Có thể là thời gian chung đụng lâu rồi, cũng tiếp nhận sự yêu mến chân thành nhiệt tình của đối phương, trong lòng Lương Âm Dạ đã xem Bối Y là bạn bè.
Buổi tối đó, cô đột nhiên muốn bày tỏ hết tất cả.
Sau này cô với Văn Yến sẽ như thế nào, cô cũng không biết.
Nhưng mấy lần cô vô tình để lộ ý nghĩ trong lòng, thật ra thì không phải phản ứng của anh không hề ảnh hưởng cô.
Cô lùi, anh tiến tới; cô do dự, anh kiên định; cô không chắc chắn, anh không cho phép.
Tường thành trong lòng cô đang dao động, bắt đầu một lần nữa suy tính nên làm như thế nào.
Anh vẫn luôn sử dụng thái độ rất kiên định nói với cô, cô không thể buông tay anh ra… Bất luận như thế nào đi nữa.
Một chút ý tưởng ban đầu của cô bị anh đẩy ngã vào trong đất cát, từng chút một bị chôn vùi.
Bọn họ vốn không cùng xuất hiện… Nếu như không cùng nhau tham gia chương trình này. Thì sau khi gameshow kết thúc, bọn họ vốn dĩ sẽ không tiếp xúc nhau quá nhiều… Nếu như không phải là anh và Đường Vi quyết định bộ “Gặp Xuân” cô sẽ đóng chính.
Lương Âm Dạ nhếch khóe miệng, cô nghiêng đầu nói với Bối Y: “Sẽ như thế nào, chị cũng không biết. Chẳng qua là có tình huống gì, nhất định sẽ nói với em.”
Nghe thấy như vậy, Bối Y phấn khởi suýt nhảy lên: “Rượu mừng! Nhớ chừa một ly cho em.”
Lương Âm Dạ bật cười. Vậy đúng là chuyện quá xa vời rồi.
Bọn họ trò chuyện trên trời dưới đất, nói được một lúc thì nói tới người nhà.
Bối Y nhớ lúc vừa mới bắt đầu ghi hình, hai người bọn họ ở trong một căn phòng, tự mình nói tới tin đồn cô là con gái nhà giàu. Khi đó, cô rất nghiêm túc chỉnh lại, cô chỉ là Lương Âm Dạ, không phải con gái nhà giàu.
Vừa rồi trong video, thật ra thì từ bối cảnh là có thể nhìn ra một chút gia cảnh, gia cảnh của cô chắc hẳn thật sự rất tốt, chỉ có điều cô và mẹ không hề thân cận.
Lương Âm Dạ ngã cả người vào ghế dựa, nhìn trăng sáng, ôm đầu gối, nhẹ giọng kể một câu chuyện.
Trong câu chuyện, có một cô chị gái và một cô em gái.
So sánh với cô chị, em gái vẫn luôn bị bỏ qua, bắt đầu từ lúc rất nhỏ, cũng không được thích là bao, bị đưa đến nhà bà nội, vẫn luôn không ở bên cạnh ba mẹ.
Sau này trưởng thành, cô chị nhiệt tình vui tươi, ưu tú trưởng thành, cũng càng được cha mẹ ưa chuộng, dần dần cũng trở thành người thừa kế trong mắt người ngoài.
Bối Y không hiểu rõ lắm: “Nếu là song sinh, tại sao phải đưa một người trong đó đi?”
Hoặc là đều đưa đi hết, hoặc là đều không đưa, tại sao phải đưa một người trong đó?
Lương Âm Dạ nói: “Nghe nói là bởi vì em gái khóc lóc quá ầm ĩ, quá ồn ào.”
Bối Y há miệng, không nói được gì. Lồng ngực đã bị vặn đau bởi vì “em gái”.
Tại sao có thể như vậy chứ? Chỉ là khóc lóc ầm ĩ hơn một chút, chỉ là ồn ào hơn một chút thôi...
Bối Y có chút khổ sở: “Con cái không ở bên cạnh trưởng thành, cho dù sau này quay lại bên cạnh ba mẹ, chắc chắc bọn họ cũng sẽ thiên vị yêu thương người còn lại, phải không?”
Quá nhiều trường hợp này, không cần nghĩ cũng có thể biết.
Lương Âm Dạ nghiêng đầu nhìn cô ấy, gật đầu, mi mắt giống như ngâm trong ánh trăng trong sáng.
“Vì sao không thích em gái? Nếu như là con cái của em, em nhất định đều thích, mặc kệ nó là tính cách gì, đều là bé cưng nhỏ của em.” Bối Y méo miệng, khổ sở mà nói, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cô thủ thỉ, không cần nhớ lại và suy tính nhiều cho lắm: “Em gái không trưởng thành dựa theo kỳ vọng của ba mẹ, không đi con đường bọn họ muốn cho cô ấy đi, cho nên cũng không tránh được cãi nhau. Dường như luôn không thể trở thành đứa con rất khiến bọn họ yêu thích.”
Bối Y há miệng, khổ sở không nói nên lời. Cô cúi đầu xuống, nói: “Thật ra thì bọn họ có thích hay không, cũng không quan trọng như vậy.”
“Về sau, trong một lần cãi vã, tất cả cảm xúc của em gái bùng nổ. Mẹ ân hận trước cô ấy, muốn vãn hồi, cũng muốn em gái tha thứ.”
Bối Y ngơ ngác nhìn cô. Một lúc sau, chỉ cảm thấy tâm trạng rất phức tạp, không có nguyên do, chính là rất khó chịu. Khổ sở thay “em gái”, cũng cảm nhận được cảm xúc không biết như thế nào cho phải của “em gái”.
“Vậy sau đó thì sao, em gái đó sống có tốt không?”
Lương Âm Dạ nhìn cô ấy một lúc, đáp: “Không tốt lắm.”
Cô nhìn về chân trời: “Mua dây buộc mình.”
Hốc mắt Bối Y ửng đỏ.
Cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài thật dài.
Bối Y vừa muốn hỏi gì đó, Lương Âm Dạ đã kết thúc bầu không khí có chút bi thương, cong môi nói: “Thư của em viết xong rồi?”
Bối Y sửng sốt: “Chưa... À đúng rồi, thư của em!”
Bị hỏi như vậy, cô ấy nhất thời quên mất tất cả vấn đề, chạy hừng hực về phòng để viết bốn lá thư làm cho người ta nhức đầu không thôi.
Sau khi Bối Y đi, không bao lâu sau, điện thoại di động Lương Âm Dạ để ở một bên reo vang.
Cầm lên xem, phát hiện là tin nhắn Hà Chiêu Vân gửi tới: [Dạ Dạ, con vẫn còn đang trách mẹ sao?]
Lương Âm Dạ cầm điện thoại di động, nhìn thấy rồi, nhưng không nhắn lại.
Hà Chiêu Vân chắc hẳn đang gõ chữ, có chút chậm, tin nhắn kế tiếp qua một lát mới đến: [Quay chương trình xong chưa? Đang nghỉ ngơi? Hôm nay mẹ không nói sai chứ? Có làm con mất mặt không? Ê kíp chương trình đến tìm mẹ, mẹ luôn muốn nói chuyện với con, nên không nhịn được đồng ý, con đừng tức giận nha.]
Bọn họ đã rất lâu không gặp nhau rồi, mỗi lần cãi nhau xong, tranh chấp xong, bà ấy vẫn muốn gặp con gái, nhưng cô bé cũng đã chạy xa rồi, vốn dĩ không gặp được.
Nước mắt rất dễ dàng rơi xuống.
Chỉ cần một cái chớp mắt là có thể rơi xuống một hàng.
Cô rõ ràng không muốn nói chuyện với bà ấy, nhưng Hà Chiêu Vân đổi tính cường thế, dịu dàng nói chuyện với cô, cô cũng có chút không chịu nổi.
[Các con ăn ở bên ngoài có ngon không? Chơi có vui không? Quay xong có về nhà không? Mẹ tự mình xuống bếp làm đồ ăn ngon cho con nha.]
[Mẹ rất lâu không gặp con rồi, nhớ con lắm, ba cũng vậy, luôn lải nhải về con.]
[Mẹ rất lâu không nói chuyện với chị rồi, mẹ muốn nó tự kiểm điểm về sai lầm của mình. Dạ Dạ, nếu ban đầu con nói với mẹ, mẹ sẽ làm chủ cho con, sẽ không thiên vị chị gái. Chỉ là mẹ không biết những chuyện này, mới có thể để chị bắt nạt con, khiến con chịu tủi thân rất lâu. Con có từng nghĩ tới muốn chị đền bù con như thế nào không? Mẹ đi nói với nó, bảo nó xin lỗi với Dạ Dạ của mẹ cho đàng hoàng.]
Một hàng rồi một hàng nước mắt giống như không đáng tiền rơi xuống.
Đứa con cố chấp bướng bỉnh ấy, lúc không được ba mẹ chú ý, lòng tràn đầy phẫn uất và không cam lòng.
Lúc ba mẹ cảm thấy thiếu nợ, lúc đền bù phủ xuống, thật ra thì cũng không biết mình muốn cái gì, không nhất định là muốn có cái gì đó, mà giống như rốt cuộc có được thứ mà bản thân đã bướng bỉnh muốn có rất lâu, một chỗ trống rốt cuộc cũng được lấp đầy, ngược lại chỉ muốn khóc lóc một trận.
Không nhất định cần bọn họ xin lỗi.
Có thể chờ được một câu hối cải của bọn họ, cũng đã đủ khiến cho nước mắt chảy như dòng nước.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thứ cô mong muốn, cũng không nhất định là đền bù gì đó của Lương Xán.
Có lẽ cũng chỉ là lời nói này thôi.
Chỉ cần bọn họ biết và thừa nhận Lương Xán sai rồi, chỉ cần bọn họ thoáng thả xuống một chút áy náy và tự trách...
Lương Âm Dạ nắm chặt điện thoại di động.
Cô tiện thể vùi đầu vào đầu gối, không kéo dãy số này vào danh sách đen, chỉ nhằm vào một phần nội dung trong đó mà tiến hành nhắn lại: [Cảm ơn mẹ phối hợp chương trình, giúp con hoàn thành công việc.]
Cô suy tính chọn lời, lại gửi đi một tin nhắn: [Không nói sai, đã rất tốt.]
Cô lau nước mắt trong suốt ở khóe mắt, tiếp tục gõ chữ: [Thật ra thì con biết, con cũng không đủ tốt.]
Không chỉ là bọn họ không đủ tốt, cô cũng không đủ tốt.
[Con vĩnh viễn không giống Lương Xán, biết dỗ dành mẹ vui vẻ như vậy, cũng sẽ không giống cô ta mà thỏa mãn tất cả mong đợi của các mẹ.]
[Cho nên mọi người tương đối thích cô ta là rất bình thường, cũng có thể hiểu được. Nếu con là mọi người, có thể cũng sẽ tương đối thích cô ta. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng thịt ở hai bên không nhiều bằng nhau, lòng người cũng là thịt mọc mà ra, cũng luôn có một đứa con mà bản thân tương đối thiên vị yêu thương.]
[Chỉ là con quá hẹp hòi, cũng quá nhạy cảm, luôn xoắn xuýt để ý một vài chuyện nhỏ không cần thiết, luôn muốn xác nhận ba mẹ cũng yêu con, con cũng đang được yêu thương.]
Nhưng cô luôn không xác nhận được, sau đó sẽ khiến cho bản thân chết chìm trong vòng tuần hoàn xoắn xuýt. Vĩnh viễn đang xác nhận, vĩnh viễn đang thất bại. Cô là một con quỷ hẹp hòi, một con quỷ hẹp hòi không được yêu thương.
[Con không đủ cởi mở, không đủ hào phóng, con không có cảm giác an toàn, con quá khát vọng được yêu, con luôn hết lần này đến lần khác nghiệm chứng và xác định, quái lạ lại lập dị.]
Cô không nương tay mà tròng hết mấy từ ngữ không dễ nghe lên trên người mình.
[Ba mẹ không đủ yêu con, con cũng không đủ yêu ba mẹ. Duyên phận ở cạnh nhau của chúng ta bày ở đó, tình cảm con dành cho ba mẹ cũng có hạn. Cho nên con chỉ muốn buông tha cho bản thân, cũng buông tha cho ba mẹ.]
Không muốn vĩnh viễn nhốt bản thân trong nhà tù, nơi mà cô không thể có được gì cả khi còn bé.
Cô thấy rõ lại thấu đáo. Trái tim của mấy người đó, mấy lần bị ba mẹ như thiên hạ phủ nhận một lần rồi lại một lần, không chịu thừa nhận chân tướng, đã sớm bị cô nhìn rõ, cũng không cần bọn họ phủ nhận cãi lại nữa.
Cô nhìn thấu mọi chuyện, hiểu rõ mọi chuyện, cũng buông bỏ mọi chuyện.
Cô không có cảm giác an toàn, không được tự nhiên lại làm ra vẻ, từ nhỏ đã là như vậy. Bởi vì không có được tình yêu trọn vẹn, không trưởng thành trong tình yêu tràn đầy, cho nên luôn vô cùng để ý sự thật là bản thân có được yêu thương hay không, hơn nữa còn luôn nghi ngờ.
Cô cuộn tròn ngủ, lúc nhỏ thích cuộn tròn bản thân thành một cục nhỏ, sau này cũng rất thích cuộn tròn.
Sau này điều đó cũng bị mang vào trong tình cảm.
Cô không muốn về nhà.
Quay xong thì cũng không muốn.
Cô không biết cô phải mất bao lâu mới có thể đi ra khỏi cái “kén”. Lời cô vừa nói không sai, cô đang “tự trói mình”, tự trói buộc trong đó, không đột phá ra được, đây chính là căn nguyên đau khổ của cô.
Thật ra thì, lúc nghe thấy Hà Chiêu Vân mang theo sắc thái rất thương yêu và thân mật nói câu “Dạ Dạ của chúng ta không biết nấu cơm” “Cảm ơn các con chăm sóc Dạ Dạ”, cô cũng có chút hoảng hốt.
Chìm trong sự giả dối rằng bản thân rất hạnh phúc, hơn nữa đắm chìm vào đó, thật sự sẽ cho rằng đứa trẻ hạnh phúc như vậy là của mình.
Lương Âm Dạ không ngồi ở bên ngoài nữa, cô quay lại phòng, muốn viết luôn lá thư còn lại.
… Lần trước viết thư, cô bị anh nửa ép buộc nửa uy hiếp, nên lá thư cho anh là viết bừa, còn rất quái gở: [Thầy Văn là người tốt.]
Cô nhớ đến đã muốn cười.
Cũng không biết lúc ấy anh đọc lá thư đó sẽ là phản ứng gì.
Nhưng lá thư lần này, cô định viết đàng hoàng.
… Cô đã sớm hoàn thành ba lá khác, chỉ còn lại lá thư này là chậm chạp chưa đặt bút viết.
[Trong chương trình giải trí này, biết được đạo diễn Văn khác biệt. Quay xong một đợt, như rơi vào miền đất hứa, mấy lần hợp tác rất thuận lợi, cũng rất vui.]
Cô vắt hết óc, khen ngợi một lượt tất cả ưu điểm anh để lộ trong gameshow, nấu cơm ngon, hát dễ nghe, còn biết chăm sóc người ta...
Khen lấy khen để, cô chỉ cầu xin anh có thể bớt tức giận một chút sau khi phát hiện cô không định hẹn hò.
Thật ra thì tất cả mọi người đều có thể nghĩ ra, bọn họ chắc chắc không thể nào hẹn hò.
Cho dù tất cả mọi người đều hẹn hò, bọn họ cũng không có khả năng hẹn hò ở trong chương trình này.
Sao tốc độ núi băng hóa giải có thể nhanh như vậy được.
Khen ngợi rất nhiều, Lương Âm Dạ quả thực không tìm được từ nữa, mới chuẩn bị kết bài.
Đầu ngọn bút dừng ở phía trên trang giấy, cô chậm chạp không viết thêm mấy chữ. Suy đi nghĩ lại, cô cụp mắt, thêm một câu: [Núi cao đường xa, tương lai của chúng ta còn dài.]
Cô mím chặt môi, xếp thư rồi bỏ vào phong bì.
Văn Yến.
Núi cao đường xa.
Tương lai của chúng ta còn dài.
/
Sáng sớm ngày kế, tất cả những lá thư đều được giao đến tay ê kíp chương trình.
Buổi trưa, mọi người cùng nhau dùng một bữa cơm, buổi chiều, ê kíp chương trình tuyên bố khách mời cuối cùng thành công hẹn hò trong mùa này.
Thư là đạo diễn Kỷ tự mình xem và xác nhận, xem lá thư của Lương Âm Dạ xong, ông ấy thâm sâu nhìn Văn Yến.
Biểu cảm Văn Yến không hề thay đổi quá nhiều, chỉ dửng dưng.
Tuyên bố Biên Húc và Bối Y hẹn hò xong, Ô Tề và Đô Oánh đi vào kỳ quan sát, ông ấy cũng không bất ngờ.
Tuyên bố kết quả xong, lần ghi hình này đến đây kết thúc, chờ một lát mấy khách mời sắp phải ai về đường nấy.
Trước khi đi, ê kíp chương trình phát lại tất cả thư từ mà mấy khách mời nên nhận được, trả lại kỷ niệm cho bọn họ.
Lương Âm Dạ có chút áy náy, cô vẫn không thể tặng chiếc nhẫn khảm “đá quý rất trân quý hiếm có” cho anh.
Chờ quay về rồi, cô sẽ tìm thời gian để chú tâm chọn một món quà tặng anh để xem như bồi thường.
Chuyến bay của cô sớm nhất, đi cũng sớm nhất.
Chân trước cô đi rồi, Bối Y và Đô Oánh nhìn nhau, trong lòng thở dài thật sâu.
Không ngờ... vẫn không thể thành công?
Bắt đầu từ tập một, cặp đôi này đã để lộ không ít đầu mối kiều diễm, độ ngọt và độ hot của toàn bộ hành trình ghi hình đã thể hiện rõ, là cặp đôi mà ngay cả khách mời và nhân viên công tác cũng muốn ủng hộ, chương trình phát sóng xong thì khí thế của cặp đôi này mạnh nhất, không ngờ vẫn không thể được tác thành.
Là mức độ ngay cả bọn họ là người đứng xem cũng cảm thấy tiếc nuối.
Chẳng qua là nhìn biểu cảm của anh, hình như anh còn ổn, chỉ đang mở lá thư kia ra xem, nhìn từ mặt ngoài thì không nhìn ra khổ sở hoặc là hụt hẫng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đạo diễn Kỷ cười lắc đầu, dáng vẻ dửng dưng như nhìn thấu hết thảy.
Bọn họ không biết…
Tối hôm qua thằng nhóc này ra đến uống mấy ly rượu với ông ấy.
Gameshow sắp quay xong rồi, hiếm khi không có áp lực gì, thần kinh căng chặt của ông ấy trong toàn bộ hành trình thoáng được thả lỏng, cũng chỉ uống hai ly nhỏ để trợ hứng. Có thằng nhóc này ở cạnh, ông ấy uống càng vui vẻ hơn.
Chẳng qua là mặc dù uống rượu rồi, nhưng ông ấy không quên cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Tối hôm qua bọn họ nhắc tới kết quả làm mai mối hôm nay, lúc thằng nhóc này hàn huyên tới mình, chỉ cúi đầu cười cười, giống như đã nắm chắc kết quả.
Trong sự truy hỏi của ông ấy, Văn Yến mới chịu thổ lộ với ông ấy một câu.
Đối với kết quả hôm nay, anh sớm có dự đoán.
Anh nói bọn họ không thể nhanh như vậy, phải cho cô một chút thời gian.
Lúc đạo diễn Kỷ tiếc hận, anh lại an ủi: “Nhưng cũng không phải đến đây là kết thúc. Bảo đảm với ông, sẽ còn có sau này. Đến lúc đó nhất định báo cáo với ông, cho chương trình một thành quả chu toàn.”
Đạo diễn Kỷ bất ngờ, không biết sức mạnh của anh ở đâu ra, anh nói lời này, không khỏi quá mức chắc chắn.
Nhưng bất luận như thế nào, có lời nói này của anh ở đây, đạo diễn Kỷ cũng hài lòng.
Có thể có sau này, có thể có thành quả, đây là cậu nói đấy.
Đạo diễn Kỷ cười híp mắt, lại rót một ly rượu cho anh, ông ấy chờ ở đây.
Tô Mộ Diên, Khương Miên lục tục rời đi, xe Văn Yến cũng đến rồi, anh tạm biệt mọi người.
Anh hơi cong môi, trong lòng nhớ lại chữ viết trên lá thư.
Tương lai của chúng ta còn dài.
Em nói đấy.
Lương Âm Dạ.
/
Ngày chương trình kết thúc, một hot search đi lên.
Dưới hot search cũng đang thảo luận kết quả hẹn hò cuối cùng.
Chương trình đã được quay xong, nhưng mới chiếu tập thứ ba. Bọn họ đẩy thuyền cặp đôi ủng hộ muốn sống muốn chết, không kịp đợi mà muốn biết kết quả cuối cùng, nhưng độ giữ bí mật của ê kíp chương trình cao, cứ thế không có một chút tin tức tiết lộ ra ngoài.
Sau khi đủ loại thảo luận liên quan gần kết thúc, tập thứ tư được chiếu.
Đám người hâm mộ của cặp đôi nhiều lần xem lại tập ba một tuần, tất cả đường lớn đường nhỏ đều bị tỉ mỉ gặm một lần rồi lại một lần, chi tiết bị phóng đại đến mức quần lót cũng không chừa, rốt cuộc, bọn họ rốt cuộc cũng khổ cực chờ được tập bốn!
Đêm đó, trước khi phát sóng, tập bốn cũng đã bị đưa lên hot search.
Nhiệt độ “Dạ Yến” vẫn còn, trước mắt là trận thế tất cả các người hâm mộ khác đều không đọ lại nổi, khí thế của Dạ Yến quả thực là không thể đỡ được.
Phát sóng xong, đêm đó, nhiệt độ của chương trình lại kéo dài đi lên cao.
Tập bốn mở màn, tiếp tục câu chuyện lần trước…
Văn Yến và Lương Âm Dạ thắng trò chơi, kinh phí cũng đầy đủ nhất, bọn họ dùng xong bữa tối ở trong một nhà hàng, đi vào một cửa hàng trang sức.
Máy ghi hình đi theo Lương Âm Dạ, nhìn thấy cô xoắn xuýt chọn lựa.
Cơn mưa bình luận trực tiếp rất thiên vị cô, khen ngợi ánh mắt cô rất tốt.
Chờ Văn Yến xuất hiện, anh nói anh đã chọn một cái, tốn năm mươi tệ, chỉ còn lại một trăm tệ.
Nhưng vừa rồi ống kính hoàn toàn không quay trúng anh, không ai biết anh đi mua gì.
Cư dân mạng ngơ ngác giống Lương Âm Dạ. Trước kia, mọi người còn không để ý sao anh không ở trong ống kính, cho đến lúc này, một đống lớn dấu chẩm hỏi mới đột nhiên nhảy ra.
Nhất là khi cô hỏi anh xong, anh ngậm ý cười trả lời “đây là việc riêng cá nhân”, lòng phản nghịch của cư dân mạng đều bị kích thích, sinh ra lòng hiếu kỳ nồng nặc, mãnh liệt yêu cầu đạo diễn chiếu cả thứ anh mua.
… Bọn họ phải xem thử rốt cuộc anh mua cái gì rồi??
[Đạo diễn, ông không nói với tôi rốt cuộc anh ấy mua cái gì rồi, tối nay tôi không ngủ được, đều tại ông hết!!]
[Đáng ghét! Nói với biên tập viên của ông đi, nửa đêm hai giờ tôi sẽ hiện ra ở đầu giường đạo diễn để hỏi cho rõ!]
[Rốt cuộc là đồ vật gì mà không cho người thấy được, mau nói với tôi đi! (Bò lết với vẻ mặt u ám)]
Văn Yến chỉ nhìn lướt phía sau một ánh mắt rồi lựa chính xác ra ba món giúp cô, cư dân mạng kinh ngạc ngây người.
[Đầu óc của anh ấy là máy tính à?]
[Dạ Dạ bắt anh ấy về nhà đi, sau này đi chợ mua thức ăn cũng không cần tính toán nữa! [Cơ trí. jpg]]
[Cứu mạng, tôi cảm thấy lúc anh ấy nói “Hôm nay có thể tiêu một trăm bảy” với vẻ mặt cưng chiều là sao? Còn có “cho em thêm một tệ”, má ơi, dáng vẻ kiêu ngạo kia, cưng chiều chết rồi, ai hiểu được đây! Chắc tôi đẩy thuyền tới mức điên rồi!!]
Bọn họ mua đồ vật xong, ra ngoài thì mưa to.
Đất nước xa lạ, ban đêm, mưa to, không khí này tốt, bình luận trực tiếp rối rít trêu chọc, mức độ càng ngày càng lớn, lớn đến hận không thể trói bọn họ vào nhau.
Tiếp theo, nghi ngờ vừa rồi của cư dân mạng có được “lời giải đáp”.
Anh lấy sợi lắc tay ra, cụp mắt nghiêm túc đeo cho cô: “Vừa mua xong, năm mươi tệ, tặng em.”
Mưa lớn, ống kính cũng cách khá xa, cư dân mạng nhìn không rõ lắm, cho nên đều tin, chỉ nói:
[Anh tổng cộng tiêu năm mươi tệ, còn mua đồ cho vợ, anh đừng yêu thương quá, Văn Yến.]
[Tôi còn cho rằng người này, kẻ mà một khi yêu thì sẽ đặt toàn bộ tinh lực và tâm tư vào trong tình yêu và trên người yêu mình, rốt cuộc cũng mở mang trí tuệ, mua một chút đồ cho mình, không ngờ đến cuối vẫn tiêu hết lên người cô, anh thật sự khiến tôi khóc chết, hu hu hu.]
[Má ơi, tôi biết anh đẹp trai, nhưng trước khi xem chương trình giải trí này thì thật sự không biết anh đẹp trai như vậy, anh cúi đầu, tôi cảm giác trong một chốc tôi bị góc nghiêng đầu độc rồi, ai hiểu cho được!!]
[Đẹp trai đến ai, tôi không nói nữa, nếu tôi không phải Dạ Yến, tôi cũng phải kêu là chồng! Quả nhiên người đàn ông cưng chiều vợ vẫn là đẹp trai nhất!]
[Anh rốt cuộc suốt ngày bận chọn vai nam chính làm gì? Tự đóng vai thì không phải được rồi sao? Vừa tiết kiệm tiền vừa bớt chuyện! Tôi không có ý kiến, tôi tuyệt đối không có ý kiến! Giá trị nhan sắc này chính là để chỉnh đốn giới giải trí phải không?]
Chỉ có Chúc Đào đang xem gameshow cảm thấy có hơi sai sai. Anh ấy kéo thanh tiến trình lại, tìm thấy một hình ảnh nào đó rồi chụp màn hình, phóng to ảnh tỉ mỉ quan sát lắc tay, híp mắt nhìn rất lâu, rồi nghĩ đến lúc họ Văn này nói với anh ấy là đã tặng nó cho người ta...
Huyệt thái dương của anh ấy giật giật.
Chúc Đào nhịn rồi lại nhịn.
Vẫn không thể nhịn được.
Anh ấy lấy điện thoại di động ra, bi phẫn mạnh mẽ gõ chữ, sắp đâm thủng màn hình:
[[Ảnh]]
[Họ Văn kia! Cậu nói nó bao nhiêu tiền? Bao nhiêu? Cậu nói bao nhiêu?!]
[Ông đây tốn mấy chục ngàn để mua nó! Vất vả lắm mới mua được! Xếp hàng lâu ơi là lâu! Mấy chục ngàn đó! Hiểu không! Cậu biết đếm không!]