Chuyện tình giữa Văn Yến và Lương Âm Dạ từ đầu đến cuối không được một người trong cuộc nào đáp lại một cách chính xác.
Mà giờ khắc này.
Người trong đoàn phim trơ mắt nhìn đạo diễn Văn sải bước về phía nam nữ chính.
Lương Âm Dạ còn vùi lấp trong cảnh quay, lúc bị A Chuyết ôm lấy, cô nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt lăn xuống. Đợi nó chảy hết là được.
Bọn họ mặc áo bông dày kề sát nhau hết mức, đứng chung một nơi.
Trên người cô quá lạnh lẽo, anh chính là một nguồn nhiệt ấm áp dễ chịu, cô không ngừng cảm thụ nhiệt lượng truyền tới từ trên người anh. Dường như nhiệt lượng là một mối liên hệ khiến cho bọn họ dán càng sát nhau hơn.
Tình cảm của bọn họ bị điều động quá lợi hại, cảm xúc nồng đậm đang bị khuấy nhiễu.
Nhào vào cảnh quay như thế này, từ trước đến nay là chưa từng có mà tiếp tục đi tiếp.
Mặc dù đã hô dừng, nhưng không ai quấy rầy bọn họ, sau một lúc, bọn họ còn chưa rút ra được.
Trên tóc anh ấy dính đầy tuyết, cực kỳ đau lòng ôm lấy người anh ấy yêu, người yêu của A Chuyết.
Tất cả mọi người đều thấy bọn họ ôm nhau, cho dù biết là cảnh quay, cũng phải bị xúc động bởi màn này.
Cho đến khi có người xông vào cảnh tượng này.
Người kia mặc một bộ quần áo đen, giống như một giọt mực ừn ùn kéo đến vùng đất trắng như tuyết. Anh đi từng bước từng bước, vững vàng đi tới bên cạnh bọn họ, giọng nói lạnh lùng như hồ đóng băng: “Buông ra.”
Đồ Khác không nhúc nhích. Anh ấy dùng sức hô hấp, giống như muốn tìm linh hồn của mình trở về.
Văn Yến ra tay, kéo cô từ trong lòng anh ấy ra, nắm tay cô thật chặt.
Lạnh giá đến mức sắp không cảm giác được nhiệt độ.
Nhưng cũng có thể là một chút ánh sáng mơ hồ bắt được trong lúc sắp chết.
Lương Âm Dạ mở mắt ra nhìn anh, trên mí mắt còn có nước mắt.
Văn Yến ngồi quỳ một đầu gối xuống, mở áo khoác dày trong tay ra bọc lấy cơ thể cô, vươn tay với người đi từ phía sau tới: “Nước nóng.”
Những thứ này đều đã sớm chuẩn bị xong, Đào Đào vội vàng đưa cho anh, mà cô ấy cũng trơ mắt nhìn thấy anh nhận lấy bình nước xong, đút tới miệng Dạ Dạ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Uống một miếng, làm ấm cơ thể.”
Anh quy củ, hết sức kiềm chế.
Chẳng qua là bởi vì hiện trường quá nhiều người, tất cả mọi người đều đang nhìn bọn họ.
Anh không quan tâm bản thân mình, nhưng anh phải quan tâm cô, cô là nữ minh tinh, vả lại, ở trong mắt công chúng, chuyện bọn họ cũng được quyết định.
Anh suy nghĩ cho cô mà duy trì khoảng cách này, cho dù cảm xúc của anh đã sắp chảy ra khỏi mắt.
Từ khi ánh mắt Lương Âm Dạ rơi trên người anh thì chưa từng dời đi, cô hít mũi, trông có vẻ vừa tủi thân vừa đáng thương.
Muốn ôm anh, lại bị ngàn vạn tầm mắt nóng bỏng ép lui.
Vu Vu cũng lấy lại tinh thần, vội vàng chạy lên trước đỡ chị cô ấy dậy, phủi đi sương tuyết trên người cô.
Văn Yến rất muốn hôn lên môi cô, tỉ mỉ hôn, gọi cô “Tứ Tứ”. Bàn tay mơn trớn gò má, vành tai, eo cô, anh ôm cô vào ngực, bọn họ là người yêu thân mật nhất.
Nhưng anh không thể.
Anh đút cô uống thêm mấy miếng nước nóng, ở cạnh cô để đỡ hơn.
Mà bọn họ giống như hòa làm một, giống như là không ai có cách nào chen vào được.
Đồ Khác bị bỏ quên ở bên cạnh, ánh mắt nhìn cảnh tượng này thật sâu. Áo bông vừa dày vừa nặng làm nhịp chân cồng kềnh, anh ấy vẫn đứng dậy, đi chuẩn bị cảnh kế tiếp.
Chờ trạng thái của Lương Âm Dạ khôi phục được kha khá, ở trong chỗ tối không ai thấy, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô. Cô nhìn anh, bọn họ như đang im lặng trao đổi bằng ánh mắt.
Anh dịu dàng cười, đi lui ra sau ra hiệu chuẩn bị quay cảnh kế tiếp.
Một khi anh tập trung tinh thần vào công việc, sắc mặt khó tránh khỏi sẽ nghiêm nghị hơn. Cảnh kế tiếp chủ yếu là cảnh diễn của A Chuyết, chỉ là vào khúc chót thì còn cảnh quay của Lương Âm Dạ.
Cô ở bên cạnh nghỉ ngơi đọc kịch bản, từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường.
Gò má mịn màng đỏ bừng vì bị gió đánh vào.
Đến cảnh quay của cô, có thể là Văn Yến nói chuyện lạnh nhạt hơn một chút, nói ra miệng thì trông có vẻ có chút hung dữ. So với lúc không có ai, tương phản của anh quá lớn, Lương Âm Dạ sửng sốt một lúc. Nhưng cô nhanh chóng phản ứng kịp, nhẹ nhàng gật đầu bày tỏ bản thân đã biết, xoay người chuẩn bị quay phim.
Văn Yến nhíu mày lại.
Vẫn dặn dò chuẩn bị bắt đầu quay phim.
Đào Đào và Vu Vu đang cùng nhau nghiên cứu: Vừa rồi có phải biểu cảm của Dạ Dạ tức giận rồi không?
Đào Đào suy đoán: “Bị đạo diễn Văn mắng?”
Vu Vu không sao cả mà nói: “Dù sao thì, ban ngày anh ấy dùng sức hung dữ, buổi tối dùng sức dỗ dành, ngày mai lại là một ngày mới.”
Đào Đào nín cười, suýt không nhịn được bật cười.
Lúc thu dọn cũng là đêm khuya, nhưng Đồ Khác vẫn chạy đến thương lượng với Lương Âm Dạ một lúc về cảnh quay ngày mai.
Có một chỗ diễn, anh ấy bị khựng lại rất lâu, cùng cô trò chuyện một lát, từ từ bắt đầu tìm được cảm giác. Anh ấy cười: “Cô Lương, tôi ngưỡng mộ cô rất lâu rồi, tôi rất thích phim của cô.”
Bắt đầu từ khi tiếp xúc nhau, bọn họ chạy thẳng vào công việc, không có cơ hội nói chuyện này.
Vừa nghe thấy, khó tránh khỏi bất ngờ.
Lương Âm Dạ kéo chặt áo choàng, cười nói cảm ơn.
Lúc Văn Yến đi ngang qua, bước chân tạm ngừng một lát.
Rõ ràng cách vài mét, nhưng mỗi một chữ vẫn rơi vào trong tai anh.
Lúc quay lại phòng nhỏ đã là rạng sáng.
Lương Âm Dạ nói với Hà Chiêu Vân, bảo bà ấy ngủ trước, cho nên lúc này bốn phía yên tĩnh, cô không khỏi thả nhẹ bước chân và động tác.
Điều kiện nơi này có hạn, rốt cuộc cũng kém hơn thành phố Thân, không thoải mái như ở trong nhà, cô nhanh chóng tắm xong rồi đi ra phòng tắm, vén chăn lên muốn lên giường.
Mở điện thoại di động ra xem, phát hiện bên trong có tin nhắn WeChat.
Đơn giản dứt khoát.
Lương Âm Dạ cắn môi, thay đổi hướng đi, đi về phía cửa.
Cánh cửa vốn đóng kín, một kẽ hở lặng lẽ mở ra.
Mà bóng dáng kia bắt được cơ hội này, xuyên qua kẽ hở mà xông vào.
Kẽ hở nhỏ bị kéo lớn, âm thanh gió tuyết bên ngoài rì rào, gió rét láo xược và ngạo mạn, hận không thể xông vào trong phòng.
Chẳng qua là hai ba giây, cánh cửa lại lần nữa bị đóng chặt, chỉ có một chút gió rét rót vào trong.
Cùng lúc đó, anh hôn lên môi cô, bàn tay rơi ở eo cô.
Nhỏ đến mức bàn tay nắm trọn được.
Anh miêu tả môi cô, tinh tế hôn cô.
Ngay cả cơ hội mở miệng cũng không cho cô, bèn kéo cô đắm chìm vào đó.
Dường như anh muốn hòa tan tất cả ghen tuông hôm nay vào trong nụ hôn này.
Lương Âm Dạ bị anh hôn mơ màng, cho đến khi bên tai đột nhiên vang lên một câu: “Anh cũng đã ngưỡng mộ em rất lâu.”
Giọng nói rất thấp khàn khàn khiến câu nói vốn rất thông thường chứa đầy thâm tình và mùi vị thả thính.
Sống lưng Lương Âm Dạ khẽ run rẩy.
Một giây thôi, cô đã biết anh đang nói gì.
Thì ra, thì ra, anh nghe thấy rồi.
Động tác của anh tăng thêm sau khi câu này rơi xuống, cô nhíu chặt mi, đầu ngón tay cũng căng chặt.
Văn Yến cười khẽ, dò hỏi ý kiến cô: “Tối nay anh ngủ với em có được không?”
“Vì...”
“Bởi vì bọn họ nói, ban ngày dùng sức hung dữ, buổi tối dùng sức dỗ dành, anh đến dỗ dành em.”
Lời nói này thật sự dễ dàng khiến cho người ta nghe mà choáng váng.
Lương Âm Dạ không chịu nổi thế công của anh, cô cảm giác đầu ngón tay cô không có sức lực.
Cô cũng không cảm thấy anh hung dữ...
Lúc Văn Yến chăm chỉ làm việc, cô nhận ra mà.
Anh dịu dàng hôn cô gái nghe lời: “Còn muốn nói với cô Lương là rốt cuộc anh ngưỡng mộ em như thế nào.”
Đây là muốn tính hết khoản nợ của cả ngày sao?
Nhưng cuộc sống còn dài còn lâu, tính toán như vậy... Lương Âm Dạ cảm thấy cô sẽ rất bận.
Cô đẩy đẩy anh, muốn khách sáo một chút, nhưng bị anh lấy ngón trỏ che trước môi: “Nhỏ tiếng một chút, dì Hà ngủ rồi.”
Gò má cô đỏ lên.
Nếu biết Hà Chiêu Vân ngủ rồi, biết nhỏ tiếng một chút... Vậy anh thế này thì lại là đang làm gì đây?
/
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Đi vào núi sâu quay phim, thời gian càng trôi qua càng không chân thực.
Nhưng Lương Âm Dạ đắm chìm trong nhập vai, cũng không cảm thấy ở lại chỗ xa xôi này là có bao nhiêu khó khăn.
Ngày đông đang biến mất, ngày xuân đang bước đến.
Trong lúc đó, Chu Nghê đến thăm một lần.
Khi đó, băng lạnh đang tan chảy, chính là lúc lạnh nhất.
Do thời tiết… khoảng thời gian này, phần lớn thời tiết đều không phải là thứ Văn Yến mong muốn, không khớp với cảnh quay, cho nên mấy ngày qua cũng không quay phim nhiều, hiếm khi được rảnh rỗi.
So với khoảng thời gian trước là quay phim cường độ cao, hận không thể lợi dụng cho tốt mỗi một tình huống thời tiết vô cùng hiếm có để tạo thành tương phản rõ nét.
Lúc này, Chu Nghê tới cũng rất thích hợp, Lương Âm Dạ mới có thời gian ở bên cạnh cô ấy.
Ngày đó, quay phim xong, cô quay lại phòng nhỏ để tìm Chu Nghê đang chờ cô.
Chu Nghê miễn cưỡng tựa vào người cô: “Sao cảm giác tớ giống phi tần đang chờ cậu đến sủng hạnh vậy? Rướn cổ cực khổ chờ đợi, vất vả lắm mới chờ được Hoàng thượng giá lâm.”
Lương Âm Dạ xoa xoa gương mặt cô ấy: “Tối nay trẫm sủng hạnh ngươi, không đến cung khác, ngoan nào.”
Không biết Hà Chiêu Vân đã đi đâu, bé Trăng cũng đang ở trong phòng cô, Chu Nghê muốn ôm nó, nhưng nó trốn nhanh như bay làm Chu Nghê rất buồn rầu: “Không giống con của cậu gì cả, con của cậu sao biết tránh né tớ chứ!”
