"Sau đó thì sao? Báo cảnh sát? Tiếp tục điều tra? Cô có thể tra được cái gì?"
Mộ Tu Kiệt vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nhìn cô.
Cố Cơ Uyển cắn môi, tức giận đến mức hận không thể xé nát khuôn mặt vĩnh viễn không thay đổi chút gì kia!
"Ý của anh là, anh muốn bảo vệ bọn họ đến cùng?”
"Không, tôi đồng ý với cách làm của cô, khiến bọn họ chịu quả báo." Anh gõ vào cửa sổ xe.
Lập tức Lâm Duệ mở cửa xe ra, nhìn Cố Cơ Uyển rồi cung kính nói: "Cô chủ, đã giao ba người kia cho cảnh sát rồi."
"Người đứng sau thì sao? Vì sao người đó không phải chịu sự trừng phạt?" Cho nên, như thể này căn bản là chưa đủ!
"Mợ chủ, vụ tai nạn xe thật sự là ngoài ý muốn, không có ai sắp xếp cả."
"Muốn làm hại cô Tử Lạp, vì những người này nhất thời nảy lòng tham, không giống với nội dung giao ước của bọn chúng trước đó."
"Người đứng sau cũng không cố ý muốn hại cô Tử Lạp, cho nên, ba người kia sẽ phải trả giá đắt vì hành vi của bọn họ."
Lâm Duệ đang cố giải thích mọi chuyện, nhưng rõ ràng, Cố Cơ Uyển căn bản không muốn nghe.
"Tôi sẽ điều tra ra người kia!"
Vừa nói dứt lời, thì Đàm Kiệt gọi điện thoại đến.
Cố Cơ Uyển quay mặt đi, rồi nghe điện thoại: "Đàm Kiệt, có chuyện gì?"
"Cơ Uyển, thế lực của đối phương quá lớn, đã phá hủy hệ thống ngân hàng, tất cả những tin tức kia đã bị xóa bỏ hết rồi, tạm thời không điều tra được tư liệu về tài khoản nặc danh kia."
Bọn họ vừa lên xe, nhân lúc Hạo Phong đang lái xe quay về, Đàm Kiệt dùng chiếc laptop cũ kỹ của mình bắt đầu điều tra.
Nhưng không ngờ, chỉ mới hơn một tiếng thôi, mà ngay cả hệ thống ngân hàng đối phương cũng có thể phá hỏng.
Cố Cơ Uyển cầm điện thoại, ngón tay khẽ siết chặt, không nói tiếng nào, nhưng trong lòng đã nguội lạnh rồi.
Vì ngăn cản cô tiếp tục điều tra, ngay cả con đường này, Mộ Tu Kiệt cũng chặn đứng.
Giọng nói của Đàm Kiệt lại truyền đến: "Cơ Uyển, cũng không phải hoàn toàn không tra được, có điều, tớ phải sửa chữa hệ thống của bọn họ trước đã, phải mất một khoảng thời gian."
"Không cần, chuyện này, dừng ở đây đi." Cố Cơ Uyển nhắm nắt lại, giọng nói khàn khàn: "Lựa lời khuyên nhủ Hạo Phong, quay về chăm sóc tốt cho Tử Lạp.'
"Cơ Uyển..."
"Nghe lời tớ!" Cố Cơ Uyển nhấn mạnh.
Cho dù điều tra được thì sao? Cô tin tưởng Đàm Kiệt về mặt này, tuyệt đối có thể làm những thứ mà người thường không thể.
Người khác không thể sửa lại hệ thống, nhưng chỉ cần cho anh ta thời gian, anh ta nhất định có thể làm được, dù hệ thống ấy có bao nhiêu bức tường ngăn cản.
Nhưng sửa được rồi thì sao?
Chỉ cần Mộ Tu Kiệt không cho phép bọn họ điều tra, thì tuyệt đối bọn họ sẽ không tra ra được dấu vết nào!
Điều cô sợ nhất chính là, Đàm Kiệt chọc giận Mộ Tu Kiệt, sẽ không có kết quả tốt.
