Đế Chế Đại Việt

Chương 459: Trần Bình Trọng – Ô Mã Nhi



Thực sự là số mệnh trêu ngươi. Kiếp trước bên bờ Thiên Mạc Trần Bình Trọng cùng đội Thánh Dực dũng nghĩa của mình đã hi sinh đến người cuối cùng chặn đứng quân Mông cũng chính là Ô Mã Nhi cầm đầu, hiện tại kiếp này hắn dẫn quân Thánh Dực, cũng lần nữa gặp được một Ô Mã Nhi khác, chẳng lẽ đây là thiên mệnh muốn cho hắn báo thù sao?

Sư đoàn Thánh Dực quân số đầy đủ thời chiến lên đến mười lăm ngàn người, tuy nhiên lần này Trần Bình Trọng để lại lính hậu cần tải lương và quân y phía sau, chỉ dẫn theo một vạn người hành quân gấp, thế nhưng vẫn bị phát hiện. Khác với những đơn vị “con cưng” đóng quanh kinh thành, phải nói rằng sư đoàn Thánh Dực trang bị còn vô cùng hạn chế, vẫn chưa được toàn diện trang bị Type 04 mà vẫn phải dùng các bản Type 02, pháo cũng chỉ là các loại M102 và 3P. Bởi vậy đối diện với đối phương quân số áp đảo lại có lợi thế kỵ binh, địa hình bất lợi Trần Bình Trọng quyết định mình chỉ có thể thủ mà thôi.

- Các đại đội lắp lê, xếp thành phương trận. Pháo binh chuẩn bị, kỵ binh phía sau chờ lệnh.

Đối mặt với kỵ binh giữa địa hình trống trải như thế này chỉ có phương trận mới là đội hình tối ưu nhất, Đội hình quân Đại Việt lập tức biến chuyển. Bốn ngàn bộ binh lập tức biến thành bốn mươi phương trận theo từng Đại đội, năm ngàn kỵ binh bọc hai bên cánh, cuối cùng là tiểu đoàn pháo binh với năm mươi ổ pháo các loại. Cả đội hình mười ngàn người chuyển động vô cùng nhịp nhàng như đã được lập trình sẵn, yên tĩnh phăn phắt chờ đợi đối phương xông đến.

Lúc này Ô Mã Nhi cũng nhìn ra được trận hình đối phương đã biến không khỏi kinh ngạc, hắn không ngờ tướng lĩnh của Đại Việt lại có thể thích ứng tình hình nhanh đến vậy, không tổ chức tấn công mà lại xếp quân phòng ngự. Tuy nhiên Ô Mã Nhi vẫn chờ đợi, thêm một chút nữa, ánh mặt trời vừa kịp lúc về Tây, lúc đó mới chính là thời khắc thuận lợi nhất để cho hắn tấn công.

- Két!

Từ trên trời bỗng nhiên lao xuống một bóng đen chuẩn xác đậu lên cánh tay của Ô Mã Nhi. Lại là một con chim ưng lớn, Ô Mã Nhi nhìn thẳng vào đôi mắt của chim ưng, cái đầu to lớn của nó lắc lắc lắc hai cái lại quẹt xuống cánh tay Ô Mã Nhi một lần. Hắn hài lòng rút trong túi ra một miếng thịt tươi mớm cho chim ưng ăn sau đó liền thả nó đi.

- Tốt lắm, sau lưng địch không có người. Toàn quân nghe lệnh, bộ binh tấn công!

- Tấn công!

Truyền lệnh tấn công, thế nhưng quân khởi đầu lại không phải là kỵ binh mà là bộ binh, năm ngàn bộ binh chậm rãi tiến lên trước. Ô Mã Nhi hoàn toàn kế thừa truyền thống tốt đẹp của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, tư tưởng kỵ binh là thương mà bộ binh là mộc, luôn là lấy bộ binh để chắn hỏa lực cho kỵ binh xông lên tiến hành đột kích.

Thông qua ống nhòm Trần Bình Trọng cũng rõ ràng được ý đồ của Ô Mã Nhi, thầm hô hắn một tiếng xảo quyệt, thế nhưng cũng không thể làm gì, ai bảo hiện tại bọn hắn là đang chiến đấu trên thảo nguyên, phía sau lại không có tiếp viện đây.

- Khai pháo!
Nhìn bộ binh địch đã vào đến tầm tám trăm mét Trần Bình Trọng quyết đoán hạ lệnh. Hắn không thể để bộ binh địch tiếp tục tiến gần hơn, khi đó bộ binh và kỵ binh Tây Gốt cùng xông lên quân Đại Việt rất dễ bị tan vỡ.

Ầm, ầm, ầm.

Bốn mươi ổ pháo M102 lập tức khai hỏa, dù là pháo nạp đầu nòng, thế nhưng nhờ thay đổi thuốc súng nên tầm bắn của M102 lại rất xa, vượt ngoài một ngàn mét. Sau khi các Sư đoàn xung quanh kinh thành trang bị pháo mới thì số pháo cũ đều bị chuyển đến cho Sư đoàn Thánh Dực bố trí ở Hải Vân quan. Phải nói trong các Sư đoàn thì Sư đoàn Thánh Dực chính là đơn vị có nhiều pháo nhất.

Tiếng rít của đạn pháo vang lên, hàng chục quả đạn gang như vẽ một cầu vồng ngược ánh mặt trời từ trên cao rơi thẳng xuống đội hình xung phong của quân Tây Gốt. Đội hình dày đặc như cơn lũ bị cản lại bởi những cây cọc nhỏ, đạn pháo bắn xuyên hết từ lớp này sang lớp khác, binh sĩ Tây Gốt bị nổ văng, đạn pháo đứt đôi người, tay chân không kiện toàn kêu la thảm thiết.

- Hỏa lực của địch rất mạnh, đội hình tản ra.

Các Thiên phu trưởng cũng nhận ra để đội hình dày đặc như vậy quả thực là đi chịu chết, đội hình bọn hắn vội vàng tản mát ra, quả nhiên hiệu quả của đạn pháo lập tức kém đi, thế nhưng vẫn thiệt hại rất nặng nề, chỉ chạy được ba trăm mét mà bọn hắn đã thương vong ít nhất là hai trăm người. Ô Mã Nhi nhíu chặt chân mày, hắn không ngờ đại pháo của Đại Việt lại bắn xa đến như vậy, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng có pháo, bọn hắn đúc pháo dựa trên các mẫu Hồng Di đại pháo, thế nhưng tầm bắn hiệu quả bất quá chỉ chừng năm trăm mét mà thôi, ngoài năm trăm mét đạn pháo bay đi đâu cũng không biết.

- Tiểu đoàn một tiến lên phía trước, Tiểu đoàn hai, tiểu đoàn ba bảo vệ hai cánh, tiểu đoàn bốn xếp sau cùng. Hai trăm mét, tiến.

Trần Bình Trọng hạ lệnh. Trần Bình Trọng phải dâng đội hình bộ binh lên để có thể đảm bảo rằng sau khi hỗ chiến thì tiểu đoàn pháo binh phía sau phải ít nhất có đầy đủ hai tiểu đoàn khác bảo vệ, lại có đủ khoảng cách để hỗ trợ bộ binh.

Đội hình quân Đại Việt lần nữa thay đổi, bốn mươi phương trận từ bốn Tiểu đoàn bộ binh chậm rãi tiến lên phía trước, xếp thành hai mươi phương trận, vẫn tự giữ cự ly giữa các phương trận chừng hai mươi mét. Hai mươi phương trận tự động xếp thành một hình kim cương vưới mười phương trận của Tiểu đoàn một làm mũi nhọn, hai tiểu đoàn tiếp theo ở hai cánh và tiểu đoàn bốn xếp sau cùng, chỉ cách tiểu đoàn pháo binh chừng ba trăm mét, các binh sĩ quân y cũng đã lùi trở về vị trí của pháo binh. Mà lúc này hai bên cũng chỉ còn cách nhau chừng bốn trăm mét mà thôi.

- Kỵ binh, xung phong!

Ô Mã Nhi nhìn bộ binh có thể sắp đụng độ với quân địch lập tức phát lệnh, một vạn kỵ binh Tây Gốt tựa như một dòng thác lũ từ phía xa lao đến. Trần Bình Trọng đứng ở trung quân quang sát được rõ ràng mọi động thái của chiến trường, lập tức phát hiện ra kỵ binh của Tây Gốt tấn công không khỏi cười lạnh hạ lệnh.

- Pháo binh chuyển làn, không bắn bộ binh, nhắm kỵ binh địch mà bắn.