Cô ấy nghĩ đến cái gì đó, lại mắng: “Sao không tránh Văn Yến? Chẳng lẽ tớ không thân thiết đáng yêu hơn anh ấy?”
Lương Âm Dạ bận bịu cả một buổi sáng, rót ly nước nóng uống, hỏi cô ấy: “Sao cậu biết nó không tránh Văn Yến?”
“Thấy anh ấy đăng lên vòng bạn bè, kiêu ngạo phơi mèo, phơi vui vẻ lắm… Anh ấy kiêu ngạo giống con mèo này vậy, ai không biết thì còn cho rằng là con ruột anh ấy.”
Lương Âm Dạ sắp không nhịn được cười, liên tục cười.
Chu Nghê tìm được WeChat của Văn Yến, bấm vào bài đăng trên vòng bạn bè, thuận miệng hỏi cô: “Cậu chưa nhìn thấy à?”
“Chưa.”
Chu Nghê tiện tay đưa điện thoại di động cho cô xem, sau đó kiên nhẫn dỗ dành chú mèo: “Ngoan nào, bé Trăng, đến chỗ chị này, ôm một chút, ôm một chút thôi mà…”
Văn Yến rất ít khi đăng Weibo, đăng bài lên vòng bạn bè, số lần rất là ít ỏi. Trong khoảng thời gian này, chia sẻ “Gặp Xuân” công bố xong, lại đăng bài Weibo mập mờ không rõ, số lượng đã có thể so với số lượng nửa năm trước của anh, trái lại, cô không ngờ, ngay cả vòng bạn bè mà anh cũng chuyên cần đăng bài.
Lướt xuống là có thể nhìn thấy bài đăng này, trước kia anh đã gần nửa năm không đăng bài lên vòng bạn bè. Hơn nữa, trước đây mỗi lần anh đăng bài, không phải là nội dung phim điện ảnh thì chính là nội dung liên quan đến phim điện ảnh, khó tránh khỏi trông hành động lần này có vẻ rất là đột ngột, giống như trăng lạnh ở ngay chân trời bị lôi vào trần thế, đột ngột như vậy đấy. Anh liên tiếp chụp rất nhiều ảnh của bé Trăng, đủ loại hình thái, kèm dòng chữ: [Con mèo kia.]
Chính là cách xưng hô anh thường xuyên gọi nó khi nói chuyện với cô, luôn dùng “con mèo kia” để hình dung nó, rất ít khi kêu tên của người ta cho đàng hoàng.
Nhuốm một chút tản mạn, nhuốm một chút tùy ý, nhưng cố tình lại thích như vậy đấy, thích đến mức đăng lên vòng bạn bè. Lương Âm Dạ suy nghĩ, Chu Nghê nói “kiêu ngạo”, quả nhiên không hình dung sai.
Chu Nghê vừa dụ bé Trăng vừa nói: “Ngay cả ba chữ kia cũng tiết lộ ra cảm giác cưng chiều chan chứa là sao?”
Lương Âm Dạ cũng cảm thấy thế.
Cô cười một tiếng, thoát khỏi vòng bạn bè của anh, tiện đà bấm mấy cái, thoát ra khung trò chuyện.
… Đầu ngón tay cô đột nhiên tạm ngừng một lát.
Giữa mày hơi nhíu lại, ánh mắt ngưng ở trên lịch sử trò chuyện.
Đây là lịch sử trò chuyện giữa Chu Nghê và anh.
Bọn họ không tiếp xúc nhiều, cũng không có cơ hội tán gẫu, mặc dù có WeChat, nhưng bình thường tiếp xúc nhau sẽ giới hạn ở mức độ lướt vòng bạn bè thì lướt đến đối phương.
Mà giữa hai người bọn họ, điểm tiếp xúc duy nhất có thể có thì cũng chỉ có Lương Âm Dạ… Đối với cô mà nói, đều là rất người quan trọng.
Trên khung trò chuyện hiển thị, họ đã rất lâu không trò chuyện, lần trò chuyện trước là vào... hơn ba năm trước.
Mà lần trò chuyện này cũng có liên quan đến cô.
Đầu ngón tay Lương Âm Dạ nhẹ di chuyển, trượt lên trượt xuống đọc hết phần tin nhắn này.
Hốc mắt ấm nóng.
Chu Nghê nói xong rồi, không nhận được cô đáp lại, xoay đầu nhìn cô, tùy ý nhìn một chút, nhưng phát hiện cô kỳ lạ, ngẩn ngơ hỏi: “Sao thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô ấy không chọc mèo nữa, vội vàng đi qua, lúc ánh mắt rơi trên màn hình điện thoại, cả người cũng ngẩn ra, lập tức hiểu ra nguyên nhân. Cô ấy chần chừ, nói chuyện mà cũng lắp bắp: “Ồ... Lúc đó, tớ cũng không biết anh ấy lấy tin tức từ đâu, đột nhiên đến tìm tớ...”
“Tớ vẫn cảm thấy Sơ Tinh không tốt, cậu vất vả lắm mới quyết định muốn huỷ bỏ hợp đồng, vậy tớ nhất định phải ủng hộ cậu rồi, chỉ là lúc ấy trong tay tớ cũng không có bao nhiêu tiền cả, hai chúng ta cộng lại thì cũng không đủ để lấp đầy chỗ thiếu kia, lúc đó, anh ấy lại chủ động đưa đến cửa... Nên cuối cùng tớ vẫn nhận nó.” Chu Nghê giải thích với cô, có mấy phần hốt hoảng. Dù sao thì lúc ấy, mối quan hệ giữa bọn họ căng thẳng như vậy, nếu như nói ở ngoài sáng, cho dù Lương Âm Dạ huỷ bỏ hợp đồng chậm một chút, thì cũng sẽ không phải nhận khoản tiền này, cô ấy giấu người chị em gái tốt mà nhận khoản tiền này, đừng nói hiện tại bọn họ như thế nào, dù sao thì vào lúc đó, cô ấy chắc chắn là không đúng.”Sau này cậu chuyển tiền cho tớ thì tớ chuyển cho anh ấy, đã trả hết nợ từ lâu. Lúc anh ấy chuyển thì có nói đừng để cho cậu biết, lúc trả tiền thì anh ấy còn nói là không vội, bảo để cho cậu xoay vòng trước, chờ có nhiều hơn, dư trả rồi trả lại cũng không muộn. Tớ nào dám đồng ý? Chuyện nợ anh ấy, trong lòng tớ đã không được yên ổn, nên đã vội vàng trả tiền.”
