Đầu Xuân - Tui Phải Giảm Xuống Còn 40 Kg

Chương 20



Sau khi tan lớp Hạ Lệnh Tân cùng Lý Tử Khâm đi thẳng đến sân bóng rổ. Trần Tịch tự đi ăn cơm tối, lúc ra khỏi căn tin xoắn xuýt một lát, vẫn đến sân bóng rổ.

Đi đến cửa sân bóng rổ, cậu nghe thấy bên trong náo nhiệt vô cùng, có trầm trồ khen ngợi có gào thét, không ít người, bên cạnh có người ra vào. Trần Tịch cẩn thận né tránh, đi vào sân bóng rổ. Trên khán đài có rất nhiều người ngồi, có một vài người đứng ngoài sân bóng xem. Trận bóng này đã diễn ra hơn 20 phút, mặc dù chỉ là nam sinh lớp A1 và A2 hẹn chơi bóng, nhưng bởi vì nam sinh hai lớp này đều thuộc hàng "cao giàu đẹp", cho nên rất nhiều người xem, chơi mà cũng như là thi đấu thật. Bình thường lớp A2 hay bị so sánh với lớp A1 vì thành tích không bằng, hiện tại họ không muốn mất thể diện trước mặt nhiều bạn nữ như vậy. Một trận bóng rổ tự do dần biến thành trận đấu nửa chính thức.

Trần Tịch ngại không dám chen vào trong đám người, mà đứng thì không nhìn rõ tình hình ở trong, vì thế cậu mím môi lặng lẽ đi lên khán đài, tìm được một chỗ trống cạnh lối đi nhỏ ngồi xuống, phóng tầm mắt nhìn về sân bóng. Cậu cũng chỉ nhận ra Hạ Lệnh Tân và Lý Tử Khâm trên sân, còn một người tên là Chương Khải lúc trước gặp một lần. Có một hôm lúc cậu xuống tầng anh đang nói chuyện với Chương Khải, anh giới thiệu là lớp trưởng lớp A2.

Trần Tịch dõi mắt theo Hạ Lệnh Tân, cậu không hiểu bóng rổ, đến đây chỉ vì xem anh chơi bóng thế nào mà thôi. Hạ Lệnh Tân mặc quần áo thể thao màu đỏ, tay trái đeo băng cuốn cổ tay màu đen, chơi gần nửa giờ, cổ áo và lưng anh đã đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng, vẻ mặt thì nghiêm túc. Cậu cảm thấy anh chẳng khác gì so với trong tưởng tượng của mình, nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm. Mà không giống, cậu nghĩ Hạ Lệnh Tân bây giờ đẹp trai hơn nhiều so với Hạ Lệnh Tân trong tưởng tượng.

Tuy rằng cậu không hiểu bóng rổ, nhưng vẫn nhìn ra mấy người lớp A2 phòng bị Hạ Lệnh Tân. Trên sân bóng càng ngày càng kịch liệt, anh bị phòng nghiêm ngặt, không thể nào chuyển bóng cho người khác. Dường như bạn nữ đằng trước còn sốt ruột hơn cả Hạ Lệnh Tân đang chơi, không ngừng nói "Ai nha làm sao đây". Trần Tịch nghe mà bất giấc siết ống quần, mở to hai mắt nhìn anh, lòng căng thẳng.

Hạ Lệnh Tân nhanh nhẹn tránh thoát động tác cướp bóng của đối phương, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh để phán đoán, làm động tác giả chuyền bóng cho đồng đội, nhân lúc đối thủ trúng kế thì ném xa, bóng bay thẳng vào rổ. Vàooo, tiếng thét của các nữ sinh vang vọng khắp sân bóng rổ, xen lẫn tiếng khen của nam sinh. Hai nữ sinh hàng trước kích động nhảy lên gào to "Đẹp trai quá!", "Hạ Lệnh Tân đẹp trai quá!". Trần Tịch thả lỏng, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Lệnh Tân vỗ tay với đồng đội, thả lỏng chút, khóe miệng cũng cong lên thành nụ cười mỉm. Chương Khải "Má nó" một tiếng, nhận bóng bắt đầu một vòng tiến công mới. Chưa hết giờ đâu, ai mà không ném nổi một cú ba điểm chứ, một vòng mới lại bắt đầu. Trần Tịch xem giờ, không còn sớm, phải về ôn tập chuẩn bị thí nghiệm. Thế là cậu im lặng rời khán đài, lặng yên như lúc đến, không quấy nhiễu bất kỳ ai. Hạ Lệnh Tân đột nhiên nhìn đám người, trong thoáng chốc nhìn thấy một bóng dáng, là cậu ấy sao? Trong chớp mắt anh thất thần, Chương Khải cướp lấy bóng, xoay người đánh một quả hai điểm. Lúc này anh mới thu hồi lực chú ý, vẫn còn thời gian, đánh xong trận này rồi nói sau.

