Hà Chiêu Vân ở bên ngoài nói chuyện rất lâu, mặt bà ấy đã sớm đầy nước mắt, nhưng Lương Âm Dạ vẫn không có ý định sẽ mở cửa.
Hà Chiêu Vân vừa vội vừa buồn, bà ấy cũng sắp nói hết rồi, nhưng vẫn không có tác dụng. Bà ấy giơ tay lau nước mắt trên má: “Mẹ mới biết con bị bệnh, mẹ vẫn luôn không biết con bị bệnh.”
Trong lúc giằng co, bà ấy khàn cả giọng khổ sở, sao lại không phải đang hao tổn máu tươi trong sinh mạng đâu?
Cho đến hôm nay Hà Chiêu Vân mới có thể đọc hiểu được tuyệt vọng rất sâu của cô trong lần tranh chấp trước đó.
Cô không nói dối một chữ nào, chỉ là bọn họ không biết điều đó thôi.
“Con không thân với mẹ, trước giờ con không thân với mẹ, con bị bệnh mẹ cũng không biết, cho đến hôm nay mẹ mới biết được.” Bởi vì đang khóc, giọng điệu Hà Chiêu Vân rất không ổn định: “Con không với mẹ chuyện gì cả, thi được hạng nhất cũng không nói với mẹ, là giáo viên nói cho mẹ biết, con thích hay không thích cái gì cũng không nói với mẹ, mẹ mua hai món khác nhau, con rõ ràng không thích món mẹ cho con, nhưng con chỉ nhận lấy, con cũng không nói với mẹ, sau này mẹ tìm được nó phủ đầy bụi ở trong góc phòng con thì mẹ mới biết. Thi đại học xong, con tự điền nguyện vọng, điền trường học, sau này, lại muốn vào giới giải trí. mẹ tức giận, phản đối, không phải là bởi vì mẹ không tôn trọng con, chỉ là mẹ không biết tại sao mẹ cách con xa như vậy thôi, sao con sẽ càng ngày càng xa cách mẹ vậy?”
Rõ ràng là con gái của tôi, nhưng tôi cảm giác nó cũng không thuộc về tôi, giữa nó và tôi là xa lạ cỡ này.
Bà ấy giải phẫu lòng mình sạch sẽ, lời nói trước kia không nói ra miệng, tất cả đều bị chấn động rớt xuống.
Bà ấy không cần mặt mũi gì nữa, cũng mặc kệ đó có phải là khuyết điểm hay nhược điểm gì không, dù sao thì không giữ lại một chút nào nữa.
“Con và mẹ không thân thiết với nhau, mẹ biết là mẹ đáng đời, mọi chuyện đều là tự tay mẹ tạo thành, mẹ không trách được người khác, nhưng Dạ Dạ ơi, nếu mẹ không thương con, thì sao mẹ lại để ý con như vậy? Chỉ là mẹ không biết cách nói chuyện thôi con biết không? Tính cách của mẹ là như vậy, rất hiếu thắng, luôn không nói được lời gì quá tình cảm. Trước kia mẹ làm không đủ tốt, nhưng mẹ cũng sẽ thay đổi. Con không muốn cái gì thì đều nói với mẹ hết, con nói với mẹ vài lời đi mà.” Nước mắt chảy quá hung hãn, vô tận đến mức lau cũng không lau hết được, chảy đầy gò má, thấm ướt lòng bàn tay. Bà ấy xoay người lại tựa vào cửa: “Con mở cửa ra đi, có gì thì sau này chúng ta nói chuyện đàng hoàng. Mẹ đi cùng con đi khám bác sĩ, có được không?”
Văn Yến không tham dự vào cuộc trò chuyện giữa bọn họ, chỉ yên lặng ở bên cạnh nhìn, không hề nhúng tay.
Anh gửi gắm hy vọng vào việc bà ấy có thể thuyết phục Lương Âm Dạ mở cánh cửa này ra.
Cô không thể không nghênh đón sự sống lại, mà trước hết đã ngã vào đêm dài vĩnh viễn được.
Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc cô phát bệnh sau khi biết cô bị bệnh. Anh hạ tầm mắt nhìn, bàn tay đang run rẩy, dùng một tay đè lại một tay mà cũng không ngừng được.
Văn Yến nhắm hai mắt.
Trải nghiệm cảm giác đau đớn khi xương tủy bị gõ nhẹ.
Hà Chiêu Vân ở bên ngoài lải nhải một lúc lâu, vừa dịu dàng vừa tức giận dỗ dành rất lâu, nhưng vẫn không thấy cô định mở cửa, thậm chí ngay cả âm thanh cũng không có, bà ấy càng lúc càng cuống cuồng. Bà ấy hết cách rồi, nước mắt chảy xuống, vừa nhiều vừa liên tục, chỉ kêu “Dạ Dạ”.
“Mẹ không cần gì nữa, chỉ cần con thôi, con mở cửa ra đi, con à, nghe lời đi mà.” Hà Chiêu Vân đập cửa, trải nghiệm được cảm giác bất lực rất sâu đang xông lên từ chỗ sâu trong cơ thể: “Nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ đi cùng con, mẹ không tiếp thu nổi sự thật đó đâu mà.”
“Tứ Tứ, cho dù em muốn một mình yên tĩnh một lát, em cũng phải gặp anh trước, để anh xem thử em có phải là đang thật tốt không? Anh có thể ở cạnh em, nấu một chút đồ ăn cho em, hoặc là giúp em mở chai rượu vang.” Trái tim của anh đang xoắn chặt, rõ ràng đã có cảm giác: “Ngay cả anh mà em cũng không muốn gặp mặt nữa sao?”
Giọng nói anh từ từ đè nén nặng nề: “Nếu cả đời này khó gặp lại nhau nữa, đã bao giờ em nghĩ anh sẽ tiếc nuối cỡ nào không?”
Hà Chiêu Vân nhìn anh. Bà ấy chưa bao giờ tiếp xúc tình cảm giữa bọn họ, cho đến hôm nay, mới hoảng hốt bởi tình cảm sâu nặng ấy.
Nước mắt Lương Âm Dạ thấm ướt cả mặt váy, cô nhìn mặt đất bừa bãi, rồi lại nhìn vết thương dưới chân, tình cảnh quả thực quá tệ hại. Vốn có một chút ý nghĩ muốn mở cửa, nhưng lại không muốn bị bọn họ nhìn thấy cảnh tượng hỏng bét như vậy lắm. Cô do dự, nhưng đầu óc rối bời, cũng không thể chuyên chú suy tính cho lắm, suy nghĩ một lát thì cũng sẽ ngẩn ngơ.
Cô vẫn đứng lên, mở cửa ra.
Âm thanh cửa mở ra.
Văn Yến suy nghĩ rằng, hẳn sẽ khiến anh nhớ rất lâu, anh thực sự khó mà quên được.
Cứ như lo lắng cô hối hận, rồi lại đóng cửa lại, anh đi lên trước nắm lấy cạnh cửa rồi mới dám yên tâm.
Nhưng lúc tầm mắt nhìn vào trong, con ngươi anh kịch liệt co lại.
Màu đỏ ở khắp nơi khiến thị lực anh sắp suy giảm.
Tầm mắt bị mấy vũng màu đỏ kích thích, mấy giây sau, tầm mắt anh mới rốt cuộc rơi vào miệng vết thương đang đổ máu…
“Lương Âm Dạ…” Anh hoảng loạn la lên.
Hà Chiêu Vân vừa từ dưới đất đứng lên, nhìn thấy cảnh tượng này, suýt nữa choáng váng. Bà ấy gắt gao che miệng, trong khoảnh khắc đó, cực kỳ mừng rỡ bởi nhạy bén và trực giác của Văn Yến. Bà ấy không dám tưởng tượng, nếu anh không phát hiện khác thường, không ở chỗ này kiên trì muốn mở cửa, vậy sẽ là kết cục thế nào.
Một bàn tay của Hà Chiêu Vân vịn chặt khung cửa, bà ấy hoàn toàn đứng không vững, hôm nay, bà ấy thiếu chút nữa... thiếu chút nữa đánh mất con gái.
Bà ấy không ngừng suy nghĩ, hôm nay bà ấy đột nhiên rất muốn đến chỗ này, cho dù tạm thời có chuyện cần đến công ty, cũng vẫn bị bà ấy hoãn lại… Đây có phải là trực giác làm mẹ không?
Giữa mẹ và con với nhau là có cảm ứng tâm linh.
Anh đẩy cửa ra, xông vào trong.
Thật ra thì cô đã có chút rối bời, quay đầu nhìn lại, cũng không nhận thức được tính nghiêm trọng, chỉ nói: “Vừa vô tình làm bể... Anh cẩn thận một chút, đừng đạp phải.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đang run rẩy.
Cô mặc váy ngủ trắng tinh, lớp voan trùng điệp, cô giống như công chúa. Tóc tai tùy ý xõa tung, hốc mắt và chóp mũi đỏ bừng.
Trái tim anh đều bị nắm chặt, đã sớm bị vặn đến mức đánh mất cảm giác đau đớn. Vào giờ khắc này, anh rất rõ ràng đọc hiểu được một đánh giá trên mạng… cảm giác tan vỡ trên người cô.
Đâu chỉ là cảm giác bể tan tành, anh cảm thấy quả thực là cô tan vỡ rồi. Muốn ở trước mặt anh, ngay trước mặt anh, vỡ ra từng mảnh một.
Vô tình sao?
Vô tình làm bể, không phải cố ý làm bể?
… Vô tình là được.
Trái cổ khó khăn chuyển động, anh miễn cưỡng kéo khóe miệng lên, ôn tồn hỏi: “Nhưng em đạp trúng rồi, biết không?”
“Ồ.” Cô vẫn không để ý, một chút máu đó chảy rất chậm, chỉ chảy một chút: “Chờ một lát em băng bó một chút là được. Không phải anh nói rất buồn ngủ à? Anh nhìn thấy em rồi, em rất tốt, anh mau về ngủ đi.”
Văn Yến không biết bản thân nên có tâm trạng gì.
Nhiều máu như vậy, cô hoàn toàn không để vào mắt, hời hợt bỏ qua. Anh buồn ngủ hay không buồn ngủ, so sánh với vũng máu dưới đất, rốt cuộc là cái nào quan trọng hơn? Huống chi, anh không hề buồn ngủ, mấy lời nói vừa rồi chẳng qua là lời nói dối dụ cô đi ra ngoài thôi. Cô nhóc lừa gạt này cũng không thể chỉ cho phép cô lừa gạt anh, mà không cho anh lừa gạt lại.
Cô còn nói “cô ấy rất tốt”, cô có hiểu lầm gì với hai chữ “rất tốt” sao?
Anh cụp mắt che đi tất cả thần sắc trong con ngươi, ôn nhu hỏi: “Hòm thuốc ở đâu? Anh giúp em xử lý qua vết thương, chúng ta đi bệnh viện, có được không?”
“Đi bệnh viện làm gì?”
“Lấy mảnh vỡ ra.” Anh vẫn ôn hòa tràn đầy kiên nhẫn.
Lương Âm Dạ lắc đầu.
Anh hỏi: “Vì sao không muốn đi?”
“Em băng bó là được rồi.” Cô vẫn nói.
Cô tiếp tục giải thích: “Em là nữ minh tinh, không thể tùy tiện đi bệnh viện, sẽ bị chụp trúng.”
Anh cười khổ. Không biết là nên vui mừng, cô lại còn để ý hình tượng bên ngoài cùng ánh mắt thế tục, hay là nên thương tiếc, những thứ này lại được cô xem là còn quan trọng hơn vết thương không ngừng chảy máu.
Anh dang hai tay với cô, giọng nói khàn khàn: “Ôm một cái, có được không?”
Huyết dịch cả người anh còn đang ngừng trệ bởi vì sự việc nghĩ mà sợ, trên người đang mất nhiệt độ.
Lương Âm Dạ do dự một lát rồi nhào vào lòng anh, vòng lấy eo anh.
Lúc cô lọt vào trong lòng anh, vào một khắc bị anh ôm trọn, anh mới có một loại cảm giác mất mà tìm lại được một thứ hết sức trân quý, rốt cuộc cũng có một loại cảm giác chân thật rằng cô vẫn mạnh khỏe, anh tới rất kịp lúc.
Hà Chiêu Vân nhắm hai mắt, bùi ngùi thở dài.