Mặc dù là cả hai bên đều không nhẹ nhàng, nhưng chỉ đành chọn một chuyện nhẹ nhàng hơn để giải quyết trước, Chu Nghê giấu Lương Âm Dạ mà làm chuyện này, lòng cũng không yên ổn. Cho dù anh tự nguyện, nhưng nếu Lương Âm Dạ biết cô ấy nhận tiền này của anh, cũng nhất định sẽ tức giận.
Không nghĩ tới là mặc dù năm đó có sợ hãi, nhưng cũng đã an toàn vượt qua, không bị phát hiện, mấy năm sau, lại không đề phòng mà vẫn bị cô biết.
Chu Nghê lắc lắc cánh tay cô: “Giận rồi à? Đừng giận mà, có được không? Lúc ấy cũng là không có cách mà, tớ bảo đảm tuyệt đối không có lần sau nữa. Vả lại, hiện tại các cậu cũng ở bên nhau rồi mà, cũng coi là chuyện tốt đúng không?”
Lương Âm Dạ lắc đầu.
Không phải đạo lý này.
Biết Chu Nghê giấu cô nhận sự giúp đỡ của anh là một chuyện, chủ yếu là...
Trong lòng cô tính thời gian, có lẽ thời gian ấy cũng là một khoảng thời gian anh gian nan nhất. Là một khoảng thời gian anh thiếu nợ trầm trọng, vai gánh trách nhiệm nặng nề đến mức khó mà đi về phía trước được.
Lúc ấy, sợ rằng ngay cả bản thân anh cũng khó mà bảo toàn, vừa mở mắt ra là thiếu nợ, thật mệt mỏi. Anh dĩ nhiên cần tiền, cần tiền trả nợ, cần tiền quay phim điện ảnh, trong tình huống đó, ngay cả một chút rãnh rỗi mà anh cũng không rút ra được. Nhưng cô không biết anh lấy được tin tức từ đâu, làm sao biết cô thiếu tiền, lại làm sao làm được như vậy, cái gì cũng không nói với cô, cũng không để cô biết, chỉ khó khăn tìm đến Chu Nghê, thông qua Chu Nghê mà cho cô mượn một số tiền lớn như vậy.
Cho cô mượn xong, vậy anh thì sao?
Có phải con đường của anh lại càng khó hơn đi hơn một chút không?
Vốn đã khó đi rồi, cô không thể tưởng tượng được lắm, nó lại tăng thêm bao nhiêu phần khó?
Cô luôn cho rằng năm năm đó anh không có mặt, nhưng sau vài năm đột nhiên biết được chuyện này, cô chỉ cần quay đầu lại, lại phát hiện anh luôn bên cạnh cô.
Trước giờ anh chưa bao giờ nỡ lòng buông tay, để cô đi một mình.
Khổ sở của năm năm ấy bị một nước lũ xối đi mất, xối đi bùn cát, rửa đi bụi bặm.
Nhưng nếu để cho cô biết chuyện, cô không thể nào nhận lấy khoản tiền này. Cô có thể huỷ bỏ hợp đồng chậm một chút, có thể từ từ tiết kiệm tiền, cô có thể xông pha chậm một chút, cho dù thành danh chậm một chút cũng không sao cả, cho dù bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, cô cũng không tiếc nuối. Hoặc là cô sẽ về nhà và xin ba mẹ giúp đỡ, nhưng đánh mất mấy phần tự ái trong lòng mình, đánh mất yếu thế để đi nhờ giúp đỡ, mượn một khoản tiền, để cho con đường anh đi về phía trước bằng phẳng hơn một chút.
Sao cô nỡ lòng khiến cho con đường vốn tràn đầy chông gai của anh càng khó đi hơn được?
Lương Âm Dạ ôm lấy Chu Nghê, cơn đau từng hồi từng hồi dâng lên trong lòng.
Cô quá có lỗi với anh, cô quá có lỗi với anh.
Ông trời ơi.
Có thể cho con thêm một cơ hội nữa không, để con quay lại lúc ấy, để đi yêu anh ấy một lần cho thật tốt...
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, muốn nhấn chìm cả người cô.
“Chu Nghê, làm thế nào, làm thế nào đây.” Cô bất lực nỉ non.
Chu Nghê vỗ lưng cô giống như dỗ dành trẻ con, nhẹ giọng nói: “Cái gì cái gì? Không vội, không vội.”
Muôn vàn cảm xúc cuồn cuộn trong lồng ngực, cô bị quấy nhiễu, vô cùng hỗn loạn. Cô nắm chặt bàn tay, mặc cho móng tay bấm vào lòng bàn tay, muốn cảm nhận được đau đớn để khôi phục một chút lý trí.
“Tớ muốn yêu anh ấy, giống như anh ấy yêu tớ, yêu anh ấy thật tốt, nhưng tớ không biết…” trong giọng nói nhuộm đầy nức nở, cô đau khổ không chịu nổi: “Tớ không biết nên làm thế nào nữa.”
Cô đã rất tồi tệ, nhưng cô không biết nên làm sao để khiến cho sự tồi tệ này chuyển biến tốt.
“Dạ Dạ, cậu nghe tớ nói này.” Chu Nghê khẽ vuốt lưng cô, muốn ổn định cảm xúc của cô: “Cậu muốn yêu anh ấy, vậy cậu sống thật tốt, tiếp tục sống. Cậu phải sống lâu trăm tuổi, cùng anh ấy bạch đầu giai lão, thì cậu có thể yêu anh ấy cho thật tốt.”
Lời nói của Chu Nghê giống như đã chải chuốt rõ ràng mạch suy nghĩ loạn cào cào của cô, ở giữa mờ mịt rót vào một luồng sáng.
Cô ôm chặt Chu Nghê, càng ôm càng chặt, giống như kẻ chết đuối muốn bắt được một mảnh thuyền nhỏ trên mặt biển.
Là bất lực lại bàng hoàng như vậy đấy.
“Dạ Dạ, có nhớ không? Anh ấy đã nói, đối với anh ấy, là “có là may mắn của tôi, mất là vận mệnh của tôi”. Sinh mạng của cậu kết thúc, đối với anh ấy, sẽ là trắc trở khó mà tiếp nhận được. Cho nên cậu càng không thể để anh ấy đánh mất cậu.” Chu Nghê xoay người cô qua, cùng cô đối mặt, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Nhận lấy tình yêu mịt mờ lại nhiệt liệt của anh rồi sống thật tốt, yêu anh ấy thật tốt, được không?”
Nước mắt loang lổ thấm ướt gương mặt tinh xảo trắng như tuyết, cô đau đớn, tiếng khóc bể tan tành, chỉ biết gật đầu.
Lau khô nước mắt, chỉ còn lại đôi mắt đỏ bừng, cô đi ra bên ngoài hóng gió, muốn mượn gió rét lạnh như băng để xóa tan cơn đau đầu một chút.
