Trong lúc Bạch Tranh đang do dự, thì bên cạnh cô bỗng vang lên giọng nói của một nữ tiếp viên: "Thật xin lỗi cô, máy bay sắp phải cất cánh rồi, xin cô hãy vui lòng tắt hết tất cả các thiết bị điện tử, cảm ơn đã phối hợp."
Bạch Tranh gật đầu, nhanh chóng gõ một dòng tin nhắn rồi gửi đi.
Sau đó tắt điện thoại, tâm trạng bồn chồn bắt đầu chuyến bay dài hơn bốn tiếng đồng hồ.
Máy bay đã đến Đạt Lâu Thành vào khoảng 11 giờ.
Ba ngày hôm nay, tổ tiết mục của "Thiên Lãn Chi Âm" đã sắp xếp cho nhân viên trực ở sân bay để đón tiếp các tuyển thủ.
Sau khi xuống máy bay, việc đầu tiên mà Bạch Tranh làm chính là mở điện thoại ra, nhìn thấy dòng tin nhắn bản thân đã gửi đi từ 4 tiếng trước:
"Cái cà vạt anh đeo trên bìa tạp chí rất đẹp, nên muốn hỏi thử anh mua nó ở đâu thôi."
Cô lướt màn hình lên, vẫn chưa nhìn thấy câu trả lời.
"......" Bạch Tranh nhìn dòng chữ đó một hồi lâu, đột nhiên cảm thấy chán nản, vứt điện thoại vào trong túi xách.
40 phút sau, xe chuyên đưa đón tuyển thủ đã dừng lại trước cổng khách sạn.
Khoảng thời gian trước khi bắt đầu tập huấn, toàn bộ những thí sinh đạt chuẩn sẽ được sắp xếp ở lại khách sạn chờ thông báo, vì vấn đề về thời gian và lịch trình, một số thí sinh sẽ đến vào ngày thứ ba.
"Surprise!" Cô quẹt thẻ mở cửa phòng ra, người trong phòng bất ngờ ôm cô thật chặt.
Bạch Tranh bị doạ một phen, suýt chút nữa thì đứng không vững, phải bám chặt vào vali mới không bị ngã nhào xuống đất.
"Chị à, mấy hôm rồi không gặp, chị có nhớ em không" Nguyễn Đào ngồi lên vali của cô, trượt vào trong.
"Đừng có ngồi hư vali của chị." Bạch Tranh liếc cô một cái, để lộ nụ cười đã rất lâu mới có: "Chị có đem đồ ăn ngon cho em đấy, nằm trong túi giấy phía trên cùng kia kìa."
"Thật sao?" Vừa nghe đến ăn hai mắt của Nguyễn Đào lại sáng bừng lên, "Vẫn là chị tốt nhất, làm gì cũng nghỉ đến em."
Bạch Tranh lấy ra từ túi giấy hai túi đặt sản của Lâu Thị mua ở sân bay, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Bạn cùng phòng của em là ai vậy, đem cho cô ấy một túi đi."
"Tốt vậy sao." Nguyễn Đào nhận lấy, ôm hai gói đồ ăn vặt cười tít mắt nói: "Nhưng mà bạn cùng phòng của em là chị đó, có phải hai túi đều là của em hết không?"
"Em ở cùng chị sao?" Bạch Tranh hơi kinh ngạc, "Trùng hợp vậy."
Lần sắp xếp phòng này là do tuyển thủ rút thăm để quyết định, rút trúng thẻ phòng nào thì ở phòng đó.
Nếu hai người rút cùng một tấm thẻ, thì sẽ trở thành bạn cùng phòng của nhau trong ba ngày tới.
Nguyễn Đào bỏ thẻ phòng trong túi lên tủ ti vi, "Vốn dĩ đây không phải phòng của em, nhưng mà Tạ Tư Vũ đã yêu cầu muốn đổi phòng đơn, nên em đi tìm cô ấy để đổi phòng, để được ở với chị đấy."
Bạch Tranh giờ mới hiểu ra, hoá ra bạn cùng phòng của cô ấy vốn là Tạ Tư Vũ.
