về phía anh.
Nhưng cứ bị anh nhìn như vậy, cả người cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Ánh mắt của anh quá sắc bén, rõ ràng lúc sắp tới lúc đi ngủ rồi mà mà vẫn còn tinh thần như vậy.
Nhìn chằm chằm người ta như thế, đúng là chẳng lịch sự gì cả! Lẽ nào bản thân anh không nhận ra chút nào ư?
"Cậu cả Mộ, mai tôi còn phải lên lớp." Cô nhắc nhở.
"Ừ” Mộ Tu Kiệt thản nhiên đáp một câu, ánh mắt vẫn dừng ở chỗ cũ.
Cố Cơ Uyển không biết người ta đang nhìn cô hay ánh mắt không có tiêu cự.
Dù sao thì anh nằm nghiêng, vừa vặn quay mặt sang bên này.
Nhưng người bị nhìn thực sự có chút xấu hổ.
Sắp 3 giờ rồi, chỉ còn 4 tiếng nữa thôi là trời sáng.
Cô thực sự có chút buồn ngủ, cuối cùng liền cắn môi, xoay người đưa lưng về phía anh.
"Tôi thế này khiến cô nhìn không thuận mắt à?" Sau lưng vang lên giọng nói lành lạnh của người đàn ông.
Cô quay đầu, ánh mắt đụng phải đôi mắt sâu thắm của anh.
Thâm thúy, xa xăm, tựa như ngôi sao trên bầu trời đêm, rồi lại giống như hai động đen ngòm, khiến cô vừa nhìn vào khó mà thoát ra được.
Cô khó khăn rời tầm mắt mình ra khỏi ánh mắt anh, nhưng không ngờ ánh mắt lại dừng trên ngực anh.
Cơ ngực mê hoặc lòng người kia... Phù! Không biết có phải nhiệt độ điêu hòa trong phòng cao quá không, có chút nóng...
Cô hạ mắt, chỉ dám nhìn tay mình: "Cậu cả Mộ, thực sự không còn sớm nữa, không bằng chúng ta..."
"Đầu khó chịu." Anh nói.
Lời nói hơi đột ngột, cũng may cô phản ứng kịp.
Trong lòng căng thẳng, cô lập tức tiến lại gần, đưa tay tìm thái dương của anh.
Nhiệt độ không cao không thấp, cũng không biết là bình thường hay sốt nhẹ.
"Tôi đo nhiệt độ cơ thể cho anh." Cô định xốc chăn đứng dậy.
"Tôi mệt rồi." Cánh tay Mộ Tu Kiệt luôn đặt ngang lên người cô qua lớp chăn.
"Cậu cả Mộ..."
"Để như vậy dễ chịu." Anh nhắm mắt, hình như chẳng để ý chút nào đến hành động này của mình.
Cổ Cơ Uyển thở ra một hơi, cũng đúng, cánh tay bị thương đặt trong chăn có thể sẽ bị chăn chạm đến vết thương.
Tuy đã băng bó xong nhưng chạm một chút cũng sẽ đau.
Đặt ngoài chăn chắn là an toàn hơn.
Có điều đặt lên người cô làm gì chứ? Với độ cao này của cô có thể khiến anh thoải mái ư?
Cố Cơ Uyển bằng một cách nào đó đã trở thành "tấm đệm' cho anh đặt tay, đúng là chẳng còn cách nào khác mà.
Nhưng cánh tay của anh lại không trực tiếp khoát lên người cô, tốt xấu gì thì cũng cách một lớp chăn, chỗ đặt lên kia là bụng của cô.
Hình như...cũng chẳng có gì, để anh đè một đêm cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần vết thương của anh khỏi thì cũng đáng.
Lại lặng lẽ nhìn Mộ Tu Kiệt một cái, anh nhắm mắt rồi cũng chẳng có động tĩnh gì, hô hấp cũng dần dần trở nên đều đặn.
Không đến hai phút, hô hấp của anh bình ổn. Nhìn hình như là ngủ thật rồi.
Mệt mỏi một đêm, giờ không chỉ có cậu cả Mộ, đến cô cũng vừa mệt vừa buồn ngủ.
Cố Cơ Uyển nhấp môi dưới thở ra một hơi rồi nhắm mắt lại.
Đang định ngủ để sáng mai còn đến trường thì không ngờ cánh tay đang đặt trên bụng cô dịch chuyển lên trên.
"Mộ..." Cô cắn môi mình.
Nghiêng đầu nhìn, Mộ Tu Kiệt vẫn duy trì tư thế vừa nãy, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều, dáng vẻ giống như ngủ say.