Nhưng đi ngang nhà bếp, nghe thấy bên trong có một giọng nói quen thuộc.
…!Là Hà Chiêu Vân và đầu bếp đoàn phim đang nói chuyện với nhau.
Lương Âm Dạ không khỏi dừng chân ở bên ngoài phòng nhỏ.
Hà Chiêu Vân quen tay cắt thức ăn. Trước khi thấy Lương Âm Dạ phát bệnh, bà ấy ở nhà rất ít khi xuống bếp, chỉ thỉnh thoảng khi con gái nhỏ về nhà, bà ấy sẽ đích thân xuống bếp làm một bữa ăn.
Sau khi Dạ Dạ bị bệnh, khẩu vị cực kỳ kém, bà ấy cũng bỏ trống công việc, không bận rộn giống như trước nữa, thường xuyên xuống bếp làm đồ ăn cho Dạ Dạ. Cho dù dày vò mấy tiếng, cô chẳng ăn được bao nhiêu, nhưng có thể ăn thêm mấy miếng thì cũng tốt rồi.
Trong khoảng thời gian này, số lần nấu ăn có thừa, hiện tại động tác rất là thành thạo.
Bà ấy tán gẫu với đầu bếp ở bên cạnh: “Dạ Dạ nhà tôi thích ăn món mì này. Làm món khác thì nó đều không ăn được bao nhiêu, nhưng làm món này thì nó có thể ăn thêm một chén.”
Lương Âm Dạ đã quay xong cảnh quay sáng sớm, vừa khóc một trận, đi được một đoạn, quả thật có chút mệt mỏi. Cô bỗng nhiên mất sức, tựa vào bức tường ngoài phòng, ngẩng mặt đón ánh sáng yếu ớt, nhắm hai mắt lại.
Đầu bếp nói: “Nữ diễn viên đều ăn rất ít nhỉ? Cô ấy gầy quá, bên ngoài gầy hơn trên mạng nhiều lắm.”
“Đúng rồi.” Hà Chiêu Vân cảm giác bản thân giống như đang cho mèo nhỏ ăn, nuôi dưỡng kỹ lưỡng. Nhưng bà ấy cảm thấy bé Trăng ăn còn nhiều hơn Dạ Dạ. Hà Chiêu Vân ưu sầu nhíu mày.
Lương Âm Dạ đứng thẳng người lên, lượn quanh một vòng, quay về phòng của mình.
Cô luôn đóng chặt cửa lòng, chưa từng bày tỏ với ai. Mà cánh cửa lớn bị chủ nhân đóng chặt, cho dù là bác sĩ tâm lý tốt nhất thì cũng khó mà cạy nó ra. Cô rất đau lòng bác sĩ Cố, bởi vì cô cảm thấy bản thân rất khó chữa lành.
Chỗ mấu chốt dưới đáy lòng bày ra ở đó, đó là một mảnh đất hoang không ai biết. Mây mù dày đặc, cỏ dại um tùm, cằn cỗi hoang vắng.
Nhưng lúc này đây, bản thân cô nguyện ý và cũng muốn mở cánh cửa kia ra.
Dùng sức kéo mở cánh cửa, muốn đẩy mở nó ra.
Trong đống tuyết trắng xóa, bóng người bỗng nhiên bước nhanh hơn, rồi bắt đầu chạy.
Nhắm mắt, vùi đầu chạy, giống như con đường phía trước chính là điểm cuối… điểm cuối đã chờ đợi cô đã lâu.
/
Chuyện ngày đó, Lương Âm Dạ không nói với anh.
Lau khô nước mắt, cảm xúc chậm rãi tốt hơn, lúc anh nhìn thấy cô, cô đã như thường.
Quay phim cứ tiến hành như lẽ thường, đoàn phim “Gặp Xuân” dùng hết ngày đông ở chỗ này, nghênh đón ngày xuân của nó, còn tiếp tục sử dụng.
Khoảng thời gian trước còn có thể nâng một đống tuyết thuần trắng sạch sẽ, hiện tại cũng đều hóa thành nước mùa xuân.
Quay xong một cảnh phim, Phùng Xuân phải đi đến trạm kế tiếp của cô ấy.
Bỗng nhiên nhận thức được cái gì đó, cô ấy quay đầu nhìn lại.
… Ngày xuân ở muôn nơi.
Con đường cô ấy đi qua mọc đầy mầm non xanh biếc, chỉ là cô ấy đi đường vội vã, vừa đi vội vàng, lại không thể phát hiện dọc đường có phong cảnh hùng vĩ như vậy.
Lúc một mảng lớn ngày xuân đập vào mắt, trong đôi mắt của cô ấy giống như có mầm non cỏ non mọc ra… Đó là ánh mắt chứa đầy sinh cơ và hi vọng, cô ấy như được sống lại.
Ngày xuân sống lại.
Phùng Xuân sống lại.
Ở chỗ xa là cây khô khô héo giữa cả một mùa đông, không biết từ lúc nào đã có chồi non nhú lên.
Cây khô gặp được mùa xuân, cũng là khung cảnh sống lại.
“Đóng máy rồi!”
Xung quanh huyên náo, có rất nhiều âm thanh nhảy nhót ở bên tai, nhưng luôn không thể thật sự đi vào tai cô. Cho đến khi này một tiếng vang lên, cô mới thoáng hoàn hồn.
Lương Âm Dạ nhìn Văn Yến ở xa.
Cô nhẹ nhàng chớp mắt, giống như nhìn thấy sinh cơ thuộc về cô.
Cô cười rạng rỡ.
Văn Yến cũng đang nhìn cô, mà chuyện làm anh không nghĩ tới là anh nhìn rất lâu, cuối cùng nhìn thấy cô chạy về phía mình.
… Người trong đoàn phim đều biết, nhất là Tiểu Trì và Đào Đào, Vu Vu là biết rõ nhất, cô Lương là người muốn tránh bàn tán nhất. Sau mấy tháng quay phim, mặc kệ là đã làm những gì lúc không có ai, nhưng ở trong trường hợp công khai, cô chưa bao giờ có bất cứ tiếp xúc thân mật nào với đạo diễn Văn. Cho dù thợ săn ảnh rình mò ở bên này bốn năm tháng, sợ rằng cũng không chụp được một chút hình ảnh nào có giá trị.
Cho dù ở trong mắt tất cả mọi người, mọi người đều cho rằng bọn họ là tình nhân, nhưng người trong cuộc không định thừa nhận.
Nhưng hôm nay, tất cả mọi người ở ngay tại chỗ, cuối cùng cũng từ từ mở to mắt… trơ mắt nhìn cô Lương vừa đóng máy thì nhào vào lòng đạo diễn Văn, nhào đầy cõi lòng.