Vừa nhắc đến chuyện này, Nguyễn Đào lại không nhịn được mà nói: "Em và Tạ Tư Vũ cùng lúc đến đây, vừa nghe hai người ở một phòng thì cô ta liền lập tức kêu trợ lí chuẩn bị phòng riêng cho mình, người ta là con gái của nhà tại trợ đấy, gia thể như vậy muốn làm gì mà chả được."
Bạch Tranh mở vali ra, lấy ra quần áo và đồ dùng cho những ngày sắp tới, nghe vậy liền hỏi: "Làm như vậy Lão Du không có ý kiến gì sao?"
"Không có" Nguyễn Đào nằm trên lưng ghế nhìn cô thư dọn đồ đạc, "Ông ta thì dám nói gì chứ, vừa nãy còn giúp Tạ Tư Vũ chuyển hành lí nữa đấy."
"Làm phiền một chút." Vừa hay lúc đấy, người mà họ đang nói đến đang đứng trước cửa phòng.
Hai câu vừa nãy gần như được nói ra cùng một lúc, chỉ có điều là giọng của Nguyễn Đào nhỏ hơn một chút.
Bạch Tranh bỏ hết đồ trên tay xuống rồi đứng dậy, cô có thể khẳng định được Tạ Tư Vũ không nghe thấy điều đó.
"Bạch Tranh à, phiền cô đưa giúp tôi túi đồ trang điểm phía sau lưng cô có được không?" Tạ Tư Vũ mặc một lớp áo choàng trong giống như chuẩn bị đi tắm, cô ta cũng không có ý muôn bước vào, chỉ dựa người vào cửa mà cất giọng hỏi thôi.
Bạch Tranh nhìn theo hướng chỉ tay của cô ta, trên đầu tủ ti vi phía sau lưng cô quả thật có một túi đồ trang điểm.
Có lẽ là lúc nãy Tạ Tư Vũ đến đây tham quan phòng thì bỏ quên nó.
Đưa giúp một chút cũng chẳng đến đâu, cô chuyển chiếc hộp trước mặt ra đến cửa.
"Cảm ơn nhé." Tạ Tư Vũ lười biếng cầm lấy chiếc túi, trên gương mặt trang điểm tinh tế bổng nở ra một nụ cười, "Con nữa, Lão Du bảo tôi tiện thì đến báo cô một tiếng, tối nay cùng tôi đi ăn tối với cổ đông."
Bạch Tranh nhíu mày, đang tiêu hoá lời mà cô ta vừa nói.
Tạ Tư Vũ thấy cô mơ hồ khó hiểu, nhịn không được mà bật cười thành tiếng, "Đây là phúc lợi của người đạt top 3 sau mỗi thử thách, nếu muốn nổi tiếng thì lấy lòng nhà đầu tư là chuyện không thể thiếu. Nể tình cô là lần đầu tiên tham gia, tôi khuyên cô, chăm chút trang điểm nhiều một chút, dù gì cơ hội này chỉ có một lần thôi."
Nói xong, Tạ Tư Vũ cũng không còn hứng thú đừng xem biểu cảm của Bạch Tranh, xoay lưng bỏ đi.
Bạch Tranh đóng của phòng lại, quay đầu thì thấy Nguyễn Đào đang lục lọi trong vali của cô để tìm thứ gì đó.
"Em nghe thấy cả rồi, tối nay chị sẽ đi ăn cơm cùng đại cổ đông."Nguyễn Đào lôi ra một chiếc váy ống dài ướm thử lên người cô, "Nhất định phải nắm bắt thật tốt cơ hội này, không thể thua Tạ Tư Vũ được."
"Bộ này thế nào?"
"...Không được, vẫn là bộ này đẹp hơn, tôn vòng một."
"......"
-
Tiệc rượu diễn ra vào 8 giờ tối nay.
Sau khi Tạ Tư Vũ rời đi, Lão Du lại gọi riêng cô ấy xuống lầu để nói về chuyện này, chỉ cho cô hàng loạt biện pháp phòng ngừa, nhấn mạnh cô phải chú ý đến hình ảnh cá nhân: "Lần nãy đến đây đều là lãnh đạo caps cao của công ty, bình thường muốn gặp cũng không gặp được, cô chuẩn bị tốt một chút, đừng để đến lúc đó lại xảy ra sai sót."
