Chiến thuật chơi diều như vậy đã góp phần xây dựng lên một trong những đế chế hùng mạnh nhất lịch sử của nhân loại. Ô Mã Nhi thực mong Trần Bình Trọng có thể tiếp tục đuổi theo, thế nhưng rất tiếc Trần Bình Trọng không tiếp chiêu. Bị trúng chiêu một lần một ngàn kỵ binh Đại Việt lập tức tản ra, giữ khoảng cách với kỵ binh Tây Gốt, ở ngoài hai trăm mét cung tiễn của Tây Gốt bắn không đến, tuy nhiên súng đạn của Đại Việt vẫn có tác dụng, tuy độ chính xác giảm hẳn đi thế nhưng kỵ binh Tây Gốt cũng bị sát thương ít nhiều lục tục trúng đạn ngã xuống ngựa.
- Đâm xuyên qua!
Nhìn thấy kỵ binh Đại Việt không tiếp chiêu kéo dài khoảng cách, dùng tầm bắn xa của đạn để đối xạ Ô Mã Nhi liền không ham chiến chỉ huy kỵ binh tăng tốc chia ra hai cánh vòng qua kẽ hở của ba tiểu đoàn một, hai ba. Ba tiểu đoàn cũng đang phải chống chọi lại với sự tấn công của mấy ngàn bộ binh Tây Gốt cũng chủ động mở ra khoảng cách để kỵ binh địch xuyên qua. Dù sao ba phương trận hiện tại vẫn căng sức chống chọi với bộ binh, không nghĩ đến phải tiếp thêm cả kỵ binh địch.
- Tiểu đoàn bốn, chuẩn bị nghênh địch.
- Tiểu đoàn pháo binh chuẩn bị chuyển làn.
Hai tiểu đoàn phía sau cùng lập tức hạ lệnh chuẩn bị chiến đấu. Sau khi kỵ binh Tây Gốt và kỵ binh Đại Việt lao vào nhau, pháo binh không thể trợ giúp được gì nhiều, do đó tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn pháo binh quyết định sắp xếp lại trận địa. Mười khẩu pháo 3P được đẩy lên phía trước, bốn mươi ổ pháo M102 lùi về phía sau lại được đặt tách biệt hẳn ra. Tiểu đoàn bốn cũng không còn giữ các phương trận của mình mà mà lùi lại, kết hợp cùng mấy trăm binh lính của tiểu đoàn pháo binh tạo thành các phân đội nhỏ vây quanh các ổ pháo, nhường lại tầm bắn cho pháo binh. Bởi chỉ hơn ngàn bộ binh dùng phương trận để chống chọi lại với ngàn kỵ binh Tây Gốt có thể nói là một điều viễn vông, do đó bọn hắn sẽ dùng hỏa lực để tạo một bất ngờ cho Ô Mã Nhi.
- Khai pháo!
Ầm, ầm, ầm.
Khi những kỵ binh đầu tiên của Tây Gốt vượt qua khỏi tiểu đoàn hai và tiểu đoàn ba, bốn mươi ổ pháo M102 lập tức khai hỏa. Ô Mã Nhi lần nữa nếm trải hỏa lực pháo binh của Đại Việt, đã có kinh nghiệm từ trước, sau loạt pháo đầu kỵ binh Tây Gốt lập tức tản ra để tránh phải chịu chung hỏa lực. Tuy vậy nhưng kỵ binh Tây Gốt trúng pháo cũng lên đến gần trăm người.
- Chuẩn bị, Đại đội một, khai hỏa.
Ầm, ầm, ầm.
Các xạ thủ của tiểu đoàn bốn bắn đầu giàn trận khải hỏa, hơn mười đại đội liên tục khai hỏa tạo thành một lưới lửa dày đặc hướng về phía quân Tây Gốt. Hàng trăm kỵ binh Tây Gốt trúng đạn ngã xuống làm Ô Mã Nhi muốn nứt cả mắt. Tuy nhiên lúc này không còn thời gian để tạt sườn nữa, bởi vì hai bên cũng chỉ còn cách nhau hơn trăm mét, cũng chỉ còn vài giây va chạm mà thôi.
- Phóng PBuHv tên.
Để phá vỡ đội hình quân Đại Việt, vô số mũi tên hướng về phía binh sĩ tiểu đoàn bốn. Không có biện pháp phòng ngự, tiểu đoàn bốn lập tức tử thương một số, may mắn chính là đội hình của tiểu đoàn bốn đã tản ra theo từng ổ pháo của tiểu đoàn pháo binh mà không phải là đứng theo phương trận đội hình dày đặc để chống lại kỵ binh.
- Giết!