Người chuẩn bị đi đến chỗ cô Lương tặng hoa chúc mừng vì đã đóng máy dừng lại, Tiểu Trì dừng lại, Đào Đào, Vu Vu cũng dừng lại...
Đừng nói bọn họ, ngay cả động tác của người bị ôm cũng bất ngờ cứng ngắc.
Đồ Khác đứng ở xa nhìn, ban đầu định đi lên tặng cho cô Lương một câu chúc mừng đóng máy, nhưng hiện tại nhìn lại hình như không chen vào được nữa.
Hai tay anh ấy đút vào túi, xem náo nhiệt một lát xong, bình tĩnh xoay người rời đi.
Anh ấy đóng máy vào buổi sáng, sớm hơn cô Lương một lúc.
Nhưng dù sao thì bộ phim điện ảnh này đã kết thúc rồi.
Tuồng vui này kết thúc rồi.
Văn Yến nắm lấy eo cô, bàn tay đỡ lấy cô, mỉm cười nói: “Vui vẻ vậy sao.”
“Văn Yến, em có chuyện này muốn nói với anh.” Giọng nói cô khẽ cất cao.
Nhưng anh chợt ngừng lại.
Nỗi vui mừng tung tăng vừa dâng lên, với giờ khắc này bị khựng lại. Anh rất quen thuộc kịch bản này, mừng rỡ xong, rồi lại bóc trần đau buồn.
Cái ôm vừa rồi của cô quá khác thường, khiến anh bất ngờ, anh không dám nghe tin tức kế tiếp.
Xung quanh còn có rất nhiều người, nhưng cô đều xem mọi người không tồn tại, chạy từ trong lòng anh ra, thần sắc trên gương mặt nhỏ rất nghiêm túc: “Gặp Xuân quay xong rồi, quá trình sản xuất sau đó còn cần một khoảng thời gian, cách ngày công chiếu vẫn còn sớm...”
Anh nâng mi mắt chăm chú nhìn cô, trong lòng ẩn chứa bất an.
Cô lấy dũng khí, tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này, em muốn đi ra nước ngoài giải sầu, em muốn thử khiến cho bản thân khỏe lại.”
Non sông trong nước rất đẹp, tất nhiên cũng có thể giải sầu, nhưng danh tiếng của cô đi lên cao, đi ra ngoài sẽ bất tiện. Mà cô chỉ muốn thuần túy đi dạo, không muốn có quá nhiều sự chú ý, cho nên cô muốn ra nước để tĩnh tâm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây là chuyện cô mãi suy nghĩ từ hôm biết được anh cho mượn tiền.
Cũng là chuyện cô muốn làm rất lâu rồi.
Cô muốn vứt bỏ mọi chuyện ở đây, vứt bỏ tất cả thân phận và tất cả mọi chuyện của hai mươi hai năm trước, của năm năm sau, rồi nhẹ nhàng đi một chuyến đi.
Cô muốn thoát khỏi cảnh khốn cùng kia, đi ra tất cả bóng ma.
Cô quả thật rất mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi thật khỏe thời gian. Nghỉ dưỡng một chút, là mong muốn con đường phía trước càng tốt đẹp hơn.
Ánh mắt anh rất sâu xa, không lập tức trả lời.
Anh không đáp, cô bất an cầm lấy bàn tay anh: “Nếu anh có rảnh, chúng ta cùng đi chơi, sau đó nếu anh bận, thì anh quay về... Mỗi ngày em đều sẽ giữ liên lạc với anh, sẽ thường gửi tin nhắn cho anh...”
“Tứ Tứ.”
Anh dừng lại.
Vốn muốn nói cái gì đó, nhưng lúc đọc hai chữ này, nghĩ đến nguyên nhân lúc đặt cái tên này, anh bỗng nhiên dừng lại. Những lời đó ngưng đọng ở trong cổ, không nói ra miệng nữa.
Bàn tay anh khẽ vuốt ve gò má cô. Ngón tay anh có lớp chai mỏng, gương mặt của cô lại quá non mịn, cho dù bị ngọn gió ở đây quật mấy tháng, cũng không gồ ghề và xấu xí chút nào, nên lúc bàn tay anh mơn trớn, nhẹ nhàng mang theo cảm giác xù xì, nhưng lại khiến cho người ta quyến luyến bị nghiệm xúc cảm này.
Anh ôn tồn hỏi: “Anh có thể yên tâm về em không?”
“Anh phải yên tâm về em.” Cô nhìn thấy anh thật sự đang suy nghĩ chuyện này, thái độ cũng mềm mỏng hơn, không khỏi cong môi khẽ cười: “Em muốn đến để yêu anh thật tốt. Em còn muốn yêu anh cực kỳ lâu dài.”
Trái cổ anh chuyển động, vào một khắc kia, cổ họng không thông khó tả.
Mỗi một chữ đều giống như là một giọt sáp đèn cầy nhỏ giọt xuống lồng ngực anh, để lại dấu ấn nóng bỏng, nhưng anh cam tâm tình nguyện, thậm chí, còn muốn nó nhỏ xuống nhiều hơn.
Anh nghĩ anh thành công rồi, cô mượn Phùng Xuân mà sống lại.
Cô đang thay đổi tốt hơn.
Nhưng anh không ngờ cô sẽ đề xuất yêu cầu này.
Trong lòng anh than thở.
Tứ Tứ của anh chủ động vươn tay với thế giới này, cô mở cửa trái tim, rốt cuộc cũng muốn tuỳ tiện một lần. Muốn bỏ lại mọi chuyện, thử ôm hôn thế giới này.
Anh phải mở rộng vòng tay, cũng muốn mở rộng vòng tay.
Chỉ là vào lúc này, sức nặng trên bàn tay là ngàn vạn.
Anh sợ anh cũng sẽ bị cô cùng bỏ lại.
“Sẽ về lại không?”
Anh hỏi câu đơn giản như vậy, toàn bộ vấn đề và tất cả lo lắng bị hòa vào đó.
Cô nặng nề gật đầu: “Sương khói che đi đài các, ánh trăng giấu đi bến đò.”
Trong lòng anh dao động.
“Bến đò của em ở chỗ này, sao em có thể không quay về được?”
Trong lòng anh chấn động mạnh.
Vào một giây kế tiếp, anh ôm cô vào ngực, hận không thể khảm cô vào người mình.
Văn Yến nhắm chặt mắt.
Anh biết, đôi tay này anh phải nâng, cũng không được phép không nâng được.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới Tứ Tứ của anh hạ bút thành văn khi nói lời tình tứ.