Anh bị thương, còn có thể hơi sốt nhẹ, không dễ gì mà ngủ an ổn, nếu lúc này làm anh tỉnh thì hình như có chút tàn nhẫn.
Cũng sẽ ảnh hưởng đến việc lành lại vết thương của anh.
Nhưng cánh tay của anh...
Cô Cơ Uyển cúi đầu nhìn, càng thêm ngượng ngùng ủy khuất.
Anh đặt lên bụng cô thì cũng thôi đi, giờ lại còn quá đáng đặt lên ngực cô Đặc biệt là vừa nãy cảm thấy hơi nóng, chưa kéo chăn lên cao, chỗ đó thì sát mép chăn.
Nếu còn lên trên nữa...
Cố Cơ Uyển phát hiện đầu óc mình đúng là đen tối, nghĩ gì đến đó.
Ý nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu, cậu cả Mộ bèn nhíu mày, tay lại hướng lên trên.
Cơ thể mềm mại nhất thời rơi vào tay anh.
Cố Cơ Uyển theo bản năng cầm lấy tay anh, hoang mang rút bàn tay to của anh ra.
Nhưng hình như cậu cả Mộ cố ý chống lại cô, cô càng đẩy bàn tay của anh càng chặt!
Đây là cố ý ư?
Nhưng cậu cả Mộ nhà người ta sao có thể hứng thú với thân thể của cô cơ chứ? Kiếp trước cô chạm vào anh một chút thì đã bị anh ghét bỏ rồi.
Thậm chí có một lần cô không biết trời cao đất dày ngủ ở giường của anh, cậu cả Mộ lập tức bảo người thay toàn bộ ga trải giường và đệm.
Có thể thấy anh ghét cô đến mức nào.
Nhưng giờ tay của anh đúng là rất láo xược!
"Cậu cả Mộ..."Cố Cơ Uyển không dám lớn tiếng, chỉ nhẹ tay nhẹ chân rút tay anh ra.
Kết quả ngược lại, cánh tay của Mộ Tu Kiệt lại siết chặt một cái, kéo cô vào lòng mình.
Anh trở mình, hơn nửa người đè lên người cô, nhất thời khiến cô không thể động đậy.
"Cậu cả Mộ!" Cố Cơ Uyển nghi ngờ anh cố ý, dùng sức đẩy bả vai anh một cái.
Người đàn ông mơ mơ mang màng, thấp giọng lẩm bẩm: "Đau..."
Đau? Không phải là lại đụng đến vết thương của anh rồi chứ?
Cố Cơ Uyển hoảng sợ, thu lực đẩy của mình lại.
Ngẩng đầu, khuôn mặt của cậu cả Mộ ở trước mắt, qua ánh trăng mờ ảo bên ngoài có thể nhìn rõ được ngũ quan của anh.
Hai mắt anh nhắm chặt, ấn đường hơi nhăn lại, hình như đúng là đang chịu đau đớn nào đó.
Quan trọng nhất là, nhiệt độ cơ thể của anh quả thực cao hơn người bình thường, chắc là phát sốt.
Nếu phát sốt thì cũng không cần xử lí, nhưng để anh nghỉ ngơi tốt là điều vô cùng quan trọng.
Tay của Cố Cơ Uyển vẫn chống trên bả vai của Mộ Tu Kiệt nhưng lại không dám dùng sức.
Không giãy dụa nữa thì ấn đường nhíu chặt của Mộ Tu Kiệt quả nhiên dần dần giãn ra, tựa như không còn đau nữa.
Vừa nãy mình thực sự đụng đến vết thương của anh, không phải lần đầu nữa, sao còn không cẩn thận vậy chứ.
Nhưng giờ...hơn nửa người của cậu cả Mộ đè lên người cô, tay còn ôm chặt cô, cô nên làm thế nào đây?
Mặc dù phần lớn sức nặng của anh đều do anh chống đỡ, Cố Cơ Uyển cũng không bị ép đến khó thở, nhưng cậu cả Mộ dựa gần như vậy, tim đập liên hồi, sắp chịu không nổi nữa rồi.
Mộ Tu Kiệt không biết trong mơ mơ thấy gì, cánh tay lại buộc chặt hơn.
Cơ thể mềm mại của Cố Cơ Uyển bị ép chặt dưới lông ngực rắn chắc của anh khiến cô suýt nữa nhìn không được mà khẽ kêu lên.
Hormone nam tính bao phủ lấy cô, dưới sức ép của thân mình cường tráng khí lực của anh, cô mềm nhũn như một vũng bùn.
Đừng đè nữa, đè tiếp...cô sắp nhịn không được mà ôm anh rồi!