Đế Cuồng

Chương 212: Dạ Hoàng Triều



Chương 212: Dạ Hoàng Triều

Nếu lúc trước Lưu Bình sở hữu một vẻ ngoài nho nhã điềm đạm thì hiện tại đã trở thành một nam tử mặc trường bào màu đen, đầu đội mũ trùm, toàn thân bao bọc bởi một lớp hắc khí nồng đậm.

Gã ta chính là người nhận được lợi ích nhiều nhất trong gần hai mươi năm nay từ hai sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên và U Minh cấm địa.

Lúc ở U Minh cấm địa, gã đoạt được truyền thừa của Biện Thành vương, một trong mười vị minh vương mạnh nhất thời thái cổ của Minh giới.

Đến Tuyệt Vọng Ma Uyên rồi thậm chí còn tốt số hơn, trong đạo hoa của Hắc Ám Quỷ Vương đã tiếp nhận hoàn toàn truyền thừa của vị cường giả này. Nên biết rằng nếu xét về thực thực thì Hắc Ám Quỷ Vương tuyệt đối là đứng đầu ở quỷ giới thượng cổ, ngay cả Kiếm Thiên Tôn ở nhân giới cũng chưa chắc đối thủ của y. Năm xưa nếu không phải Hồng Trần Kiếp Chủ quá bá đạo thì có lẽ y sẽ chính là nỗi kh·iếp sợ lớn nhất với nhân giới chỉ sau tiên ma chủ.

Con đường của Lưu Bình tuy không nói là quá bằng phẳng vì vẫn phải chịu kiếp nạn suýt nữa vùi thây ở Tuyệt Vọng Ma Uyên, tuy nhiên gã không gặp nhiều cường địch bằng Độc Cô Minh, có rất nhiều thời gian tu luyện và nghiên cứu công pháp. Cái gã thiếu duy nhất có lẽ chỉ là một con đường khác với tiền nhân mà thôi.

Vấn đề này khiến Lưu Bình suy nghĩ rất nhiều, sau khi bỏ ra mười năm thì liền đại ngộ. Tình trạng thân thể của gã chẳng phải là nhân mệnh dung hợp với quỷ mệnh hay sao?

Một con đường mới nằm giữa hai loại mệnh cách này, thậm chí còn mơ hồ là ba loại mệnh cách nếu tính cả “vu mệnh” - loại huyết mạch đã mờ nhạt đến cực điểm kể từ lúc Lưu gia di dời từ Tây Thiên đến Nam Hoang.

Vu tộc cũng như thể tộc đều là loại tộc đàn tách ra từ nhân tộc sau khi cải biên huyết mạch. Bọn họ có ưu thế của nhân, nhưng vẫn có sự truyền thừa nhất định về mặt thể chất đến từ tổ tiên.

Nếu thể tộc sở hữu cơ thể cường đại sánh ngang với yêu thú thì vu tộc lại có thần niệm vượt xa tu sĩ thông thường. Chính nhờ loại thần niệm đặc biệt này mà vu tộc có khả năng khống thi, khống trùng, nguyền rủa, chúc phúc hết sức lợi hại.

Vào thời thái cổ, vu tộc cùng phật môn chia đôi Tây Thiên, nội tình khiến cho những thế lực lớn như thánh hoàng triều Trung Thổ, hay yêu tộc Bắc Vực cũng không dám khinh nhờn.



Nếu nhân tộc có nhân chủ chấp chưởng tộc quần, thì vu tộc cũng có vu chủ hùng mạnh, dưới tay là hàng vạn thi binh được luyện thành từ xác c·hết cường giả lục giới. Vu tộc khi ấy mạnh mẽ đến nỗi mà sau khi trải qua thời gian cấm kỵ vẫn là một trong những thế lực đáng gờm nhất nhân giới. Mãi cho đến khi trong những thi binh kia xuất hiện một bộ biến dị, nảy sinh thần trí riêng, sáng tạo ra con đường tu luyện mới cho bản thân thì sự lụi tàn của vu tộc mới bắt đầu.

Bộ t·hi t·hể kia sở hữu tư chất cao tuyệt, thậm chí đột phá Chủ cảnh, trở thành tồn tại tối cao ở nhân giới. Sự thăng hoa của y khiến cho toàn bộ thi binh ở Tây Thiên sôi trào, dưới sự cộng minh với y mà cũng tự nảy sinh thần trí, thoát khỏi sự khống chế của các vu sư mà hình thành một tộc đàn mới.

Thi tộc trong một vạn năm sau đó dần dần quật khởi, mà vu tộc không hề cam lòng khi phải chứng kiến những sinh vật do tự tay mình tạo ra nay đã từng bước sánh ngang với mình. Hai đại tộc giao chiến lẫn nhau biến Tây Thiên thành mồ chôn của hàng trăm vạn tu sĩ. Vu tộc không ngừng thất thế, mà thi tộc càng đánh càng mạnh, dùng xác vu tộc luyện hóa thành tộc nhân của mình.

Kết quả về sau ai cũng biết, vu tộc bị thi tộc tuyệt diệt. Thậm chí vu chủ còn bị thi chủ g·iết c·hết, luyện hóa thành một trong những hộ pháp của tộc đàn.

Lưu gia năm xưa chính là một trong những nhánh hoàng thất cũ của vu tộc, bọn họ di cư đến Nam Hoang trú ngụ đã ngót nghét mấy chục vạn năm. Vật đổi sao dời, vì vu chủ đ·ã c·hết nên huyết mạch vu tộc trong người họ cũng dần nhạt đi, đến đời của Lưu Bình và Lưu Tích Quân thì gần như hoàn toàn biến mất.

Tuy vậy Lưu Bình vẫn như cũ sở hữu thần niệm mạnh hơn tu sĩ bình thường, từ nhỏ đến lớn gã tu luyện Cổ Vu kinh tâm pháp bí truyền của vu tộc. Đây vốn không phải nguyên bản, mất rất nhiều đoạn khẩu quyết quan trọng nên khiến thực lực Lưu Bình nằm ở mức một tuyệt thế thiên kiêu tầm thường, chỉ mạnh hơn Doãn Chí Bình chút ít. Nếu đem so sánh với Lôi Diệt, Phong Diệt khi ấy thì thật như đom đóm với mặt trăng.

Nhưng con người Lưu Bình giỏi nhẫn nhịn, biết mình mạnh ở đâu, yếu ở đâu. Gặp phải Lưu Tích Quân hay bất cứ cao thủ trẻ tuổi nào nếu nhắm địch không lại liền quay đầu bỏ chạy ngay, tuyệt không ham chiến. Chính nhờ vậy mà gã có thể giữ mạng đến tận bây giờ, rốt cuộc đại thế ập xuống đã lột xác hoàn toàn, dù hiện tại chỉ đứng thứ hai mươi trên Nhân Giới Chí Tôn bảng nhưng mọi người đều phải công nhận thực lực của y xứng đáng nằm ở năm vị trí đầu.

Quay lại hiện tại, để đối phó với một trời thần thông đang đổ dồn xuống người mình, Độc Cô Minh liền ném cái đầu của Mã Tam Đao trong tay ra sau đó vận dụng Tinh Hà Chuyển để tạm thời đón đỡ.

Hư ảnh ngân hà v·a c·hạm với vô số thần thông tạo nên những t·iếng n·ổ ầm ầm. Quả nhiên Tinh Hà Chuyển đã bị đám người Lưu Bình tìm ra cách phá giải, chỉ chống cự được một lần sau đó lập tức tan nát, dư chấn tỏa ra khiến Độc Cô Minh lại phun ra một ngụm máu tươi.

Ở cửa ải trước, bốn mươi tu sĩ kia quá yếu ớt, dù phá được Tinh Hà Chuyển cũng không cách nào đả thương hắn. Còn ở đây địch nhân chỉ có bảy người song đều là chí tôn thiên kiêu nằm trong Nhân Giới Chí Tôn bảng, ai cũng có thể lấy một địch mấy chục tu sĩ bình thường, thậm chí Lưu Bình còn đáng sợ hơn, dư sức lấy một địch trăm, tái hiện chiến tích của Độc Cô Minh khi còn ở bộ lạc Tây Phong.



- Độc Cô Minh, đã lâu không gặp…

Lưu Bình nhìn hắn, khoé miệng hơi nhếch lên tạo thành nụ cười bí hiểm.

Độc Cô Minh lau đi vệt máu nơi miệng, cố gắng kiềm nén những cơn đau nhói bùng phát từ vô số v·ết t·hương trên thân thể.

- Dù ngươi không tìm ta, sau này ta nhất định cũng tìm ngươi, ngay cả những kẻ từng tham gia vào trận đồ sát người dân thôn Hạnh Hoa, ta cũng sẽ tìm đến từng kẻ một để lấy đi tính mạng của chúng.

- C·hết đến nơi còn mạnh miệng! Đến tận bây giờ ngươi còn chưa hiểu mục đích của chúng ta khi chia làm nhiều nhóm lần lượt t·ấn c·ông ngươi sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một viên đá mài đao không hơn không kém, đến khi hết tác dụng rồi ắt phải c·hết không nghi ngờ. Nói cái gì đến tìm Lưu gia chúng ta?

Lưu Bình cười cười, toàn thân xuất hiện hắc khí âm u.