Rõ ràng năm ngàn bộ binh mà nói rất khó có thể tiêu diệt được bốn tiểu đoàn bộ binh của Đại Việt, Trần Bình Trọng lo lắng vẫn là một vạn kỵ binh kia hơn.

Ầm, ầm, ầm.

Đã có tọa độ canh chỉnh từ trước, pháo binh lần này bắn cực kỳ chính xác, toàn bộ bốn mươi quả đạn pháo cỡ nòng một trăm ly toàn bộ rơi trúng đội hình xung phong của kỵ binh Tây Gốt. Gặp phải tiếng nổ chiến mã lập tức hí vang lồng lộn lên thế nhưng rất nhanh liền bị kỵ sĩ tinh nhuệ không chế lại. Rõ ràng Ô Mã Nhi cũng học thông minh liền cho một vạn kỵ binh đội hình phân tán, tốc độ của chiến mã lại nhanh, hạn chế rất nhiều uy lực của pháo.

Thế nhưng không phải đạn pháo không có uy hiếp đến bọn hắn, nhất là chiến mã. Đạn pháo của Đại Việt rơi xuống đất lập tức lần nữa nảy lên, không quá cao, chỉ ngang ngực người, đối với kỵ sĩ không đáng lo thế nhưng đối với chiến mã lại vô cùng đáng ngại. Đạn phảo nảy tốc độ rất nhanh, dù là kỵ sĩ có tinh nhuệ cách mấy cũng tránh né không kịp, đạn pháo lập tức đâm thủng bụng của chiến mã, thậm chí xui xẻo hơn thì hai cái chân của kỵ sĩ của bị đứt lìa.

- Tiểu đoàn một, khai hỏa!

Ầm, ầm, ầm.

Lúc này hai bên bộ binh cũng đã chính thức giáp mặt với nhau các nhau chừng hai trăm mét thì loạt súng đầu tiên của Tiểu đoàn một cũng đã khai hỏa. Chiến đấu đều là do tiểu đoàn trưởng phát lệnh, các đại đội trưởng chấp hành. Năm phương trận lập tức mở ra lưới lửa đầu tiên, tiếp đến là tiểu đoàn hai, tiểu đoàn ba. Các khối phương trận đều xếp thành hai hàng bắn, làm cho hỏa lực càng thêm dày đặc, liên miên không dứt.

Bộ binh Tây Gốt gần như bị lưới lửa này xé toạt, hàng chục người ngay trong loạt súng đầu tiên đã ngã xuống trong vùng máu, tiếp loạt thứ hai, loạt thứ ba, càng đến gần các khối phương trận đạn bắn càng rát, quân Tây Gốt cũng đổ màu càng nhiều, gần như mỗi bước tiến của bọn hắn đều phải trả giá bằng máu và tính mạng. Vẫn còn may mắn chính là đội hình bọn hắn phân tán, nếu không thiệt hại sẽ càng nhiều hơn nữa.

- Phóng tên.

Cuối cùng cũng tiến thêm được năm mươi mét, các Thiên phu trưởng, Bách phu trưởng lập tức hận mình không thể ra lệnh nhanh hơn, gấp gáp hối thúc binh sĩ Tây Gốt. Lập tức một trận mưa tên hướng quân Đại Việt trút xuống.

Đứng mũi chịu sào, Tiểu đoàn một là đơn vị đứng cao nhất lập tức lãnh đủ, hàng loạt binh sĩ trúng tên hét thảm ngã xuống. Sư đoàn Thánh Dực là Sư đoàn trang bị kém, bởi là bộ binh bình thường nên giống như Lữ đoàn Củng Thần của Trần Nhật Duật, đều không được trang XnyOF bị áo trang bị mang giáp sắt (giáp sắt nặng, chỉ có quân cơ giới và kỵ binh mới được trang bị), không thể cản được mũi tên.

Những binh sĩ khác lập tức kéo binh sĩ bị thương vào sâu trong phương trận, người khác lập tức đứng vào thế chỗ bắn trả lại địch nhân. Hai bên đối xạ, rõ ràng bộ binh Tây Gốt dần lâm vào thế hạ phong. Mà lúc này từ đằng sau một vạn kỵ binh Tây Gốt chống chọi với cơn mưa đạn pháo đã có thể xông đến sau lưng bộ binh.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.