Anh hôn lên gò má cô, không màng ý kiến của cô, trong ánh mắt kinh ngạc của cô mà đạp lên một vài mảnh vụn, đi thẳng vào trong. Không lâu sau, cầm đồ vật ra, đeo khẩu trang, đội nón cho cô, cũng đeo cho mình, phủi đi mấy chuyện cô lo lắng.
… Cho dù như vậy vẫn không an toàn, cũng không hết cách rồi, chuyến này phải đến bệnh viện.
Chờ đeo xong, anh hỏi cô: “Muốn thay quần áo không?”
Nếu cô nói không, một giây kế tiếp, anh sẽ mang đi cô.
Lương Âm Dạ vội vàng gật đầu: “Muốn, muốn.”
Anh ôm cô quay về phòng ngủ, dưới ánh nhìn chăm chú yên tĩnh của cô đi lấy quần áo cho cô, lại xoay người chờ cô thay đồ.
Cô cụp mắt, hàng mi đen khẽ run, không phản kháng nữa, cầm quần áo thay đồ.
Cô như biết bản thân phạm sai lầm, một đường đi đều rất yên tĩnh, yên tĩnh bị anh ôm, yên tĩnh ở trong lòng anh.
Anh cúi đầu xuống là có thể hôn được tóc cô. Anh cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm lấy tay cô, khi thì vuốt ve. Nhưng ai cũng có thể cảm giác được phần lưu luyến cùng trân ái rất sâu của anh.
Đêm khuya, trong phòng cấp cứu, cô xuất hiện ở đó, xử lý vết thương. Chảy máu quá nhiều, sắc mặt cô trắng bệch, không có huyết sắc, cánh môi cũng trắng. Da vốn trắng nõn, giờ đây lại càng giống như tuyết.
Anh bịt kín mắt cô, để cho cô tựa vào lòng mình. Xử lý vết thương quá đau, trán cô đổ mồ hôi bởi vì đau đớn, Hà Chiêu Vân lấy khăn ướt lau mồ hôi lạnh cho cô.
Nhưng bản thân bà ấy còn đang chảy nước mắt.
Bà ấy nhớ đến lúc Dạ Dạ còn là một đứa bé, khi đó rất hoạt bát, cảm xúc rất phong phú, sẽ bị chọc cười, cũng sẽ bị chọc khóc, là một đứa bé rất thích khóc. Cười lên thì vô cùng đáng yêu, hàng xóm xung quanh không một ai không thích hai cô con gái của bà ấy.
Ai có thể nghĩ tới đứa con nhỏ mắc bệnh trầm cảm đâu.
Rõ ràng cười lên rất đẹp, nhưng cô không thích cười. Lúc nhỏ thích khóc, trưởng thành rồi lại là chảy vô tận nước mắt.
Nhưng xử lý vết thương đau như vậy, cô lại không rên rỉ một chút nào, quả thực là khiến lòng người ta vỡ vụn.
… Nhưng còn không chỉ là vấn đề xử lý vết thương.
Lần này rõ ràng cho thấy bệnh tình của cô phát tác. Khí thế hung hãn, cô bị cuốn vào đó. Anh bị cô hù dọa, không dám để cô một mình nữa, cũng muốn đích thân dẫn cô đi hỏi bác sĩ.
Anh lo lắng nhất chính là.
Từ trong con ngươi của cô, anh chỉ thấy có đau thương nhàn nhạt và vẻ bình tĩnh quá đáng, không nhìn thấy sinh cơ gì, cũng không nhìn thấy cô để ý bất cứ sự vật nào.
...
Buổi trưa ngày kế tiếp.
Có một tin tức phá không mà ra, từ khóa nhanh chóng leo lên hot search.
#Lương Âm Dạ trầm cảm#
Buổi chiều vốn yên tĩnh bị kích động, ngàn tầng sóng dâng lên.
Vô số cư dân mạng hết sức kinh sợ, rối rít bấm vào xem.
Người hâm mộ bị dọa hết hồn, suýt không có dũng khí bấm vào xem.
Bởi vì lúc minh tinh bị tung tin mắc bệnh trầm cảm, đồng thời, thường thường sẽ đi đôi với... tự sát, qua đời, ... đã làm cho người ta kinh hãi. Ban đầu, bọn họ hồi hộp không dám bấm vào xem.
Không dám tin tưởng đây là sự thật, nhưng trên đời này không có lửa thì làm sao có khói.
May mà bấm vào xong, phát hiện lần này không phải bên phía Lương Âm Dạ truyền ra tin tức, chỉ là bị thợ săn ảnh tung tin hot.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô bị chụp trúng đêm khuya vào bệnh viện, bên cạnh còn có một người đàn ông và mẹ cô đi cùng. Hình ảnh rõ ràng là chụp lén, không rõ ràng lắm, chỉ nhìn thấy được bên cạnh quả thật có không ít băng gạc dính máu.
Mà lúc tấm ảnh này bị tung ra, đồng thời, tin hot cô mắc bệnh trầm cảm cũng bị tung ra, tối hôm qua nghi là tự sát.
Không nhìn thấy tin tức không tốt khác, người hâm mộ rối rít thở phào, nhân tiện cào bàn phím nghi ngờ độ chân thật của tin tức.
[Ngay cả đêm khuya vào bệnh viện cũng không buông tha, tôi nói này, các anh đừng cuồng quá, thích nhìn chằm chằm như vậy thì chi bằng đi nhìn chằm chằm nhà mình đi!]
[Minh tinh không thể có cuộc sống riêng tư của mình hay gì! Còn chưa biết rõ là vì sao bị thương mà đã trực tiếp nói cô ấy mắc bệnh trầm cảm rồi tự sát?!]
[Sớm muộn gì cũng bị đám thợ săn ảnh các anh hù chết, tôi còn cho rằng Dạ Dạ của tôi... Thì ra là lâu vậy rồi thì cũng chỉ là một suy đoán? Hiện tại thấy Dạ Dạ của tôi hot rồi liền bắt đầu ké fame đúng không!]
[Hôm qua phòng vé “Vĩnh Dạ” chiếm mấy hot search, “Vĩnh Dạ” hot rồi, một vài người gấp gáp rồi, bắt đầu nói nhảm cắn bậy, tung tin bừa bãi đúng không!]
Mặc dù bấm vào rồi là có thể phát hiện tin tức cụ thể chỉ có một tấm ảnh, nhưng quả thật hấp dẫn không ít người xem, nhiệt độ còn đang kéo dài lên cao. Vả lại cũng không nhất định là tin giả, thợ săn ảnh sẽ tung ra như vậy, chỉ định là có căn cứ gì đó.
Phía sau tin tức rất nhanh xuất hiện một chữ “hot”.
Có người nhìn kỹ tấm ảnh kia, có người tò mò người đàn ông trong đó là ai, nhưng người hâm mộ rất nhanh kéo nghi vấn quay về ban đầu:
[Dù sao thì mẹ cô ấy ở đó, không thể là chuyện riêng gì không thể bị biết được, anh quan tâm cái gì?]
[Không thấy dì cũng đang ở đó sao? Chắc hẳn nhân viên công tác hoặc là họ hàng nào thôi.]
[Dù sao thì không phải bạn trai bí mật tình nhân bí mật, cần anh quan tâm chắc?]
Không ít người vọt vào Weibo của Lương Âm Dạ và trang chính thức của phòng làm việc để dò hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Dù sao thì mấy băng gạc dính máu bên cạnh không phải là giả, tình huống quả thật khiến cho người ta lo lắng.
Mặc dù vừa tức giận mắng thợ săn ảnh tung tin vịt, chỉ dựa vào một tấm ảnh là bịa ra một câu chuyện, nhưng thật ra thì bọn họ cũng không xác định được là thật hay giả, cũng đang lo lắng cho cô.
Câu trả lời không tới nhanh như vậy, trái tim bọn họ cũng bị xách lên, đều sợ lướt tin tức một lúc thì sẽ có tin tức mới không tốt gì đó xuất hiện.
… Bệnh trầm cảm?
Sao có thể?
Không lâu trước đây, bọn họ còn vừa xem phát sóng trực tiếp của Lương Âm Dạ và tổ khách mời của “Hẹn Hò Không”, trong phát sóng trực tiếp, cô nở nụ cười yêu kiều, trang điểm vô cùng đẹp, vẻ đẹp khiến bốn phía kinh ngạc, nhìn qua cũng không có vấn đề gì cả.
Trong khoảng thời gian này, cô đều đang bận tuyên truyền cho “Vĩnh Dạ”, trên mạng có video tương quan bị tung ra thì cũng có thể nhìn ra được trạng thái của cô rất tốt, tương tác với mấy vai chính, trả lời câu hỏi của phóng viên vấn đề... Mọi việc đều rất tốt.
Hôm qua “Vĩnh Dạ” công chiếu, phòng vé đi một đường lên cao, phơi bày ra một khuynh hướng rất có tiềm lực, liên tiếp lên mấy hot search, tất cả mọi người đều rất coi trọng thành tích cuối cùng của bộ phim này...
Một năm qua, cô một người một ngựa xông ra, làm tất cả mọi người kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, xông pha tạo ra liên tiếp nhiều thành tích tốt, mỗi một lần cô lộ diện trước công chúng, đều để lại ấn tượng vô cùng tốt cho người ta. Rõ ràng mọi chuyện đều đang phát triển theo phương hướng tốt... Cho nên, rốt cuộc là tại sao? Cô thật sự mắc bệnh trầm cảm?
Tất cả mọi người đều đang chờ phía chính chủ bác bỏ tin đồn, chờ phía chính chủ hoặc là bản thân cô tự mình ra vả mặt tên thợ săn ảnh này.
Treo ở hot search thứ nhất càng lúc càng lâu, tin này nhanh chóng lan truyền trong vòng.
Mà khi tất cả mọi người biết thì phản ứng đầu tiên đều là không tưởng tượng nổi.
Điện thoại của Đường Vi bên kia sắp bị gọi nát.
Cô ấy vốn không nghĩ đến tối hôm qua bọn họ sẽ bị người ta chụp được, còn không một tiếng vang mà trực tiếp tung tin.
Nhưng cô ấy không biết Lương Âm Dạ muốn xử lý như thế nào, cho nên hiện tại còn chưa có cách nào đáp lại được.
Mà Lương Âm Dạ bên kia, cô ấy cũng biết, dày vò cả đêm rồi, hiện tại sợ rằng vừa ngủ thôi.
Còn về Văn Yến, thì càng không cần nói, giờ phút này nhất định là đang ở bên cạnh cô. Đợt này, anh bị dọa không nhẹ, bị dọa như vậy, ít nhất là trong khoảng thời gian gần, anh nhất định sẽ đặt cô ở dưới mí mắt để trông coi kỹ lưỡng.
Lương Xán cũng nhìn thấy hot search.
Lúc nhìn thấy tin này, phản ứng đầu tiên của cô ta cũng là không thể nào.
Cô ta mất một lúc mới bấm vào rồi nghiêm túc xem.
Cô ta nhớ đến sự khác thường của mẹ hai ngày qua.
Hôm qua, Hà Chiêu Vân đi ra ngoài rất sớm, nhưng tối hôm qua lại chưa về nhà, mãi đến sáng sớm hôm nay, bản thân muốn đi làm, bà ấy mới vừa từ bên ngoài quay về.
Lương Xán thấy sắc mặt bà ấy tiều tụy, quan tâm vài câu, nhưng bà ấy cũng không nói gì, chỉ xua tay đi lên lầu.
Gần đây, mối quan hệ giữa bọn họ rất đông cứng, luôn ở cạnh nhau bằng trạng thái như vậy. Cô ta chủ động thân thiết, nhưng mẹ còn đang tức giận, trước sau đều là lạnh lùng. Cho nên lúc ấy ngược lại cô ta cũng không suy nghĩ nhiều.
Cho đến khi kết hợp với tin tức này, cô ta mới kinh ngạc.
Về mặt thời gian thì không khỏi quá mức trùng hợp, nếu quả thật là Lương Âm Dạ xảy ra chuyện, phản ứng của mẹ quả thật là có thể được giải thích thông suốt.
Lương Xán đứng ngồi không yên, không đọc nổi bất cứ giấy tờ nào nữa, vốn sắp mở một buổi hội nghị, nhưng cũng bị cô ta hoãn lại.
Nhưng sao có thể được?
Cô ta luôn không dám tin.
Chờ lúc cô ta phản ứng lại, cô ta mới phát hiện bản thân lại nắm chặt làn váy, tạo ra một vết nhăn. Cô ta ngẩn ngơ thả tay ra.