- Còn người thôn Hạnh Hoa, đáng lý ngươi nên cảm ơn ta, vì chỉ khi gặp ta thì ngươi mới thấy lại được hình bóng của họ…

Lời Lưu Bình khiến Độc Cô Minh nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.

Chỉ thấy Lưu Bình cười nhạt, tay bắt ấn quyết, hắc khí từ chiếc áo choàng đen lần lượt tỏa ra bốn phía khiến đỉnh núi Dịch Mã chìm trong bầu không khí âm u. Vô số tiếng oan hồn gào thét, trẻ có, già có, phụ nữ có, nam nhân có, hài tử la khóc cũng có… Mà khoảnh khắc khi Độc Cô Minh nghe thấy những âm thanh này thì nơi hai khóe mắt không hiểu sao lại xuất hiện hai dòng lệ nóng. Giống như một vùng ký ức sâu thẳm đã bị hắn lãng quên từ lâu nay đột ngột xuất hiện trở lại.

- Dạ Hoàng Triều! Hiện!



Bầu không khí trở nên t·ang t·hương đến cực điểm, trong làn hắc khí cuồn cuộn, Độc Cô Minh thấy được một khung cảnh làng quê điều hiu hoang tàn, mấy trăm bóng người đang thơ thẩn bước đi. Vẻ mặt ai nấy vô hồn vô cảm, hai hốc mắt trống rỗng chảy xuống hai dòng huyết lệ. Nơi lồng ngực họ đều tồn tại một lỗ thủng bằng bàn tay, hiển nhiên là vì trước khi c·hết bị người ta móc mắt moi tim nên linh hồn mới giữ nguyên tình cảnh này.

- Tiểu Minh tử, đừng về nhà, bọn chúng muốn tìm g·iết ngươi đấy…

Một lão bà b·ị đ·ánh gãy nát hai chân không ngừng bò lết dưới mắt đất, liên tục lẩm bẩm.

- Tiểu Minh ca ca, mẹ của Phương Nhi c·hết rồi. Mẹ Phương Nhi nói đợi Tiểu Minh ca ca về sẽ dạy huynh học viết chữ. Huynh lớn như vậy rồi mà vẫn suốt ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mẹ ta nói sợ huynh bị kẻ xấu bắt nạt…

Một bé gái tầm sáu tuổi lững thửng bước đi, điều đáng sợ là cái đầu của cô bé nghiêng hẳn sang một bên giống như bị ai đó tàn nhẫn bẻ gãy cổ.

Nếu Nguyệt Nhi ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra cô bé này. Cả hai khi còn ở thôn Hạnh Hoa chơi với nhau rất thân. Chính Phương Nhi đang dùng tính mạng của mình cứu Nguyệt Nhi, dù bị đám tu sĩ Lưu gia h·ành h·ạ tàn nhẫn nhưng vẫn quyết không khai ra nơi Nguyệt Nhi đang ẩn nấp, cuối cùng bị chúng g·iết c·hết.

- Tiểu Minh tử, hài tử đáng thương, cha mẹ của ngươi nói mười năm sẽ trở lại đón ngươi. Tuy nhiên có lẽ họ gặp phải bất trắc gì đó rồi. Không sao, Tiểu Minh tử ngươi lớn lên ở thôn Hạnh Hoa, mặc dù si dại một chút, cũng không biết làm gì ngoài vẽ ra những bức tranh quái đản dưới đất, nhưng các hương thân phụ lão chúng ta đều xem ngươi như máu mủ của mình, sẽ nuôi nấng ngươi, không bỏ rơi ngươi…

Độc Cô Minh nhìn người nói ra câu này, đó là một u hồn mặc trang phục thầy đồ, chính là người thường dạy cho lũ trẻ ở thôn Hạnh Hoa viết chữ, đạo lý làm người. Khoảnh khắc vừa nhìn thấy ông, không hiểu sao trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh cụ Lý ở địa cầu.

Giọng nói hai người giống hệt nhau, ngay cả khuôn mặt cũng có nét tương đồng.

- Địa cầu, thực sự là do ta nằm mơ sao? Những đạo lý kia, những câu chuyện về tu luyện giới chẳng phải đều được thầy đồ này đọc lên mỗi ngày sao?

Độc Cô Minh khẽ thì thào, nước mắt cứ ứa ra, không hề để ý tới bản thân đã bị những bóng dáng quen thuộc kia vây quanh.

Ánh mắt Phương Nhi lóe lên tia lệ mang, mà bàn tay thầy đồ cũng vung lên nhanh như cắt chộp đến yết hầu hắn, lão bà kia càng đáng sợ hơn, cái miệng rách ra tới mang tai sau đó há thật to để lộ cái lưỡi dài ngoằn đỏ lòm và hàm răng nanh sắc bén lổm chổm như yêu thú, hướng về phía Độc Cô Minh ngoạm thật mạnh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.