Uyên thấy người phụ nữ đưa tay ra cho cô, cô đắn đo giơ tay ra. Bàn tay cô rất gần, dường như chỉ còn một chút nữa là chạm vào tay người đó. Uyên nhớ lại hình ảnh hạnh phúc, nụ cười của mọi người. Cô nhớ đến những lời hứa của mình. Kế hoạch còn dang dở. Uyên rút tay lại quay lưng đi. Người phụ nữ cười dịu dàng với cô.
- Giỏi lắm. Bản lĩnh và có trách nhiệm lắm con gái à. Ta tự hào về con.
Tiếng cười trong veo như những dòng nhạc êm ái ngày một nhỏ dần theo bóng dáng của người phụ nữ dần khuất đi. Uyên giật mình mở mắt. Người đầu tiên cô thấy là Như, chị ấy nợ một nụ cười thật hiền với cô.
- Ơn giờ. Cuối cùng em cũng tỉnh.
Mợ Ba cũng ở đó, cả Thủy nữa. Mọi người đều nhìn cô cười. Uyên hỏi.
- Em ngủ lâu chưa?
- Gần một tuần rồi. Chị Như mất ăn mất ngủ vì lo cho em đó. Mợ Ba nói xong thì Như nháy mắt ngăn lại. Mọi hành động đều được Uyên thu vào trong tầm mắt. Một tuần cô nằm đây là một tuần cô đấu tranh với sự sống và cái chết. Đi theo người phụ nữ hiền từ kia hay về đây với mọi người. Đối mặt với những sự thật tàn khốc của cuộc đi tìm chính nghĩa.
Uyên nhìn thấy vẻ hốc hác của Như, Uyên chỉ biết nắm tay chị nói.
- Em không sao rồi, chị yên tâm.
Như thấy trái tim mình đập rộn ràng. Những ngày em ấy hôn mê bất tỉnh là những ngày cô cảm thấy toàn thân mình kiệt quệ sức lực. Cô không thể làm được việc gì nên hồn nhưng vẫn phải giả bộ thản nhiên với mọi người.
Uyên trong mắt của cô trước đây là một người con gái thông minh, bản lĩnh, dám nói, dám làm. Cô chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày Uyên thấy việc mình làm gây nghiêm trọng cho những người vô tội, em ấy sẽ dằn vặt tới mức ngất đi như vậy. Cô từng nghĩ sao Uyên phải bày ra nhiều trò như vậy, bây giờ cô đã hiểu. Em ấy muốn mọi việc phải thật hoàn mỹ. Người gây ra lỗi lầm phải nhận tội, những người em yêu thương phải được hạnh phúc. Và em ấy cũng không muốn bất cứ ai bị chịu tội oan ức. Nếu như vạch trần cậu Tư, em ấy có thể sẽ có cách. Nhưng như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến bao nhiêu con người trong phủ của cậu chứ.
Uyên cảm nhận bàn tay của chị đã nhỏ đi một chút. Mợ Ba kéo Thủy đi ra ngoài để hai người có thời gian tâm sự với nhau sau những ngày đầy sóng gió.
Cô nhìn người mà cô yêu vì cô mà hết lòng lo lắng. Cô thầm trách bản thân tại sao lại có ý định bỏ trốn. Cô đi rồi thì chị ấy biết phải làm sao. Thì ra chết chả phải là đã hết. Người chết thì dễ nhưng người sống thì khó, ai sẽ làm mọi việc còn dở dang. Tình yêu thương của người còn sống, nỗi nhớ nhung đau khổ biết trút vào đâu. - Cảm ơn em đã tỉnh dạy.
Như vừa nói vừa khóc. Cô đỡ Uyên lên ôm chặt lấy em ấy. Uyên cũng ôm chặt lấy Như, thì thầm vào tai Như.