Nhìn thấy cánh cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân bỏ đi vội vã vang lên, Anh Đài mới sực tỉnh táo lại.
“Người khi nãy là Cố Cơ Uyến thật à?”
Không phải Dương Băng Băng nói Cố Cơ Uyển rất khó xơi sao?
Nhưng rõ ràng Cố Cơ Uyển của ban nãy hấp ta hấp tấp, chưa nói được bao nhiêu đã dễ dàng kích động.
Ngoại trừ tủi thân ra, một chút năng lực phản ứng cũng không có.
Đây chính là Cổ Cơ Uyển nổi danh khó xơi trong lời đồn à? Trông cô ta giống hệt như một đồ ngu ngốc?
Dương Băng Băng cũng ngờ vực, lần trước gặp Cố Cơ Uyển, rõ ràng cô ta rất lạnh lùng và gian trá.
Lần này chỉ mắng có vài câu thế thôi là đi à?
Còn để lại cả đống đồ! Tất thảy đều là nhãn hiệu cao cấp!
“Quả nhiên vớ được nhà giàu có khác, mấy món đồ đắt tiền thế này mà bảo mua thì mua, đến mắt cũng không chớp.”
Dương Băng Băng lập tức đi xuống giường, đến trước bàn, gương mặt toát ra vẻ ngạc nhiên và bất ngờ.
“Đây là quà xin lỗi cô ta gửi, chứ không phải chúng ta ăn cắp!”
Cả đống này, ít nhất cũng phải mười lăm tỷ!
Chắc chắn con đàn bà đê tiện đó quẹt thẻ của cậu Mộ
Nếu như cậu Mộ tặng tấm thẻ kim cương đen của mình thì tốt biết bao!
“Vậy Băng Băng, mấy món đồ này...” Anh Đài nhìn nhưng thứ đồ trên bàn với ánh mắt thèm thuồng.
“Dù gì cô ta cũng không cần, đợi đến khi cô ta muốn cướp về thì chúng ta không thừa nhận là được.”
Đồ này có ghi tên ai đâu, còn sợ bị cô ta cướp à?
“Nếu như cô ta dám quay lại đây cướp nó đi, cậu cứ giả vờ bị cô ta đẩy ngã, giống như cách đối phó với Tô Tử Lạp hồi trưa vậy đấy.”
Túi hàng hiệu, đồ trang điểm hàng hiệu! Trong ánh mắt của Anh Đài chỉ còn lại những món đồ này mà thôi, làm gì còn quan tâm đến những thứ khác!
“Đến lúc đó tớ lại tiếp tục quay lén, cắt hình có lợi cho chúng ta rồi tung lên mạng, cô ta sẽ được hưởng cảm giác xôi hỏng bỏng không ngay thôi!” “Được!”
Dương Băng Băng cũng không nhịn nổi nữa rồi, cô ta ập đến mở chiếc túi đựng túi xách Chanel ra!
Nhưng mà...nhưng mà sao lại thế này?
Bên trong túi xách đều là giấy báo cũ, làm gì có chiếc túi hàng hiệu nào?
Nhưng mà, rõ ràng những túi xách này đều là thật!
Rốt cuộc hai người họ đều ngẩn ngơ, chuyện gì thế này?
“Cái ả Cố Cơ Uyển đấy dám đùa bỡn chúng ta”
Dương Băng Băng càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, cô ta đùa bỡn bọn họ như thế, ngoại trừ việc làm bọn họ thất vọng ra thì có còn ý nghĩa gì nữa?
“Hình như...hình như tớ có dự cảm không lành...” Anh Đài nhìn Dương Băng Băng.
Dương Băng Băng vẫn còn chưa kịp nghĩ nhiều, đột nhiên có tiếng bước chân gấp áp vang lên bên ngoài cửa.
Cô ta hoảng hốt nằm xuống giường, nhưng vừa đặt lưng xuống chợt nghe thấy Anh Đài rít lên: “Băng Băng, cậu...sao cậu lại livestream?”
“Tài khoản của cậu, cậu...” Anh Đài lập tức đi sang bên cạnh cô ta, đưa điện thoại cho cô ta rồi nói: "Cậu xem, đây là...”
Đây là bọn họ kia mà!
Chính là dáng vẻ bây giờ, Dương Băng Băng nằm trên giường bệnh, Anh Đài đưa điện thoại cho cô ta
“Sao lại thế?” Dương Băng Băng sợ đến mức nhảy dựng xuống giường.
Hai người hốt hoảng đi tìm điện thoại của Dương Băng Băng, nhưng mà không hề thấy động tĩnh của nó đâu.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Cố Cơ Uyển bước chân vào phòng.
“Cô muốn làm gì thế?” Dương Băng Băng sợ đến nỗi muốn điên!
Điện thoại của cô ta đã hết pin, được đặt ở bên cạnh, không có ai đụng vào cả, nhưng mà sao cô ta lại livestream?
Nhưng số phòng livestream mà Anh Đài đưa cho cô xem thì lại thuộc về tài khoản của cô ta thật!
“Ây da! Hai người cần gì phải sợ hãi đến thế, làm chuyện gì thẹn với lòng à?” Cố Cơ Uyển bật cười.
“Cô cút, cút đi mau cho tôi!” Dương Băng Băng sực nhớ ra bây giờ vẫn đang livestream, mình giả bệnh đã bị lộ ra rồi.
Nhưng mà không biết đã livestream bao lâu rôi, đến ống kính ở đâu mà còn không biết!
Khi nãy cô ta nói với Cố Cơ Uyển rất nhiều chuyện, sau khi Cố Cơ Uyển rời khỏi đây, cô ta với Anh Đài còn bàn chuyện ăn cắp đồ của Cố Cơ Uyển.
Trời ơi, những chuyện này, không biết những chuyện này có bị phát sóng trực tiếp hay không?
“Tôi chỉ để quên cái điện thoại thôi mà, sau khi lấy xong tôi sẽ đi ngay, cô căng thẳng gì chứ?”
Cô Cơ Uyển đi đến một bên, quả nhiên cầm chiếc điện thoại đã bảo là sẽ không quay lén lên.
Điện thoại của cô ta...
Dương Băng Băng lập tức sững sờ, cô ta phản ứng lại ngay: “Cô dám quay lén à! Người đâu!” Hai gã bảo vệ lập tức xông vào trong, Mộ Hạo Phong cũng xông vào cửa, đề phòng không cho bọn họ ra tay với Cố Cơ Uyển.
Cố Cơ Uyển không hề sợ hãi một chút nào cả, cô giơ điện thoại lên, nhắm thẳng vào hai gã bảo vệ.
Cô cười lạnh: “Nghe nói là đang livestream đấy, hai người muốn đánh tôi đúng không? Đánh đi! Tôi đang thiếu bằng chứng phạm tội của hai người đấy!
Sắc mặt của hai người bọn họ chợt thay đổi, bèn lập tức lùi vê sau, đừng nói là ra tay, đến đụng vào cô cũng không dám.
Có ai mà không biết bạo lực mạng đáng sợ đến mức nào?
Nếu như mình dám đánh người trong lúc livestrem, một khi bị người khác công kích thì đời này coi như xong rồi!
“Cố Cơ Uyển, cô đúng là một người đê tiện!”
Cố Cơ Uyển chĩa thẳng điện thoại vào Dương Băng Băng đang nổi cơn thịnh nộ, cô nhếch môi mỉm cười: “Mắng tiếp đi!”
“Cô...Cô..” Dương Băng Băng vội vàng lấy mền quấn kín người mình, đến đầu cũng không dám để lộ ra.
Tại sao chiếc điện thoại trên tay Cố Cơ Uyển lại có thể sử dụng tài khoản livestream của cô ta?
Nếu muốn sử dụng tài khoản livestream của cô ta, phải lấy mã từ điện thoại của cô ta kia chứ?
Tại sao bọn họ lại có thể làm như thế? Quá quắt thật!
Anh Đài sợ mình cũng bị quay, cô ta vội vàng đẩy hai gã bảo vệ đang canh chừng trước cửa ra rồi chuồn mất.
“Ha, đồng bọn của cô đã đi rồi, chỉ còn lại một mình cô mà thôi. Có đáng thương hay không?”
Nhưng mà, Cố Cơ Uyển lại không hề thấy thương cô ta một chút nào!”
“Các cô đã hãm hại Tử Lạp, nghĩ cách bôi đen tôi, tôi tin rằng khi nãy cô đã giải thích chuyện này một cách rõ ràng lúc livestream rồi.”
“Có một vài chuyện nhớ giải thích rõ ràng với cư dân mạng, tôi không nán lại đây với cô nữa!”
Cô bước ra khỏi phòng bệnh rồi mới mở điện thoại, kết thúc buổi livestream.
Dương Băng Băng không biết là cô đã tắt livestream rồi, cho đến khi Cố Cơ Uyển đã đi xa, cô ta vẫn trốn trong mền, sợ đến nỗi run lập cập.
“Nhìn coi trong phòng có còn ống kính nào nữa hay không, mau lên! Mau tìm đi!”
“Không, tôi không thể tiếp tục ở lại đây nữa, tôi phải đổi phòng bệnh! Mau gọi người xếp phòng bệnh khác cho tôi!”
Bên này bị dằn vặt đến độ thảm thương không nỡ nhìn, còn phía kia, Cố Cơ Uyến đã bước lên xe, Tô Tử Lạp khóc lóc nức nở vì cảm động.
Bây giờ bên dưới facebook của Tô Tử Lạp chỉ là những lời thương xót, tội nghiệp cô vì đã bị Dương Băng Băng hãm hại.
Còn có người xin lỗi cô, vài người dùng fb có dấu xanh chủ động đăng status xin lỗi cô một cách thành khẩn.
“Không ngờ bọn họ lại xin lỗi, đúng là bất ngờ.” Đàm Kiệt nhíu mày, không dám tin vào mắt mình.
Có một vài người rất quá đáng, thích ké nhiệt độ, đợi đến khi gió xoay chiều thì quá lắm chỉ im lặng giả chết mà thôi, không có bao nhiêu người đứng ra xin lỗi.
Nhưng lần này không ngờ những người đã từng đăng status công kích Tử Lạp trên facebook, lại chủ động xin lỗi, đúng là bất ngờ thật..
Cố Cơ Uyển cũng cảm thấy kỳ lạ, mặc dù lần đảo ngược tình thế này hợp tình hợp lý, nhưng vẫn nằm ngoài dự đoán.
Dường như có một thế lực nào đang đẩy mạnh từ sau lưng, giúp đỡ bọn họ rất nhiều vậy.
“Tiếc là, chị mình và anh cả...”
Tô Tử Lạp cảm thấy rất bất lực, cho dù cô bị oan thì cũng không cứu vãn được chuyện này nữa.
Nhưng vào lúc cô đang ngẩn ngơ như mất hồn vía, anh cả Tô Vũ Nại lại gọi điện tới.
“Tử Lạp, anh với tổng giám đốc Hoàng đã gặp nhau một lần nữa, tổng giám đốc Hoàng đã đồng ý phát triển hạng mục này, nhà họ Tô của chúng ta được vớ bở rồi!”