Thấy Nhân Phi Nhân sắp không cầm cự nổi, Lâm Kiệt liền cười lớn:
- Kiếm Thánh, bây giờ ngươi tỉnh ngộ chưa? Chính sự hiệp nghĩa ngu ngốc của ngươi đã hại c·hết ngươi. Nếu ngươi cứ bàng quan không quản đến chuyện của Hắc Thủ ta, hoặc gia nhập vào, vị trí ngón tay cái của Chưởng khẳng định thuộc về ngươi...
Phi Hoa cũng nói:
- Lạc đế từ lâu đã trở thành con cờ trong tay chủ công chúng ta, chẳng còn hy vọng gì nữa, ngươi cố chấp như vậy thì được gì?
Nhân Phi Nhân chém gục một sát thủ, sau đó người run lên bần bật, miệng ho sặc sụa, máu ứ nơi cổ không kiềm chế nổi hộc ra toàn bộ. Khuôn mặt của gã tuy trắng bệch như n·gười c·hết nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh thần quang, chưa từng xuất hiện chút mờ mịt nào.
- Hạng người chỉ biết tư lợi như các ngươi, vốn căn bản không thể hiểu thế nào là hiệp nghĩa..
Đoạn gã quay sang nói với Độc Cô Minh:
- Người sống ở đời, sinh mệnh ngắn ngủi, chỉ cầu không thẹn với lòng. Chính hay tà có gì quan trọng, chỉ cần có kiếm trong tay, hành hiệp trượng nghĩa, g·iết hết kẻ thủ ác trên thế gian vậy là đủ rồi... "Hiệp" và "nghĩa" là một loại kiên định xuất phát từ bản tâm, không phân biệt xuất thân, không phân biệt võ công chính tà. Kiếm hiệp dùng kiếm đạo cứu người, tiên hiệp dùng tiên đạo cứu người, mà ma hiệp cũng có thể dùng ma đạo cứu người. Tiên ma, chính tà đơn giản cũng chỉ là một loại chấp nhất...
Lời của Nhân Phi Nhân không to lắm, hơi ngập ngừng vì máu đang không ngừng cuộn trào trong lồng ngực, nhưng bất cứ ai ở đương trường đều nghe rõ từ chữ một. Nhất là Độc Cô Minh lại càng trầm mặc hơn, vì đây đều là những gì hắn suy nghĩ từ xưa đến nay, chỉ thiếu hai chữ "hiệp nghĩa" trong đó mà thôi.
Tiên đạo có thể hiệp nghĩa không?
Ma đạo có thể hiệp nghĩa không?
Còn nhân? Miệng thì nói hiệp nghĩa, nhưng sau cùng hiệp nghĩa với nhân cũng chỉ là một loại ngu dốt bị cả thế gian trào phúng.
"Khi ngươi có tình, ngươi là nhân. Khi ngươi vô tình, ngươi là tiên. Khi ác niệm của ngươi khởi phát, ngươi chính là ma..."
Những câu nói mà hắn đã thốt lên trước đây trong cuộc nói chuyện với Diệu Âm Phạm Thiên không ngừng vang lên trong đầu, khiến hắn cảm giác đạo tâm của mình dường như có vết nứt nào đó mãi tận bây giờ mới phát hiện ra.
- Ta còn thiếu sự kiên định. Nếu đủ kiên định, bất kể tiên ma, chính tà đều không quan trọng, cũng không còn là chấp nhất mà chỉ giống như phương tiện để ta thực hiện đạo của mình... Ta hiểu rồi...
Hai mắt Độc Cô Minh bừng sáng, kiếm trong tay hắn rung lên. Kiếm hồn, kiếm tâm, kiếm niệm ba đại cảnh giới tối cao của kiếm đạo không ngờ đồng thời xuất hiện trong khoảnh khắc này. Tuy nhiên nó rất mong manh, chỉ e trong tích tắc sẽ nhanh chóng mất đi. Độc Cô Minh không muốn bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để lưu lại dấu vết ba trạng thái tối cao của kiếm, vì vậy hắn động.
Không những phàm thể động mà đạo thể cũng động.
Tĩnh thì như núi, trầm lặng như mặt hồ mùa thu.
Động thì như sấm, cuồn cuộn như vũ bão quét ngang qua thế gian.
Hai mắt Nhân Phi Nhân xuất hiện b·iểu t·ình không tin nổi, mà đám Lâm Kiệt, Phi Hoa và Ngọc Diện thư sinh cũng cảm giác một sự nguy hiểm khôn cùng đang bộc phát trên người Độc Cô Minh.
- Không thể nào, ba hình thái cao nhất của võ đạo "hồn, niệm, tâm" sao lại đồng thời xuất hiện trên người hắn? Kẻ này chỉ mới học kiếm thuật tám tháng thôi mà?
Nhân Phi Nhân vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, tay run lên bần bật, sau đó không chần chừ ném ngay Ly Biệt kiếm cho Độc Cô Minh.
- Bắt lấy, g·iết người phải có kiếm tốt, đừng bỏ lỡ thời khắc cảm ngộ quan trọng này...
Giết người là hiệp hay không hiệp?
Không quan trọng, chỉ cần giữ tâm kiên định, biết việc mình làm là đúng, không thẹn với lòng là đủ rồi!
- Lên!
Lâm Kiệt, Phi Hoa, Ngọc Diện thư sinh đều thét lớn một tiếng. Chưởng kình, ám khí, phán quan bút vây lấy Độc Cô Minh, chuẩn bị một trận ác chiến sinh tử.
--------------
Đạo thể Độc Cô Minh mở mắt, trong mắt hắn không phải là kiếm mà ngập tràn sự kiên định.
- Còn một canh giờ sao? Vừa đủ rồi!
Nắm lấy Thiên Nhai kiếm trong tay, chân Độc Cô Minh thi triển bộ pháp Bách Bộ Hồng Trần vượt liền mười vòng, từ vị trí sáu mươi lên thẳng năm mươi. Dưới sức nóng bức người, hoả khí ngùn ngụt quấn quanh cơ thể, Cửu Chuyển Thiên Công điên cuồng nghịch hành kinh mạch. Mà Tiểu Tranh Mệnh Thuật cũng phát huy tối đa tác dụng của nó, cùng với Trường Sinh huyết tạo ra cảnh tượng phá rồi lập cực kỳ tàn khốc.
Đau đớn, vô cùng đau đớn, nhưng càng đau mắt Độc Cô Minh lại càng sáng. Đạo vận chiến và cuồng tràn ngập khắp người hắn sau đó toả ra khắp sáu mươi tư vòng khiến ai nấy động dung.
Đệ Nhị Tiểu Chuyển thành!
Đệ Tam Tiểu Chuyển thành!
Độc Cô Minh không ngừng lại trực tiếp bước thêm mười vòng nữa.
Lần này sức nóng trực tiếp gia tăng thêm trăm lần, toàn bộ lớp thịt mỡ xung quanh cơ thể hắn b·ốc c·háy ngùn ngụt.
- Quá điên cuồng!
Đại Ngưu dựng hết tóc gáy, vô cùng sợ hãi về những gì Độc Cô Minh đang làm.
Cả Mã Tư Thuần cũng siết chặt nắm tay, cực kỳ hồi hộp muốn xem hắn có thể vượt qua bản thân mình không.
- Hắn phải c·hết, hắn tuyệt đối không thể làm được!
Trong đầu Chu Yếm không ngừng gào thét, mà ba trăm yêu tộc kia đã sức cùng lực kiệt, bây giờ thấy b·iểu t·ình điên cuồng của Độc Cô Minh bắt đầu không rét mà run.
Ánh mắt hắn quá vững vàng, giống như trời sập xuống cũng không thay đổi. Nhìn hắn làm người ta cảm tưởng mình đang nhìn một thanh kiếm cao chọc trời, sừng sững đối chọi với vô số mưa giông bão táp xung quanh vẫn không rung chuyển.
Đế Long cũng bị chiến ý và cuồng ý của Độc Cô Minh làm cho động dung. Y cứ cảm giác có một đầu hung thú thời thái cổ đang không ngừng gầm thét, chuẩn bị lao tới cắn nuốt chúng thiên kiêu yêu tộc bọn y.
Nhưng Sổ Tư đứng đối diện lại cười vang, thậm chí cả một cái ngoái đầu về phía sau cùng không thèm:
- Sao nào đệ nhất thiên tài yêu tộc? Ngươi sợ hắn rồi sao? Nếu chỉ có như vậy thì hôm nay ngươi ắt bỏ mạng dưới tay ta!
Đế Long cười nhạt:
- Để ta cho ngươi biết sự khác biệt giữa kẻ nắm giữ huyết mạch thần linh kỷ thần thoại và con chim sẻ tầm thường ngươi là thế nào... Chúng ta cùng tiến về vòng một đi!
Nói xong không đợi Sổ Tư đồng ý, Đế Long lập tức tiến đến vòng số tám, nơi tồn tại hoả khí mạnh mẽ như dưới mười tám tầng địa ngục đang thiêu đốt chúng sinh. Động tác của y rất bình thản, hiển nhiên vì huyết mạch quá cường đại nên bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ thách thức lắm.
Trái ngược lại với Đế Long, Sổ Tư lại khá miễn cưỡng, mặt mày gã dữ tợn vô cùng. Sau khi gầm lên một tiếng thì liền mạnh mẽ tiến đến vòng số tám. Sức nóng nơi đây khiến da thịt toàn thân Sổ Tư khô héo nhưng cũng hồi phục rất nhanh. Đây chính là công dụng của việc tắm trong Phượng Hoàng huyết.
Đừng nhầm lẫn việc tắm và sở hữu. Dòng máu đang chảy trong người Sổ Tư vĩnh viễn là dòng máu của một con chim sẻ bình thường. Việc tắm máu Phượng Hoàng giúp gã đột phá giới hạn cơ thể liên tục, có thể xem như một sự tiến hoá.
- Ha ha, chỉ ganh đua như vậy thôi có gì vui! Chiến đi!
Vừa dứt lời, Sổ Tư lao thẳng đến chỗ Đế Long, điên cuồng công kích y. Toàn bộ đều là những đòn đánh nguyên thủy so kè độ mạnh của cơ thể.
Nhưng những người quan chiến có thể dễ dàng nhận ra sự khác biệt trong lối công kích của cả hai.
Tuy sức của Đế Long lớn hơn, da thịt cũng cứng cáp hơn, một lần tiếp xúc quyền cước đều khiến xương cốt Sổ Tư kêu lên lách cách nhưng đòn đánh lại không hung hiểm lắm, cực kỳ lành tính.
Mà Sổ Tư tuy thất thế về mặt thể chất nhưng ra tay cực kỳ ngoan độc, đòn nào cũng là âm hiểm đoạt mạng, việc này khiến cho Đan Ngư Yêu Đế đứng ngồi không yên. Mà chúng trưởng lão yêu tộc cũng thấp thỏm vô cùng, sợ rằng Sổ Tư sẽ làm tổn hại tới viên ngọc quý của yêu tộc.
Tế đàn bộ lạc Tây Phong giờ chia làm hai bên chiến trường, một bên là Độc Cô Minh đang bước nhanh về ba trăm thiên kiêu yêu tộc Bắc Vực. Một bên lại là Sổ Tư đang giao chiến với Đế Long. Tuy khác biệt về số lượng người tham chiến nhưng độ hung hiểm và điên cuồng hoàn toàn giống nhau.
- Chiến đi! Chiến để biết ai mới là hào kiệt thế hệ này!
Đại Ngưu bị hai tràng cảnh trước mắt kích thích, chiến ý dâng cao, chỉ muốn nhảy xổ vào đánh nhau.
Mã Tư Thuần cũng vậy, chuyện điên cuồng thế này nếu chỉ quan chiến mà không tham gia thì thật sự khiến người ta phải tiếc nuối. Nhưng bọn họ cũng chẳng biết nên tham gia thế nào cho đúng. Nhảy vào đánh Đế Long và Sổ Tư sao? Không được. Mà nhảy vào đánh Độc Cô Minh hay ba trăm yêu tộc cũng không nên.
- Chúng ta tự đánh lẫn nhau đi!
Hai mắt Đại Ngưu bừng sáng, gã thét lớn một tiếng rồi quay sang công kích Mã Tư Thuần và Đả Cẩu, khiến hai người bất đắc dĩ phải chống trả.
Đả Cẩu liên tục chống đỡ, mặt mày tái mét chửi rủa:
- Con mẹ nó, điên hết rồi. Tên sao chổi Độc Cô Minh kia, chỗ nào có ngươi xuất hiện thì chúng anh tài nhân giới đều như hoá điên hết!