Bạch Tranh để lại câu đó trong lòng, cũng không rõ là cô nghe có hiểu hay không, chỉ đáp lại một tiếng rồi cùng Nguyễn Đào ra ngoài ăn cơm.
Lâu Thị là địa điểm du lịch nổi tiếng trong nước, gần khách sạn vừa hay cũng có khu vực để tham quan ngắm cảnh.
Nguyễn Đào tìm được một món ăn đặc sản của người bản địa, nằm trong top 3 những quán đến Lâu Thị "Nhất định phải thử", gọi xe đến đó mất tầm 15 phút, còn phải xếp hàng thêm nửa tiếng mới tìm được chỗ ngồi.
Trong lúc đợi món, Nguyễn Đào đã đi chơi game cùng với bạn bè của cô ấy.
Bạch Tranh đang ngồi đối diện dùng điện thoại chỉnh sửa video, do phải tham gia cuộc thi nên kế hoạch quay phim gần đây bị hoãn lại, những video mà cô đang chỉnh sửa chỉ là một vlog ghi lại cuộc sống gần đây của cô, dùng điện thoại di động cắt ghép một chút thì có thể đăng rồi.
Vừa đăng lên Weibo không lâu thì đã có rất nhiều bình luận.
Bạch Tranh chọn một vài bình luận đầu tiên của người hâm mộ để trả lời họ, thời gian trôi đi, bình luận dưới bài đăng trên Weibo của cô cũng ngày càng nhiều hơn.
Có lẽ là do "Thiên Lãn Chi Âm" mới được công chiếu gần đây, Bạch Tranh phát hiện lượng người theo dõi cô đã tăng thêm mấy ngàn người, trong tin nhắn và bình luận đều đang hỏi về cuộc thi, cô lướt ngang một lượt, đa phần đều là những bình luận cổ vũ và tán tỉnh cô.
Cũng có một số nói rằng cô hát không hay, nói cô không chuyên nghiệp, chỉ muốn nồi tiếng, còn có những người cắt ảnh trong phần trình diễn của cô ra để làm biểu tượng cảm xúc, rồi chèn chữ vào, công kích trắng trợn vào tin nhắn riêng cũng như dưới phần bình luận của cô.
Những luồng ý kiến khác nhau liên tục xuất hiện, khiển Bạch Tranh cảm thấy có chút thú vị.
Cô còn cố ý đi tìm một số biểu tượng cực kì xấu, lưu về máy của mình.
Bởi vì thao tác quá nhanh, điện thoại không kịp nhận lệnh liền bị chuyển sang giao diện của hộp thoại tin nhắn, khiến Bạch Tranh vô ý ấn nhầm vào nút kết nối.
"......" Bạch Tranh nói với Nguyễn Đào một tiếng rồi một mình đi ra trước cử nghe điện thoại.
Đàm Ngữ Lâm chắc là đã phát hiện ra chuyện cô đã chuyển đi, giọng điệu rất gấp gáp: "Tranh Tranh à, sao đồ đạc trong nhà lại thiếu đi nhiều thứ quá vậy, con đã đi đâu rồi?"
"Con xin lỗi dì, vì lý do công việc nên con phải rồi khỏi Bắc Thành một thời gian, con bây giờ đang rất ổn, rất an toàn nên dì cứ yên tâm."
Đàm Ngữ Lâm hiểu ra được dụng ý trong câu nói đó, cũng hiểu rõ tại sao cô rời đi mà lại không nói lời nào, "Có phải là vì chuyện đính hôn không?"
Bạch Tranh không đáp lại, Đàm Ngữ Lâm cũng đang đợi câu trả lời của cô nên cũng không lên tiếng.
Hai bên bỗng chốc rơi vào yên lặng.
Được một hồi sau, đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng thở dài, "Dì biết con là một đứa trẻ ngoan, nhưng để con một mình ở bên ngoài như vậy dì không yên tâm. Hay là thế này, nói cho dì biết nơi con đang ở, dì sẽ cho người sang đó chăm sóc con."
Bạch Tranh nhìn xuống mũi chân mình, cứng rắn đáp: "Xin lỗi, con không thể nói cho dì biết được."