Sau khi cúp điện thoại, cô lạnh lùng nói: "Để cho tôi xuống xe."
"Cô quên thỏa thuận giữa chúng ta rồi à?" Giọng Mộ Tu Kiệt cũng hơi nặng nề, không mang theo chút độ ấm nào.
"Anh đã nói, sau khi đính hôn, vẫn tôn trọng đời sống riêng của nhau!"
"Nhưng tôi cũng chưa từng nói, cô có thể cả đêm không về nhà!"
"Anh..."
"Về biệt thự." Anh tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, bàn tay giữ chặt cổ tay cô, rõ ràng không có ý muốn buông lỏng ra chút nào.
"Anh chỉ là chồng sắp cưới của tôi, anh không có quyên hạn chế tự do của tôi!" Cô thật sự không muốn về nhà, không muốn ở cùng người đàn ông này!
"Không đến phiên cô lựa chọn." Cậu chủ Mộ đã bật chế độ bá đạo, thì căn bản không ai có thể khiến anh dao động được.
Rồi sau đó, dẫm lên chân ga, lái xe rời khỏi bến tàu, đi lên con đường ven biển.
Cửa xe là do lái xe tự động khóa, sau khi xe chạy, Mộ Tu Kiệt mới buông Cổ Cơ Uyển ra.
Cố Cơ Uyển hung hăng trừng mắt với anh một cái, rồi vô thức xoa nhẹ cổ tay mình.
Ánh mắt của anh nhìn xuống, mới nhận ra cổ tay cô bị anh nắm đã đỏ lên.
Làn da con gái đều mềm yếu vậy sao? Anh thấy mình không dùng bao nhiêu sức cả, nhưng dường như đã hơi sưng đỏ lên.
"Đau à?" Mộ Tu Kiệt hỏi.
Cõ Cơ Uyển ngoảnh mặt đi, không để ý tới anh.
Có đau hay không thì liên quan gì đến anh? Huống chỉ, còn do chính anh gây ra, bây giờ lại mèo khóc chuột giả làm người tốt sao?
Hiện giờ còn không biết Tử Lạp thế nào, cô thật sự rất muốn đi thăm cô ấy, nhưng mà, những việc mà Mộ Tu Kiệt đã quyết định, cô không có cách nào thay đổi được.
Anh nói muốn cô quay về biệt thự, thì đêm nay nhất định sẽ không để cô rời khỏi.
Người đàn ông này, ngoài vẻ lạnh lùng ra, còn bá đạo, không biết lý lẽ, thậm chí còn nham hiểm!
Tất cả sự cảm động đêm qua, vào lúc này, đã biến hết thành oán trách.
Cô là gì của anh chứ? Anh muốn bảo vệ kẻ làm hại Tử Lạp, mà Tử Lạp, lại là người cô đã thề là phải dùng cả tính mạng để bảo vệ!
Cố Cơ Uyển không nói chuyện, Mộ Tu Kiệt cũng không lên tiếng nữa.
Chỉ là, ánh mắt anh không biết vô tình hay cô ý, vẫn nhìn vào cổ tay cô nhiều hơn vài lần.
Chẳng qua chỉ mới nắm một chút mà thôi, thế mà đã sưng lên như vậy?
Có cần phải bảo bác sĩ riêng đến nhà khám hay không?
Xe dừng lại tại cửa chính của biệt thự.
Lâm Duệ mở cửa xe cho hai người, sau đó, anh ta giao chìa khoá cho người giúp việc.
Ba người đang đi về phía phòng khách, nhưng không ngờ, vừa vào nhà, đã trông thấy bóng dáng kia đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Bà ta ăn mặc rất quý phái thanh cao, đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng do bảo dưỡng tốt, nhìn qua dáng vẻ giống như chỉ mới ba mươi thôi.
Cố Cơ Uyển nhận ra người phụ nữ này, có điều, kiếp trước cũng không giao thoa gì.
Bà ta chính là vợ hiện tại của ông chủ Mộ, cũng chính là mẹ đẻ của Mộ Khải Trạch - cậu hai nhà họ Mộ, Cẩn Mai.
