Đế Chế Đại Việt

Chương 495: Vấn đề mùa Đông



Tây Gốt cũng là một cổ quốc từ lâu tại vùng đất phương Tây được hình thành từ sự phân rã của La Mã thần thánh đế quốc, cũng giống như các vương quốc tại Bắc hải được hình thành từ cổ quốc England vậy. Từ khi gia tộc Habspurg lên nắm quyền lực tối cao của quốc gia đã xây dựng lực lượng hùng mạnh chinh phạt khắp bốn phương, trở thành bá chủ một vùng đất phía Tây khiến Thần giáo và các nước phía Tây Nam cũng phải kiên dè. Hiện tại quốc vương của Tây Gốt là Fredrick I, có thể gọi là một minh quân hiếm có của Tây Gốt, dưới thời của Fredrick I sự tập quyền, thống nhất vương quốc Tây Gốt bắt đầu được tiến hành. Năm khu vực của vương quốc từ ba tháng trước đã được biến thành ba khu vực, thế nhưng lúc này Tây Gốt bỗng nhiên lại bị Đại Việt nuốt mất vùng phía Đông. Làm sao Fredrick có thể cam lòng.

Vốn Fredrick sau nửa tháng đã tập hợp đủ mười vạn đại quân sẵn sàng đi cứu viện cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích, thế nhưng nhận được tin tức từ Konrad hắn không thể không tạm dừng lại. Thứ nhất, Konrad nhận định rằng quân Đại Việt rất mạnh, chỉ trong một phút chốc có thể thu phục được Đông thành, bây giờ bọn hắn lại chắn lại hai con đường huyết mạch đi vào bên trong Đông thành, chiếm lấy địa thế, mười vạn quân chưa chắc đã đánh được bọn hắn. Thứ hai chính là Nỗ Nhĩ Cáp Xích bị Đại Việt bắt làm con tin. Tin nói hắn để mặc cho ba đứa con trai tranh đấu, thế nhưng một phần nào đó lại thiên vị cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích một chút, dù Nỗ Nhĩ Cáp Xích có mẹ là người du mục, cũng mang họ mẹ. Thế nhưng ai bảo Nỗ Nhĩ Cáp Xích giống hắn đến như vậy đây. Sinh ra giống cha cũng là một ưu tiên mà. Do đó Fredrick bắt đầu nghĩ đến việc làm sao để cứu được Nỗ Nhĩ Cáp Xích ra ngoài.

- Bẩm quốc vương, ta vừa nhận được tin tức của Thần điện. Giáo hoàng tỏ ý rất phẫn nộ với hành động xâm lược Thần quốc, do đó Thần điện sẽ phái ra một chi hạm đội Trừng giới kỵ sĩ và Thánh kỵ sĩ để trừng phạt Đại Việt. Do đó quốc vương cũng không cần lo lắng.

Vị Bạch y giáo chủ tại phân điện ở vương đô Viên Tây Gốt cung kính nói. Thông qua “thiên lý truyền tin” hắn nhận được chỉ dụ của Chủ thần điện phải làm sợi dây liên kết phối hợp chặt chẽ với Tây Gốt đánh Đại Việt. Nếu thành công công trạng này đủ để hắn lại có thể lên một bậc đến Hồng y giáo chủ.

- Giáo hoàng muốn tỷ lệ phân chia thế nào?

Fredrick I nói. Hắn hiểu quá rõ bản chất của đám tăng lữ này, đều là một đám ăn bám của xã hội, không thể tạo ra vật chất, tựa như một đám ký sinh trùng. Thế nhưng biết sao được. Một quốc gia cần có một nền tảng tư tưởng để củng cố chính quyền, Tây Gốt cần Thần giáo, ngược lại Thần giáo cũng cần Tây Gốt để bảo đảm được vị thế của mình tại Tây hải. Bạch y giáo chủ nói.

- Ý của Giáo hoàng là muốn chia năm năm lợi ích của Đại Việt. Hạm đội của Giáo đình sẽ dọn dẹp Bắc hải, lúc đó Tây Gốt cũng sẽ được hưởng hai mươi phần trăm lợi tức từ nơi đó.

Fredick I suy nghĩ một chút liền gật đầu, tuy nhiên lại ra điều kiện.