"Lễ đính hôn diễn ra vào ngày kia, chuyện này liên quan đến thể diện của cả hai bên gia đình, những lúc thế này không nên nổi nóng mà làm càng, nói cho dì biết con đang ở đâu." Giọng điệu của Đàm Ngữ Lâm lúc này có chút cứng nhắc, bà ấy cũng không muốn dùng thái độ này đối xử với Bạch Tranh, nhưng chuyện này thật sự khiến bà quá mệt mỏi rồi.
Bạch Tranh mím môi không trả lời, vẫn không chịu nói chuyện. Cuộc trò chuyện cứ như vậy mà kết thúc trong bế tắc, khi cô quay lại bàn ăn thì lại thấy Nguyễn Đào đã bắt đầu một trận game mới.
Ăn cơm xong, Nguyễn Đào vốn dĩ còn muốn rủ cô cùng đi xem phim, nhưng Bạch Tranh làm gì có tâm trạng để đi, Nguyễn Đào cũng không ép cô liền tìm một người khác đi cùng. Bạch Tranh một mình đi về khách sạn, cô tắt điện thoại, sau khi tắm xong thì chuẩn bị ngủ bù một chút.
Nhưng nằm lăn qua lăn lại rất lâu cô cũng không thể bình tĩnh được.
Cô nghiên người sang một bên, cầm lấy điện thoại và mở nó lên xem.
Vừa mở lên được vài giây, đã có thông báo liên tiếp của mấy cuộc gọi nhỡ hiện lên, đa phần trong số đó là của Đàm Ngữ Lâm, còn có là cuộc là của Phó Minh Tu.
Cô cắn răng cam chịu bỏ điện thoại xuống, điện thoại lại vang lên một hồi chuông.
Cô liếc nhìn, sau khi nhìn thấy dãy số trên màn thì thì lập tức lật chăn lên ngồi dậy.
Sự chấn động từ lòng bàn tay truyền đến toàn thân, Bạch Tranh hắng giọng một cái, chần chờ một hồi mới nối máy: "Alo?"
"Là anh." Một giọng nam cất lên từ đầu dây bên kia với một chút nhiễu sóng, vẫn là chất giọng trầm ấm quen thuộc.
Bạch Tranh ngồi thẳng lưng dậy, âm thở dài một hơi: "Cháu biết."
Đàm Khải Thâm: "Sao vậy, nghe giọng em có chút không vui."
"Là dì bảo chú gọi cho cháu sao?" Suy nghĩ một hồi, cô vẫn nói ra câu hỏi đó.
Bên kia khựng một hồi rồi đáp lại: "Ừm, bà ấy có nói cho anh nghe chuyện của em."
Nghe đến đây, tâm trạng của Bạch Tranh lại càng khó chịu hơn, "Cho nên chú gọi đến để khuyên cháu sao?"
"Là do em nghĩ anh sẽ khuyên em thôi." Đàm Khải Thâm bật cười, âm thanh rung lên phát ra từ thanh quản, giống như đang có cảm giác nói không nên lời vậy.
Không biết tại sao, trong phút chốc cô mất đi khí thế để tra hỏi anh, tay cô bất giác nắm lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Cháu không biết, cháu chỉ hỏi vậy thôi."
Một hồi sai phía bên kia cũng không có hồi đáp.
Vào lúc Bạch Tranh nghĩ là anh đã giận rồi, muốn nói gì đó để chữa cháy thì Đàm Khải Thâm lại lên tiếng.
"Tiểu Bạch à, anh nghĩ là anh đã thể hiện rất rõ ràng rồi."
Cô bỗng hơi giật mình, lần cuối cùng anh gọi cô bằng cái tên này đã là cách đây 4 năm về trước.
Người đàn ông đó bỗng có chút mất kiên nhẫn, nhưng anh vẫn nhẫn nại nói ra hết những lời còn lại chưa nói: "Nhưng hình em vẫn chưa nhận ra, giống như em không hề cảm nhận được rằng anh đang thích em vậy, dường như là thế."
- -------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Tỏ tình rồi!!
Đàn ông có thâm niên quả nhiên khiến chúng ta không thể lường trước được.