Trần Tịch rời khỏi sân bóng rổ rồi nhanh chóng quay lại phòng học lấy sách Vật lý ra ôn tập, bụng hơi đau, bị cậu ngó lơ. Một khi chú tâm vùi đầu vào học tập là cậu tập trung cao độ. Khi hết mấy tiết học tối, bụng cậu đã quặn đau, lúc này cậu mới thấy bất thường, tính ngày, chắc là đến tháng rồi. Cậu tái mặt, mím môi cất cặp sách đi, không đợi lát nữa ít người mới đi mà chen vào dòng người đi xuống dưới.



Xuống tầng một, cậu không phát hiện Hạ Lệnh Tân chờ ở bồn hoa như thường ngày. Trước kia cậu đợi trễ chút mới xuống, hôm nay ra sớm, anh không biết, chắc vẫn đang ở phòng học chờ cậu. Càng ngày cậu càng đau bụng hơn, cậu có thể cảm giác được phía dưới có chất lỏng chậm rãi chảy ra. Cậu hơi sợ, muốn nhanh chóng quay về ký túc xá, nhưng lại không thể bỏ lại Hạ Lệnh Tân. Khó xử, cậu cắn răng đi đến lớp anh.

Hạ Lệnh Tân đang đọc sách, nghe thấy có người nhỏ giọng gọi mình ở cửa, ngẩng đầu nhìn lên, là Trần Tịch. Anh vội vàng cất sách, đeo cặp đi tới cửa. Lớp học vẫn còn vài bạn học chưa đi, thấy thế hỏi anh: "Này, Hạ Lệnh Tân, đây là bạn cùng phòng của cậu à?" anh vừa nói phải vừa nhanh chân đi ra ngoài, như thể sợ người nọ đợi lâu. Những bạn học kia chậc chậc lấy làm lạ, anh đối xử với bạn cùng phòng này tốt thật đấy.

Trần Tịch lấy dũng khí đứng ở cửa lớp A1 gọi Hạ Lệnh Tân, thấy anh nghe thấy thì thu người, tựa vào chỗ bóng tối bên tường ôm bụng đứng, sợ cản đường người khác. Nghe thấy bên trong có người hỏi Hạ Lệnh Tân mình là ai, cậu không yên, dáng vẻ sợ đầu sợ đuôi này liệu có khiến anh mất mặt không?

Hạ Lệnh Tân nhanh chóng ra cửa, không cho Trần Tịch thời gian suy nghĩ lung tung, ra khỏi phòng học là nói: "Đi thôi, không biết hôm nay cậu xuống trước, đợi lâu chưa?"

Trần Tịch lắc đầu, bụng cậu quá đau, cũng không dám đi. Cậu kéo áo anh nhỏ giọng nói: "Tôi mới xuống, đi gọi cậu luôn, không đợi, chúng ta đi chậm chút."

Lúc này Hạ Lệnh Tân mới để ý thấy cậu ôm bụng hơi khom người, mặt lộ rõ vẻ đau đớn, đi cũng không như thường. Anh nghĩ cái là hiểu, hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Đau bụng à?"

Trần Tịch thẹn thùng gật đầu. Tuy rằng Hạ Lệnh Tân biết cơ thể cậu, nhưng nói chuyện này với anh vẫn làm cậu thấy xấu hổ. Anh đi chậm, sau đó mặc kệ cậu từ chối kiên trì cầm cặp của cậu đeo lên vai mình. Cậu đau bụng, đành kệ anh.

Lại đến lúc bạn học Hạ Lệnh Tân thể hiện rồi, tiểu Hạ xông lên!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.