Trông thấy hai người về nhà, Cẩn Mai vội vàng đứng dậy, nhìn bọn họ: “Kiệt, đã về rồi à?”
Mộ Tu Kiệt trông thấy Cẩn Mai, thì gương mặt lạnh lùng u ám hơi dịu đi: "Dì Cẩn.”
Cố Cơ Uyển thản nhiên gọi: "Dì Cẩn."
Cẩn Mai gật đầu, thấy trên người Cố Cơ Uyển dính cát, bà ta hơi kinh ngạc.
Cũng nở nụ cười: "Sao muộn thế rồi còn đến bờ biển chơi? Người trẻ tuổi đúng là tinh lực thật tốt."
Cố Cơ Uyển chỉ cúi đầu, không nói gì.
Tâm trạng cô không tốt, nhưng cô cũng không muốn thể hiện ra trước mặt người lớn, cô nói: "Trên người cháu hơi bẩn, dì Cẩn, cháu đi lên trên thay bộ quần áo trước nhé."
"Ừ." Cẩn Mai gật đầu.
Cố Cơ Uyển quay người đi lên lầu, cũng không thèm liếc Mộ Tu Kiệt một cái nào.
"Sao con nhóc này hình như lại giận dỗi rồi hả?" Cẩn Mai và Mộ Tu Kiệt ngồi xuống ghế sofa, cười rất dịu dàng.
"Con bé là cô gái nhỏ mới vào nhà chúng ta, Kiệt, con phải chiều chuộng một chút, con gái rời khỏi nhà mình đến nhà họ Mộ chúng ta, khó tránh khỏi sẽ hơi không quen."
Mộ Tu Kiệt chỉ hơi gật đầu, không nói chuyện.
Cẩn Mai thở dài một hơi, điêu chỉnh lại sắc mặt rồi mới nói: "Kiệt, hôm nay dì Cẩn cố tình đến đây để giải thích với con."
"Chuyện gì?" Anh nhận lấy chén trà người giúp việc đưa đến, nhưng chỉ cầm trong tay chứ không uống.
Cẩn Mai bất đắc dĩ nói: "Dì cũng vừa mới biết, trước đó Khải Trạch ra tay với Cơ Uyển ở nhà họ Cố, dì thật sự là... Thật sự không biết phải dạy dỗ thằng nhóc ấy thế nào nữa."
Trong mắt bà ta có vẻ áy náy, nhưng thật sự không biết làm thế nào.
"Đều do dì Cẩn không tốt, không nghiêm khắc quản giáo nó từ nhỏ, khiến nó trở nên kiêu căng ngang ngược, Kiệt, dì Cẩn thay nó nói lời xin lỗi các con, hi vọng con có thể tha thứ cho nó."
Mộ Tu Kiệt không nói lời nào, Cẩn Mai thấy thế thì hơi lo lắng.
"Kiệt, dù sao nó cũng là em ruột con, dù có sai thế nào, cũng là do người làm mẹ như dì không biết dạy..."
"Nó đã bị trừng phạt rồi, chuyện này, không cần phải nói lại nữa."
Mộ Tu Kiệt bỏ tách trà xuống: "Dì Cẩn, không còn sớm nữa, con cho người đưa dì về nghỉ ngơi."
"Được rồi." Cẩn Mai biết anh không muốn nói thêm nữa, chỉ có thể ngậm miệng không nói tiếp.
Bà ta đứng dậy, suy nghĩ một chút, rồi nói: "Đúng rồi, cha con quyết định ngày mai sẽ tổ chức tiệc trong nhà, con nhớ đưa Cơ Uyển về sớm một chút, để con bé quen thuộc hơn với người trong nhà."
Nhưng Mộ Tu Kiệt đã vội vã lên lầu, chỉ gật đầu chứ không để trong lòng.
Tay của cô nhóc kia còn đang bị thương, nếu gọi bác sĩ đến mà cô ấy giận dỗi không cho bác sĩ khám thì sao?