“Đinh, quân đội của ký chủ bại trận, phạt một ngàn năm trăm điểm chiến công”.
Lý Anh Tú nghe hệ thống thông báo đến không khỏi kinh ngạc. Tuy biết chiến tranh có thắng, có bại, thế nhưng một lúc lại bị trừ đến một ngàn rưỡi điểm chiến công thì chứng tỏ quân Đại Việt đã thiệt hại vô cùng nặng nề.
Quả thực là như vậy. Năm trăm hậu cần quân ở tiền đồn toàn bộ đều hi sinh. Thế nhưng ngược lại một vạn quân Tây Gốt cũng không khá khẩm hơn là bao. Gần ba ngàn kỵ binh bị loại khỏi vòng chiến, bản thân Tôn Sĩ Nghị cũng bị viên đạn bắn xuyên qua vai, đầu đạn bằng chì mềm nên khi đâm vào bên trong thân thể liền bị biến dạng, trong điều kiện tồi tệ của chiến trường không thể móc ra được, Tôn Sĩ Nghị cũng chỉ đành tạm thời băng bó lại mà thôi.
Ngày thứ ba, quay trở về thành Địch Lực. Buổi sáng Tôn Sĩ Nghị cuối cùng cũng có thể hợp mặt lại cùng với Áo Lỗ Xích. Nhìn thấy Tôn Sĩ Nghị bên vai băng vải Áo Lỗ Xích không khỏi lo lắng hỏi.
- Tướng quân, ngài bị thương sao?
Tôn Sĩ Nghị lắc đầu, mặc dù vết thương mang đến đau đớn thế nhưng hắn vẫn 9AJro cố nén lại nói.
- Không cần quản đến ta. Tình hình như thế nào rồi?
Áo Lỗ Xích bất đắc dĩ nói.
- Bẩm tướng quân, quân ta đã làm chủ được tường thành, thế nhưng kẻ địch đã lui vào trong cố thủ. Trên đường lại có rất nhiều vật cản, quân ta phải vừa tiến lên, vừa dọn dẹp vô cùng vất vả. Mạc tướng đã tìm kiếm các lối vào bên trong, thế nhưng hầu như đường nào cũng bị chặn lại như vậy. Dường như quân Đại Việt muốn quyết tử với chúng ta tại đây.
Áo Lỗ Xích cũng cảm thấy rất bất lực. Trên đường phố Địch Lực lúc này chất đầy đồ gia dụng, nào giường, nào tủ, cây gỗ, đá, bao cát các loại chồng chất lên thành từng đống đến hơn một mét, cách một đoạn lại có cự mã, còn có cả dây thép gai. Những thứ này làm chiến mã rất khó xông qua, bọn hắn phải vừa đi vừa dọn dẹp chướng ngại vật làm tốc độ tiến lên khá chậm. Một đêm bọn hắn vậy mà chỉ có thể dọn dẹp được hơn hai trăm mét đường.
- Chúng ta không có nhiều thời gian. Truyền lệnh cho các binh sĩ xuống ngựa. Đem đủ số lượng mũi tên, chúng ta sẽ trực tiếp đánh thẳng vào căn cứ của bọn chúng.
Đối với quân Đại Việt muốn quyết tử Tôn Sĩ Nghị cũng không lạ gì, dù sao bọn hắn vừa phải đối mặt với năm trăm tử sĩ đây, nhất là cuối cùng những binh sĩ đó ôm lấy thuốc nổ lao thẳng vào quân Tây Gốt làm quân Tây Gốt thương vong thảm trọng, ít nhất có đến hai trăm kỵ binh bị tử trận vì kiểu đánh bom liều chết này. Hắn cũng rõ ràng rằng đối với loại tử sĩ này phải tiêu diệt bọn hắn từ xa, cung tiễn là sự lựa chọn tốt nhất, đồng thời cung tên với xạ tốc nhanh cũng sẽ áp chế quân Đại Việt.
- Để binh sĩ nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó lập tức lên đường.
