“Mẹ cho nói con biết, nhà họ Kim là gia tộc thế lực số một ở Thượng Hải, kẻ nào ngu ngốc không ra gì cũng được, nhưng con thì không được hành xử vô phép làm mất mặt cha con.”
Lời mẹ dặn dò còn như văng vẳng bên tai, nhưng cậu bé Park Yuchun được nuông chiều từ bé lại hoàn toàn không có vẻ gì là để tâm tới, sau khi diện kiến Kim lão gia ở tiền sảnh, thừa dịp không ai lưu tâm Yuchun chạy ra ngoài. Vày bây giờ thì cậu đang đi dạo trong hoa viên hoành tráng của nhà họ Kim, vô cùng thích thú, trong miệng còn lẩm bẩm.
“Chậc chậc, xa xỉ a xa xỉ, hủ bại a hủ bại, phòng ở trang trí hoa viên xây cất thế này cơ mà, chậc chậc.”
Nhớ lại màn diện kiến vừa rồi với Kim lão gia, Yuchun nhịn không được chép miệng, cảm thấy cái vẻ khúm na khúm nú của cha mình đáng khinh chết đi được. Tuy nghĩ thế, nhưng Yuchun vẫn không kìm được cảm thán hoa viên này thật sự rất đẹp.
Mùa xuân đã qua, cây cối trong vườn vẫn um tùm rậm rạp, các loài hoa vẫn tranh kì khoe sắc. Cây đa cổ thụ cũng như xanh tươi hơn mọi ngày, nắng trời xuyên qua vòm cây xanh biếc chiếu xuống mặt đất, Yuchun ngửng đầu lên và ánh nắng chói chang rọi lên khuôn mặt đáng yêu của cậu. Đưa tay lên chắn nắng, cậu bé nheo mắt nhìn lên, trên khoảng không có ánh sáng lay động, một cậu bé đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, dương cặp mắt to tròn nhìn cậu không chớp mắt.
Sao cậu ta có thể trèo lên đó được.
Và trong lúc Yuchun còn chưa thoát khỏi cơn sững sờ, cậu bé ngồi trên cây đã lên tiếng trước.
“Ai cho mày vào đây?!”
Yuchun lại sửng sốt, tuy cách nói chuyện của cậu bé lạ mặt nếu đem so với tư thái tao nhã đường hoàng của Kim lão gia thì thật khác xa một trời một vực, và khuôn mặt bụ bẫm xinh đẹp kia cũng lạnh lùng đến mức đóng băng được mùa hè, nhưng thanh âm giọng nói thì lại lanh động dễ nghe, nghe du dương như tiếng kèn túi chơi trong vũ hội của người Scotland, giọng nói gần như đã hút mất linh hồn của tiểu thiếu gia Park Yuchun ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ.
“Xin cho hỏi, cậu đang nói chuyện với tôi ư?” Ngây dại hồi lâu, Yuchun khó khăn lắm mới tìm lại được hồn phách, cậu chớp chớp mi mắt, nở một nụ cười mình tự cho là độc nhất vô nhị của thế gian. Mẫu thân từng nói với cậu: “nụ cười làm rạn đá hoa cương”, trong những tình huống còn chưa biết được đối phương là ai thế này, biện pháp cười lấy lòng luôn luôn có hiệu quả, cho nên Yuchun càng cười thì càng chân thành hơn. Tiếc rằng không phải điều gì mẹ nói cũng là chân lý, trên đời này lúc nào cũng tồn tại những ngoại lệ khiến cho người ta rất lấy làm khó xử.
Có lẽ do chân thành quá mức mà trở nên phản tác dụng, người ta sẽ cảm thấy giả tạo, hoặc cũng có thể do đối phương sớm tỏ tường bụng dạ của cậu từ trước rồi, biết cậu cũng chẳng phải người lương thiện. Tóm lại sau khi nhìn thấy nụ cười rất được ra công cố sức của Yuchun cậu bé ngồi trên cây vui vẻ đến mức mặt đen lại. Tay cầm một hòn đá to không biết lấy từ đâu ném xuống đầu Yuchun, khiến cho cậu sợ tới mức liên tiếp nhảy giật lùi lại phía sau thật xa.
Hảo cảm ban đầu bị hòn đá bất thình lình ném cho tan tành mây khói. Yuchun nhìn hòn đá rơi xuống đất mà câm nín. Vừa mới ngẩng đầu lên, một hòn đá còn lớn hơn trước đột nhiên từ trên trời giáng xuống, mặt mũi công tử nhỏ tuổi trắng bệnh ra, vì tránh hòn này mà cậu suýt té ngã, không tin nổi nhìn về phía người vừa ném đá vào mình đang cười bò ra trên cây.
“Tao lịch sự như vậy! Mà mày cư xử thế với tao?! Tao làm quen thân thiện với mày, mày lại lấy đá ném tao?! Mày có khùng không?! Thằng láo toét!!”
Cậu bé mới vừa bị dáng chạy tránh đá của Yuchun chọc cho cười khoái chí sau khi bị mắng ầm lên như thế, không những không cảm thấy hối lỗi mà khuôn mặt đáng yêu càng lạnh lùng hơn trước.
“Người đâu!”
“Mày còn gào lên nữa à?! Ngang ngược xong rồi còn dám gọi người tới giúp?! Được! Để xem tao với mày ai trị ai!!”
Yuchun cũng nổi giận xắn tay áo, hai tay chống nạnh mắng ầm lên.
Cậu bé kia giờ phút này đã tức đến nghiến răng nghiến lợi, tiếng la thậm chí lớn hơn trước.
“Bae quản gia! Bae quản gia!!”
Vừa mới gào xong, một người ăn vận như quản gia dẫn theo mấy gia nhân vội vàng chạy tới. Khi ông ta nhìn thấy cậu bé đó ngồi trên cây….hoảng hồn thiếu chút nữa ngất xỉu.
“Trời đất ơi! Thiếu gia, sao thiếu gia lại trèo lên đó? Nhỡ sảy chân ngã thì làm sao bây giờ?! Ngươi, và người, chúng bay mau đỡ thiếu gia xuống!! Cần thận một chút! Đừng để thiếu gia bị thương!!”
Thiếu gia?! Sak, bỏ đi. Yuchun giờ phút này hận không thể mọc cánh mà bay đi.
Vị tiểu thiếu gia nọ vừa được đỡ xuống đất, liền lộ ra một nụ cười đắc thắng. Chân chạm đất một cái đã lập tức trỏ vào Yuchun, nói:
“Trói nó lại ném xuống sông cho ta!”
“Hả?!” Yuchun lại ngây cả người, tên kia vừa nói cái gì? Không phải vừa mới nói muốn trói mình lại ném xuống sông…Quán Thế Âm Bồ Tát Ngọc Hoàng Đại Đế, Phật Tổ Như Lai ơi, thằng nhóc này là thế quái nào vậy?! “Trói nó lại ném xuống sông!” câu này từ miệng nó nghe đơn giản như câu “Ta muốn ăn kẹo” vậy. Ai đã từng nói với cậu mỉm cười là ngôn ngữ tốt nhất thế?! Đúng là nói nhăng cuội!! Mọi người tuyệt đối đừng tin!
Cũng may thiếu gia tuy có hơi mất trí nhưng quản gia thì còn giữ được tỉnh táo, thế cho nên công tử Park Yuchun đã không bị trói lại.
Yuchun nhân cơ hội đó sáp lại gần tiểu thiếu gia kéo kéo áo vờ đáng thương.
“Kim tiểu thiếu gia, tôi biết mình sai rồi, tôi không nên mắng ngài mới đúng. Ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp tôi được không?” Trước khi đến Kim gia, mẫu thân đã có lời dặn, Kim gia có hai tiểu thiếu gia đồng lứa tuổi với cậu, là người thừa kế tương lai nhà họ Kim, con tuyệt đối không được đắc tội với hai người này. Xem trận thế trước mắt, đoán con chưa đoán được thằng nhóc láo toét này là ai, rất có thể chẳng cần phiền toái người khác, Park Yuchun sẽ tự mình cuốn chiếu nhảy sông.
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Yuchun tự nói với mình, hạ mình tạm thời chẳng có nghĩa lí gì cả, kẻ cười được cuối cùng mới là người chiến thắng, cùng lắm thì về sau trả thù nó là được. Sau khi quyết định phải giữ kiềm chế, Yuchun lại ngẩng đầu nhìn thằng nhóc vênh váo trước mặt mình, bỏ hết danh dự tự hào hão quỳ xuống tỏ vẻ khuất phục trước mặt nó.
Tất cả mọi người sinh ra đều chui từ bụng mẹ, cùng là con người với nhau, có mắt mũi giống nhau mà sao sự khác biệt lại lớn đến như thế? Đầu thằng nhỏ này tuy có hơi to, nhưng khuôn mặt trắng và đôi má mềm thì lại rất nhỏ, cặp mắt vừa to vừa đen đã cơ hồ chiếm mất một nửa khuôn mặt, mũi dọc dừa, môi hồng như trái anh đào đầu hạ, tạo hóa khéo léo vẽ nên từng đường nét trên khuôn mặt, mỗi nét mà vạn người mới có được một nét lại đẹp không ai bằng, vậy mà tất cả những nét đó lại tập trung trên một khuôn mặt. Yuchun một bên ngầm nhận xét một bên lắc đầu, không tưởng tượng được khuôn mặt này sẽ trở nên như thế nào khi chủ nhân của nó trưởng thành?
Người thường thật sự là không sao sánh được.
Yuchun càng nghĩ càng chán, ngay cả đầu cũng nâng không lên. Tiểu thiếu gia họ Kim không biết ý nghĩ trong lòng Yuchun, mới thấy biểu hiện nhuệ khí sụt giảm của đối phương, lòng kiêu hãnh nhỏ bé đã được thỏa mãn, chiếc mũi xinh xắn hừ hừ.
“Hôm nay tha cho mày, lần sau sẽ không còn gặp may như thế! Đi.”
Nói xong, hất hàm dẫn đám người bỏ đi.
Yuchun cúi đầu nhịn không được than thở, dùng khóe mắt thoáng nhìn thấy một dáng người nho nhỏ. Ngẩng đầu lên thấy đứng đối diện mình là một đôi mắt to hệt như mắt thằng nhóc láo toét ban nãy, Yuchun bị giật mình hít mạnh một hơi. Hai cậu nhỏ có vài phần giống nhau, nhưng đường nét của khuôn mặt mới tới có chút dịu dàng hơn, xinh đẹp không sao diễn tả được.
Hai đứa trừng mắt đấu nhau, cuối cùng vẫn là Yuchun bại trận trước.
“…Cậu cũng là tiểu thiếu gia của Kim gia phải không?” Yuchun lại giở chiêu bài tươi cười, “Xin chào, tôi là Park Yuchun, chúng ta làm bạn nhé.”
Cậu nhỏ mới tới yên lặng nhìn Yuchun một lúc lâu, sau đó lạnh lùng quay mặt đi. Nhìn thấy bóng dáng đối phương càng lúc càng xa, Yuchun có cảm giác mùa thu hưu quạnh dường như tới sớm hơn mọi năm.
Vậy là mùa hè năm ấy, lần đầu tiên trong cuộc đời Park Yuchun té ngã hai lần trong một ngày, người làm cậu ngã là hai tiểu thiếu gia nhà họ Kim. Người kiêu ngạo lạnh lùng là Kim Jaejoong, còn người không coi ai ra gì là Kim Junsu. Hai huynh đệ nhà này tuy nhỏ tuổi nhưng đã sớm lừng danh thiên hạ, không phải chỉ vì cả ai sẽ có một tương lai tiền đồ hiển hách mà còn bởi dung mạo xuất chúng tuyệt vời. Nói thì nói như vậy, nhưng những người có diễm phúc được chiêm ngưỡng tận mắt lại càng hiếm hoi, bởi vậy cho nên các lời đồn đại trên giang hồ lại càng thần thánh hóa anh em bọn họ thêm muôn phần. Đối với đề tài này, người có quyền được bình luận nhất không ai khác chính là công tử Park Yuchun – người ngày nào cũng đến nhà họ Kim ăn chầu ở chực, mà theo đánh giá chưa từng thay đổi trong rất nhiều năm qua của hắn thì chính là – “Tin vịt! Tin vịt hết! Thiên hạ vô song cái quái gì?! Hai thằng nhóc con miệng còn hôi sữa láo toét!!”
Đúng thật là những lời này thiếu chút nữa làm cho Park đại thiếu gia vẫn luôn tự xưng là: phong lưu tài tử hơn cả Phan An, nhất đóa hoa lê thắng hải đường, sinh ra là để cho tất cả phụ nữ trên thế giới điên cuồng, từ tiểu thư khuê các cho tới phu nhân đã lấy chồng tranh giành nhau. Cũng trong mùa hè năm đó, một hãng tiểu thương là Park gia trước nay chỉ quanh quẩn với những giao dịch cò con đột nhiên phất lên trông thấy. Nhờ vào sự khéo léo của nghề con buôn, chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi, cá chép vượt vũ môn, Park gia trở thành một trong số những đại gia hàng đầu ở Thượng Hải, xưng hùng xưng bá cùng Kim gia. Cứ việc đằng sau lưng họ có không ít lời dèm pha đâm thọc, rằng cả nhà họ Park là một lũ giàu sổi, thì cũng không ai có thể phủ nhận được rằng: ba gia tộc Kim Shim Park đã dựng nên thế chân vạc.
Nước lên thì tiền lên, tiền lên thì giá trị con người cũng lên, vì thế cuộc sống của Yuchun ngày càng phong lưu vương trưởng, cho dù thường xuyên bị Kim thiếu gia Kim Jaejoong được xưng tôn là độc mồm độc miệng nhất Thượng Hải nói móc trắng trợn, hắn vẫn có thể mỉm cười lịch sự, cùng lắm chỉ coi đối phương như hạng ruồi nhặng khổng lồ mà thôi. Và mỗi lần như vậy, Junsu sẽ dùng vẻ mặt không thất sắc mà nói với hắn:
“Thực hâm mộ anh đấy.”
Mà Yuchun cũng luôn làm ra vẻ rất thật tình đáp lại: “Hâm mộ anh làm gì? Nói thẳng là yêu anh có phải tốt hơn không?”
Junsu im ắng, sự thật chứng minh thần kinh của họ Park so với cậu tưởng tượng thô bỉ hơn rất nhiều.
Kỳ thật, thần kinh của Yuchun tuyệt đối không thô bỉ vì lí do khác người bình thường, cho dù đó chỉ là biểu hiện bên ngoài đi nữa. Trên thực tế, trong lòng hắn chất chứa đầy mưu toan tính toán. Tỷ như, hắn biết nếu muốn nhanh chóng đặt chân lên tột đỉnh quyền lực một cách vững chắc thì Kim gia là đường tắt duy nhất của hắn, mà tiếp cận anh em họ Kim chính là đường tắt của đường tắt. Lại tỷ như, anh em bọn chúng tuy rằng đều cảm thấy hắn khúm núm như con cún con nhưng vẫn coi hắn như bạn bè, thậm chí còn là bạn bè duy nhất, cứ việc vị bạn bè này có đôi khi phải trở thành bao cát cho bọn họ trút giận. Thế nhưng trên đời này cũng đâu phải ai cũng có diễm phúc trở thành bao cát chuyên dụng của anh em họ Kim đâu? Chính vì thế cho nên, hắn dùng một câu mà mình mới học được của người Anh, chính là: She Stoop to Conquer!
Yuchun không nghi ngờ gì là người rất thông minh, hắn biết cần làm như thế nào để kéo quan hệ giữa hắn và anh em họ Kim tiến đến mức hắn cần. Hắn làm mọi cách để vừa trở thành người bạn không thể thay thế lại vừa vẽ ra ranh giới không thể vượt qua giữa mình và bọn họ. Đối với tình cảm anh em mờ mập giữa Junsu và Jaejoong hắn cũng chẳng thèm quan tâm, cho nên mới có thể thề rằng hắn còn không biết cậu ấm họ Kim, Kim Junsu yêu anh mình, càng không nhìn được ra điểm yếu vừa nguy hiểm vừa ám muội giữa bọn họ. Mà hắn chỉ việc đứng ở phía bên kia ranh giới, tao nhã mỉm cười, sung sướng cân nhắc lại chính mình.
Yuchun luôn nghĩ rằng hắn sẽ có thể vẫn mãi làm người ngoài cuộc bàng quan mọi sự, nhưng một quân cờ nằm ngoài tất cả sở liệu của hắn đã giáng xuống, phả hỏng hết thảy mọi dự định. Vào một mùa hè bình thường như bao mùa hè khác, một thiếu niên chỉ cần lẳng lặng mà đứng thôi cũng đã đặc biệt lóa mắt đã bước vào nhân gian. Bọn họ gọi cậu ta là Jung Yunho. Sự xuất hiện của hắn giống như phong ba bão táp dấy lên trên mặt hồ yên ả, cả người có quan hệ lẫn người không có quan hệ đều bàn luận về hắn, dù cho người đó có là Kim đại thiếu gia trước nay vẫn quen thói không coi ai ra gì đi nữa.
Vì sự xuất hiện của Jung Yunho, mà cuối mùa thu của rất nhiều năm sau, thiên hạ đại loạn. Kim Jaejoong loạn trí mất rồi, hắn căm thù Jung Yunho đến mức muốn giết chết hắn, rồi cứ như vô tình vô ý hướng tới gần hắn hơn, như thiêu thân lao vào lửa. Kim Junsu cũng rối loạn, hắn cái gì cũng không nói, chỉ nốc rượu mỗi ngày một nhiều, sau đó say mất dạng gục vào lòng một ả đàn bà lạ mặt.
“Hừ, mặc kệ tôi.” Junsu nhấm nhấm lưỡi, giật phắt lấy bình rượu trên bàn.
Yuchun buồn cười nhìn Junsu đang cố làm ra vẻ không say ôm bình rượu.
“Chậc chậc, Susu, em biết điều này không? Lúc người ta nói “mặc kệ tôi” thì cũng chính là lúc người ta muốn được quan tâm nhất? Em đã nói ra như thế thì anh làm sao nhẫn tâm bỏ mặc em được?”
“Nói bậy.” Junsu lạnh lùng nghiêm mặt, nhìn về phía chân trời mà ráng chiều đã loang lổ màu mây.
“Có nói bậy hay không, bản thân em là người rõ nhất?”
“Hừ” Junsu bực mình vò đầu bứt tóc, đứng phắt lên, không thèm nói lời nào bỏ đi.
Nhìn thấy Junsu biến mất nhanh như chớp ở cửa quán rượu và lão chủ quán đứng một bên vừa xoa tay vào nhau vừa cười rất chi là bợ đỡ nịnh nọt, trầm mặc một lúc lâu sau, Yuchun bỗng nhiên la tướng lên.
“Kim Junsu!! Tên chết tiệt này!! Quay lại trả tiền cho tôi!!”
Yuchun vốn tưởng rằng đêm nay cậu ta thế nào cũng biệt tăm biệt tích, chẳng ngờ mới rẽ qua một con phố hắn đã gặp lại Junsu đang đứng cạnh một bờ hồ ngây người. Junsu lẳng lặng nhìn xuống mặt nước đen lóng lánh, xuất thần, không biết suy nghĩ gì, một người trước nay luôn nổi bật trong đám người nhốn nháo như Junsu giờ đây lại có vẻ đặc biệt mỏng manh và yếu đuối đến thế.
“Đang nghĩ cái gì?” Yuchun tới sau Junsu không phát ra tiếng động, khuôn ngực hắn nhẹ nhàng dán vào lưng Junsu.
Junsu không nói gì, nhưng cho dù không nhìn, Yuchun cũng biết mặt cậu lúc này chắc chắn càng cau có hơn. “Đừng nhíu mày, vậy chẳng đẹp chút nào.” Yuchun lấy tay phủ lên mắt Junsu, cảm giác mi mắt chớp chớp và hàng mi run nhè nhẹ cọ trong lòng bàn tay hắn, ngứa râm ran.
“Tôi nghe nói…”
“Nói gì?” Yuchun ghé tai mình vào tai Junsu.
Junsu gỡ tay Yuchun xuống và lên giọng cao hơn.
“Tôi nghe người ta nói ở bên kia đại dương xa xôi có một đất nước tên là Hy Lạp, tất cả các hồ được thần linh phù phép, con người chỉ cần quăng một đồng xu vào trong hồ đó, thì tất cả các ước mơ sẽ trở thành hiện thực. Họ còn nói, nếu dùng cùng một tư thế lần lượt ném ba đồng xu, đồng thứ nhất sẽ đem lại phước lành giúp người cầu nguyện tìm được nửa còn lại của mình, đồng thứ hai phù hộ hai người yêu nhau thật lòng, đồng thứ ba sẽ dẫn họ dắt tay nhau lên thiên đường. Anh bảo đó có phải sự thật không?”
Yuchun mỉm cười nhìn Junsu, gật gật đầu, nhưng trong lòng thì chửi đổng mười tám đời tổ tông kẻ nào đã tiêm nhiễm cho thằng nhỏ những thứ vô bổ này. Ông nội nó, chắc lại do ả nào buôn bán ra đây mà! Cũng chỉ có loại đàn bà con gái ngu xuẩn mới tin vào mấy chuyện hoang đường đó, mà đã kể rồi thì thôi sao còn phải phá nhà người ta, đến dạy cậu ta quăng tiền đi chứ?! Không chỉ một mà là ba quan tiền! Ba quan tiền đó!! Ông nội nhà chúng bay!!
Junsu không biết suy nghĩ thật sự của Yuchun, xòe tay chìa về phía hắn. Yuchun tiếp tục mỉm cười, thật bén nhạy và hiểu ý lấy ra ba đồng tiền trong áo đưa cho Junsu. Junsu cầm tiền nhìn nhìn mà không nói gì. Yuchun cảm thấy bản thân thực may mắn vì Junsu có hiểu được lí lẽ, cũng không túm cổ hắn lớn tiếng gặng hỏi vì sao hắn không lầy tiền xu cho cả mình.
Junsu quay lưng về phía hồ, cực kì nghiêm túc nhắm mắt lại, sau khi im lặng trong chốc lát, tung đồng xu lên, Một tiếng “tủm” vang lên, đồng xu đã rơi vào trong nước, cậu mở mắt ra nở nụ cười, mà trái tim Yuchun lại khóc.
“Em ước gì?”
Junsu lắc đầu.
“Đừng vội hỏi tôi, anh không ước gì sao?”
Cậu cho là tôi cũng ngốc giống cậu chắc?!
Yuchun kỳ thật rất muốn nói như vậy, nhưng mà một người ở trước mặt anh em nhà họ Kim luôn tỏ ra không có cốt khí là hắn đã lấy ra một đồng xu, băt chước Junsu quay lưng lại với cái hồ, sau khi nhắm mắt im lặng tung đồng xu vào hồ. Nghe thấy tiếng đồng xu rơi vào trong nước, miệng Junsu hơi mỉm mỉm. Nhưng ngay sau đó, lại một tiếng tiền xu rơi vào trong nước vang lên sau lưng, Junsu có hơi giật mình, xoay người nhìn Yuchun, chỉ thấy hắn lại lấy ra một đồng xu khác, không nghi nhiều liền quăng luôn xuống.
“Anh…” Junsu nhìn Yuchun có chút dở khóc dở cười, “Ước cái gì? Liên tục tung 3 đồng tiền, anh có ý trung nhân rồi phải không?”
Yuchun bật cười, “Không có a.”
“Ước bà lần còn không thừa nhận.”
“Aiz.” Yuchun thở dài nhìn về phía Junsu.
“Ước cái gì? Kể tôi nghe xem nào.”
Yuchun trầm mặc một hồi, nói: “Mong ước em ngày nào cũng vui vẻ hạnh phúc.”
Junsu ngẩn người, mỉm cười có chút mất tự nhiên: “Hứ, lo việc của anh đi. Thế điều thứ hai thì sao?”
Yuchun nhìn Junsu, tiếp tục nói: “Mong ước em ngày nào cũng vui vẻ hạnh phúc, điều thứ ba không cần hỏi, vẫn là mong ước em ngày nào cũng vui vẻ hạnh phúc.”
Junsu không nói gì, cúi đầu, tóc mái che khuất ánh mắt cậu. Không khí trở nên mất tự nhiên, Yuchun vuốt vuốt sống mũi mình, trêu ghẹo nói: “Susu, em xem đấy, nguyên cái ước mơ này đã làm tốn ba đồng tiền của anh, cho nên em nhất định phải hạnh phúc đó, nếu không anh chẳng phải anh lỗ nặng rồi sao?”
Junsu cúi đầu, rầu rĩ nói: “Tham tiền.”
“Hứ, nếu hào phóng mà giàu được thì anh sẵn sàng hào phóng ngay đấy.”
Yuchun nhìn nhìn mặt hồ tối đen như mực, cảm giác lòng càng đau, vì thế kiên quyết nói: “Đi thôi, anh đưa em về.” Lại nhìn xuống, hắn thấy khó mà đảm bảo được bản thân sẽ không làm ra cái chuyện nhảy xuống hồ vớt tiền lên. Nhưng hắn mới đi được nửa bước, người đứng cạnh hắn lại lao đầu ngược phía hắn nhảy tùm xuống hồ.
“Yah!! Làm gì thế hả?!” Yuchun giang tay đi kéo Junsu lại bị cậu hất ra.
Mặc cho Yuchun kêu gào ầm ĩ trên bờ, Junsu lần mò trong nước như điên, khiến cho bộ quần áo sang trọng đắt tiền trên người cậu ướt sũng.
“Kim Junsu! Em điên rồi hả?! Lên đây ngay cho anh!!” Yuchun giận giữ có chút không kiềm được, này là thế nào chứ hả? Hắn không nhảy thì thôi, tên kia nhảy cái gì?! Sau khi đi đi lại lại mấy vòng trên bờ, Yuchun cũng nhảy luôn xuống, túm Junsu đang không biết đang lần mò sờ soạng cái gì dưới đáy hồ lên. May mà bây giờ là đêm khuya, xung quanh hầu như không có ai, nếu không hai thiếu gia của hai đại gia tộc Thượng Hải đêm khuya say rượu nhảy hồ nghịch nước chỉ trong nay mai nhất định sẽ trở thành đề tài thiên hạ đàm tiếu khắp các xó xỉnh ngõ ngách Thượng Hải.
“Rốt cuộc là em đang làm cái gì?!” Yuchun vừa dứt lời thì một đồng xu hiện ra trước mắt mình lấp lánh ánh nước, khiến cho mắt hắn cảm thấy hơi chói.
Khuôn mặt còn ướt nước của Junsu hơi ngẩng lên:
“Lại lần nữa, chỉ một lần nữa thôi cũng được. Ước lại câu vừa rồi đi.”
“Em…”
Yuchun nhìn Junsu, có chút dở khóc dở cười. Còn không đợi hắn mở miệng, Junsu đã áp môi mình lên môi hắn, mạnh mẽ gắn lấy. Yuchun hiển nhiên là hoảng sợ, phản ứng giống hệt như thục nữ bị lưu manh đùa giỡn, bối rối đẩy Junsu ra, dùng vẻ mặt khó có thể tin nhìn đối phương. Phản ứng thái quá của Yuchun khiến cho Junsu cảm thấy thực tổn thương, cậu cắn môi, không cam lòng trừng mắt nhìn Yuchun, đôi mắt rưng rưng nhìn qua có vẻ vô cùng tội nghiệp.
Yuchun luống cuống cả chân tay:
“Em đừng…Anh…Aiz, ý anh không phải thế, anh…”
Junsu không nói gì mà vẫn nhìn Yuchun chằm chằm không chớp mắt.
“Đừng nhìn anh như vậy…” Hắn chưa đấu mắt lần nào với Junsu mà thắng cả.
“Nhìn anh?! Anh cho là anh đẹp trai lắm đấy hả? Tôi còn không xem không được?! Cái tên khốn nhà…”Junsu còn chưa nói xong, đã bị Yuchun khóa miệng lại. Lưỡi bị mút vào mãnh liệt, nước bọt không thể khống chế chảy xuống theo khóe miệng. Junsu sửng sốt nửa ngày mới nhớ ra là phải phản kháng, đẩy nửa ngày mà không xi nhê, liền đổi sang cắn môi Yuchun thật mạnh. Yuchun bị đau, động tác hơi chậm lại một chút, nhưng hoàn toàn không có ý dứt ra mà ngược lại hôn càng thêm mãnh liệt. Chỉ trong chốc lát, vị trí của hai người thay đổi, Yuchun từ bị người ta đùa giỡn nhanh chóng trở thành lưu manh bị phỉ nhổ, sau này còn không ít lần bị Junsu châm chọc khi hồi tưởng lại. Mãi cho đến rất nhiều năm sau, nhớ về cái đêm đặc biệt này Yuchun lần nào cũng cảm thấy lạ lùng. Hắn thậm chí còn không rõ bản thân mình sao lại đi hôn một người đàn ông, nhưng thời điểm hắn hiểu được thì đã khắc người đó lên trái tim rồi.
Ít lâu sau, cũng lại vào một đêm, Yuchun và Junsu hôn nhau bị người khác bắt gặp, tất cả trở nên không cách nào dàn xếp được. Đáng nhẽ ban đầu có thể giải quyết được nếu khuyên răn các chàng trai trẻ rằng họ chỉ nhất thời ý loạn tình mê, thế nhưng sự phản đối quyết liệt của mọi người ngược lại khiến cho Yuchun và Junsu càng không thể chia tách hơn. Xuất phát từ thật lòng, Jaejoong đưa ra lời đề nghị giúp hắn và Junsu chạy trốn, hắn không do dự đến ba giây đồng hồ đã gật đầu đồng ý. Trong khoảnh khắc đó, Yuchun thật sự tin tưởng hắn có thể vì Junsu mà buông tha cho tất thảy những gì mình hoài bão bấy lâu.
Nhưng đúng vào ngày đầu tiên họ đặt được chân lên đất HongKong, nhà họ Park đã lùng ra tung tích của họ. Chẳng ngờ phụ thân không những không muốn bắt hắn về mà ngược lại cho người truyền đạt với hắn rằng, hắn có thể mang theo Junsu sống cuộc sống của hắn, cho đến khi Kim gia hoàn toàn diệt vong, Park gia trở thành bá chủ thực sự của Thượng Hải. Yuchun lúc này mới ý thức được, thì ra, kể từ lúc “kế hoạch cao chạy xa bay” của bọn họ bắt đầu, họ đã rơi vào cái bẫy được sắp sẵn từ lâu. Hắn cảm thấy buồn nản, hơn nữa còn cảm thấy không cam lòng, không bao giờ hắn có thể ngờ rằng Park Yuchun hắn lại trở thành quân cờ trong tay kẻ khác một cách mơ hồ như vậy.
Yuchun do dự có nên nói hết tất cả cho Junsu biết.
“Nếu Park gia mà bị Kim gia dẫm nát dưới chân thì mày cũng đừng vọng tưởng có được Kim Junsu. Yuchun con, đây là cơ hội ngàn năm có một, hủy diệt Kim gia, trở thành hoàng đế Thượng Hải, đến lúc đó con muốn gì mà không được, tình nhân nào mà không được.”
Những lời này của phụ thân làm cho Yuchun trắng đêm không ngủ được, hắn chưa bao giờ biết cha mình lại nung nấu âm mưu dã tâm lớn đến thế, càng không biết ông nhịn nhục cầu toàn vì đợi đến ngày hôm nay. Ngắm nhìn khuôn mặt của người yêu đang say ngủ, lần đầu tiên trong đời hắn có cảm thấy bàng hoàng, cũng là lần đầu tiên sợ hãi mất đi một cái gì đó. Mãi đến khắc đó, hắn không thể không thừa nhận mình yêu Junsu, sâu nặng hơn hắn tưởng. Hắn biết lựa chọn tiếp theo của mình đối với Junsu mà nói chẳng khác nào phản bội, nhưng cũng rất có thể mọi việc sẽ giống như phụ thân nói, đây là cơ hội ngàn năm có một, có lẽ cá và tay gấu có thể có ở chung, có lẽ Junsu có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của hắn.
Nhưng mà sau lại, sự thật chứng minh làm người không nên quá tham lam, cá và tay gấu có thể cùng ở chung chỉ là gạt con nít mà thôi. Mưu cùng kế tẫn, kết quả cả tình lẫn tiền đều mất. Phụ thân đã chết, Park gia mấy trăm nhân khẩu từ trên xuống dưới đều chết. Hắn muốn báo thù, hắn dựa vào thế lực của người Anh ở Thượng Hải gây sóng gió, hắn gửi thư khiêu chiến tới Jung Yunho, khiêu khích hết lần này đến lần khác. Hắn châm ngòi quan hệ giữa Jung Yunho và Kim Jaejoong, hãm hại bọn họ phản bội nhau. Hắn tính toán tử chiến đến cùng, thắng làm vua mà thua thì chỉ có chết.
Nhưng mà càng về sau, đúng vào lúc tất cả không thể vãn hồi lại, hắn mất đi hết thảy. Thân nhân, bạn bè, người yêu…như người mê tỉnh giấc, tóc bạc thành cụm, người thương yêu không thể lìa xa nhất vĩnh viễn không tỉnh dậy. Thị phi ân oán sớm như nước chảy mây trôi, chậm rãi nhạt nhòa trong ký ức, mãi cho đến khi chỉ còn lại hương hoa mùa hạ và véo von chim hót. Ngô đồng dưới tàng cây có hai cậu bé lần đầu tiên gặp gỡ, một người tên gọi Park Yuchun…còn người kia tên là Kim Junsu.