Hàn Phi đổ mồ hôi lạnh, chân không tự chủ lui lại ba bước.
Thân ảnh màu vàng do kim huyết và hoang đạo vận dung hợp lại dần dần chân chính thành hình, đó đúng là bộ dáng của Độc Cô Minh tuy nhiên cường tráng hơn rất nhiều. Trên cơ thể trần trụi của nó mọc ra vô số lông vàng, ngay cả khuôn mặt cũng có. Nếu ai đó không biết còn cho rằng nó là một con khỉ chứ không phải nhân loại.
- Đại Phân Thân thuật…
Hàn Phi được truyền thừa gần như toàn bộ ký ức của Lý Ẩn nên rất nhanh hiểu ra đây là một công pháp cực kỳ trứ danh có xuất xứ từ tiên giới.
- Không dám nghĩ tới tiểu tử ngươi lại có được món công pháp từng khiến tiên giới rơi vào biết bao cuộc tranh giành gió tanh mưa máu này... Nếu hôm nay ngươi đã đưa nó tới trước mặt ta, ta lại không nhận thì xem như đã phụ tấm lòng của ông trời...
Nếu Hàn Phi biết được Độc Cô Minh không hề luyện theo Đại Phân Thân thuật nguyên bản mà đã cải biên, kết hợp nó với Đạo Ma kinh, Hư Thần kinh, sau đó là con đường đạo vận để cho ra kết quả như ngày hôm nay thì chắc chắn sẽ kinh hãi lắm.
Đơn giản vì những bộ công pháp trên đều là thành tựu cả đời của những nhân vật kinh thế hãi tục, đủ sức khuynh đảo trời đất. Bọn họ đã chứng minh con đường của bọn họ đúng bằng chiến tích của họ. Việc từ chối đi theo con đường đã được vạch sẵn như thế là một sự dũng cảm rất lớn, huống hồ ở đây Độc Cô Minh còn dám cải biên hoàn hoàn, sáng tạo ra một con đường khác cho bản thân.
- Chỉ là một khối phân thân, làm sao đỡ được Đại Lực Kim Cương chưởng của ta!
Hàn Phi lạnh lùng lướt tới, chưởng tâm tay phải đánh tới trước. Lập tức linh lực toả ra từ bàn tay gã ngưng tụ lại thành hư ảnh một bàn tay phật đà sáng chói mắt khổng lồ đổ ầm về phía hoang phân thân.
Đây chính là một trong những tuyệt học thành danh của Vô Ngã thần tăng ở Tây Thiên vào thời thượng cổ, cùng với Ly Dục chung là thứ giúp cho ông ta vang danh nhân giới. Thêm vào việc lúc trước gã thi triển ra Vô Ngã Pháp Tướng để đối đầu với Vương Nhất, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Hàn Phi đã học được toàn bộ truyền thừa của vị thần tăng này.
Công bằng mà nói Hàn Phi không sở hữu thiên tư trác tuyệt như đám Độc Cô Minh hay Vương Nhất, Thẩm Yến. Nhưng bù lại gã có sức kiên trì và khả năng bắt chước rất cao. Những con đường do tiền nhân để lại gã đều học rất nhanh và sử dụng rất thuần thục, sao chép không hề thua kém chính chủ thi triển là bao. Về điểm này gã nhận được truyền thừa hoàn toàn từ Lý Ẩn, vị hào kiệt năm xưa tu vi không cao nhưng lại được mệnh danh là "Bách Nghệ Thông" mọi con đường phụ trợ như đan đạo, phù đạo, trận đạo, binh đạo đều đạt đến mức tông sư. Lý Ẩn đã dùng những con đường phụ trợ cùng với vô số thần thông trứ danh của tiền nhân để xóa tan khoảng cách về thiên tư với những thiên tài sáng đạo như Thái Phong Điên, Khán Bất Xuyên, hay thậm chí cả Bá Luân cũng ăn phải trái đắng trước y.
Độc Cô Minh hiện tại đang dùng toàn bộ sức lực để vùng vẫy khỏi sự trói buộc của Toả Hồn tác, sau khi hoang đạo vận xuất hiện thì thứ pháp bảo này đã bị suy yếu đi rất nhiều. Nguyên nhân cũng là vì Hàn Phi không đi theo con đường luyện hồn nên khôngchân chính điều khiển được nó, chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng như một pháp bảo bình thường. Nếu đổi lại là Tử Dực thì e rằng Độc Cô Minh sẽ bị vây khốn đến c·hết, không cách nào chống cự.
- Không ổn, hoang đạo vận không hề nghe theo ta khống chế, nó có linh trí riêng của bản thân...
Mắt thấy Hàn Phi bắt đầu ra tay, Độc Cô Minh liền cố gắng dựa theo sự liên kết giữa mình và hoang đạo vận để điều khiển nó nhưng không tài nào làm được.
Khối phân thân trần trụi lông lá mọc đầy người kia giống hệt như Kiếp chủ khi trước, mặc dù có sự liên kết về mặt cảm nhận nhưng ý thức cả hai là độc lập, không hề bị đối phương ảnh hưởng.
Thứ mà Độc Cô Minh cảm nhận được ở khối hoang phân thân này là bản năng hoang dã nguyên thủy, chỉ có cắn nuốt, hung ác, tự vệ, ngoài ra nó chẳng có chút trí tuệ nào cả. Có điều nó rất mạnh, cực mạnh về mặt lực đạo. Nếu đem nó so với thánh tử Thạch Đầu của Cự Hùng tộc hay Đại Ngưu của Tây Phong bộ lạc vẫn sẽ xếp trên một bậc. Đây là điều khiến Độc Cô Minh vô cùng ngạc nhiên vì đây là phân thân do hắn tạo ra, vậy mà chiến lực dường như còn nhỉnh hơn hắn rất nhiều lần.