So với anh tưởng tượng, lời cô nói còn động tâm hơn gấp vạn lần.
Anh muốn ở chỗ này hôn cô, nhưng lại chú ý đến đông đảo tầm mắt.
Nhưng cô giống như nhìn rõ ý anh, nhón chân lên, chủ động dán lên môi anh.
Có một trợ lý sản xuất vịn bàn suýt đứng bật dậy, lại cưỡng ép bản thân mà đè bản thân về chỗ cũ.
Bề ngoài của tất cả mọi người trong đoàn phim đều là bình tĩnh, mây bay gió thoảng.
Nội tâm: “!!!!!!”
A a a! Chúng ta nhìn thấy gì rồi! Các anh đang làm gì! Không phải tránh đàm tiếu sao! Không phải không chịu thừa nhận sao! Sao vừa tới mà đã trực tiếp hôn nhau rồi! Có cho người ta một chút thời gian để hòa hoãn không!
Nắm chặt tay, nắm chặt tay! Nhịn, nhịn!
Điện thoại di động đâu? Chụp hình! À đúng rồi, không thể chụp! Ôi… Đáng chết! Muốn chụp quá! Muốn truyền ra ngoài! Muốn thông báo với thiên hạ! Cặp tình nhân nhỏ này vẫn không thể kiềm chế, rốt cuộc vẫn để lộ manh mối rồi!
Nắm tay cũng sắp bị nắm vỡ rồi.
Sau khi Lương Âm Dạ lui từ trong lòng anh ra, lúc xoay người, ngàn vạn tầm mắt nóng bỏng thu hồi trong một giây.
Mọi người cúi đầu, nên làm cái gì thì làm cái đó.
… Gì ta, bận quá, bận quá, bận quá à.
/
Sau khi “Gặp Xuân” đóng máy, bọn họ quay lại thành phố Thân, hẹn là qua một tuần, Lương Âm Dạ mới được cho phép chuẩn bị lên đường.
Vấn đề của Bé Trăng được bố trí ổn thoả, anh rể nó tất nhiên tình nguyện, nhưng công việc anh quá bận rộn, không xác định được thời gian đi ra ngoài, cho nên Lương Âm Dạ vẫn giao nó cho Hà Chiêu Vân nuôi giúp cô.
Hà Chiêu Vân không yên tâm đủ chuyện, từ khi Lương Âm Dạ nói thẳng mình muốn đi ra nước ngoài, bà ấy hầu như mỗi ngày đều có mấy vấn đề muốn hỏi, hỏi tới hỏi lui, cũng không thể tiêu trừ lo lắng chút nào.
Bà ấy ôm bé Trăng, kéo vạt áo con gái hỏi: “Mẹ đi cùng con nhé? Mẹ cũng không có chuyện gì làm, mẹ đi chơi cùng con nhé.”
Lương Âm Dạ bật cười: “Con không phải là trẻ con nữa, đâu cần mẹ luôn đi theo con chứ? Mẹ đã ở cạnh con rất lâu rồi, con biết trong khoảng thời gian này, mẹ hoãn lại rất nhiều chuyện… Tiếp theo mẹ làm chuyện của mình là được.”
Hà Chiêu Vân đã sống ở trong thành phố Thân rất nhiều năm, luôn có công việc và cuộc sống của mình, chạy tới lo cho cô lâu như vậy là đã đủ rồi, nên sống cuộc sống yên tĩnh của mình rồi.
Ánh mắt Hà Chiêu Vân khó nén khổ sở và tiếc nuối. Chần chừ lại chậm rãi buông vạt áo cô ra: “Nhớ gửi nhiều tin nhắn cho mẹ đấy nhé... Lúc gửi cho người khác, nhân tiện gửi cho mẹ được, mẹ nhìn thấy con thì mới yên tâm.”
Lời nói này của bà ấy thật ra thì có chút hèn mọn.
Người nghe mà lòng khó chịu.
Lương Âm Dạ mím chặt môi gật đầu, Văn Yến còn đang chờ cô, bọn họ phải đến sân bay rồi.
Nhìn xe của bọn họ rời đi, Hà Chiêu Vân nhìn rất lâu. Cho đến khi biến mất không nhìn thấy nữa, bà ấy cũng không xoay người đi về.
Con cái trưởng thành, nhất định càng lúc càng xa ba mẹ.
Cô nói cô không phải trẻ con nữa, nhưng lúc cô vẫn là trẻ con, bản thân cũng không thể ở cạnh cô nhiều. Hiện tại còn muốn ở cạnh cô, cô cũng đã không cần nữa. Có chút tiếc nuối, bỏ qua rồi, thì cũng chỉ có thể tiếc nuối cả đời, không có cơ hội bù đắp, cũng không có khả năng làm lại nữa.
Trong lòng Hà Chiêu Vân buồn bực, ẩm ướt khó chịu.
...
Văn Yến đưa cô đến sân bay, đưa mắt nhìn cô đi vào.
Bởi vì thân phận, trang phục của bọn họ kín đáo, vì tránh bị nhận ra, bị người ta vây quanh, bọn họ cũng không thể ở lại bên này quá lâu, không thể dây dưa, cũng không cách nào thủ thỉ với nhau, không thể nào nói quá nhiều lời luyến tiếc nhau.
Cho dù mấy ngày qua đã sớm nói lời nên nói, ngay cả tối hôm qua cũng nói không ít, vả lại, cô ra nước ngoài, cũng không phải cắt đứt liên lạc, mỗi ngày đều có thể nói chuyện, nhưng lồng ngực anh vẫn dâng trào cơn sóng luyến tiếc, đau như bị kim đâm, không muốn buông tay.
Xung quanh người đến người đi, bóng dáng của anh có chút hiu quạnh.
Nhưng anh không hề suy nghĩ mấy chuyện này, anh chỉ đang suy nghĩ, mở rộng vòng tay để cho cô đi, gần như là dùng hết sức lực trong cả cuộc đời anh.
Thậm chí, hiện tại lại muốn đổi ý. Anh nắm chặt quả đấm, mới có thể khắc chế xúc động ngăn cản cô.
Trong đầu có một đống ý tưởng hỗn loạn, nhìn bóng lưng cô đi vào trong một mình, ánh mắt anh sâu xa, nhớ đến ngày xuân của một năm đó.
Mưa xuân vừa hạ xuống, trong không khí đều là hơi thở ẩm ướt của bùn đất. Anh nhìn thấy mấy đốm bùn nhảy nhót trên làn váy trắng tinh của cô.
Anh cụp mắt che đi tất cả u ám trong con ngươi.
Anh rất muốn rất muốn hóa thân thành mấy đốm bùn đó để nhuốm màu cô.
