Chiến trường Tế Ninh, Hà Đông, Đại Hán. Thành Tế Ninh xem như là chướng ngại cuối cùng đối với quân Ngụy trong cuộc chiến đánh Hà Đông. Có thể nói cả quân Ngụy và quân Hán đều không muốn chiến tranh tiếp diễn kéo dài đến mùa Đông. Quân Ngụy lúc này vẫn đồn trú tại Hà Đông đến năm mươi ngàn quân, nhưng bên kia quân Hán do Thẩm Tự Cơ dẫn đầu đã kéo được đến thành Tế Ninh hội quân với Bành Việt đưa số quân Hán lên đến chín tám vạn người. Thế nhưng Bành Việt tuyệt nhiên cũng không dám xông ra đối đầu với quân Ngụy.
Đồn trú ở Hà Đông lâu dài Bành Việt rất rõ ràng sức mạnh của quân Ngụy, ngang nhau quân số Hán quân không thể nào đánh bại được Ngụy quân, dù là chỉ đánh thủ hòa cũng không thể, là tuyệt đối thất bại. Do đó dù Thẩm Tự Cơ có đề nghị xuất binh không biết bao nhiêu lần thì Bành Việt vẫn tuyệt nhiên án binh bất động.
Quả nhiên sự cẩn thận của Bành Việt gây khó khăn cho Ngụy quân. Bởi bọn hắn quân số đã ít hơn, nhưng lại phải công thành, dù có hỏa khí tương trợ thế nhưng so với quân địch lại không phải quá lợi hại. Do đó Ngụy quân chỉ vây thành Tế Ninh mà không đánh, hai bên dừng lại gầm gừ nhau đã suốt một tuần.
Lúc này bên trong doanh trại Ngụy quân có đầy đủ các tướng quân Ngụy Hạ Hầu Uyên, Tào Hồng, Bàng Dục, Bàng Đức còn có Tây Viễn tướng quân Nguyễn Hữu Kính của Đại Việt. Từ lúc quân Ngụy xuất binh Nguyễn Hữu Kính cũng dẫn theo một ngàn hải quân lục chiến của Đại Việt đi hỗ trợ với vai trò quan sát. Nguyễn Hữu Kính rất rõ ràng quân Đại Việt trong tương lai sớm muộn cũng sẽ đổ bộ vào phương Đông, do đó hắn cũng như một kẻ đi tiền trạm để có thể hiểu biết nhiều hơn về phương Đông.
- Quân Hán như chuột nhắt, tử thủ không dám ra ứng chiến, quân ta lại ít, không dễ công thành. Như vậy các ngươi có ý kiến gì không?
Hạ Hầu Uyên lúc này với tư cách là chủ soái bắt đầu đưa ra vấn đề để cho mọi người cùng thảo luận. Tào Hồng nói.
- Nguyên soái, nếu không chúng ta đi vòng qua thành Tế Ninh đánh vào vùng đồng bằng phía sau, triệt đi đường lương thảo của địch, cô lập chúng chúng ắt sẽ phải lui.
Nghe Tào Hồng nói Bàng Đức lắc đầu nói.
- Không được, nếu chúng ta vòng qua thì lúc này thành Tế Ninh chẳng khác nào con dao đang kề vào cổ chúng ta, không cần thận cả năm vạn quân đều sẽ bị hủy.
- Thực ra chúng ta có thể quay trở về cũng cố phòng ngự. Dù sao hiện tại là tháng chín, chúng ta cũng chiếm được hai phần ba Hà Đông, cũng có thể ăn nói với bệ hạ. nếu không mùa Đông đến hậu cần của quân ta khó khăn, chỉ sợ lúc đó lại bị phản công.
Bàng Dục nói, thế nhưng Hạ Hầu Uyên lập tức phủ định.
- Ta hiểu rất rõ bệ hạ, hắn đã hạ lệnh xuống trong năm nay phải lấy được toàn bộ Hà Đông, đương nhiên sẽ không vị khó khăn của chúng ta mà đổi ý. Nếu không thể hạ được thành tất cả chúng ta chỉ sợ đều sẽ bị trị tội.
- Viễn Tây tướng quân, không biết ngươi có ý kiến gì không?
Tào Hồng nãy giờ ngồi yên quan sát Nguyễn Hữu Kính, thấy hắn vẫn một mặt bình thản nụ cười như có như không liền không nhịn được hỏi. Thời gian qua Nguyễn Hữu Kính thể hiện ra tài năng quân sự, đặc biệt là cách sử dụng hỏa khí làm cho chúng tướng khâm phục không thôi. Lúc này mọi người đều tập trung vào Nguyễn Hữu Kính, thậm chí Hạ Hầu Uyên còn có vài phần mong đợi Nguyễn Hữu Kính sẽ cho hắn thêm điều bất ngờ. Nguyễn Hữu Kính chậm rãi nói.
- Nếu như bọn hắn không ra đánh thì chúng ta sẽ dụ chúng ra ngoài để đánh.
Tào Hồng hơi thất vọng lại kỳ quái nói.
- Làm sao để quân địch có thể ra ngoài thành để chúng ta đánh đây? Bành Việt là dũng tướng, lại cẩn thận, hắn sẽ không dễ dàng gì ló mặt ra ngoài.
Thực ra bọn hắn đều không tin tưởng rằng Bành Việt sẽ dễ dàng xua quân ra ngoài thành đánh chính quy với bọn hắn. Nguyễn Hữu Kính mỉm cười nói.
- Vấn đề không phải là ở Bành Việt mà là ở Thẩm Tự Cơ. Lưu Bang phái Thẩm Tự Cơ đến mục đích đương nhiên là không phải là phòng thủ Tế Ninh mà là lấy lại Hà Đông. Do đó Bành Việt dù quân lực gần gấp đôi nhưng vẫn cố thủ bên trong thành rõ ràng sẽ làm cho Thẩm Tự Cơ bất mãn. Lúc này chúng ta một mặt dụ địch, một mặt lại phái người liên hệ chia rẽ quan hệ giữa Thẩm Tự Cơ và Bành Việt, lúc này sẽ dụ được chúng ra ngoài thành.
Thân là con trai của tổng binh quân đội Đại Việt tại Viễn Đông Nguyễn Hữu Kính cũng nhận được một số thông tin tình báo từ Ám bộ. Tin tức đưa đến ý đồ của Lưu Bang rất rõ ràng. Sự nghi kỵ của Lưu Bang đối với các công thần đã đến đỉnh điểm, cũng muốn tiêu hao binh lực của Lương vương Bành Việt, do đó Lưu Bang cũng sẽ không chấp nhận việc Bành Việt chỉ thủ quân ở trong thành Tế Ninh mà không ra đối chiến.
- Thế nhưng Ngụy quốc ta lại không có người để liên hệ được Thẩm Tự Cơ ở trong thành. Làm sao có thể li gián hắn đây.
Hạ Hầu Uyên nói. Hệ thống tình báo của Ngụy quốc cũng không phải là quá phát đạt, đó cũng là lý do mà đánh không biết bao nhiêu năm trời ngay cả cái xứ Hà Đông bọn hắn cũng không lấy nổi. Đối với việc này Nguyễn Hữu Kính có chút xem thường, chỉ là hắn che giấu rất kỹ mỉm cười hòa ái đáp.
- Ta có thể lo liệu, tuy nhiên tiền phí tổn cũng sẽ không thấp. Dù sao đây chính là vận dụng lực lượng của Đại Việt bên trong Đại Hán, phong hiểm cũng sẽ lớn vô cùng.
Hạ Hầu Uyên cũng biết việc này muốn Đại Việt giúp không mình không được, đương nhiên phải bỏ ra “phí” lót tay cho Đại Việt, dù sao Đại Việt đối với trận chiến này can dự vào cũng không quá lớn. Hắn cắn răng nói.
- Ta sẽ đặt hàng của quý quốc bốn mươi ngàn chi súng, cộng với đạn dược các loại đơn hàng một triệu rưỡi lượng bạc. Viễn Tây tướng quân cảm thấy như thế nào đây?
- Tốt lắm, vậy thì nhiệm vụ này ta nhất định sẽ hoàn thành.
Nguyễn Hữu Kính liền vui vẻ đồng ý. Một triệu hai lượng bạc là một đơn hàng cực kỳ lớn, phải biết dù là Đại Việt hỗ trợ Ngụy quốc 3Mtzh huấn luyện binh lính và bán kỹ thuật đúc súng cũng chỉ thu về giá trị các loại tương đương với năm triệu lượng mà thôi.