- Hiện tại binh lực của Tây Gốt đang tương đối thiếu thốn. Mười vạn quân triệt để bị tiêu diệt tại Đông thành, Đại Việt rất mạnh, ta không chắc mười vạn quân tiếp theo có thể đánh bại được Đại Việt, do đó cần lực lượng của Giáo đình.

Hắn cũng không ngu dồn toàn bộ lực lượng của mình đi đánh Đại Việt, phải biết Tây Gốt cũng không yên tĩnh, hiện tại hai vị vương tử còn lại vẫn đang cố gắn thu phục lại các xứ còn lại đây. Bạch y giáo chủ đồng ý nói.

- Quốc vương xin yên tâm, quân đội của Giáo đình đang trên đường đến. Ước chừng nửa tháng nữa là có thể đến nơi.

Fredrick ước chừng giờ đã là giữa tháng bảy, quân Giáo đình còn nửa tháng cũng không là vấn đề, để Đại Việt yên ổn thêm nửa tháng cũng không sao. Chỉ là bây giờ còn cách mùa Đông còn ba tháng rưỡi, tức là bọn hắn phải chiếm lại được Đông thành trong ba tháng, nếu không mùa Đông bọn hắn rất khó điều binh.

Không chỉ Fredrick lo lắng mùa Đông, mà lúc này tại phòng họp Bộ quốc phòng Lý Anh Tú cũng đang chủ trì một cuộc họp liên quan đến vấn đề này. Số là Bộ chỉ huy tiền phương lo lắng rằng chiến tranh có thể kéo dài đến mùa Đông, vì quân Đại Việt không thể nào chủ động xuất kích được. Do đó khi mùa Đông đến so với Tây Gốt thì hậu cần của Đại Việt rất khó khăn, bởi vì xứ Nam Vang bị tàn phá rất nặng nề, còn chưa thể phục hồi đến mức tự cấp, tự túc tại chỗ cho quân đội, chiến trường lại cách xa căn cứ hậu cần, khi mùa Đông buông xuống, tuyết rơi nhiều, việc vận chuyển sẽ cực kỳ khó khăn. Tổng cục hậu cần lại không có kinh nghiệm đối với tuyết do đó cần xin sự trợ giúp của Lý Anh Tú và Viện chiến lược quốc gia.

Lý Anh Tú trên mặt cũng tràn đầy u sầu nhìn các vị đại thần đang mỏi mắt mong đợi nhìn mình. Ai bảo kiếp trước bọn hắn đều sinh ở xứ nhiệt đới, đến tuyết còn chưa thấy thì làm sao biết cách chuyển vận hậu cần ISQier trong thời tiết tuyết lạnh đây? Lý Anh Tú nói.

- Tộc Alitia quen thuộc sống ở thảo nguyên, bọn hắn mùa Đông phải chuyển vận như thế nào các khanh có tim hiểu chưa?

Nghe Lý Anh Tú nói, Nguyễn Thị Bành lúc này đã tiếp nhận chức vụ Cục phó Tổng cục hậu cần liền nói.

- Bẩm bệ hạ, thần đã cho người tìm hiểu. Tuy nhiên bọn hắn trước khi mùa Đông đến đã dự trữ lương thực, mùa Đông không có nhu cầu ra ngoài nên cũng không cần đến phương tiện, nếu muốn ra ngoài thì chỉ cần dùng ngựa.

Nghe đến ngựa Lý Anh Tú càng u sầu. Ngựa, làm sao hắn có thể không nghỉ tới. Chỉ là biến chế ngựa trong Đại Việt từ ngựa thồ, ngựa Đại Lý, Uyển mã đều là những giống ngựa nhiệt đới, mùa Đông Đại Việt còn phải tiêu phí một số lượng lớn tiền để giữ ấm, nuôi dưỡng bọn chúng, giờ lại muốn bọn chúng đem mình ra phơi giữa mùa Đông thảo nguyên? Đó là tự tìm đường chết. Chỉ có một số lượng nhỏ chiến mã chiến lợi phẩm thu được từ thảo nguyên có thể chịu lạnh, thế nhưng số đó xa xa không đủ để vận chuyển quân nhu. Lúc này Lý Anh Tú thật muốn thiết kế ra được tàu hỏa, chỉ là hắn chờ tại Đại sứ quán một mực chưa thể triệu hoán ra được cha đẻ của xe lửa đây.