Ô Mã Nhi quát lớn, kỵ binh Tây Gốt giơ cao lên loan đao phi nước đại những bước cuối cùng, đội hình kỵ binh bắt đầu tập trung lại thành một trùy hình sẵn sàng xuyên phá đối phương, đôi mắt khát máu nhìn hơn ngàn binh sĩ Đại Việt ở phía trước như những con mồi ngon béo bở đang chờ bị làm thịt.
Thế nhưng Đại Việt chắc chắn không phải là một con cừu non. Vừa nhìn quân địch vừa tiến gần đến năm mươi mét tiểu đoàn trưởng đã quát lớn.
- Ném lựu đạn!
Lựu đạn đã dần dần trở thành một trang bị cá nhân thay thế cho hỏa cầu lưu hoàn, lựu đạn được chày được trang bị cho binh sĩ như một vũ khí cá nhân, mỗi người có ít nhất đến ba quả lựu đạn như vậy. So với hỏa cầu lưu hoàn, lựu đạn chứa được ít thuốc nổ hơn, sức công phá thấp hơn, tuy nhiên bù lại lựu đạn lại dễ mang vác, bảo quản đồng thời cũng ném được xa hơn rất nhiều so với hỏa cầu lưu hoàng.
Lực ném tay của các binh sĩ Đại Việt rất mạnh, lựu đạn xoay theo lực momen rơi cách xa đến ngoài ba mươi mét, cùng lúc đó thì cũng là lúc các kỵ binh Tây Gốt cũng lao đến đúng tầm. Nhìn hàng trăm, hàng ngàn vật đen thui đang bay về phía mình kỵ binh Tây Gốt cứ ngỡ rằng quân Đại Việt đang ném đá, thậm chí còn có kỵ binh giơ thuẫn lên đón đỡ. Thế nhưng một giây sau mọi chuyện đã đổi khác.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Hơn một ngàn quả lựu đạn nổ liên tiếp, âm tanh nó tạo ra càng lớn, uy lực hơn cả tiếng đại pháo hoặc là tiếng thiên lôi, tiếng nổ đó thậm chí có thể làm điếc cả những người nằm trong phạm vi vụ nổ. Càng đáng sợ hơn chính là những quả lựu đạn nổ cận kề những kỵ binh Tây Gốt, hàng trăm mảnh thép của lựu đạn bay ra trong bán kính năm mét ghim lên đầy trên cả thân chiến mã và cả kỵ sĩ, không một thứ gì có thể cản được sát thương của nó.
Uy lực của hơn một ngàn quả lựu đạn mạnh đến mức chiến trường bên kia của ba tiểu đoàn của phải sững sờ dừng lại nhìn về phía chiến trường bên này, khi toàn bộ diện tích rộng lớn gần như bị bao phủ bởi khói bụi mù mịt.
Thế nhưng tiểu đoàn pháo binh không dừng lại, mười ổ pháo 3P được đẩy lên phía trước, mặc dù khói bụi vẫn chưa tán đi nhưng tiểu đoàn trưởng vẫn quyết đoán hạ lệnh.
- Khai hỏa.
Ầm, ầm, ầm.
Mười tiếng nổ khô khốc vang lên, từ trong nòng pháo bay ra hàng trăm viên bi thép bay vào bên trong lớp khói bụi còn chưa tan. Lập tức hàng loạt tiếng hô thảm thiết kêu lên, sau đó liền im bặt, cả chiến trường dường như lâm vào tĩnh lặng.
Khói bụi tan đi, bọn hắn nhìn thấy gì thế kia? Trên mặt đất đầy rẫy xác người, ngựa, kẻ bị thương nằm rên rỉ, người ngồi thất tờ, máu từ tai, mắt, mũi chảy ra, những kẻ vẫn còn hoàn hảo dường như chịu phải một san chấn tâm lý nào đó.
Toàn bộ gần một ngàn chiến mã, gần như không con nào có thể đứng được, uy lực lựu đạn không lớn, nhưng âm thanh của hơn một ngàn quả lựu đạn lại quá lớn, khiến cho những con ngựa nhạy cảm này bị dọa đến nằm rạp xuống cả mặt đất, hất văng những kỵ binh thân thuộc của bọn nó xuống cả mặt đất.
- Xung phong!
Tiểu đoàn bốn gào thét, toàn bộ binh sĩ đầu súng đã lắp lê xông thẳng vào đội hình đã tan hoang của kỵ binh Tây Gốt. Các tiểu đoàn một, hai, ba cũng lấy lại tinh thần gầm thét xông thẳng về phía bộ binh Tây Gốt vẫn còn đang hoảng sợ.
- Giết!
Trần Bình Trọng dẫn theo tiểu đoàn kỵ binh số sáu lúc này bỗng nhiên xuất hiện bên sườn của bộ binh Tây Gốt. Vừa rồi bị một chiêu hồi mã thương của kỵ binh Tây Gốt bọn hắn đã từ bỏ không truy đuổi mà chuyển sang đánh bọc sườn bộ binh.
Lúc này sĩ khí quân Tây Gốt tan rã, lại gặp phải kỵ binh khắc chế đánh tạc sườn, toàn bộ chiến trận lập tức tan rã, dù là các Thiên phu trưởng cũng không thể nào còn có thể chi huy được các chiến trận. Quân Đại Việt khí thế đang thịnh gào thét xông lên, dùng chính lưỡi lên, lưỡi đao đánh giáp lá cà, xuyên phá đội hình địch, không gì có thể cản được. Quân Đại Việt từ thế phòng ngự lúc này chuyển sang tổng phản công.
- Chạy mau, chúng ta chống không nổi.
- Tướng quân chết rồi, nhanh rút lui!
Quân Tây Gốt tan vỡ hoàn toàn, nhìn không thấy Ô Mã Nhi bọn hắn lập tức vứt bỏ vũ khí bỏ chạy, nhất là đội kỵ binh ở phía vòng ngoài, nhìn thấy đại thế đã mất lập tức bỏ chạy lui về phía thành Bato.
- Thánh Dực, truy kích. Giết!
Quân Đại Việt quyết truy đuổi không tha, các Thánh Dực kỵ binh giơ lên đồ đao bắt đầu thu gặt tính mạng quân địch, binh lính các tiểu đoàn từ bên trong phương trận cũng chạy ùa ra, lấy Thánh Dực kỵ binh làm mũi tiên phong, bọn hắn ở đằng sau thu nhặt tù binh và những binh sĩ Tây Gốt lạc đàn.
Trần Bình Trọng trao quyền lại cho một viên sĩ quan Thánh Dực kỵ binh truy kích địch, bản thân thì kéo tiểu đoàn kỵ binh số sáu quay trở lại chiến trường của tiểu đoàn pháo binh. Lúc này tiểu đoàn bốn và tiểu đoàn pháo binh đã tiến hành bao vây những kỵ binh Tây Gốt còn xót lại của Ô Mã Nhi, bọn hắn lúc này cực kỳ thảm, giáp trụ rách rưới, không có chiến mã, chỉ còn lại chừng hai trăm binh sĩ bị dồn vào một góc nhỏ. Ô Mã Nhi trên người cũng bị cắm đầy mảnh thép, máu vẫn còn chảy ròng ròng thế nhưng quả thực hắn là một viên dũng tướng. Dù bị số đông quân Đại Việt bao vây tấn công thế nhưng Ô Mã Nhi vẫn thống lĩnh gần hai trăm binh sĩ đánh bật ra, nhiều lúc bọn hắn muốn phá vòng vây xông ra nhưng bị tiểu đoàn bốn đánh bật trở lại. Lúc này nhìn thấy tiểu đoàn kỵ binh số sáu xông đến Ô Mã Nhi biết số mình đã tận, hắn không còn bất cứ một cơ hội nào để lật bàn.
Thấy Trần Bình Trong xông đến, tiểu đoàn bốn cũng tạm dừng tấn công mà hình thành một vòng vây vây chặt Ô Mã Nhi vào giữa. Trần Bình Trọng ngồi trên ngựa, tháo ra mặt nạ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào những kỵ binh Tây Gốt dũng cảm, kiêu ngạo nhưng đã cùng đường. Lát sau Trần Bình Trọng nói.
- Đầu hàng, các ngươi đã đi đến tuyệt lộ, đừng phản kháng vô ích.
Rất ngắn gọn, thế nhưng thể hiện đầy đủ ý nghĩa, cho bọn hắn hai lựa chọn, chết, hoặc làm tù binh. Ô Mã Nhi hừ lạnh quát lớn.
- Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh. Kỵ binh Tây Gốt trước giờ chưa biết đầu hàng là gì. Có giỏi thì phóng ngựa đến lấy mạng gia.
Bọn hắn có sự kiêu ngạo riêng của mình, là binh chủng tinh nhuệ, là lưỡi đao của vương tử Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Trần Bình Trọng cũng không tức giận mà chỉ nhếch môi.
- Các ngươi rất dũng cảm, thế nhưng các ngươi sai một điều, bọn ta là hổ, các ngươi mới là chó. Hành động đi.
Dứt lời Trần Bình Trọng thúc ngựa quay đi, mà lúc này tiểu đoàn pháo binh cũng đẩy bốn mươi ổ M102 lên phía trước. Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn pháo binh quát lớn.
- Khai pháo.
Ầm, ầm. ================= Định viết luôn chương tiếp mà quên là có bài tập.
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm