Không phải không bị chụp trúng, mà là đều bị anh mua cả rồi.
Như vậy… video kia thì sao?
Bọn họ bị chụp lén lúc ở trong chương trình giải trí, thợ săn ảnh không nói gì mà giấu nhẹm, không thả ra một chút tiếng vang nào, đến đêm phát tập cuối mới thả ra, trực tiếp bắt đủ nhiệt độ, tạo ra một tin vô cùng hot.
Cô và đoàn đội đều bị đánh cho trở tay không kịp.
Đối với cô mà nói, sự việc xảy ra đột nhiên như vậy là do trước kia quá thái bình, thái bình đến mức tính cảnh giác của cô đối với nguy hiểm đang giảm xuống.
Mặc dù tào lao, nhưng chỉ là cô không tự chủ mà nghĩ đến chỗ này.
Là bởi vì tin tức quá lớn, so với việc cùng bọn họ chu toàn, thợ săn ảnh càng muốn lấy được lợi ích, nên mới thả ra, cho nên không vạch trần, hay là bởi vì nguyên nhân gì khác?
Nghi ngờ nhàn nhạt lóe lên trong mắt Lương Âm Dạ.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa có tiết tấu.
Lương Âm Dạ không để ý nữa, chỉ vùi vào trong chăn mềm mại. Giống như có một đống tuyết rơi vào cái chăn đậm màu, tô điểm cho màu da càng lúc càng trắng nõn.
Sau một lát, người kia trực tiếp đẩy cửa đi vào trong.
Nghe tiếng cửa mở, cô ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh, mái tóc dài rối tung.
Giống như con mèo đã tức giận đủ rồi.
Văn Yến đi tới cạnh giường, ôm cả chăn và cô vào trong lòng.
“Đừng giận nữa.”
Cô nằm ở trong anh muốn đẩy ngã anh, nhưng không thể đẩy ngã anh được.
Anh cười rất thấp: “Cũng không nhiều lần như em nghĩ.”
“Rốt cuộc là mấy lần?”
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm cô hai giây, thành thật nói: “Năm lần.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Chưa tính tới.”
Anh vừa muốn bắt đầu tính toán, lại bị cô đẩy ra… cô lại phát cáu.
“Anh phá của quá!” Cô lên án.
Làm vậy không khác nào chạy đi đóng tiền cho thợ săn ảnh.
Cô cực khổ kiếm tiền! Khổ cực như vậy đấy!
Tay chân Lương Âm Dạ bị chăn trói chặt, cô lăn sang một bên.
Giữa mày Văn Yến giật giật, kéo cô về lại, khiến cô lăn vào lòng mình, dán vào vành tai cô nhẹ nhàng cọ cọ: “Tiền nên tốn, vẫn phải tốn. Cách em xa một chút, sao anh theo đuổi em được.”
Lời nói này có lý. Nhưng cô vẫn khó chịu: “Sao anh không nói với em.”
Văn Yến nhìn lướt trên dưới người cô: “Nói với em, phản ứng của em vẫn giống bây giờ, thẳng thắn bảo anh cách em xa một chút.”
Tuyệt đối ngăn chặn bị chụp trúng từ đầu, tuyệt đối không bị lừa.
Đường cằm của anh góc cạnh, lúc nói lời nói này, giọng nói hờ hững mà chắc chắn, hiển nhiên hoàn toàn nắm được tính tình của cô mới có thể nói chắc chắn như vậy.
... Ngược lại thì chuyện này là thật.
Cho dù chỉ là lần đầu tiên bị lan truyền tin đồn, cho dù kết quả sẽ bị Đường Vi xử lý rất tốt, cô cũng sẽ bị kinh sợ, càng cẩn thận quy củ chú ý khoảng cách hơn, xây một bức tường kiên cố, anh muốn tới gần... Vậy thì càng khó khăn hơn nữa.
Cho nên anh nghiêm cẩn tỉ mỉ mua mỗi một tin hot, cho dù chợt có một lần thợ săn ảnh chắc chắn anh nhất định sẽ mua, mà cố ý kê cao giá cả, anh cũng không thèm chớp mắt mà mua đứt tin tức.