Tôn Sĩ Nghị hạ lệnh. Quân Tây Gốt nghỉ ngơi. Nửa giờ sau mười sáu ngàn kỵ binh điểm lấy mười hai ngàn tập thể xuống ngựa chia làm ba đường tiến vào bên trong thành phố. Số còn lại đóng quân canh phòng đồng thời chăm sóc thương binh.
Lần này các binh sĩ Tây Gốt không cố gắng dọn dẹp các chương ngại, ngoại trừ các cự mã và dây thép cần phải dọn dẹp, còn các chướng ngại khác bọn hắn trực tiếp leo qua, tốc độ tăng nhanh hơn không ít. Không đến nửa giờ bọn hắn đã đến được vùng ngoại vi trung tâm thành thị.
Lúc này một cánh quân của Tây Gốt đi xa nhất đã đến được một cây cầu nhỏ bắt qua một cái cống lớn chảy qua thành thị, có một chiếc cầu dài chừng mười lăm mét, rộng chỉ chừng bốn mét. Ở đầu cầu bên kia là những dãy nhà yên ắng, giữa đường vẫn chất đầy công sự tương tự như những đoạn đường mà bọn hắn vừa đi đi qua. Quân Tây Gốt hối hả chạy qua cầu, từ đây đi thêm ba cây số nữa bọn hắn sẽ đến được nơi trú đóng của quân đội Đại Việt.
Rít! Ầm!
Bỗng nhiên tiếng rít của đạn pháo vang lên, một quả đạn pháo ba mươi bảy ly rơi chuẩn xác vào giữa cầu, đúng chính giữa đội hình của quân Tây Gốt. Đạn pháo nổ tung, năm binh sĩ đứng xung quanh trung tâm vụ nổ lập tức bị nổ tan xác, mười kẻ khác bị uy lực của đạn pháo hất văng ra khỏi cầu rơi thẳng xuống cống. Cùng lúc đó từ phía các công sự bên kia lít nha lít nhít quân Đại Việt xuất hiện, liên tục nã đạn về phía quân Tây Gốt, bốn mét rộng cầu là mục tiêu quá lý tưởng, quân Tây Gốt liên tiếp ngã xuống như rạ.
- Quân Đại Việt tập kích, xông lên đánh trả.
Bốn tên Thiên phu trưởng hô hoán các binh sĩ xông lên đánh trả. Công sự của Đại Việt được đặt cách cầu ngoài hai trăm mét, ở vị trí này quân Đại Việt có thể thoải mái xạ kích, trong khi quân Tây Gốt chỉ với cung tiễn vô phương phản kích.
Trú đóng bên bờ bên này là hơn hai trăm hậu cần quân và Thiếu sinh quân. Từ phía Nam cây cầu này chính là đường duy nhất để có thể đánh vào khu trung tâm, nên bọn hắn đã thủ vững ở đây rất lâu, chỉ chờ quân địch đi vào lập tức tập kích. Lợi dụng pháo 37 ly và hai khẩu pháo 3P để tập trung hỏa lực tiêu diệt sinh lực kẻ thù khi chúng vẫn còn đang giữa cầu.
Rầm. Rầm. Ầm.
Hai viên đạn pháo 3 pound lúc này cũng nã về phía quân Tây Gốt, xé toạt đội hình kẻ thù xông lên phía trước. Có tọa độ được canh chỉnh chính xác đạn pháo 37 ly tiếp tục dã xuống chiếc cầu vốn không hề rộng rãi. Đạn của Đại Việt lại đan thành lưới lửa bắn về phía bọn hắn. Rõ ràng bên kia chỉ có chừng hơn hai trăm binh sĩ Đại Việt, nhưng hỏa lực của bọn hắn tạo ra là hơn cả ngàn người. Chỉ còn năm mét cuối cùng để thoát khỏi được cầu thế nhưng quả thực bọn hắn không kiên trì nỗi.
- Rút lui, rút lui trở lại.
Bất đắc dĩ quân Tây Gốt phải rút lui trở về, trên đường bọn hắn thậm chí còn lần nữa ăn thêm một quả đạn pháo 37 ly.