Cơn mưa vào ngày xuân năm ấy rơi tí tách mười hai năm.
Ẩm ướt, lan tràn, lôi kéo anh.
Anh bị nhốt trong đó, nhưng anh cam tâm tình nguyện. Hận dây xuân không thể càng bọc anh càng chặt, siết chặt tạo từng vết siết sâu hơn nữa.
Cũng không biết đã đứng ngay tại chỗ bao lâu, anh rốt cuộc cũng xoay người, theo thói quen đè thấp vành nón, chuẩn bị rời đi.
Lúc bàn tay anh rơi vào túi, chợt phát hiện cái gì đó, lấy từ bên trong ra một lá thư đã được gấp làm hai.
Trên đó viết [Văn Yến nhận].
Mà anh tất nhiên sẽ không thể không nhận ra nét chữ này.
Nó được để trong túi anh, nhưng anh không biết cô để vào từ khi nào, hoàn toàn không biết sự tồn tại của nó.
Bắt đầu từ lúc “Tối Nay Hẹn Hò Không”, bọn họ tổng cộng trao đổi thư từ ba lần, trong tay anh có ba lá thư cô viết cho anh.
Mỗi một lá thư đều bị anh cất kỹ, không có một chút hư hại nào.
Mà đây là lá thư thứ tư anh nhận được từ cô.
Lúc mở lá thư, đầu ngón tay anh khẽ run.
Anh không biết cô muốn nói với anh điều gì, cũng không biết là lời nói gì mà cần phải thông qua phương thức uyển chuyển như vậy để truyền đạt.
Văn Yến lựa chọn lên xe trước mới mở nó ra.
Lá thư mở ra, máy bay của cô cũng cất cánh, cô đang bay đến một quốc gia khác.
Anh mở lá thư ra…
[Văn Yến, hãy cười tươi mà mở lá thư ra nhé.
Thật ra thì em đã sớm biết cuộc sống giống như “Vĩnh Dạ” sẽ chôn vùi bản thân, nhưng em không phản kháng, mặc cho bị chôn vùi.
Chẳng qua là cảm thấy rằng, cả đời này dài đằng đẵng, nếu không thể gặp lại anh, thì thật là tiếc nuối.]
Trong mắt anh bất giác bị nước mắt thấm ướt.
[May mắn được anh yêu đương với anh, em mới cảm thấy thì ra đây chính là ngày xuân, trái tim điên cuồng đập loạn tất cả tiết tấu. Giống như cảnh tượng hôm “Gặp Xuân” đóng máy, nơi nơi xanh biếc, chứa đầy sinh cơ. Sinh cơ thịnh vượng đến mức em cũng muốn chen một chân vào đó.]
Anh vội vàng đọc tiếp, rất sợ cô nói một câu gì mà “thế này thì đủ rồi”. May mà không phải, cô nói…
[Em có chút tham lam, chỉ một khoảng thời gian ít ỏi như vậy, em và anh yêu nhau còn chưa đủ, cho nên em muốn khâu vá bản thân cho thật tốt, tiếp tục cùng anh yêu đương.]
Anh cong môi, nhưng nước mắt cũng rơi xuống.
[Đến và đi đều là ngọn gió tự do, người gặp nhau sẽ luôn gặp nhau. Kính tương lai, kính hi vọng, kính cuộc sống tương lai khi mà chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Cầu mong cho lúc chúng mình gặp nhau, cánh đồng mênh mông hoang vắng đã có sinh cơ.
Vầng trăng đầy thương tích sẽ không chết chìm một mình giữa sông lớn rét lạnh, em đã sớm sống lại giữa biển tình của anh.]
Từng đợt chấn động dâng lên trong lòng anh, đầu ngón tay thu chặt, nhưng lại sợ làm nhăn lá thư, nhanh chóng thả ra.
Ngẩng đầu nhìn lên, ở xa xa, giống như có thể nhìn thấy máy bay của cô, anh yên tĩnh đưa mắt nhìn cô cách xa anh.
Anh bỗng nhiên bằng lòng buông tay.
Cam tâm tình nguyện.
Cô chỉ đi một bước về phía anh, anh cũng đã đủ viên mãn.
Cô vươn tay với anh, anh bằng lòng vĩnh viễn xưng thần.
Lá thư này quá nặng, anh giống như đang đánh mất nhiệt độ.
Ngoài xe bỗng nhiên có người vội vã đi qua, anh nghe thấy âm thanh bọn họ nói chuyện: “Mau xem Weibo! Mau xem, Lương Âm Dạ á!”
Giọng nói của bọn họ dồn dập như hít thở không thông, có thể nhìn thấy là đang kích động.
Đầu ngón tay anh tạm dừng, cũng lấy điện thoại ra, mở Weibo ra.
Không cần thiết phải tìm kiếm, cũng không cần đi tìm hot search gì cả, tin tức của cô rất dễ dàng nhìn thấy… Anh cũng chỉ theo dõi một người đặc biệt như thế.
Vào khoảnh khắc nhìn rõ tin tức, ánh mắt Văn Yến chợt sững lại.
Ngưng ở hàng chữ ấy thật lâu.
Anh cảm giác cả người cứng đờ, không dám làm gì nữa.
Mọi chuyện giống như bọt biển ảo giác, vừa chạm vào là vỡ ngay.
Văn Yến nhẹ nhàng nheo mắt, cố gắng nhìn hàng chữ trên bài đăng Weibo một lần nữa, đọc thầm từng chữ ở đáy lòng.
Đọc thầm một lần rồi lại một lần, rốt cuộc anh cũng khó khăn đọc hiểu ngụ ý trong đó.
Đôi mắt dưới vành nón đang cong lên, khóe miệng dưới khẩu trang nhẹ nhàng cong lên.
Là cảm giác rung động như vừa đọc được lá thư kia.
Mà sau khi đọc xong lá thư kia, nhiệt độ trái tim đánh mất đang từ từ quay về. Trái tim anh vì vậy mà kịch liệt nhảy lên, khó mà bình phục được.
Trong lúc anh không lường được, cô sử dụng một phương thức anh hoàn toàn chưa từng nghĩ tới để viết một vài chữ nóng bỏng chân thành, thản nhiên đáp lại tình ý sâu nặng của anh.
Anh đã nói là cho cô thêm một chút thời gian nữa.
Mà cô cũng thật sự chỉ cần thêm một chút thời gian nữa.
Mỗi một chữ đều đang lăn lộn ở ngay đầu lưỡi, anh lần đầu tiên cảm thấy chữ viết còn có thể làm cho người ta vui thích như vậy.
Lương Âm Dạ V: [Mười năm mưa gió, mười năm tình yêu của chúng ta. @Văn Yến V]