- Chẳng lẽ hoang khí kia có vấn đề? Trường Sinh huyết kết hợp với hoang khí, cùng hoang đạo vận sẽ sáng tạo ra một sinh linh không thuộc về thời đại này?
Độc Cô Minh trầm mặc nhìn về thân ảnh màu vàng đầy lông lá đang bò dưới đất phía trước mặt, trong đầu không khỏi liên tục xuất hiện những ý nghĩ kỳ quái. Nếu hiểu theo một nghĩa nào đó thì hoang phân thân này đã trở thành một sinh mệnh độc lập giống như Kiếp chủ, không nên tính là phân thân riêng của hắn.
Hư ảnh bàn tay phật đà khổng lồ từ trên không trung đổ ầm xuống, kèm theo đó là khí tức đến từ sự xuất hiện của hai vị hào kiệt Lý Ẩn, Bá Luân. Tất cả như xếp chồng lên nhau tạo thành một áp lực cực đại muốn nghiền hoang phân thân và Độc Cô Minh thành thịt vụn.
Hàn Phi phun ra một ngụm máu tươi, mặc dù có bộ thây khô chống chịu gần như mười phần áp lực nhưng vẫn có chút quá sức với gã.
- Giết ngươi xong toàn bộ cơ duyên ở đây sẽ thuộc về ta! Đem nguyên khí, hoang khí đến thời điểm hiện tại, mở ra một tiết điểm thông với quá khứ, có hay chăng sẽ đưa con người trở về thời điểm đó? Lý Ẩn, ngươi lợi dụng ta để chứng thực điều này, ta sẽ thành toàn cho ngươi, nhưng với điều kiện người đó phải là ta!
Lời Hàn Phi khiến Độc Cô Minh giật mình sửng sốt, nếu điều này là thật thì suy nghĩ của những hào kiệt thời thái cổ thực sự quá mức điên cuồng. Nhưng đây không phải vô căn cứ. Ví như thời điểm hiện tại, Hàn Phi muốn dùng thiên địa nguyên khí thời thái cổ để giúp bản thân trở nên hoàn mĩ, nội ngoại kiêm tu. Còn ở thời thái cổ, những vị hào kiệt kia có lẽ cũng sẽ muốn dùng hoang khí thời hồng hoang để giúp bản thân đột phá bình cảnh tu vi, khai mở ra con đường tu luyện mới. Dấu vết hoang khí còn sót lại ở khu vực tế đàn là minh chứng rõ ràng nhất cho giả thuyết này.
Đúng lúc hư ảnh bàn tay phật đà sắp sửa nghiền nát hai người, một tiếng gầm vang lại xuất hiện từ vị trí của hoang phân thân khiến Hàn Phi giật mình.
Hoang phân thân vẫn chưa mở mắt, tuy nhiên giống như đã thức tỉnh nhờ bản năng tự vệ hoang dã. Nó cánh tay phải lực lưỡng đầy lông lá của mình chặn lại hư ảnh bàn tay phật đà. Chỉ là một động tác đơn giản như thế nhưng đã khiến món thần thông này của Hàn Phi hoàn toàn chững lại không thể tiến thêm được một phân nào.
Hàn Phi đổ mồ hôi lạnh, từ hai bên mạn sườn mọc ra thêm bốn cánh tay, ở cổ mọc thêm hai cái đầu. Một đen thui b·iểu t·ình dữ tợn, răng nanh dài nhọn hoắt, một lại vàng óng nét mặt trang nghiêm như phật đà chốn Tây Thiên. Ngay lập tức linh lực của gã trở nên hùng hậu gấp ba lần, hư ảnh bàn tay phật đà cũng càng chân thật, rực rỡ hơn, nhưng cánh tay lông lá của hoang phân thân giống như gỗ đá cứ trơ trơ ra, chỉ đơn giản là đưa lên đã đủ ngăn cản nó lại.
- C·hết tiệt, thứ quái quỷ gì mà mạnh mẽ đến vậy, Hàn Phi ta có Thiên Ma pháp tướng, Vô Ngã pháp tướng, đáng lý mà nói so về lực đạo hoàn toàn không thua những thiên kiêu tu thể là mấy, vậy mà không thắng nổi một phân thân mới thành hình? Ly Dục chung, Như Ý Hóa Hình đỉnh, đè xuống cho ta!
Hàn Phi vẻ mặt dữ tợn, tiếng chuông đinh đang vang vọng khắp tế đàn, từ trong khổ hải của gã bay ra một chiếc chuông vàng và một tiểu đỉnh màu bạc. Hai thứ này trấn giữ ngay sau hư ảnh bàn tay phật đà, giúp sức nặng của nó tăng lên gấp bảy tám lần. Chỉ bằng một đòn này thôi đã đủ đè ép một Bách Nhân Địch tầm thường ra làm thịt vụn, cả đám Quan Thất, Côn Vũ cũng không bao nhiêu người đủ sức kháng cự trực diện.
Quả nhiên đòn này có hiệu quả, cánh tay phải của hoang phân thân lần đầu tiên chùn lại mấy tấc, không ngừng run lên bần bật, gân máu khắp cánh tay nổi lên chằng chịt, có lẽ sẽ không chịu đựng được bao lâu nữa.
Độc Cô Minh trầm mặc, hắn đang cố sức vùng vẫy để thoát khỏi sự khống chế của Tỏa Hồn tác, cho hắn chút ít thời gian nữa thôi sẽ thành công. Nhưng Hàn Phi quá mức biến thái, khối hoang phân thân chỉ vừa thành hình lại không có trí tuệ này sợ rằng sẽ ngăn cản nổi.