Hạ Hầu Uyên đối với đơn hàng này thực ra lại càng hài lòng. Thứ nhất có thể có cơ hội hạ thành Tế Ninh, thứ hai chính là mua súng về hắn bán ra vẫn có lời. Phải biết súng của Đại Việt bán tại Ngụy quốc vô cùng đắt đỏ, ba mươi lượng một khẩu nhưng lại rất được các quý tộc chào đón để trang bị cho tư binh, thị trường một mực chỉ đủ cung không đủ cầu, trên chợ đen giá thậm chí có thể tăng lên đến năm mươi, sáu mươi lượng một khẩu. Tào Tháo thực ra cũng muốn mua nhưng ai bảo hắn lại không được giàu như vậy đây, nên hắn một mực đầu tư tinh lực vào xưởng sản xuất súng của triều đình, tại đó hắn chỉ cần bỏ ra nguyên liệu, bóc lột bọn công tượng là có thể thu về được một khẩu súng với giá thành rẻ rồi. Mặc dù kém hơn súng của Đại Việt một chút nhưng không quan hệ gì. Riêng đội Cấm quân của Ngụy quốc hằng năm cũng đều đặt lượng lớn súng của Đại Việt về sử dụng. Tất cả mọi người đều cảm thấy Đại Việt mang súng từ viễn Tây xa như vậy đến Ngụy quốc bán đã vô cùng có thành ý. Chỉ là bọn hắn không biết rằng những khẩu súng của bọn hắn đều đến từ xưởng sản xuất từ Hàn quốc mà thôi.
Đạt thành hiệp nghị ngày hôm sau ngay lập tức đã có đại diện của Tập đoàn thương mại quốc doanh tìm đến Hạ Hầu Uyên để ký tên. Có thể nói bây giờ Tập đoàn thương mại quốc doanh đã trở thành một con rồng khổng lồ, chống đỡ đến bảy mươi phần trăm ngoại thương của Đại Việt, riêng trên thị trường vũ khí Tập đoàn quốc doanh chiếm vị trí độc tôn. Do đó tầm phủ sóng của Tập đoàn tại Viễn Đông bao gồm Hàn quốc và Ngụy quốc đã phủ rộng khắp. Lần này đại quân xuất chinh cũng có một phân đội của Tập đoàn theo sát đằng sau để thu mua chiến lợi phẩm và cung cấp các nhu yếu phẩm cần thiết cho binh lính. Dù sao chiến tranh là kiếm lợi, xưa nay đều có, Tập đoàn quốc doanh cường thế chen vào một chân làm các thương nhân Ngụy quốc phiền muộn không thôi. Chỉ là bọn hắn không dám phản đối, dù sao sau lưng Tập đoàn này chính là Đại Việt, không những vậy còn được Ngụy vương Tào Tháo vô cùng thưởng thức. Bắp chân to như vậy bọn hắn có gan to bằng trời cũng không dám chống lại.
Còn về phần Nguyễn Hữu Kính lập tức gặp được Đồng tri của Ám bộ. Tuy quân đội cải tổ lại hệ thống cấp bậc và chỉ huy, nhưng Ám bộ dưới trướng của Trần Thủ Độ vẫn không hề thay đổi, vẫn tổ chức theo các cấp bậc cũ. Theo đó ở mỗi khu vực đều có một viên Ám bộ Đồng tri đóng giữ, phụ trách liên hệ trực tiếp với cấp trên.
- Kế hoạch là như vậy? Các ngươi có thể báo cáo lên cấp trên để quyết định.
Nguyễn Hữu Kính nói ra toàn bộ kế hoạch cho Ám bộ Đồng tri. Dù sao Ám bộ và quân đội là hai cơ quan tách biệt không chịu ảnh hưởng lẫn nhau, muốn Ám bộ phối hợp Nguyễn Hữu Kính phải thông qua Ám bộ địa phương để liên hệ lên cấp trên. Tại đó sẽ có một phân bộ tham mưu của Ám bộ sẽ quyết định có đồng ý hay không. Nếu việc quá hệ trọng, nhóm tham mưu này buộc phải báo cáo trở về Tổng bộ để đưa ra quyết định.
Kế hoạch của Nguyễn Hữu Kính không lớn, không nhỏ, lại đem lại lợi ích cho Đại Việt, không đi ngược lại với tôn chỉ của Ám bộ chắc chắn sẽ được thông qua.
==============++
Đến hôm nay cũng chưa thể hồi sức được, nhưng sẽ cố gắng, các bác đừng hối.
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