Giao chiến ngắn ngủi không quá năm phút, thế nhưng thương vong của Tây Gốt lại cực lớn. Gần một trăm binh sĩ tử trận, sáu người mất tích, gần một trăm người khác bị thương. Ngược lại bên kia quân Đại Việt một cọng lông cũng không bị tổn thương. Quân Tây Gốt rút vội vã, thậm chí đến một vài kẻ bị thương nặng cũng chỉ đành bỏ lại để tự sinh tự diệt.
Mặt khác một cánh quân nữa của Tây Gốt tiến vào từ hướng Tây, từ phía này đi vào vùng trung tâm không phải đi qua một đoạn hiểm yếu nào như chiếc cầu ở phía Nam, nhưng lối đi tương đôi quanh co dẫn đến bọn hắn tụt lại, mãi gần đến buổi trưa bọn hắn mới có thể bắt đầu tổ chức đi vào bên trong khu trung tâm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Bỗng nhiên tiếng súng khô khốc vang lên, tiếp theo đó là vài tiếng súng nữa. Bốn binh sĩ đi đầu tiên lập tức bị bắn bạo đầu ngã xuống.
- Địch tập kích!
Binh sĩ Tây Gốt hoảng hốt quát lớn lập tức tản đội hình ra. Bọn hắn học được rằng khi đối mặt với hỏa khí của Đại Việt tuyệt đối không được đứng chụm một đống, nếu không tuyệt đối sẽ bị ăn đạn, hoặc là một quả đạn pháo nào đó.
Ầm! Ầm! Ầm!
Liên tiếp là những tiên súng liên tiếp vang lên, gần như không một phát đạn nào trượt, mỗi phát súng liền lấy đi một mạng người. Càng đáng sợ hơn chính là các binh sĩ Tây Gốt vậy mà không hề phát hiện ra quân Đại Việt ở đâu, cũng không biết là viên đạn từ đâu bắn tới. Theo thời gian từng viên đạn vô tình cướp đi sinh mạng của từng người, từng người một trong bọn hắn. Áp lực đến mức vài binh sĩ Tây Gốt phải hét lên.
- Bọn hắn ở nơi nào?
Thật xa cách đó chừng ba trăm mét có những tòa nhà hai lầu cao hơn những nơi còn lại. Đây vốn là nơi ở của một tên quý tộc người Ái Tân Giác La, lúc này đã bị một tiểu đội bắn tỉa chiếm giữ. Bọn hắn là tiểu đội bắn tỉa thuộc lực lượng Vũ cảnh, lúc này đang nắm giữ vai trò hiến binh. Mỗi Vũ cảnh bắn tỉa đều được trang bị một khẩu súng đặc biệt, chính xác hơn những khẩu Type 04 bình thường, còn được gắn thêm kính ngắm PU x3,5, trong khoảng cách ba trăm mét này bọn hắn hoàn toàn bắn bách phát bách trúng.
Khi biết được quân Tây Gốt đánh vào thành Địch Lực cả Nguyễn Phúc Lan và Nguyễn Chế Nghĩa đều rõ ràng rằng với binh lực gần hai ngàn của bọn hắn thật khó có thể công khai đánh một trận quy ước, dù là thủ thành chiến với kẻ thù. Do đó Nguyễn Phúc Lan quyết định dẫn năm trăm hậu cần quân đi ra trước tiền đồn để phân tán lực lượng quân địch, tạo điều kiện để Nguyễn Phúc Lan vận động dân chúng xây dựng nên các công sự, tổ chức lên một cuộc chiến tranh đô thị.
Nếu nói đến thời kỳ hiện đại chiến trường đáng sợ nhất là ở đâu thì tuyệt đối chính là chiến đấu trong đô thị. Lúc này tác chiến không thể đánh theo các đoàn lớn mà phải xé lẻ ra các đội nhỏ. Số lượng không trở thành vấn đề, vũ khí hiện đại bị hạn chế. Công trình kiến trúc đầy rẫy, đâu đâu cũng có thể xuất hiện địch nhân.
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm