Mộ Thiển Thiển tựa đầu vào lực Đông Lăng Mặc, cả người chẳng có lấy nữa điểm khí lực. Nàng không biết vì sao lại sợ hắn, lần đầu nhìn thấy hắn, khi kinh diễm qua đi thì lại nổi lên sự sợ hãi không lời. Sợ đáy mắt đầy hàn ý của hắn, sợ thân hình cường hãn của hắn, sợ hắn mỗi lần nổi lên dục vọng lại làm nàng chết đi sống lại, càng sợ... hạ thể cường hãn của hắn...
Hiện tại cứ nghĩ Đông Lăng Mặc muốn thân thể của nàng, được rồi, nàng thuận theo... dù sao phản kháng cũng không có tác dụng. Đông Lăng Mặc không khiến nàng thất vọng, hắn giơ tay kéo cái chăn trên người nàng. Mộ Thiển Thiển đến kinh hô cũng không dám, tùy ý để hắn thưởng thức cô thể nàng.
"Đứng dậy." - Đông Lăng Mặc ra lệnh.
Mộ Thiển Thiển vẫn như cũ cắn môi, chần chờ một chút vẫn quyết định đứng dậy, bầu ngực mềm yếu cứ thế phơi trần trước mặt hắn. Khắp tuyết nhũ đều là dấu vết xanh tím, mới cũ đều có, còn có vừa rồi Hách Liên Tử Câm không chừng cũng để lại không ít dấu vết.
Đông Lăng Mặc mặt không biểu quan sát bầu ngực đêm qua hắn còn cực kì yêu thích, lúc này đái mắt đến nữa điểm dục vọng cũng không có. Cuối cùng là lạnh lùng nhìn thân thể nàng một cái, thấy không có gì bất ổn mới lãnh đạm nói:
"Gói kỹ vào."
Mộ Thiển Thiển không nghĩ đến hắn dễ dàng buôn tha nàng như vậy, hay là... bởi vì nơi này không phải chỗ của hắn nên hắn không muốn tiếp tục cái hành vi man rợ đó với nàng? Nhưng mặc kệ, thế nào cũng được, hiện tại tránh được một kiếp là tốt rồi. A di đà phật! Đang luống cuống tay chân đem bản thân bọc lại, bỗng hắn đột nhiên ôm lấy nàng, đi nhanh ra cửa. Bên ngoài vẫn yên tĩnh như cũ, Hách Liên Tử Câm từ đâu xuất hiện, tay hắn còn cầm túi mứt hoa quả.
"Thân thể ngươi chưa khỏe, ngày mai đừng quẹn đến bắt mạch."
Hắn đặt túi hoa quả vào tay nàng, ánh nhìn của hắn vẫn nhu hòa như tháng ba xuân phong
"Tối nay gặp."
Nàng thật không hiểu nam nhân này, có đôi lúc lùng lung như băng, đôi khi lại cực kì ôn nhu. Vừa rồi hắn còn cùng Đông Lăng Mặc trêu đùa nàng hiện tại đối với nàng lại nhu tình vạn dậm. Rõ ràng không phải diễn trò, nhưng rốt cuộc hắn lại là có ý gì?
Không để nàng tiếp tục suy nghĩ, Đông Lăng Mặc ôm nàng rời đi. Thẳng đến khi trong tầm mắt không còn bóng dáng đình viện yên tĩnh nàng mới thu hồi ánh mắt, tựa đầu vào ngực Đông Lăng Mặc, nhắm mắt dưỡng thần. Khoảng thời gian yên tĩnh nghỉ ngơi giống như bây giờ thật không nhiều, trở lại chỗ của hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn cách tra tấn nàng. Kết cục phía trước của nàng không biết sẽ khủng bố như thế nào? Tại một nơi tự cho là quen thuộc, thực tế lại hoàn toàn xa lạ, nàng cứ thế không cẩn thận nhảy lên thớt, như con cá nhỏ chuẩn bị làm thịt, căn bản dù có phản kháng cũng vô phương. Suy nghĩ càng lúc càng mơ hồ, nàng không tự giác cọ quậy tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay Đông Lăng Mặc. Cái ôm của hắn ấm áp quá, làm người ta đột nhiên cảm thấy thật an tâm...