Nhưng Lương Âm Dạ nghi ngờ: “Vậy lần trước bọn họ không đến tìm anh?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
… Nhất định không đến tìm cô, cô bên này chưa nghe được một chút phong thanh nào. Ngược lại không biết là tại sao không đi tìm anh.
Cô không để ý.
Mi mắt người đàn ông hơi cụp, đầu ngón tay có hơi cứng đờ.
Lương Âm Dạ vẫn suy đoán: “Chắc hẳn nhìn trúng miếng bánh lớn hơn. Chẳng qua là lúc ấy em còn rất vui mừng, bọn họ chỉ quay được một đoạn...” Đoạn video đó cũng được tính là không quan trọng, toàn bộ cao trào bị bỏ qua hết.
Lúc cô hài lòng cong môi, nhưng đối diện với đôi mắt sâu đậm hơn của người đàn ông.
… Yên tĩnh lạ thường.
Nụ cười ngay khóe miệng cô cứng đờ.
...
Buổi tối hôm đó, Lương Âm Dạ đến nhà Đường Vi.
Cô sắp bị chọc điên.
Chuyến này không phải chỉ là ra cửa thông thường… Cô muốn bỏ nhà ra đi.
Bảo Đường Vi lấy số kịch bản gần đây nhận được ra hết, cô muốn chọn một bộ phim rồi vào đoàn phim.
Lập tức, ngay lập tức.
Rất là vội vã.
Đường Vi đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.
Từ khi “Vĩnh Dạ” kết thúc, kịch bản được đưa tới như bông tuyết rơi xuống đất, cho dù không nhận, nhưng cô ấy chọn tới chọn lui, vẫn chọn được không ít kịch bản tốt, càng xem càng không nỡ.
Lập tức ôm ra hết rồi đưa cho cô.
Lương Âm Dạ ở bên kia suốt đêm, lựa ra mấy kịch bản cô tương đối hứng thú, chỉ vào một trong số đó: “Bây giờ em rất coi trọng cái này. Chẳng qua là không vội, đợi mấy ngày nữa để em đọc kỹ.”
Đường Vi nhìn dọc theo bàn tay giống như ngọc lên trên, huyệt thái dương giật giật, chần chừ một thoáng, chỉ hỏi: “Anh ấy cho em nhận à?”
Hàng mày mảnh của Lương Âm Dạ lập tức đi ngược lại, tạo ra một vết gấp, rất không tưởng tượng nổi mà hỏi: “Em muốn đóng phim, mặc kệ anh ấy cho hay là không cho. Xin nhớ kỹ, bây giờ em chuẩn bị bỏ nhà ra đi.”
Đường Vi nhét ly nước trái cây vào tay cô: “Được được được, bỏ nhà ra đi. Vậy tối nay ngủ ở phòng khách nhà chị?”
“Em cảm thấy ổn.”
Nếu đã không định đi nữa, Lương Âm Dạ lại tiếp tục mở kịch bản kia ra đọc.
Nguyên nhân Đường Vi sẽ hỏi như vậy là vì đây là bộ phim cổ tranh tình yêu, động tác khó tránh khỏi thân mật, cũng có cảnh hôn.
Hai năm cô mới ra mắt công chúng, bị anh che chở, trong phim của anh, cô không có cảnh hôn nào cả. Trong thùng thuốc nhuộm này, cô như đứng trong một tấm vải trắng hình tròn sạch sẽ được tạo ra bởi anh. Đến tận bây giờ đều là như vậy.
Muốn cô không quay phim của anh, chuyển sang quay phim của người khác, trong đó còn có cảnh hôn… Đường Vi cũng khó có thể tưởng tượng ra sắc mặt anh sẽ đen như thế nào.
Chẳng qua là cặp tình nhân nhỏ này rõ ràng đã cãi nhau rồi, hình như cũng không tiện khuyên bảo.
Vả lại, trừ nguyên nhân này, kịch bản này quả thật rất tốt.
Là lĩnh vực cô chưa tiếp xúc, cô không có kiểu tác phẩm này, nếu có thể quay tốt, danh tiếng và sức ảnh hưởng cũng sẽ rất tốt.
Nhưng khoảng cách Lương Âm Dạ quyết định xong chỉ là một lúc, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Đường Vi đi rửa trái cây, cô không đề phòng mà đi mở cửa, nhìn thấy người tới, suýt trở tay đóng cửa… Động tác của Văn Yến còn nhanh hơn cô, trực tiếp bắt lấy cánh cửa, cong môi nói: “Cô Lương, đã lâu không gặp.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lương Âm Dạ bất chấp tất cả, muốn vào mà vào không được, muốn lui mà lui không được.
...
Lúc cửa nhà mở ra.
Xương ngón tay của Văn Yến căng thẳng một khoảnh khắc rồi thả lỏng.
Đôi mắt đen kịt u ám nhìn lên, rơi trên người cô.
Cô lẩm bẩm một câu: “Em còn chưa giận xong.”
Bất luận như thế nào thì cô cũng không ngờ anh đã biết đến video kia trước.
Càng không ngờ anh cũng đã mua rồi, nhưng chỉ mua một nửa... ?
Nửa đường một hơi của cô suýt bị nghẹn, gương mặt ửng đỏ.
Đoạn phim phía sau không thể bị tung ra ngoài, tám phần của đoạn phim đã bị anh mua rồi, đây mới là nguyên nhân thật sự không bị tung ra… không phải thợ săn ảnh không chụp được, cũng không phải thợ săn ảnh tốt bụng hiền lành.
Dĩ nhiên nửa đoạn kia bị mua là chuyện tốt… nhưng mua cũng mua rồi, vì sao không mua cho hết! Ngày đó, bọn họ vốn có thể tránh được sóng gió bị vạch trần!
Chính anh muốn ép cô đi về phía trước.
Cô bất động, vậy anh đẩy cô.
Người đàn ông ngồi ở đó, không nói một lời nào, nhưng thần sắc ảm đạm khiến cho lòng người ta như bị ép cho hít thở không thông.
Lương Âm Dạ đã quyết tâm, lúc muốn về phòng, đi ngang qua bên người anh thì bị anh kéo cổ tay.
Không đợi cô nói chuyện, một tay khác của anh đưa một tấm thẻ tới trước mặt cô: “Hôm nay cho em.”
Cô vứt đi, không cầm nó.
Giọng nói Văn Yến khàn khàn: “Chuyện thứ nhất, anh không tiêu tiền phung phí nữa, em lo chuyện đó.”
Lương Âm Dạ mới chậm chạp nhận thức được đây không đơn giản là một chút tiền mừng tuổi, không phải mấy chục ngàn mấy trăm ngàn… Trong này có thể là toàn bộ tài sản của anh!?
Con ngươi của cô co lại, bỗng nhiên tắt tiếng.
“Chuyện thứ hai, anh xin lỗi em. Là anh không đúng, em muốn làm gì đều được, nhưng… đừng dọn đi.”
Trong giọng nói của anh nhuộm ba phần khẩn cầu.
Giữa mày Lương Âm Dạ nhíu chặt, cô nắm làn váy.
Thật ra thì cô... cũng không chuẩn bị dọn đi, chỉ là muốn về phòng tắm rửa rồi đi ngủ...
“Chỉ có điều, quả thật là…” anh dừng lại, định thuyết phục, để cô đón nhận một chút: “Quá đắt đỏ.”
Nội dung như vậy, nghĩ cũng biết chắc chắn giá cả mà thợ săn ảnh đưa ra là trên trời, cho dù giá cả năm lần trước cộng lại thì cũng không nhiều bằng lần này.
Anh quyết đoán mua phần phía sau, còn về phần phía trước, anh nghĩ ngợi rồi thì cảm thấy không cần thiết, ngược lại còn không bằng tung nó ra để thúc đẩy cô.
Lương Âm Dạ hừ nhẹ, cô mới không tiếp thu cái cớ này, rõ ràng là anh không muốn mua thôi.
“Anh bảo đảm sẽ không có lần sau.” Anh hơi dùng sức kéo tay cô.
Lương Âm Dạ suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cúi người xuống, nhích lại gần trước mặt anh, nhẹ giọng nói chuyện: “Làm sai là phải nhận trừng phạt đấy.”
“Mời thầy Văn cấm dục một tuần.”
“Còn có chuyện này nữa, em chuẩn bị nhận kịch bản đóng phim, có thể để cho anh đọc sơ. Phản đối không có hiệu quả.”