- Nếu không chúng ta làm đường? Dù sao muốn xây dựng Nam Vang trước tiên cũng phải xây đường cái đã.

Nguyễn Bỉnh Khiêm nói. Thế nhưng Phạm Ngũ Lão lắc đầu nói.

- Nguyễn cố vấn có điều không biết. Tại An Bang mùa Đông tuyết rơi nhiều hơn Thăng Long và Giác Long rất nhiều, dù có đường thì giao thông cũng cực kỳ khó khăn, huống chi nghe nói vùng Goldland mùa Đông tuyết còn rơi nhiều gấp đôi, độ dày trung bình đều là hai mươi phân, thậm chí có thể lên đến nửa mét, đường cũng bị bao phủ, thực sự rất khó để bánh xe có thể đi qua được.

Lý Anh Tú đột nhiên nói.

- Ai nói chúng ta vận chuyển bằng xe có bánh? Chúng ta sẽ di chuyển bằng xe trượt tuyết.

Đúng vậy, là trượt tuyết. Ván trượt tại dị giới cũng có, không những vậy nó còn có từ rất lâu, thế nhưng chỉ phổ biến ở các nước Bắc hải mà không phải là ở xứ Goldland, hơn nửa cũng không ai gắn ván trượt lên xe để vận chuyển đồ cả. Lúc này Đại Việt nếu áp dụng xe trượt tuyết lại càng vừa vặn. Tuy nhiên vấn đề quay lại điểm thứ nhất chính là sức kéo. Voi, ngựa, trâu, bò không phù hợp để dùng trong mùa Đông. Dù có một số chiến mã chịu lạnh được nhưng số lượng lại quá ít. Chó dùng để kéo lại càng ít đến đáng thương. Lý Anh Tú nói.

- Được rồi. Vậy chúng ta sẽ sử dụng tạm thời ba phương án. Thứ nhất, bắt đầu đầu tư xây dựng đường xá từ Hải Vân quan đến các điểm quan trọng, tranh thủ xây dựng trong vòng ba tháng, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Thứ hai, tích cực thúc đẩy sinh sản chiến mã có thể chịu lạnh, đóng các xe trượt tuyết sẵn sàng cho mùa Đông sử dụng. Thứ ba, để các bộ đẩy nhanh công cuộc tái thiết ở Nam Vang, ít nhất mùa Đông này Trẫm muốn thấy bọn hắn có thể tự túc mà không phải dùng đến hàng viện trợ.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Lý Anh Tú trở về lầu trăm nóc trong lòng vô cùng buồn bực. Tiến độ viễn chinh rất đúng so với kế hoạch, thế nhưng hậu kỳ lại gặp vấn đề. Đại Việt không phải là không có nguy hiểm, hắn cũng không muốn đại bộ phận tinh nhuệ của Đại Việt bị sa lầy tại xứ Nam Vang, lúc đó được không bằng mất.

Lúc này từ bên ngoài viên Bách hộ đi vào cung kính nói.

- Bẩm bệ hạ, Viện trưởng viện Hàn Lâm cầu kiến.

Lý Anh Tú gật đầu nói.

- Để hắn đi vào đi.

Lát sau, Chu Văn An đã đi vào trên mặt tràn đầy nét vui mừng nói.

- Bẩm bệ hạ, Charles chuyên gia vừa mới thông báo rằng khinh khí cầu đã được chế tạo thành công.

- Sao? Chế tạo đã thành công rồi?

Lý Anh Tú vui mừng nói. Jacques Charles từ lúc đi đến Đại Việt một mực được Lý Anh Tú đầu từ để phát triển khinh khí cầu. Nếu nói khinh khí cầu sơ khai mà nói hắn rất dễ dàng chế tạo được, tuy nhiên Lý Anh Tú không hài lòng. Bởi khinh khí cầu nhỏ, tải trọng ít không nói, bọn hắn còn sử dụng cát để kiểm soát độ cao. Do đó Lý Anh Tú yêu cầu hắn cùng với các chuyên gia trong Hàn Lâm viện lần nữa nghiên cứu lại một loại khác lớn hơn, lại có thể lái được.

=============++

Tròn 500 chương

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.